THÁC ĐỔ SAU NHÀ

 

Vơ Phiến

 

 

         Đáng lẽ hôm đó tôi không đi với nhà tôi . Một phần là v́ tôi chưa quen tiệc tùng đông đảo mà đám cưới hôm đó th́ nhà trai mời rất đông . Vả lại hồi ấy tôi có mang trên ba tháng , thân h́nh đă có những nét thay đổi, một người đàn bà dù không hay làm dỏm cũng không thấy có hứng thú ǵ chen đến chỗ đông người với một thân h́nh như thế .

         Tuy vậy không nhà tôi sắp đi th́ vợ chồng anh Thủy ghé vào. Chị Thủy kéo tôi vào nhà trong, nhất định nằn ń đ̣i tôi cùng đi cho có bạn. Chị bảo nếu không có tôi th́ chị cũng không chịu đi dự tiệc, nên muốn cho chắc chắn chị không cho anh Thủy đi thẳng mà bắt ghé vào nhà tôi để rủ . Chị xốc hai tay vào nách tôi, lôi tôi đứng dậy, vuốt vuốt trên bụng tôi, rồi nghẻo đầu ngắm nghía, cười ngắc nghẻo, th́ thào:

         - Trông được gái lắm. Có ai thấy bụng dạ ǵ đâu nào ? Đi với người ta cho rồi.

         Tôi bật cười. Vẫn với vẻ đùa đùa, nhanh nhẹn láu táu, chị mở tủ lấy áo ra, lấy lược chải tóc cho tôi, lấy kem lấy phấn dàn ra. V́ cái tính láu táu đó mà chị Thủy cứ dồn dập, bắt ép khẩn khoản xua chị em tới, đ̣i làm cho kỳ được những điều chị muốn. Kỳ thực chị không biết là ḿnh muốn, ḿnh cần điều đó tới đâu. Cho nên nhiều lần, sau khi xảy ra chuyện đáng tiếc, chị ân hận v́ xét lại điều mà chị vội vă ép chị em làm không có ǵ cần thiết cho ḿnh. Tôi vừa trang điểm vừa nghĩ đến chỗ đó. Nghĩ thế mà tôi vẫn cứ phải làm theo sự thúc dục vui vẻ của chị.

         Từ đầu cho tới giữa bữa tiệc tôi ngồi khá dễ chịu . Bên phải tôi là chị Thủy, bên trái là một bà đă có tuổi, nhă nhặn nói chuyện có chừng mức và nhỏ nhẹ . Giọng nói bà ta thân mật tự nhiên, v́ thế chẳng bao lâu chúng tôi tṛ chuyện với nhau dễ dàng như trong pḥng khách thường của nhà ḿnh, mà quên để ư đến cảnh đông đảo xung quanh . Vẻ nhỏ nhẹ kín đáo của chúng tôi cũng khiến cho không ai chú ư đến phía chúng tôi ngồi, và như thế lại càng làm cho tôi tránh khỏi cái ngượng ngùng lúng túng khó chịu mà tôi tưởng tượng lúc ở nhà.
         Chợt trong pḥng dự tiệc tự nhiên im lặng, chỉ có tiếng một người nói . Bà khách ngồi bên tôi ngẩng lên nh́n . Tôi cũng ngó theo . Người khách đang nói , chẳng biết tự lúc nào đă rời bỏ ghế của ḿnh, bưng ly rượu đi đi lại lại. Cũng chẳng biết bắt đầu làm sao mà ông ta được mọi người chú ư . Hiện thời th́ trừ một số khách đàn bà, c̣n bao nhiêu đều ngừng chuyện riêng theo dơi chăm chỉ chuyện của ông ta . Thỉnh thoảng mới có người nêu lên một câu hỏi ngắn, cũng là thuộc về câu chuyện ông ta đang nói. Ông ta nói về chuyện săn bắn.

