CĂN LỀU CỦA NGƯỜI ANH HỌ

 

 

MANG VIÊN LONG

 

 

 

          Căn lều ấy nằm sâu phía sau vườn sát cạnh bờ tre là dăy hàng rào đă có từ bao đời ngăn cách với cánh đồng bên ngoài rất kín đáo và chắc chắn. Căn lều có diện tích khoảng 60 mét vuông ,vách trét đất sét tô láng được quét qua lớp vôi màu đà nhạt, mái tranh đă bạc thếch, c̣n khung cửa sổ và cửa ra vào được làm bằng tre ống . Trước lều là một chái hiên tranh rộng  được chống lên  bằng hai cây tre lớn bằng bắp tay. Nền sân và nền nhà được lát  bằng gạch thẻ đều đặn nhẫn láng qua bao tháng năm. Căn lều có vẻ ẩm thấp và hơi tối v́ được che  khuất bởi hàng tre. Không gian đăc quánh. Và h́nh như thời gian không có mặt ở đây!

          Tôi đứng trước mái hiên tranh nh́n- ngơ ngác và lạ lẫm-chưa lên tiếng gọi vội. Tôi đang đứng trước một cảnh tượng mà khi c̣n ở Seattle không thể nào tưởng tượng ra nổi. Dưới mắt tôi nó thật kỳ quặt và tàn tệ .

          Cái không gian yên lặng có chút lạnh lẽo hoang sơ này làm tôi cảm thấy man mác, nao nao buồn! Người anh họ tài hoa của tôi đă sống ở đây gần 30 năm rồi sao? Anh c̣n sống  căn lều hoang vắng này thêm bao nhiêu năm nữa?

          Tôi lại vừa cảm thấy ḷng ḿnh nôn nă muốn được nh́n lại anh, tôi muốn coi thử anh hôm nay ra thế nào-cuộc đời anh trải  qua bao ghềnh thác từ ngày  vợ và đứa con gái đầu ḷng xuống tàu ra nước ngoài trong gần 30 năm dâu bể lúc này ra sao?- Tôi bị thúc giục  bởi bao nỗi hoang mang, lo lắng  không thể ḱm giữ….

        -Anh Khang ơi!-Tôi gọi vọng vào căn lều lờ mờ ánh sáng-Anh Khang….

          Im lặng. “ Anh Khang!”. Một lát sau, một người đàn ông râu tóc bạc phơ , cao dong dỏng , măc bộ áo quần nhật b́nh mầu xám- lừng lững bước qua ngạch cửa-lừng lững bước ra hiên nhà-tiến lại phía tôi, nhướn mắt nh́n: “ Cậu hỏi ai? “

-        Anh Khang, em đây mà!-Tôi kịp nhận ra trong mớ râu tóc ḷa x̣a ấy gương mặt anh  ngày nào- Anh không nhận ra em sao? Tôi càm lấy bàn tay anh.

-        Thạch phải không?- anh  đập vào vai tôi- nở một nụ cười se thắt- Im lặng một phút-Anh bước lại ngồi trên chiếc chơng tre cũ kỹ bên hiên nhà- Anh biết thế nào  có ngày em cũng sẽ trở về…

 

 

 

          Năm 71- Khang tốt nghiệp trường Quốc gia hành chánh  Saigon được bổ dụng về làm Trưởng Ty Thông Tin tỉnh Phú Ninh. Ông Trưởng Ty trẻ Khang đă lọt vào đôi mắt xanh của Á Hậu Phùng Kim Khánh  trường Mai Xuân Thường ngay trong những tháng đầu  Khang về nhận chức. Cái thị xă nhỏ bé yên vắng ấy dễ làm mọi người gần nhau dù cho là người ớ tỉnh khác vừa đến sống ở đó vài ba tháng như Khang. Anh có người bạn học ở  Sư Phạm rất thân dược chuyễn về dạy  trường Mai Xuân Thưởng nên Khang thường lui tới trường chờ đợi rủ rê đi chơi! Cuộc sống độc thân sau bao năm miệt mài đèn sách cho phép Khang thong dong đây đó.mà chẳng hề lo nghĩ đến ngày mai. Tuổi trẻ anh vô tư trước thời gian và cũng chẳng biết có thời gian. Dù có chiếc Citroen riêng-anh vẫn thường cùng Phương ngồi trên chiếc xích lô chạy ḷng ṿng quanh mấy con đường thị xă rồi  thẳng xuống biển những chiều chủ nhật được thư thả.

