TRẢ EM TẤM CHECK
tặng anh Hân, chị Châu
năm xưa ấy tuổi trăng tṛn đôi tám,
mẹ cho em cắp sách
đến Thầy,
cùng thêm vài chị bạn
được may,
nhờ Thầy giúp cho kèm
dậy học.
em thuở
ấy bé con tầm vóc,
các chị căng ngực tuổi dậy th́
em mặt mày ra sữa,
thiếu nhi,
không bao giờ được Thầy để ư.
các chị
đẹp, gái xinh hoàn mỹ,
thầy chăm nom từng tí, từng li,
em đến gần, Thầy nạt khinh khi:
-t́m chỗ khác đi chơi,
nghe Tám.
rồi một ngày vào năm Sáu
Tám,
Thầy được
đi du học Huê Kỳ,
thế là rồi, xa cách
biệt ly.
bốn mươi năm đôi bên cách
biệt.
t́nh trong
ḷng em mang
nuối tiếc,
bỗng một hôm đọc sách thơ t́nh,
tác giả là một đại
minh tinh:
đọc tên Thầy, em mừng hết lớn.
bây giờ
Thầy đẹp giai, bao lớn?
có vợ
rồi, tám chín đứa con?
em bồi
hồi , đêm ngủ không ngon,
bao kỷ niệm xưa khi c̣n trẻ.
nghĩ Thầy không nhớ em c̣n
bé,
viết email, em hỏi sách mua,
em không đề cập chuyện năm xưa,
-thưa ông...sách mấy cân vàng kí?
-thưa độc
giả, sách tôi sách quư!
-mỗi cuốn
là ba chục
đô-la.
đọc thơ Thầy, em thở không
ra:
Thầy đă quên học tṛ năm trước.
kư tờ
check, lệ tuôn sướt mướt,
nhất định giờ đứt đoạn chuyện t́nh.
h́nh bóng
Thầy cho xuống Tây Ninh,
em chấm dứt t́nh Lan và Điệp.
tưởng đến dây muôn đời ly biệt,
ai nào ngờ
vào buổi reunion,
học tṛ, Thầy, trường cũ thật đông,
một nguời đến bên em hỏi chuyện.
-thưa cô, ḷng tôi
đầy xao xuyến,
-tên của cô có phải
cô Châu?
-tôi là
Thầy xưa dậy học Châu,
-tôi xin trả lại cô tấm check.
chuyện đến đây hạ màn, chấm
hết,
v́ phần sau thành “hít-ṭ-ry”.
một cuộc t́nh nẩy nở mê ly,
v́ nhờ chàng không xài
tấm check.
Nguyễn Tài Ngọc
chị Châu – anh Hân