         Đó là một người thấp, vào khoảng năm mươi tuổi, có vẻ dày dạn . Nước da đen, và đường nét khuôn trên khuôn mặt lại hơi thô . Nhưng hai mắt thực lạnh. Đầu óc ông ta không chải, khô và quăn , những không bù xù . Ông ta mặc bộ đồ nỉ màu tím sẩm đắt tiền, mà không có chút ǵ chải chuốt. Cử chỉ ông ta nhanh nhẹn, dễ dăi, tự nhiên. Trông qua, người ta có cảm tưởng ngay là một người từng trải, không kiểu cách, quen với cảnh hội hè đám tiệc . Nhưng người đó thực tế, giản dị, tránh những ước vọng cao xa, với một khinh bỉ khôn ngoan .
         Thoạt tiên tôi nh́n thấy ông ta rồi liền cúi xuống tiếp tục gắp món ăn . Nhưng giọng nói của ông ta vẫn vang bên tai. Tôi lắng nghe câu chuyện . Bỗng nhiên tôi hoảng hốt. Một lo sợ chơi vơi không rơ v́ sao làm tôi nôn nao . Người đàn ông đó nhắc lại một cái ǵ hẳn có liên quan đến tôi. Tôi ngẩng đầu lên nh́n lại. Ông ta đă trở về đứng ngay sau chiếc ghế của ông, một tay đặt lên lưng ghế, lắng tai chờ nghe một câu hỏi của người khách ở một bàn xa. Vụt một cái ông ta sụn xuống, rùn cổ thụt đầu vào, nhô hai vai cao lên, và giơ cả hai bàn tay lên, há miệng trợn mắt, "À" một tiếng. Mọi người cười. Rồi ông ta chụp mạnh một tay, nắm lấy lưng ghế, một tay trả ly xuống bàn, lắc đầu nói:

         - Không !Không ! Ban đêm không bao giờ trông thấy được voi ở xa đến thế . Bọn thợ săn chúng tôi chừa con voi ra, c̣n lại tất cả đều dưới quyền chúng tôi . Chúng tôi đội ngọn đèn trên đầu tiến vào trong rừng là có thể trông thấy tất cả muôn thú, trừ con voi . Và con người , vâng, và con người nữa . Là v́ mắt voi và mắt người không phản chiếu ánh đèn . Thế cho nên nhiều khi tôi đi đến gần bên một con voi mà vẫn tưởng là tảng đá. Ngoại trừ con voi. bọn thợ săn chúng tôi làm chủ núi rừng . Quét một ngọn đèn bắn trong đêm th́ trong ṿng đường kính năm mươi thước, chúng tôi có thể thấy từ cặp mắt con cọp, con heo rừng, cho đến những chấm sáng li ti của mắt con nhện, mắt những con nhái, con cào cào, châu chấu, đến những cặp cánh lóng la lóng lánh của sâu bọ lăn tăn . Sáng nhất là mắt cọp và nai. Mắt cọp sáng ngời có tia sao. C̣n những mắt heo rừng, thỏ, chồn ..th́ đỏ lờ lờ như màu mă năo . Có lần chúng tôi ...

         Tôi cúi xuống bàn, tâm trí hoàn toàn rối loạn . Nhất định là giữa người đàn ông đang nói đó và giọng nói của ông ta có một liên quan ǵ với tôi hết sức hệ trọng. Khổ nhất là người ta không có phương pháp ǵ có thể tự ư gợi lại một kư ức khi nó chưa chịu hiện đến. Tôi biết chắc rằng lúc đó thần sắc tôi biến đổi khác thường . Bà khác bên cạnh nh́n tôi, giấu vẻ lo ngại, nghiêng người tới với một vẻ săn sóc , t́m một câu nói:

          - Ông ấy thạo quá.

         Tôi cười và đáp như máy: "Vâng, thạo quá" . Chị Thủy quay sang phía chúng tôi , nói thêm:

         - Ông quận Toàn đấy mà. Chị không biết sao ? Quận Toàn mà nói chuyện săn bắn không thạo th́ ai thạo ? Từ hồi thầy tôi c̣n làm phán sự toà sứ tỉnh, cách đây hai mươi năm, chúa nhật nào ông ta cũng có thú rừng bắn được đem biếu ...