            Một lần vào văn pḥng để lấy sổ điểm danh và sổ ghi điểm cho lớp, Phùng Kim Khánh gặp Khang đang ngồi chờ Phương ở đó. Dáng cao. Áo dài trắng. Tóc chảy dài xuống lưng .Giày piste.Nụ cười e thẹn. Đă làm cho Khang ngạc nhiên. Ở cái thị xă nhỏ nhắn vắng vẻ vậy sao lại có được những cô nữ sinh modern và đẹp lạ lùng thế nhỉ?.  Khang nh́n Kim Khánh với cặp mắt   nh́n vào một đóa hoa lạ : “Em tên ǵ? Học lớp mấy rồi?”-Khang lên tiếng.

-        Dạ thưa, tên Phùng Kim Khánh, học lớp 12C…

-        Em có biết thầy Phương không?

-        Dạ biết!-Kim Khánh cười hồn nhiên, thích thú-Thầy Phương dạy triết phải không ạ?

-        Đúng rồi…

-        Thưa sao ạ?

        -    Ồ không, là bạn học cũ của tôi mà!

-        Thầy Phương là bạn học của chú?-Kim Khánh đưa hai cuốn sổ lớn đang cầm ở tay  che kín hết mặt ḿnh, cười ḍn.Trong đầu nàng, ông thầy dạy triết rất nghệ sĩ ấy tứ thời khoát tấm áo vest  nỉ mầu đà sọc xanh-bao giờ cũng như bay bỗng theo các nhà hiền triết trông bí hiểm và ngộ nghỉnh!

-        Em chào thầy, em về lớp…

-        Tôi đâu phải là thầy của em?-Khang cười , nếu được là thầy th́ …

          Kim Khánh đă khép nép cuối chào và bước vội ra cửa pḥng-h́nh như cô không dám nghe ( hay không thích nghe) cho hết câu nói của Khang. Cử chỉ này làm Khang hơi khó chịu, có chút trách giận-c̣n Phùng Kim Khánh th́ xao xuyến một niềm vui mơ hồ về người mới gặp: “ Nếu không có t́nh ư uẩn khúc ǵ th́ mắc mớ chi hỏi tên họ địa chỉ của người khác? “.

           Phương cũng vừa kip đến để đẩy lùi cảm giác không mấy vui nơi Khang- “ Cậu chờ ḿnh có lâu không? “- Anh giải thích việc đến muộn hơn giờ hẹn : “ Bọn nữ sinh coi vậy mà lư luận cũng đáng nể thật-đúng là một “cây sậy” rắc rối? “

-        Chúng đang làm ǵ?

-         Hết giờ dạy, bao giờ mấy cô cũng có đâu sẵn một lô những câu hỏi nh́ nhằng để níu chân ḿnh?

-        Trong đó có Phùng Kim Khánh không?-Khang nh́n bạn, cười ḍ xét.

           Phương  quay  phắt lại không kịp bật quẹt đốt  điếu thuốc: “ Sao cậu biết Kim Khánh?”- “ Tôi c̣n lạ ǵ cô ấy? “-Khang nói lửng lơ, “ Cậu thấy thế nào?-“-“ Phải nhờ thầy Phương đây làm chim xanh thôi-có ǵ “ vướng mắc” không ?”-“ It”s not thing!” .

 

 

          

             Sau lần gặp t́nh cờ ấy-Phương nhắn Kim Khánh-cô lớp phó học tập 12C đến quán café Thằng Bờm nằm chênh vênh ở cuối con đường dẫn xuống biển để “ có chút việc nhờ”.. Khang đến ,  ngồi đợi thầy tṛ Phương . Phương đi chiếc Yamaha xanh đến trước, Kim Khánh đi chiếc mini màu trắng đến sau. Hai người cách nhau năm phút. Và cũng sau khoảng năm phút-Phương xin phép đi v́ có giờ dạy ở trường tu thục Đức Trí –Anh cười:   Kim Thanh ngồi lại chơi với anh Khang một lát, chờ thầy nhé ? “ Quay nh́n lên gương mặt Khang đang như hoa mới nở- : ” Gởi Kim Khánh lại cho cậu … “.

