mài dao tặng vợ
ta có lắm anh hùng
cách mạng,
Phan Đ́nh Phùng đến Nguyễn Cư Trinh.
liều thân ḿnh gia nhập
chiến chinh,
muốn tự do, không màng sự
chết.
Trần B́nh Trọng gầm vang tiếng hét:
“quỷ nước
Nam hơn chức Bắc vua!”
hy sinh đời, nhất định không thua,
gươm mài bén, tử thần
kinh sợ.
sách có câu: “Mài dao
dậy vợ”,
dậy cho nàng không căi,
lặng thinh.
tôi ở vào thời đại văn
minh,
dậy vợ? Thôi, ngh́n đời không dám.
dù chung thân tôi mang
bản án,
dù rằng nàng chủ cuộc hôn nhân,
hành hạ tôi hơi bất
nhân tâm,
tôi không dám nổi lên
chống vợ.
tôi không màng mang danh
“sợ vợ”,
dao tôi mài, quỳ lậy dâng em.
em đừng
mang ra cắt
bánh men,
dùng kết liễu đời tôi cho sớm.
khi hồn tôi bay về Chợ Lớn,
em sẽ buồn, thiếu vắng bóng tôi.
đâu c̣n ai dậy sớm
thổi xôi?
ai rửa xe, lau chùi
pḥng tắm?
ai lau bếp, dọn nhà ngay ngắn?
ai đêm về đấm bóp cho em?
ai ngày đêm tấm tắc tiếng khen:
“vợ của
anh hôm nay đẹp quá!” ?
ai thu về c̣ng lưng
hốt lá?
ai lau chùi hồ tắm,
ś-pa?
ai duy tŕ điện nước, bếp gas?
ai mỗi đêm đúng giờ tŕnh diện?
em nên sớm cải tà quy thiện,
nới rộng ṿng kiểm soát gắt gao.
mất anh rồi em sẽ
thiếu hao,
một người
t́nh ngh́n năm muôn thuở.
Nguyễn Tài Ngọc