         Tôi cười vu vơ, không đáp, lắng tai nghe tiếng ông quận Toàn tiếp tục nói . Ông ta mỗi lúc mỗi xưng "bọn thợ săn chúng tôi " mặc dù trong tiệc chỉ có ḿnh ông ta là thợ săn. Xưng đến "bọn thợ săn chúng tôi " ông ta ưỡn ngữa ra, hảnh diện. Nhưng ngoài khi nói về chuyện săn bắn, th́ ông ta bặt thiệp, nhũn nhặn, thân mật vô cùng. Ông ta thân với chủ nhân và tự coi như người nhà . Thỉnh thoảng ông ta ngừng nói chuyện, rót thêm rượu vào ly một người khách , mời một món ăn . Khi đó ông ta hạ giọng xuống, có khi ông ghé vào tai pha tṛ một câu nḥ, một tay thân mật để lên vài người khách, săn đón, vồn vă . Rồi th́ ông ta ngẩng lên , lớn tiếng tiếp tục chuyện săn thú, như chiếc phi cơ lại cất cánh hiên ngang lên trời, bỏ lại những nhà cửa xe cộ dưới đất . Ông ta giơ một bàn tay với những ngón to và ngắn ngủn lên ngang đầu, ra dấu cho mọi người im lặng chú ư , rồi lên tiếng:

         - Này nhé, làm thế nào phân biệt được mắt con thú với sao trên trời ? À, cái đó mới ngộ ! Nếu không phân biệt được th́ có người đang đi trong rừng trông thấy hai v́ sao lọt qua kẽ lá sáng bên nhau như hai con mắt thú , thế là cứ nhắm mà bắn bừa thôi. Hà! Muốn phân biệt th́ thế này: bọn thợ săn chúng tôi bao giờ sau khi chiếu đèn về một phía nào mà gặp những chấm sáng cũng cẩn thận quất đèn về hướng khác, rồi liếc mắt ngó xiêng lại chỗ cũ. Nếu những chấm sáng vừa rời tắt đi th́ đích là mắt thú, c̣n nếu vẫn cứ sáng th́ đó là sao rồi. Sao trời hoặc là lửa, vâng, lửa....

         Ông quận Toàn giơ bàn tay lên, vung vung, ra dấu cảnh cáo:

         - Cái này mới nguy hiểm. Ở trên núi thường có những đóm lửa bất ngờ như thế. Bọn thợ săn chúng tôi thường gặp luôn. Hoặc là thợ rừng ngủ lại, hoặc là người đi lỡ đường, nằm ngủ xung quanh. Về khuya, lửa tắt, c̣n lại những đóm lẻ tẻ giữa đống tro. Khi ấy mà lầm là mắt thú rừng, cứ bấm c̣ súng một cái là thế nào hà, hà ! thế nào cũng một vài nhân mạng đó nhé.

         Trong pḥng nổi lên những tiếng ồn ào. Ông quận Toàn ngừng nói. Tôi không dám nh́n lên mặt ông ta nữa. Tôi đă gần nhớ ra câu chuyện, gần hiểu sự liên hệ giữa ông ta với tôi như thế nào rồi. Vô t́nh tôi t́m khuôn mặt nhà tôi ở góc pḥng đối diện. Rồi tôi cúi đầu xuống. Khó chịu nhất là lúc này bà khách bên cạnh tôi lại bắt đầu nói chuyện. Thực là khổ, trong lúc tôi cần yên tĩnh một chút, mà phải vờ lắng tai nghe, dạ dạ vâng vâng. Tôi không biết bà khách bên cạnh nói những ǵ, và có để ư đến thái độ của tôi không. Đột nhiên tôi giật ḿnh v́ bà ta cười lên một tiếng ngắn. Tôi sợ hăi ngước nh́n, nhưng thấy nét mặt bà đang c̣n vui vẻ thực t́nh. Và bà đă bỏ câu chuyện của ḿnh để theo dơi chuyện của ông quận Toàn. Ông quận nói:

         - Có một lần thế nầy, thật là chết người! Chuyện xảy ra cách không lâu, vâng cũng chẳng bao lâu ǵ. Nguyên là trước chiến tranh tôi đă làm việc ở đây gần mười năm rồi cho nên tôi thông thạo hết núi rừng. Bởi vậy lần này, hồi mới được đổi trở về đây tôi có thể đi bắn một ḿnh trên đèo Vạn. Độ mười một giờ đêm, tôi vừa leo lên một cái động tranh th́ ngọn đèn của tôi chiếu vào một đám mắt sáng lố nhố. Thật nhiều mắt. Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng. Tôi chưa từng gặp một đàn nai nào đông như thế. Tôi quất đèn sang một bên, liếc lại nh́n: quả là mắt thú chứ không phải là lửa. Tôi đặt súng lên vai định bụng lẩy luôn hai phát đạn một lượt. Hai phát đạn vào cái đám mắt đó thế nào cũng được hai con nai. Tôi bóp c̣. Đạn thúi! Úi chao! Tôi đi săn hăm bốn năm rồi, trường hợp đó chưa khi nào xảy ra: cả hai viên đạn đều hỏng hết cả...