             Quán Thằng Bờm đặc biệt ngoài café c̣n có nhiều loại chè  hấp dẫn dược người chủ quán già đặt cho nhiều cái tên lạ : “ chè Tương Ngộ”, “ Chè Giao Duyên”, “ chẻ Bát Bửu”, “ chẻ Song Hỷ” …Kim Khánh tự nhiên  đến mở cánh tủ kính như ở nhà ḿnh bưng đến 2 chén chè, đật lên bàn: “ Mời thầy ăn thử chén chè “ Tương Ngộ” …”

-        Chè Tương Ngộ à? Khang cười, nh́n sững lên gương mặt đỏ hồng không chút son phấn của Kim Khánh-Cái tên ngộ nhỉ?

-        Thầy cứ ăn thử đi, c̣n nhiều cái tên ngộ nữa mà-Kim Khánh chúm chím cười.

Khang đă “ ăn thử” đến bốn loại chè th́ hết ăn nổi nữa cho dù Kim Khánh đă hứa nếu anh ăn đủ các loại chè hịện có ở quán ( mỗi loại 1 chén thôi), nàng sẽ nhận chiêu đăi!

-        Anh chịu thua rồi!-Khang lắc đầu –dù rất hảo ngọt, nhưng anh thà chịu chiêu đăi em c̣n hơn ăn tiếp! Khang cười thân t́nh-hẹn dịp khác nhé-em cứ xin  tiền mẹ để dành  đó đi!-anh hít một hơi thuốc-“ Tương Ngộ” là gặp gỡ kỳ ngộ tâm đắc-chắc là sẽ c̣n nhiều ngày “ Giao Duyên” và “ Song Hỷ” nữa phải không Kim Khánh?

       Câu hỏi bất ngờ hơi bạo của Khang khiến cô nữ sinh liếng thoắng Kim Khánh lúng túng giây lâu-nàng nói mà đầu hơi cúi xuống nh́n vào đôi giày piste dưới chân: “ Em cũng không biết…”

        Thái độ đó, và câu nói đó-khiến Khang nghĩ,anh đă cảm nhận được một t́nh cảm quư báu, chân thật mà Kim Khánh đă dành cho anh. Anh có cảm giác mặt ḿnh cũng đang đỏ lên: “ Từ nay-Kim Khánh dừng gọi anh bằng “ thầy” nữa nhé v́ anh đâu có dạy em chữ nào? Nghe nó sao sao ấy?

        Khi rời quán Thằng Bờm, Khang rủ  Kim Khánh xuỗng biển . Biển vắng. Mùa gió nồm lồng lộng. Băi cát vàng trải dài dưới ánh nắng chiều êm ả trông đẹp lạ lùng. Nơi đây, từ khi vừa đặt chân đến cái thị xă này-Khang đă đến nhiều lần –có lúc với Phương, nhiều khi một ḿnh, nhưng lần này- Khang nghĩ- anh mới “ hiểu ra” hết cái thơ mộng của đại dương , của cát trắng dừa xanh- của sóng vỗ, của t́nh người. Khang chợt nghĩ: Nhờ có t́nh yêu chăng? Kim Khánh e dè, hiền thục ngồi bên cạnh anh như một cánh chim rụt rè trước cơi vô cùng của trời mây sóng nước. Ư nghĩ này khiến Khang nghĩ- anh sẽ là bến bờ dừng chân , là nơi trú ngụ ấm áp cho cánh chim nhỏ nhắn nghĩa t́nh đầu dời sâu nặng-ḷng lâng lâng một niềm vui dào dạt.

 

 

 

              Kim Khánh thi trợt kỳ thi Tú Tài 2 cuối năm ấy-tiểu đăng khoa không đạt, nhưng nàng lại chiếm giải “ đại đăng khoa” : Gia đ́nh Kim Khánh đă nhận lời cầu hôn của Khang! Cuối hè, một tiệc cưới khá to của ông Trưởng Ty cùng cô nữ sinh Á Hậu trường Mai Xuân Thưởng đă được tổ chức ở Majestic -Réstaurant với hằng trăm khách dự. Tại hiệu thuốc “ Vạn Sanh Đường” suốt ngày hôn lễ đă được đốt pháo hoa liên tục để đón mừng ngày “ Song Hỷ”. Có thể nói, người dân thị xă Phú Ninh đă xôn xao, nao nức v́ ngày vui của đôi uyên ương Nguyên Khang-Kim Khánh-như một “ biến cố”  hấp dẫn nơi cái phố thị nhỏ nhắn yên tĩnh buồn bă này.

