Li Gii Thiu

Cho Thi Tp

Cái By Chut Và Miếng PhÔ Mai

MacDung

 

 

Em là cô gái ngọt ngào t́nh đất mẹ, được ươm mầm từ những nhành lá quê hương, với bóng tre, bến nước, con đ̣… Em có sự dịu dàng chân chất bởi xứ dừa Nam bộ, nối nhịp cầu tre cho t́nh yêu dành trọn cho anh…

Thảng thốt trong đêm trăng là những mối t́nh trẻ trung đầy hương sắc, đưa ta về những kư ức xa xăm tuổi dậy th́. T́nh yêu là một sự mầu nhiệm xuất hiện tự nhiên trong cảm xúc cấp cao của loài người. V́ vậy t́nh yêu như một mảng văn học trù phú, thi ca chưa bao giờ cạn nguồn cảm hứng. Tôi nhớ một câu chuyện lâu lắm rồi không c̣n rơ - Cái Bẫy Chuột Và Miếng Phô Mai. “Một người đàn ông đi đặt bẫy chuột mưu sinh và những lúc ngồi đợi, lại rút ra một triết lư sống rất ấn tượng: Con chuột sa vào bẫy v́ miếng phô mai làm mồi nhử. Nếu nó không tham mồi th́ sao phải mắc bẫy. Cuộc mưu sinh dẫn dắt người đàn ông vào tận rừng sâu và cuối cùng lạc mất lối ra… Lúc này ông ta ngồi nghĩ lại, những con chuột lại là miếng phô mai, c̣n ông ta mới chính là chuột”. Miếng phô mai tuy hấp dẫn, nhưng chưa bao giờ để sẵn cho ai vô điều kiện!? Vậy có ngoại lệ không! Khi nhà thơ Tống Thu Ngân ví von trong thi phẩm Cái Bẫy Chuột Và Miếng Phô Mai của ḿnh…!?

T́nh yêu vốn cho đi trong tự nguyện và chờ đợi sự đáp nhận. T́nh yêu ngọt ngào nhưng không như miếng phô mai nằm trên chiếc bẫy. T́nh yêu phô bày nhưng không chấp nhận nghi kỵ cho sự dối trá đeo mang. Đó là tính cách tác giả Tống Thu Ngân khi phản đề bằng Cái Bẫy Chuột Và Miếng Phô Mai, thố lộ t́nh yêu một cách trong sáng nhất…

Với chất thơ mộc mạc nhưng giàu tính chân thật, tuyển tập Cái Bẫy Chuột Và Miếng Phô Mai giới thiệu đến bạn đọc chân trời t́nh yêu đầy hương sắc bởi bóng chiều rực rỡ…

 

“Em không là cái bẫy chuột

Và cũng chẳng là miếng phô mai

Em chỉ là em của tháng ngày dài

Của thơ dại... dẫu tóc đà điểm bạc

 

Em không là miếng phô mai

Cho đời anh lầm lạc

Em chỉ là em

Vầng trăng bạc ở đầu non…”

 

Dù là nốt trầm hay cao, dù là đồng nội hay đại ngàn, đối với Mimosa Tím tất cả đều là thơ. Chất thơ nhẹ nhàng không ủy mị đem đến cách nh́n về t́nh yêu cháy bỏng mặn nồng. Không dấu nhẹm cảm xúc mà thừa nhận một cách công khai, để rồi nhà thơ cho thấy t́nh yêu vốn dĩ không có chi phải xấu hổ khi chân thành nói lên tâm nguyện bản thân. Nếu như yêu ai đó là điều có tội, th́ ngày phán xét thử hỏi nhân loại c̣n lại mấy ai??? Vậy sao không sống hết ḿnh và yêu trọn vẹn, khi quỹ thời gian đời người đă tiêu tốn quá nhiều cho những h́nh thức uổng phí…

“… Nhớ sao những buổi chiều êm

Trâu về nghé ngọ, vịt xiêm vào chuồng

Cha về thóc lúa đầy chum

Mẹ về gánh gạo chiều xuân rộn ràng

 

Đi đâu có thiếp với chàng

Có ǵ phải sợ ông Làng, ông Cai

Thương ai sợi tóc mây dài

Gội hương bồ kết nhớ hoài cả đêm

 

Em về lại thấy yêu thêm

Cánh đồng bất tận cỏ mềm dưới chân...”