         Ông Toàn bấu chặt lấy lưng ghế, chồm người tới, trố mắt lên tṛn xoe nh́n mọi người , kinh ngạc. Rồi ông ta lắc lắc cái đầu, lập lại:

         - Hỏng cả hai viên đạn, thật là kỳ cục. Tôi vừa tức giận vừa lo lo, hạ súng xuống thay đạn. Không biết lật bật thế nào tôi đánh rơi một viên đạn xuống tảng đá dưới chân, nó lăn nhảy lóc cóc măi một lúc lâu xuống tận dưới khe xa mới dừng lại. Tôi bực ḿnh, sợ đàn nai hoảng hốt chạy mất. Nhưng quái lạ, chúng vẫn đứng yên, giương mắt lố nhố nh́n. Tôi lại chợt nghe phất thoang thoảng một mùi khai khai, hôi hôi quen thuộc. Tôi hơi sinh nghi. Đă đặt súng lại lên vai rồi, nhưng tự nhiên tôi hạ xuống và rón rén đi lần tới. Nếu là đèn pin đội trên đầu th́ cách xa hai chục thước đă có thể trông thấy h́nh thù con vật, nhưng hôm đó tôi dùng đèn đá cho nên phải tiến đến gần độ mười hai thước tây. Ngọn đèn của tôi chiếu thấy một đàn trâu trên năm chục con, đứng có nằm có, giữa một cái rông vất sơ sài bằng cây tươi vừa đốn trong núi. Sát bên cạnh rông nhốt trâu là cái cḥi của người giữ trâu ! Úi chào, trời đất ơi! Tôi bủn rủn tay chân...

         Ông quận Toàn xuổi cả hai tay, nghẻo đầu một cách thất vọng một lúc. Rồi ông ta vùng tỉnh tảo, chồm tới:

         - Trong đời bọn thợ săn chúng tôi toàn gặp những a-văng-tuya như thế. Thật là chết người.vía ! Nếu mà hai viên đạn không hỏng, hay nếu tự nhiên tôi không nghi ngại, bước tới, th́ thế nào đêm đó cũng gây một vụ án mạng rồi. Nhân mạng thực sự chứ không phải đền trâu thôi đâu nhé. Nếu tôi nổ, viên đạn hôm đó thế nào cũng lọt vào trong cḥi của người giữ trâu. Trời ơi ! Khi tôi chạy xồ tới, giật cái cửa cḥi ra, thấy hắn ta vẫn c̣n nằm ngủ, không hay biết ǵ cả, tôi hét lên như điên...

         Ông quận Toàn đang nói hăng. Rất có thể ông ta nói tiếp nữa. Tôi thấy bừng bừng trong người và chóng mặt, như ngồi trên một chiếc xe đang phóng nhanh xuống dốc.
Nhưng tự nhiên quận Toàn dừng lại. Những lúc ta cố t́m hiểu ư nghĩa biểu thị trên một nét mặt , th́ lại chính là những lúc ta không đoán được ǵ cả: các chi tiết đơn giản nhất cũng hoá ra khó hiểu, thật là đáng giận. Lúc đó vẻ mặt ông quận Toàn tư dưng tắt mất cái hăng hái , ông cúi xuống dĩa đồ ăn làm cho cái việc ông khép th́nh ĺnh câu chuyện có vẻ như là dành riêng đoạn sau giữ lại cho ḿnh thưởng thức, kín đáo. Trên môi ông có phảng phất bóng dáng một nụ cười ranh mănh. Nhưng mà tôi cũng không tinh hẳn như thế. Là v́ cái vẻ chăm chú thận trọng khi ông bôi cho đều "xốt" vào con tôm và sự khoan khoái biểu lộ rơ rệt trên nét mặt lúc ông ta vừa nhai ngồm ngoàm vừa quay sang bên cạnh b́nh phẩm món ăn với người bên cạnh khiến tôi laị nghĩ rằng ông ta là một người thực tế, không thèm bận tâm đến đoạn sau của câu chuyện, cho rằng đó là một chuyện không đâu, đáng bỏ qua. Và cái thoáng cười vừa rồi lại có lẽ có ư nghĩa giễu cợt.