            Năm 1973, Phùng Kim Khánh sinh đúa con gài đầu lỏng kháu khỉnh, rất giống mẹ ở đôi mắt  chiếc mũi thon cao. Khang đặt tên cho cô con gái cưng là Lê Nguyên Phùng Hợp. Vợ chồng Khang đă được người tía của Kim Khánh sang tên cho một ngôi nhà ngay ở con dường phố chỉnh chạy dài xuống biển. Kim Khánh  mở một hiệu bán sách báo, dụng cụ văn pḥng, và sản phấm mỹ nghệ  kỷ niêm của Non Nước, Cầu Đá, Đà lạt…

            Cuộc sống êm ả-đầy ắp tiếng cười hạnh phúc trôi qua từng ngày…

            Một ngày dường như dài thêm ra mấy giờ, niềm hạnh phúc cũng theo ngày tháng nhân đôi.

            Năm 1975, miền Nam đi vào bước ngợăt lịch sử ..

            Như bao người Miền Nam có lính líu với chế độ cũ, Khang bị quản thúc, rồi đưa đi học tập ở miền núi t́nh lỵ Phú Ninh.

            Gia đ́nh Kim Khánh được chính quyền cho đăng kư diện người Hoa để đi ra nước ngoài, hay trở về “ quê hương cũ”. Danh sách gia đ́nh ra đi định cư nước ngoài không có tên Lê Nguyên Khang. Làm xong mọi thủ tục, và nộp đủ số vàng theo quy định-gia đ́nh Phùng Kim Khánh được ra đi chuyến  tàu đầu tiên. Chuyến tàu chở 30 gia đ́nh, hơn 100 con người-đă được cứu vớt  kéo về bở biển của Nhật bản sau mấy ngày lênh đênh không phương hướng ngoài biển khơi dày đặc mây mù và gió dữ . Gia đ́nh Kim Khánh xin định cư sang nước thứ 3 là Mỹ. Từ ngày  gia đ́nh Kim Khánh vừa bước chân lên tàu, ngôi nhà của vợ chồng anh đă được niêm phong, rồi làm  trụ sở đường phố, làm tram y tế-và sau cùng đă phân phối cho gia đ́nh một cán bộ đang công tác ở tỉnh!

           Sáu năm sau, Khang được trở về-tất cả đều không c̣n ǵ, ngay cả vợ con anh! Khúc ngoặt của đất nước, kéo theo bao triệu khúc ngoặt của đời người-như một cơn ác mộng. Cơn ác mộng tiếp tục vây phủ đời người với bao nối chia cách, nghèo khó, và thù hận!  Không hề nhận dược tin tức của vợ con-cũng không hề nghĩ sẽ rời xa quê nhà theo diên HO-Khang trở về quê xin người chú dựng lên căn lều nơi khu vườn hoang-ngày ngày khai vỡ đất trồng trọt. đêm đêm nằm ở chiếc chơng  tre bên hiên nhà tham cứu kinh sách, giữ ǵn ba thời công phu nghiêm mật. Anh có duyên với Phật pháp nhờ cuốn  Luận Tối Thượng Thừa” của Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn mượn đươc của một người bạn tù. Tập luận mỏng chỉ dày 77 trang khổ nhỏ ấy  đă làm thay đổi hẳn cái nh́n ra cuộc đời của anh . Anh cứ điềm nhiên nh́n mọi sự đến đi qua đời ḿnh từng ngày lao tù khó nhọc như cái nh́n của một người khách lạ. Và lúc này,  Khang có mặt ở đây, sống trên cơi đời này-mà như tách rời với tất cả! ( hay tất cả đă quên bẵng có anh?). Điều này khiến Khang yên tâm với công việc đều đặn hằng ngày của ḿnh như ở chốn không người. Thong dong trong căn lều tự tay anh h́ hục làm trong gần một tháng khi vừa được người chú ưng thuận dành cho anh chút đất phía sau vườn như một ân huệ của t́nh ruột thịt. Đă gần 30 năm trôi qua…

 

 

             Anh Khang chững chạc ngồi xuống chiếc chơng tre bóng láng không trải chiếu-gật gù:

-        Bằng cách nào em t́m được đến đây?

-        Về đến quê rồi là em hỏi thăm..Tôi cười, vui vẻ.

-        Hỏi thăm ai?

-        Đầu tiên là mấy gia đ́nh ở dăy phố nhà cũ của anh-tôi nh́n anh với chút ngạc nhiên khi phát hiện ra da dẻ của anh vẫn trắng hồng, ba cḥm râu dài trắng phau tuy anh chỉ vừa ngoài tuổi sáu mươi-Sau hỏi thăm nhà bác Tám…

-        Em về một ḿnh?-Anh quay lại nh́n tôi với cái nh́n như cơn gió.thoảng.

