-viết tặng
vợ chồng anh chị Phạm
Xuân Nghĩa & An Ḥa nhân
dịp về Mỹ
nghỉ
một năm ngắn hạn sau 5 năm truyền giáo ở Mông Cổ để
rồi đi tiếp
thêm
bốn năm nữa. Bài này viết sau khi anh
lên nhà thờ
tường tŕnh
công việc
hầu việc Chúa sau năm
năm.
kể từ
ngày anh chị đi Mông Cổ,
tôi thở
phào khoan khoái, nhẹ tâm can.
anh ở đây làm tôi
lộn ruột gan,
v́ anh
luôn nhắc mọi người về Chúa.
gặp mặt
anh như thấy người cầm búa,
chém vào
ḷng người sa ngă, u mê.
mê vật
đời, hay năm
thiếp, bẩy thê,
sống vật
vờ, bỏ màng câu Kinh
Thánh.
anh như
mảnh gương soi, loè lấp
lánh,
rọi chiếu
đường cho tôi biết noi theo.
như mọi
người, tôi cảm thấy thật teo,
đem đời
anh so với đường tôi sống.
thời gian
trôi qua cái vèo, thật chóng,
mới ngày
nào mà nay đă ba năm.
khi nghe
tin anh về Mỹ viếng thăm,
tôi những
tưởng gặp anh cầm gậy
chống.
xứ Mông
Cổ không có đồ ăn nóng,
không chả
gị, bánh cuốn, hoặc bún riêu.
không bánh
bèo, phở tái, cả… cơm thiu,
tôi thầm
nghĩ anh tàn trong ngơ
hẹp.
nào ngờ
đâu chị lại thêm xinh đẹp,
anh mới
nh́n, tưởng ...Thống Đốc
Arnold.
người yếu
x́u, trông tưởng sắp đem chôn,
lại là
tôi, không là anh, mới chết!
nh́n h́nh
ảnh, những tiến tŕnh đúc kết,
anh tŕnh
bày về Nội với Ngoại Mông*,
tôi ngồi
xem mà thấy
ớn da mông:
anh chị
trao cả đời ḿnh cho Chúa.
anh gieo
giống, đợi
đến ngày gặt lúa,
bao nhiêu
người cảm động trước gương anh.
riêng tôi
th́ chuông giục suốt năm canh,
ḷng muốn
ngủ, nhưng lương tâm trằn trọc.
Chúa cho anh thật đầy ơn mưa móc,
giảng lời Ngài đến tận măi tít xa.
anh làm
tôi thức tỉnh, nghĩ bôn ba:
phải theo Chúa, không
làm tôi hai
chủ.
Nguyễn Tài
Ngọc
*Nội
Mông: người Mông Cổ ở phía Bắc Trung Hoa.
*Ngoại
Mông: người Mông Cổ ở nước Mông Cổ.
Anh Nghĩa -
Chị Hòa