         Ông quận Toàn bỗng ngẩng cao đầu, ngả lưng ra, ưỡn người khoan khoái, nh́n một loạt khắp pḥng tiệc. Như tuồng kể xong câu chuyện săn bắn là rồi một nhiệm vụ của ông, bây giờ ông ta có quyền thảnh thơi và bày tỏ sự thảnh thơi với mọi người. Nhưng cử chỉ tầm thường đó làm tôi khiếp vía."Nếu mà ông ta trông thấy tôi?"...Tưởng như ông ta đang quất ngọn đèn săn trong rừng và "bọn thợ săn của ông ta " đang làm chủ núi rừng, c̣n tôi th́ chỉ là một con nai nhỏ, trốn sao cho khỏi cái thứ ánh sáng có thể sơi thấu từng con mắt chuột, mắt nhái li ti đó. Thực vậy , tôi có cảm tưởng như cái hột xoàn tí hon gắn trên đôi hoa tai của tôi, cái mặt nhẫn đeo nơi tay của tôi cũng sáng quá, có thể khiến ông ta chú ư đến tôi...Cặp mắt của ông ta lướt qua như một chiếc oanh tạc cơ lướt ngang đầu. Tôi gầm đầu xuống, lặng người đi một lát.

         Bên tai tôi chị Thuỷ lại nhanh nhẩu:

        - Ông quận Toàn này bắn th́ thôi khỏi nói. Hồi tôi c̣n nhỏ có một hôm ông ấy đi với thầy tôi về quê. Từ lúc chiều đến chạng vạng tối, ông ấy cho gánh về nhà tôi bảy con công. Bảy con công bự, khiếp chưa? Chị biết, công nó khôn lắm nhé, khó lần ṃ đến gần mà nó khỏi thấy. Ông ta không thèm ŕnh ṃ ǵ cả, chỉ hỏi thăm thợ rừng xem chúng nói thường ngủ chỗ nào. Thường thường chúng nó lựa một cây trụi lá v́ chúng nó sợ chồn. Cây trụi lá càng dễ nhắm dễ bắn. Ông ta cứ việc đến sớm, t́m chỗ nấp cẩn thận dưới gốc cây. Chiều, công nó cứ về từng con từng con. Con nào về đậu vừa yên ông ta liền nổ súng, nó rớt đánh đùng một cái như quả dừa rụng. Mặc kệ, ông ta cứ ngồi yên trong bụi, không ra. Ra ngay lúc đó là hỏng nhé. Cứ ngồi yên một tí là con công khác về ngay. Nghe tiếng nổ chúng nó về xem thử, cứ thế lần lượt giết hết cả đàn công. Nghĩa là đừng bắn trượt con nào. Trượt một con là hỏng, v́ những con sau biết ngay có tai nạn.

          Chị Thuỷ đă nói tới cái câu có vẻ kết thúc:

         - Quận Toàn, thôi khỏi nói, ông ta săn bắn kinh nghiệm và khôn ghê lắm...

         Nhưng bất ngờ chị chuyển qua ư khác:

          - Trời ơi ! Ông ta mê bắn cách lạ. Cái đêm Nhật đảo chánh năm 45, suốt đêm ông ta bắn trên núi không hay một chút xíu xiu. Hồi đó, ông ta làm việc ờ toà sứ ngoài Nghệ An. Gà gáy, ông ta xách súng về nhà, đi ngay vô pḥng ngủ, cũng vẫn chưa hay ǵ. Đến chừng tới giờ làm việc ông ta sắp sử mặc đồ đạc th́ toà sứ cho người tới mời, ông ta cằn nhằn tưởng có chuyện ǵ gấp. Chừng đến toà sứ nghe nói mới ngă ngửa ra tưng hửng. Thôi th́ lúc đó sứ tây nó lo phần nó, công chức người ḿnh nó cho nghỉ việc, chờ Nhật tới định đoạt. Thế là trong mấy ngaỳ chờ đợi ông quận Toàn lại xách súng đi bắn , thản nhiên như không ! Khi Nhật tới, gọi công chức lại tiếp tục công việc th́ ông ta đă bắn thêm được ba con nai chà. Ông thân tôi mỗi lần nói đến tật mê bắn của quận Toàn đều nhớ chuyện đó.

