Muốn có em bé
hai vợ
chồng ông bà Thành Phước,
lấy nhau lâu chẳng được một
con.
hai người
buồn nỉ buồn non,
mới bèn quyết định chỉ c̣n cách
ni:
mướn một
anh đẹp trai hết sẩy,
trả tiền
xin được lấy tinh trùng,
cấy vào buồng trứng tử cung,
để cho cô vợ cuối
cùng mang thai.
ngày anh lạ hẹn là sẽ đến,
anh chồng
bận không thể ở nhà,
trấn
an vợ trẻ lo ra:
“em đừng lo nghĩ,
tách trà là xong”.
có
một thợ chụp h́nh em bé,
t́nh
cờ đi ngang mé xóm này.
bấm
chuông, chưa kịp phân bày,
th́ cô
vợ nói: ‘mang giầy, vào
chơi”.
“tôi biết anh do chồng tôi nói”.
ngạc
nhiên, anh mới hỏi: “Thế
à?
tôi xin giới thiệu
thật thà,
baby là chuyện chuyên gia, tôi rành”.
cô vợ
hỏi: “bắt đầu nơi rứa?”
anh chàng cười: “chỗ rứa, dễ ùm:
một lần
bồn tắm,
restroom,
hai lần
pḥng ngủ tối um, tắt đèn.
một lần
ghế sa-lông pḥng khách,
hay là sàn pḥng khách
cũng hay.
phải làm góc cạnh khác nhau,
mới mong
kết quả nhiệm mầu thành công.
tôi biết
bà muốn nhanh vài phút,
nhưng nghề
này không rút vội vàng,
phải làm chậm răi, khang trang,
làm đi
làm lại, số ngàn chẳng
sao.”
cô vợ
nghe đến đây tái mặt,
th́ anh ta mở cặp,
nói rằng:
“năy giờ giải thích lăng nhăng,
bây giờ
lấy cái ba-chân*, bắt đầu.
cái CANON tôi to khủng khiếp,
v́ nó
to, nặng thiệt như đồng,
thành ra cần cái ba-chân.
CANON tôi mới
được cầm
giữ yên”.
cô vợ
nghe lặng người, bất tỉnh!
Nguyễn Tài Ngọc
July 2016
Ghi chú:
*ba-chân:
cái chống ba chân (tripod),
dùng cho máy chụp
h́nh.