Chuyện t́nh
buồn
v́
chó
Nguyễn Tài
Ngọc
http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/trangNTN.htm
mười năm trước tôi xin nuôi chó
là vợ tôi làm khó
trăm bề.
chó, mèo, gà,
lợn, trâu, dê,
con nào cũng ghét,
nàng chê hết ḿnh.
nàng kinh hăi
nhất là nuôi chó,
v́ khi xưa
c̣n nhỏ có lần,
bị con chó dại
cắn chân,
phải đi bác
sĩ chục lần chích mông.
ba năm trước mùa Đông lạnh buốt,
con gái tôi có
ruột gan giời,
thấy con chó lạc
dạo chơi,
nó bèn quyết
định đem lôi về nhà.
vợ tôi thấy
đằng đằng
nổi giận,
trời không mưa,
sét sấm ầm ầm.
con tôi nó đứng
lặng câm,
van nài, hứa hẹn giữ phần chăm nuôi.
sau hai tuần,
tám ngày, chín phút,
nàng hạ cơn, tâm Bụt,
lệnh rao:
“được
rồi, chó nhỏ không sao,”
“từ
rày sắp tới được vào nhà tôi”.
chuyện oái oăm,
từ ngày có chó,
nàng thương hơn thương bố con tôi.
sáng chiều dẫn nó đi
chơi,
chó ăn cơm
trước, sau mời đến tôi.
tối bây giờ
mỗi lần đi ngủ,
nó được cho nội trú
trên giường.
nên dù tôi
muốn yêu thương
vợ tôi thắm
thiết, hết đường làm ăn!
vợ tôi trải
một chăn nệm nhỏ,
ngay trên giường
cho nó đắp
riêng.
vợ chồng tôi có chăn
riêng,
chó, người chăn đủ, chẳng phiền chăn ai.
đời b́nh thản
trôi không xáo trộn,
đến hôm nay tôi
lộn ruột gan.
sáng ra mở mắt, bàng hoàng:
tôi nằm chăn chó, nó nằm chăn
tôi!
trong ban khuya tối thui tĩnh mịch,
nó chơi màn du kích qua sông,
bỏ chăn nó, chẳng phập phồng,
chui vào chăn
của vợ chồng chúng tôi.
chuyện đời tôi, giờ thua cả chó!
vợ coi thường,
xem chó trên
tôi.
ai ơi nhớ
học mà coi,
đừng nên nuôi
chó, u hoài ngh́n năm.
Nguyễn Tài Ngọc
February 2015