         Quận Toàn lúc ấy đang ngồi lơ đăng xỉa răng. Đối với mọi người ông ta đă lặn mất vào đám đông thực khách, không c̣n là một nhân vật đáng chú ư nữa. Có lẽ chính ngay ông ta cũng không c̣n nghĩ đến câu chuyện vừa qua. Trông cái môi ông nhếch lên, lưỡi ông quơ soát lại hàm răng, và ông chíp chíp nho nhỏ trong miệng, tôi đoán có lẽ cái vị của món bồ câu ăn với xà lách c̣n một chút lưu luyến nơi ông. Nhưng chắc ông đă bắt đầu nghĩ đến ly cà-phê mà ông sắp thưởng thức rồi.

         Càng theo dơi quan sát ông quận Toàn, tôi càng tin rằng con người đó nhất định không thể bận rộn v́ những ư tưởng phức tạp hơn. Tôi càng nh́n càng thấy các ngón tay ngắn ngủn với làn da thô dày và đùn lại sù ś ở các đốt cũng như vẻ mặt của ông ta đáng lẽ là của một người nông dân tâm lư thô sơ, chất phác, siêng làm và thực tế. Chừng ấy nét tính t́nh ở một người trí thức có tiền của lại làm ra một mẫu người cầu an ích kỷ, không thèm bận tâm đến một lư tưởng xa vời nào, một người siêng t́m và biết thưởng thức những giải trí dễ dăi, siêng t́m những thú vui vật chất.
         Tôi chăm chăm ngó hai bàn tay và cái trán thấp tịt của ông ta. Có lẽ cái nh́n của tôi lần lần có một vẻ căm giận lộ liễu, nên tôi giật ḿnh thấy trong ánh mắt của chị Thuỷ có vẻ ngạc nhiên khi chị sực quay lại phía tôi.
         Bà khách ngồi bên tả chia cho tôi một que tăm. Tôi ngả người dựa lưng ghế, xỉa răng, và tự nhiên tôi có cảm tưởng thư thái dể chịu, thoát khỏi mọi hồi hộp lo sợ thắc mắc. Chị Thuỷ đang mở chiếc ví đặt trên đùi ra, soi gương chặm những chấm mồ hôi trên mặt. Pḥng tiệc lộn xộn ồn ào, đàn ông vừa hút thuốc vừa nói chuyện từng nhóm riêng với nhau. Rồi người ta bắt đầu xô ghế đứng dậy. Thôi thế là xong.

         Khi quận Toàn bước ra cửa tôi ngó theo ông ta bằng một khoé mắt. Một tay ông ta níu lấy cánh tay một ông bạn, tay khác ông vung lên làm những cử chỉ ngắn mà mạnh mẽ, mặt ông nghẻo nh́n vao ông bạn, vừa đi vừa nói chuyện.
         Tôi cảm thấy nhẹ nhàng an tâm, v́ thế là hết, chuyện ông đang nói chắc chắn không thể là chuyện "hắn ta", cho đến phút cuối cùng trông ông ta không có vẻ muốn đả động ǵ đến "hắn ta" nữa. Nhưng đồng thời cũng chính cái vô t́nh đó làm cho tôi vùng sống laị y nguyên tâm trạng của mấy năm trước. Tôi vừa xót xa tủi thân, vừa hối hận khinh bỉ. Cái tầm thường và thái độ vô t́nh thô bỉ của ông ta như lăng mạ chà đạp tôi.
         Thế mà vừa rồi đối với khách khứa trong pḥng tiệc, ông ta đă nói về "hắn ta" bằng một câu có thể khiến cho mọi người nghĩ rằng đó là một kẻ đần độn vô tư lự:"khi tôi chạy tới, giật cái cửa cḥi ra, thấy hắn ta vẫn c̣n nằm ngủ, không hay biết ǵ cả !"
         Tôi phải nói rơ hơn về "hắn ta"

 

Vơ Phiến