ÔNG GÀN

 

Ngô Bằng Đức



             Mắc tiếng gàn tự nghĩ không điều gàn, th́ ông gàn cho đời nói càn, không để ư đến. Nhưng sau thấy vợ rầy-rựt, ông chồng gàn vợ bị giễu " gàn", nên muốn t́m người hỏi xem ḿnh gàn về nỗi . Một hôm dạo sơn-thủy, gặp một ông cụtrên một ngọn núi cao, bèn đem câu chuyện ra hỏi.

          Ông cụ hỏi: "Thế anh hay nói chuyện đạo-đức không?"

          Ông gàn đáp: Thưa cụ, .

          - Thế một tội gàn rồi! người ta đều nói chuyện lợi danh, sao anh lại nói chuyên đạo-đức.

          Ông cụ lại hỏi: "Thế anh c̣n tṛn không?"

          - Thưa cụ, không, cháu tất phải bánh chưng ra góc mới được.
          - Thế hai tội gàn rồi! Sao người ta tṛn như cây gỗ, lăn đâu cũng được, anh lại bánh chưng ra góc cho chướng đời.

          Ông cụ lại hỏi: "Thế anh hay ngâm thơ không?".

          - Thưa cụ, .
          - Thế ba tội gàn rồi! đời bây giờ người ta tranh nhau miếng ăn, giết nhau đồng tiền, nghĩ nát óc cách cướp ăn, vét tiền anh ngồi ngâm thơ th́ sao hợp thời được. Cái gàn của anhđây chứđâu. Anh phải biết: phàm trái với đời gàn, dẫu ḿnh phải mười mươi cũng mặc. Nhưng thôi! sẵn tiền đây, anh bán cái gàn ấy, lăo mua.

          - Thưa cụ, nếu thế gàn, th́ cái gàn ấy bao nhiêu tiền cháu cũng không bán. Muốn tạ cụ ḷng chỉ giáo, cháu lại xin ôm cái gàn này về nhà.

Thực :

Gàn cũng năm bảy đường gàn,
Bàn tay bưng miệng thế-gian được nào
Đời này c̣n muốn thanh-cao,
Khen chê thôi để vào chi tai.



Ngô Bằng Đức
Thời-hài (Nhà in Ngô Tử-Hạ, Hà-Nội)