 

Hay:

 

“… Em mơ giấc ngủ bâng khuâng

Gặp chàng hoàng tử trong rừng hôn môi

Em mơ giấc ngủ tuyệt vời

Bướm ong lơi lả một trời mộng hoa

 

Em mơ cả một mùa hoa

Thơm lừng buổi sáng, thiết tha buổi chiều

Em mơ cả một mùa yêu

Nắng vàng chín rụng cầu kiều bước qua…”

 

T́nh yêu có khi ngất ngây hương rượu, có khi là nỗi đau như hoa khế, hoa cau rụng trắng hiên nhà, gợi lên h́nh ảnh không toàn vẹn… Nhưng khi mô tả về nó, dù mất mát hay đau thương vẫn có cái đẹp của riêng ḿnh. Sự rung cảm về một cuộc t́nh tan vỡ nhiều khi khiến cho bi lụy, rơi nước mắt. Và cũng có những cuộc t́nh trải qua trăm đắng ngàn cay mới đến được với nhau. C̣n rất nhiều trường hợp nếu liệt kê ra th́ nát cả cơi nhân sinh cũng chưa nói hết… Nhà thơ Tống Thu Ngân không là nhà thống kê t́nh yêu, tác giả chỉ trải ḷng bằng t́nh yêu của chính ḿnh. Nó không cắn xé cào cấu để làm tổn thương ai nhưng điều cốt lơi vẫn thể hiện hết sự tinh anh cần muốn nói. Bằng biện pháp tu từ và nhân cách hóa, hoặc liên tưởng, Tống Thu Ngân thật sự đă tạo ra ḍng sông t́nh ướt át làm say mê người đọc bằng điều trong sáng trong tâm ḿnh…

 

“… Chiều nay bông khế rụng sau hè

Bướm xuân xếp cánh lặng nghe giọt sầu

Khế ơi... rụng bởi v́ đâu

Gió mưa tơi tả rối ngầu tâm tư

 

Ơ kìa... một cánh tình thư

Gửi về phương ấy mịt mù nước mây

Tàn đông con én đâu hay

Trắng đêm không ngủ mới hay nặng tình

 

Khế ơi... bông khế thật xinh

Con ong hút nhụy một mình bỏ đi

Chuyện đời dễ có mấy khi

Ân tình gom hết lấy ǵ sẻ san…”

Hoặc như trong Lỡ Một Cung Đàn:

                                                                                    

“… Lỡ một cung đàn em quay lưng

Anh về cúi mặt làm người dưng

Đàn kia lỗi nhịp sầu thiên cổ

Lỡ một cung đàn... mắt rưng rưng...

                                            

Đồng hoang cỏ úa, mùa vàng hanh

Tình ta... buông bỏ... bỏ sao đành

Lỡ một cung đàn, đêm sóng vỗ

Ngàn năm tình cũng đã mong manh…”

 

Đừng ai đánh đồng giữa t́nh yêu và t́nh dục, bởi không hẳn lúc nào t́nh dục cũng giữ vai tṛ cao nhất để bảo vệ hạnh phúc lứa đôi. Đến lứa tuổi sự trải nghiệm đi đến tận cùng, có người sẽ nhận ra t́nh yêu vốn… khó nói… Người ta yêu nhau có thể v́ nhiều thứ nhưng… cái đáng tôn vinh vẫn là sự đồng cảm, hiểu nhau… Yêu nhau bởi những điều tốt đẹp hơn, thay cho thói thường trần tục mà con người măi ch́m đắm u mê. Yêu v́ Nghĩa! Phạm trù Nghĩa lớn lao này khi tận hiểu, biết đâu con người sẽ sống tốt hơn, ít giày ṿ nhau hơn, và cuối cùng sự chia tay có khi là phương ngược lại của ánh mặt trời vừa đăng quang cho ngày mới…

 

“… Tôi tặng cho người hay cho tôi

Những bông hoa rất thật ở trên đời

Hoa huệ, hoa hồng hay cẩm chướng

Cũng một tâm tình, cũng vậy thôi

 

Tôi tặng cho người hay tôi cho tôi

Những bông hoa đẹp... ấm tình người

Bông hoa biết nói và hờn giận

Hoa đẹp nghiêng nghiêng với cuộc đời…”

 

Chất liệu xây dựng nên T́nh Thi của Tống Thu Ngân giản đơn nhưng lại khiến cho khách lăng du động ḷng. Em không là chiếc phô mai. Em chỉ là em với rất nhiều nhiều thứ chân thành tặng người biết đón nhận… Đối với lăng tử phong trần hỏi c̣n muốn ǵ hơn…!?

 

Thi Dĩ Tải Chí! Xuyên suốt thi phẩm tư tưởng tác giả chính là điều đáng ca ngợi. T́nh thơ Tống Thu Ngân như chấp cánh cho tư tưởng tự do, ḥa nhập với thiên nhiên như chính danh hiệu mà bạn bè ban tặng: Nữ Hoàng Nông Trại. Nữ tác giả vẫn sảng khoái và thách thức cùng thời gian khi biết  đă quá tuổi vàng son, nhưng ánh sắc để lại khiến nhiều người thèm ước. Một tư tưởng Tự Nhiên và Sở Hữu bằng nỗ lực bản thân trong công việc lẫn cả t́nh yêu…

 

“… Anh đừng sợ

Những con chuột nhìn em đắm đuối

Bởi em không là miếng phô mai

Cái bẫy chuột cũng lạc loài trong tâm tưởng

 

Em chỉ là em của mùa vàng độ lượng

Đón anh về bên cánh cổng Khải Hoàn Môn

Nghe đâu đây vó ngựa dập dồn

Rũ bụi đường xa - anh ôm em... thật tuyệt...”