-        Dạ, một ḿnh- theo lời mời của Viện Ngiên Cứu Công Nghệ Thông Tin Việt Nam-em về để dự mấy buổi hội thảo và kư hợp đồng…

Anh Khang im lặng. Mắt nh́n lơ đảng ra mấy liếp rau, giàn bí bầu phía trước-tôi có cảm giác những tin tức tôi vừa nói cho anh nó không hề làm anh có chút ǵ quan tâm, thay đổi .

-        Chị Kim Khánh đă có chồng sau khi tới Mỹ 2 năm-anh biết tin chưa?-Tôi lại  cảm thấy lời  của ḿnh thừa thăi.- vô duyên, có chút kịch cỡm. Tôi ngó lơ ra mấy liếp rau theo tia nh́n của anh-để thể hiện sự đau buồn, mệt mỏi.

-        Anh biết từ lúc c̣n ở trên trại Suối Đỏ…

-        Làm sao anh biết được?-Tôi quay lại, chờ đợi.

-        Bà con ở Phú Ninh được dồn về một trại, gia đ́nh vợ con cha mẹ lên thăm nuôi nói-họ nói lại mà!

        Anh nói tỉnh , như chưa từng nói. Anh Khang đă biết được tin tức đau buồn ấy từ khi c̣n trong trại   ư ? Bị giam hăm trong khu rừng  già sâu thẳm xa lạ bịt bùng bóng cây, lại bị nỗi đau ngày đêm dằn vặt, ray rức-vậy mà làm sao anh đă chịu đựng được trong ngần ấy năm?

-        Cháu Phùng Hợp đă có chồng cách đây 2 năm…

         Nói xong câu ấy, tôi không đủ can đăm nh́n thẳng vào mặt anh-nhưng anh quay lại nh́n thẳng vào tôi – cái nh́n nóng bỏng tưởng có thể cháy nám da mặt vậy: “ “ Anh cũng biết rồi!”

-        Anh có tin tức từ chị Kim Khánh sao?

-        Không! Gần 30 năm rồi! Không hề có một tin nhỏ nào! Anh bỗng cười ha ha- Cái thời đại “ mất trí nhớ” của con người đang làm đảo diên điêu đứng tất cả, em à!-Im lặng một chút--chuyện Phùng Hợp có chồng hay sinh con, cũng là b́nh thường!

         Nghe anh, tôi chợt càm thấy ḷng ḿnh yên ổn trở lại- tôi nh́n anh với cặp mắt thật tự do an lành. Những ǵ thể hiện qua gương mặt, lời nói của anh đă làm sai lạc mọi dự đoán trong đầu tôi khi t́m đến đây. Tôi nghĩ, gương mặt anh hẳn sẽ phải sa sầm lại với nỗi đau buồn khủng khiếp, và tôi sẽ phải bảy tỏ hết ḷng nỗi cảm thông để chia sẻ cùng anh; nhưng tuyệt nhiên điều ấy không hề xảy ra chút nào. Tôi cảm thấy ḿnh nhẹ hẫng bên anh.

           - Em ở lại chơi với anh được bao lâu?- Giọng anh buông ra một cách như t́nh cờ.

           - Vài hôm, anh à!

           -  Ngủ  đất dược không?

           -  Nằm đất mà an vui th́ c̣n ǵ bằng?

           -  Ăn chay được không?

           -  Anh đă ăn được mấy chục năm, em chỉ ăn vài hôm-có hề hấn ǵ đâu-Tôi cười lớn. Nhiều khi, chỉ việc ăn uống thôi, cũng là một cực h́nh!

           Anh bỗng đứng dậy, đi thẳng vào trong lều-hai ngọn đèn tạ đăng được thắp lên nơi bàn thờ Phật. Ánh sáng màu vàng  nhưng lung linh dịu dàng lạ. Mùi nhang trầm thoảng ra-man mác…Nh́n vào trong lều,  tôi cứ ngỡ là mắt ḿnh đang nh́n vào một cơi mơ hồ khác biệt nào?

           Tiếng đọc kinh của anh lâm thâm, ŕ rào- như vọng lại từ  cơi xa thẳm của tam thiên đại thiên thế giới…

           Tôi đứng dậy-bước từng bước thật chậm ra phía khu vườn, nghĩ thầm: “ Đời sống thật nhiệm mầu! “

 

MANG VIÊN LONG

Quê nhà,

Tháng 5/ 2010.