Cm cung

Nguyn Tài Ngc

http://saigonocean.com/trangNTN.htm

 

Ảnh vui: Dép tổ ong th́ cũng phải khóa lại đă!

 

          14-April-2020: Hôm nay là ngày thứ 27 từ khi California ban hành luật cấm cung v́ con virus khỉ gió COVID-19. Xin lỗi, tôi sang Mỹ đă lâu nên nói tiếng Việt lạng quạng, đính chính lại không phải cấm cung mà là cấm ra đường, phải ở nhà tại chỗ  "shelter-in-place".

          Tính từ ngày 22-Jan-2019 cho đến nay, 14-April, số người bị nhiễm COVID-19 trên toàn thế giới là hai triệu, chết là 126,604 người.Mỹ  613,886 người bị nhiễm với  26,047 người chết.    

          COVID-19 lan bệnh giết người với tốc độ thần tốc.  Y học chưa t́m được thuốc tiêm chủng nên mọi quốc gia ra lệnh cho công dân  phải ở tại chỗ, tránh gặp nhau để khỏi lây bệnh. Ai cũng sợ chết nên mỗi người chính ḿnh tự động giam lỏng trong nhà. Các cặp t́nh nhân biết bây giờ gặp nhau là có cơ hội người này hát tiễn đưa người kia bài "Con đ̣ đưa xác" nên nàng không hát bài "Giờ này anh ở đâu?", mà chàng cũng chẳng ngân nga: "Sao em không đến chiều nay Thứ Bẩy?". Anh nào ngoan cố quyết tâm  đến nhà bồ th́ bị nàng xua đuổi "Thôi, anh đi về đi, cô-rô-nà, em lo bị lây..."

          So với chiến tranh Việt Nam trong 19 năm rưỡi từ tháng 11 năm 1955 đến tháng 4 năm 1975 giết 2,115,000 người, trung b́nh gần 110,000 người chết mỗi năm, th́ số  người chết v́ COVID-19 cho đến giờ -26,047  ở Mỹ, và zero ở Việt Nam- quá ít (con số 2,115,000 người chết chỉ là số ước lượng, không ai biết đích xác số người chết thật sự là bao nhiêu. Số hai triệu này là  trung b́nh giữa hai số ước lượng tử vong thấp -1,156,000 người-, và cao -3,207,000 người-).

          Chẳng ai sợ ông Cộng Sản Việt Nam là lư do gây ra hơn hai triệu người chết (Cộng Sản miền Bắc khởi sự chiến tranh để thôn tính Việt Nam Cộng Ḥa), thế th́ tại sao thiên hạ lại lo quắn đít v́ coronavirus?

          Nỗi bực dọc đáng kể là dịch coronavirus làm xáo trộn đời sống mọi người một cách trầm trọng. Vợ tôi về hưu tháng 2 nên trước đó tôi đă sửa soạn chương tŕnh đi du ngoạn cho tháng 3 và tháng 4: cruise Mexico, sang Bỉ, viếng thăm Mt Rushmore, South Dakota, và Lower Antelope Valley, Arizona. Thế nhưng tất cả đều bị hủy bỏ. Chuyến đi cruise vào ngày 7-Mar là hỗn loạn nhất: hành khách lượt đến cảng đúng ngày đợi dài mơm từ sáng sớm không một tin tức, rồi giữa trưa th́nh ĺnh nghe tin chuyến cruise bị hủy bỏ: một vài thủy thủ đoàn t́nh nghi bị coronavirus nên chính quyền Liên Bang bắt hăng cruise phải test. Nhưng v́ nhận được tin quá trễ, hăng cruise không đủ giờ tuân theo lệnh nên bắt buộc hủy bỏ cả chuyến cruise.

          Không ai trong chúng ta làm chuyện bất hợp pháp phải vào tù tiêu khiển th́ giờ với Hùng du đăng, Ba chém mướn, Thịnh dao phay..., nên thích ứng với hoàn cảnh mới giam chân vào một chỗ là cả một vấn đề. Chiếc xe hơi lúc trước tôi không để ư đến sự quan trọng của nó v́ muốn đi chỉ leo lên là đi, bây giờ trong thời buổi hậu-coronavirus cả tuần không đụng đến nó, tay chân tôi ngứa ngáy c̣n hơn là được mó vào Tây Thi Hoàng Hậu.

          Nhàn cư vi bất thiện. Trong gần ba tuần, tôi tổng công kích lau dọn nhà cửa để "xin thời gian qua mau" như tên bài nhạc của Lam Phương. Khác với Lam Phương xin thời gian qua mau v́ mỗi lần rảnh rỗi là mỗi lần không thể nào khô nước mắt nhớ lại "Ta đă quen, quen từng hơi thở. Quen tiếng cười và sóng mắt đưa tin. Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá. Chưa bao giờ một phút sống xa nhau", tôi xin thời gian qua mau dọn dẹp cho xong nhà cửa v́ vợ tôi hăm dọa: "nhà không ngăn nắp, th́ chưa động pḥng".

          Tôi dọn nhà 13 lần trong 45 năm sống ở nước Mỹ. Tôi ở căn nhà hiện thời đă 19 năm, bảo đảm nó sẽ là căn nhà cuối cùng, là nghĩa địa Đô Thành chôn xác v́ tôi sẽ không dọn đi đâu nữa.