 

Quá tuyệt! Chàng Hoàng Tử nào lại đắn đo khi đón nàng Bạch Tuyết… Và điều đó khiến cho mây ngàn dừng bước, gió lặng im trôi… để thưởng ngoạn cái đẹp tự nhiên t́nh đất mẹ muôn loài…

 

Tôi thích chất thơ nữ sĩ Tống Thu Ngân có khi là tư tưởng. Tôi thích sự phóng khoáng chứ không thẩm thấu nổi cái hào nhoáng bề ngoại, khi cuộc đời ngày nay được dàn dựng bởi nhiều hí kịch ḷe loẹt sắc màu... V́ vậy, nếu sự giản dị, chân t́nh là phong cách của bạn, th́ Cái Bẫy Chuột Và Miếng Phô Mai là nơi cần t́m đến… Hăy cảm nhận và bạn đọc khắc có câu trả lời…

 

Lẫn trong ánh ráng chiều, dưới tia sáng nhạt dần, h́nh ảnh của đôi lứa trốn mẹ, hẹn ḥ bên ḍng kênh bến nước, gợi lên nét đẹp trung thực khi nói đến t́nh yêu. Làm sao có thể chối bỏ quá khứ đẹp, thuở ngây ngô và cương quyết đến với nhau của tuổi mới lớn… Rồi chẳng lẽ v́ chuyện này, khi ta có tuổi lại chối bỏ lịch sử bản thân bởi nét lăng mạn đáng yêu và đáng nhớ nhất trong đời người…

 

Cung đàn có lỡ nhịp. Gánh giữa đàng găy đôi. Sợi dây dài lỡ tiếc… Tất cả những điều ấy không bao giờ là trở ngại cho T́nh Yêu… Dù như thế nào đi nữa cái cuốn hút nhất trong cuộc đời vẫn là T́nh Yêu và điều nầy được chứng nhận từ khi Eva và Adam rủ nhau ăn trái Cấm… Và ḍng t́nh thi từ đó cứ chảy…

 

“Em vẫn thích cùng anh về đại ngàn

Để cùng nghe đêm gió thổi miên man

Cùng nghe thoang thoảng hương dạ lư

Cùng nắm tay nhau dưới trăng tàn

 

Anh cũng thích cùng em về đại ngàn

Hai đứa mình cùng đi hái lá giang

Canh cua một bữa trời nghiêng ngửa

Có cả ṃ om nhớ miên man

 

Ơi... em mênh mông, mênh mông đại ngàn

Giữa nơi nắng gió đi lang thang

Giữa nơi bướm trắng về chấp chới

Giữa một hồng hoang, giữa thiên đàng…”

 

Cái Bẫy Chuột Và Miếng Phô Mai không c̣n mới lạ! Nhưng cái lạ là đă có Nữ Thi - Tống Thu Ngân đang sống và dâng hiến cho đời T́nh Yêu Bất Tận dành cho con chữ, hay… thay lời nói chính ḿnh…

 

“Hãy chờ em anh nhé

Nơi ga cuối yêu thương

Vạt nắng chiều còn vương

Đón em về ga cuối

 

Hãy chờ em nhé anh

Chờ nhau nơi ga cuối

Với cây đời màu xanh

Và hoa hồng nở rộ

 

Chỉ mình em và anh

Nắm tay không rời nữa

Ta hái nụ tình xanh

Với tất cả lòng thành…”

 

Có một sợi vương huyền ảo đâu đây mà bạn đọc cần níu giữ… Phải chăng đó là Cái Bẫy Chuột Và Miếng Phô Mai…!?

Dù có bắt đầu như thế nào th́ bản thân người viết tin rằng: T́nh Yêu Sẽ Không Bao Giờ Kết Thúc…

Lời cuối cho những ai đang chiêm ngưỡng thi phẩm: Tôi tin rằng mọi người sẽ hài ḷng v́ những điều nhà thơ Tống Thu Ngân đang trần t́nh qua cung bậc ảo diệu của câu từ… Biết đâu qua thi phẩm, nhiều người sẽ ngộ ra: Chúng ta đang lăng phí quá nhiều thời gian, thay v́ hăy yêu nhau một cách chân t́nh cho đời thêm đẹp và đáng lưu giữ…

 

Em không là miếng phô mai!

Nhưng em là tất cả…

Hiến dâng cho đời…

Cho anh cả ngọc ngà!...

 

 

Saigon – 6.7.2018

 

MacDung