Dù Bay Xuống Piscine
Nguyễn Tài Ngọc
ngày xưa
bé tôi đọc
một tiểu thuyết,
truyện mang tên "Đỉnh gió
hú" lê thê.
bây giờ già chẳng nhớ cái mô
tê,
chỉ nhớ
gió thét gào trên đỉnh
núi.
nhà tôi
giờ cũng nằm ngay trên núi,
lúc mới
mua nhắm mắt tít tḥ
ḷ,
chẳng buồn xem địa thế có hay ho,
giờ chuột,
rắn ở trên đồi xuống viếng.
mỗi một
năm khi mùa Đông xuất
hiện,
th́ y chang
"Đỉnh
gió hú" tôi xem,
gió kinh
hoàng, thổi sáng tối ngày đêm,
răng rắc
kêu, lung lay nhà, cửa sổ.
ở sau vườn ghế bàn không
hạ thổ,
là thi
nhau bay xuống dưới hồ bơi.
nước lạnh teo, chỉ có nước
kêu trời,
nên tôi
phải cất vào khi Đông
đến.
tối hôm
qua ban ngày làm quá mệt,
tôi ngủ
kḥ, quên cất dọn sau vườn.
đêm gió
lên, thổi kinh khủng sập giường,
sáng thức
dậy tôi ra vườn kinh lư.
ngó dáo
dác, khảo sát xem phong
thủy,
tôi giật
ḿnh, cái dù lớn mất
tiêu!
nh́n xuống
hồ, tôi tiu nghỉu, tiêu điều,
nó đă
bị rơi ḿnh nằm dưới đáy.
nước mắt tôi khóc
ngh́n ḍng sông chẩy:
cái đế
dù nặng cỡ tám cái
lu,
siết chặt
vào cột dưới của cái dù,
cả hai
cùng ôm nhau
bay xuống nước.
không cách
chi móc dù lên đất được,
ngoại trừ là bay xuống nước kéo lên.
đứng trên bờ người
đă lạnh run rên,
nhưng chẳng
c̣n một cách chi nào hết.
nói từ
giă vợ tôi lời vĩnh
biệt,
tôi gieo
ḿnh xuống đáy ba thước
sâu,
nước đá tan lạnh buốt nhức cái đầu,
tôi những
tưởng chuyện
này thật đơn giản:
khiêng cái
dù đến gần vào chỗ
cạn.
rồi đứng
lên xách nó khỏi piscine.
ai ngờ
đâu dưới nước tôi nổi ph́nh,
kéo không
nổi, tôi đành ngoi lên thở.
tôi quá
lạnh, bắt đầu niềm kinh sợ:
dưới đáy hồ, óc tê liệt,
shut down.
chẳng biết nông hay cạn lối hướng nào.
không làm
nhanh, bảo đảm về chín suối.
lấy hết
sức b́nh sinh một lần cuối,
lặn đáy
hồ, tôi lê bước âm thầm,
kéo cái
dù, sâu đến
cạn dần dần,
rồi cuối
cùng hát khải hoàn đắc thắng.
da thịt
tôi tái xanh
mầu tím ngắt,
chưa bao
giờ tôi lạnh đến thế này.
cầm cập
run, tái mét, óc cuồng quay,
vật quan
trọng teo c̣n bằng trứng cá!
vào bồn
tắm, nước nóng tuôn xối
xả,
ngồi hằng
giờ, da thịt vẫn lạnh run.
ngắm thân
h́nh, tôi mới thấy điếng hồn:
sự to nhỏ
hoàn toàn không khôi phục.
tôi bây
giờ vĩnh viễn người tàn tật,
chỉ v́
dù gió thổi
rớt xuống hồ.
tôi ước
rằng đang say ngủ trong mơ,
khi tỉnh
giấc, dù bay là ảo tưởng.
Nguyễn Tài Ngọc
http://saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/thoNTN.htm
December 2016