          Nhà cửa ở Mỹ so với tất cả các nơi khác trên thế giới th́ như là ruộng lúa thẳng cánh c̣ bay. Pḥng chứa quần áo trong pḥng ngủ chính "master bedroom" dư chỗ để sửa lại thành một pḥng ngủ khác cho vợ bé cũng được, nếu vợ là người nhân từ phúc hậu thương yêu chồng (tôi kém may mắn v́ vợ của tôi thuộc loại ...ác).

          Shopping ở Mỹ là thiên đường so với thế giới: rẻ, hàng hóa la liệt mua ǵ cũng có. Đồ đạc không đắt và nhà có chỗ chứa, v́ thế sau 19 năm tích tụ, nhà tôi trở thành chi nhánh thứ hai của Sở rác Thành phố từ lúc nào tôi không hay biết.

          Hầu hết những đồ đạc tôi giữ lại một là v́ vất đi thấy uổng:  giường, bàn ghế, khăn tắm, đĩa bát, máy móc, valise (tôi giữ lại mười sáu cái valise!), hai là nó làm tôi nhớ lại một quăng kỷ niệm trong đời: souvenir, album h́nh ảnh, máy VHS, Beta, DVD và tape, CD nhạc, sách vở, dụng cụ camera...

          Đấy là chưa kể đến quần áo và giầy dép! Quần áo thuộc thành phần vất đi thấy uổng nên mặc dù mua từ năm 1862 khi Phan Thanh Giản đồng ư cắt nhượng ba tỉnh miền Đông Nam Kỳ cho Pháp, tôi vẫn giữ chất đống thành núi cho đến bây giờ  (Đố vui để học: xin cho biết tên 3 tỉnh đó? - Ngă Ba Chú Ía, Ngă Tư Hàng Xanh, Ngă Năm Chuồng Chó? Sai! Tên ba tỉnh là Biên Ḥa, Gia Định và Định Tường).

          Tôi thường phê b́nh ... xây dựng vợ tôi v́ nàng có quá nhiều quần áo, giầy dép, nhưng nhờ dọn nhà lần này tôi mới sáng mắt: tôi sắm quần áo không thua ǵ vợ tôi. Tôi có 16 đôi giầy, 6 đôi dép  18 quần dài. Áo th́ xin miễn kể, mỗi tuần mặc một cái cho đến chết cũng không hết. Ngày xưa trẻ học Trung học tôi chỉ có mỗi một bộ quần xanh áo trắng và một đôi giầy Bata, thế mà từ ngày sang xứ tư bản Mỹ ngụy đang rẫy chết (xin đọc "Đế quốc Mỹ đang rẫy chết" của Văn Hiến do Nhà Xuất Bản Sự Thật ở Hà Nội xuất bản) th́ cái xứ đế quốc rẫy chết này nó cho tôi mua xe hơi, nhà lầu, quần áo, kim cương hột xoàn nhiều quá đỗi, sắp chết đến nơi tôi vẫn dùng chưa hết.

          V́ thế, tôi phải xin lỗi vợ tôi nói riêng và phụ nữ nói chung v́ tôi không đủ uy tín chỉ trích họ về quần áo. Từ giờ trở đi, các nàng có mua bao nhiêu quần áo, bao nhiêu xách tay, bao nhiêu giầy dép, tôi hứa sẽ .. nuốt hận ngh́n đời, ngậm đắng nuốt cay, đè nén uất ức, không phê b́nh các nàng một lời nào.

          "Xa mặt cách ḷng". Lần này tôi quyết định vất hết tất cả để sự vật không làm khơi động nỗi ham muốn và kỷ niệm trong ḷng. Tôi đă ở chặng cuối cùng của cuộc sống, lúc ngủm củ tỏi sẽ chẳng mang theo được một vật ǵ. Nếu để lại th́ con cái cũng vất v́ đồ đạc của tôi không có ư nghĩa ǵ đối với chúng. Thà vất đồ đạc đi ngay lúc này để vợ chồng tôi được thoải mái ở tuổi về hưu, trong không gian vắng vẻ.

          Sau hơn hai tuần hút bụi, quét dọn, lau chùi, vất đồ đạc từng pḥng một, nhà tôi trở thành sạch sẽ, trống vắng như ngày ban đầu mới mua. Trống vắng đến độ hai vợ chồng già có thể chơi tṛ cút bắt, khơi động lại t́nh yêu thưở mười sáu trăng tṛn.  

          Có thể là trong khi rượt đuổi một em hấp dẫn tuổi trên 60 từ pḥng này sang pḥng khác, tôi có thể bị đột quỵ hay nhồi máu cơ tim rồi ra người thiên cổ; nhưng thà ra người thiên cổ trong khi say mê theo đuổi em senior citizen, c̣n hơn là bị em COVID-19 bóp cổ tôi không thở được cho đến chết.

 

Nhà nào ở Mỹ cũng có garage để xe hơi đậu.

Mặc dù đă vất đi một lô vật lỉnh kỉnh và đóng thêm một ngăn chứa trên trần garage

dài hơn hai thước để chứa đồ đạc đem từ trong nhà ra cho đủ chỗ chứa ba xe hơi

(xem ảnh dưới, ngăn treo trần nhà bên phải), garage tôi không c̣n một chỗ trống.

Có nghĩa là phải cần qua thêm một đợt vất vào thùng rác nữa.

 

 

Lư do người Mỹ quá mập? Tủ lạnh Mỹ đă to, thế mà nhiều nhà có đến hai tủ lạnh,

một trong nhà, một trong garage.

 

Nguyễn Tài Ngọc

April 2020

http://saigonocean.com/index.php/en/