Grand Century Mall, San Jose

 

 

Weekend vừa rồi tôi chở vợ chồng anh vợ tôi (từ Paris sang Mỹ chơi) lên Fremont. Fremont là một thành phố nhỏ nằm về phía Nam của San Francisco, kế cận San Jose, cách nhà tôi 350 miles (563 km), nếu lái xe dùng xa lộ số 5.

 

nguồn: Maps of World

 

Đi Nam-Bắc California dùng xa lộ số 5 là ngắn nhất nhưng cái nguy hiểm là đi ngang qua sa mạc chết chóc. Nếu vợ buồn t́nh thủ tiêu chồng th́ sẽ chẳng ai hay biết. Hoặc ông nào lầm lỡ t́ tèo với bồ khác, vợ chờ cơ hội chặt của quư khi ḿnh đang chăm chú lái xe rồi quẳng ra ngoài freeway 5 th́ với sa mạc mênh mông tít tận chân trời, FBI ṃ kim đáy bể sẽ chẳng bao giờ t́m được “lẽ sống đời anh” để bác sĩ bệnh viện Chợ Rẫy nối lại.

Tôi chọn xa lộ 101 đi xa hơn 50 phút, thế nhưng cảnh đẹp hơn v́ hai tiếng đầu xe chạy dọc theo ven biển; và tôi ghé qua hai thành phố Santa Barbara, Solvang cho vợ chồng anh vợ tôi  xem thắng cảnh.

Từ nhà tôi đi khu Việt Nam Santa Ana (phía Nam), hay Santa Barbara (phía Bắc), khoảng cách bằng nhau: lái xe mất một tiếng rưỡi đồng hồ. Ở Mỹ th́ giờ là quan trọng nên khi hỏi về khoảng cách đường xá (người ở Việt Nam bây giờ dùng chữ cự ly) , thí dụ như “Nhà anh cách nhà tôi bao xa?”, người ta thường trả lời bằng thời gian, “Một tiếng rưỡi lái xe.”, chứ ít ai trả lời bằng miles, “90 miles”.

Santa Barabra là thành phố xưa, xinh, nhỏ, nằm ngay ven biển. Santa Barbara cực kỳ bảo thủ khi nói về nhà cửa. Họ muốn duy tŕ nét xưa nên không cho phá nhà cũ mà chỉ cho phép tân trang. Nhà mới được phép xây cất rất ít nên tổng số dân ở Santa Barbara chỉ là 92,000 người. Kỹ nghệ chính là du lịch, chẳng có việc làm ǵ ở đây nên cư dân phần đông có họ hàng với Bill Gates.

Tôi đă viết bài về Santa Barbara nên chỉ ghi lại vài ảnh chụp ở đây:

1. Cây fig tree (cây sung?) to nhất nước Mỹ. Nếu ai muốn đi xem, dùng GPS địa chỉ 201 State Street, Santa Barbara. GPS sẽ dẫn đến trạm xe lửa Amtrack, có cổng chắn không cho vào. Đừng ngạc nhiên tưởng là lạc vào Lăng Ba Đ́nh. Cứ bấm nút lấy vé, thanh gỗ sẽ nhấc cao lên để cho xe vào. Lái thẳng vào trong, quẹo trái trong băi đậu xe th́ sẽ thấy cây fig này.  Đậu xe 75 phút đầu free nên sẽ không tốn một xu nào.

 

 

 

 

 

 

                2. Mission Santa Barbara Mission, 2201 Laguna Street: Xây vào năm 1786, Mission Santa Barbara là một trong 21 nhà thờ do các giáo sĩ người Tây-Ban-Nha thiết lập ở California.

 

 

 

 

3. Santa Barbara County Courthouse, 1100 Anacapa Street: lấy thang máy lên lầu số 5 sẽ lên tận tầng cao cùng của tháp để xem toàn cảnh Santa Barbara miễn phí.

 

 

 

 

 

 

Từ Santa Barbara lái xe độ 40 phút nữa ngoằn ngoèo trong đường núi Highway 154 sẽ đến Solvang. Ngày xưa người Denmark đến đây định cư nên xây nhà cửa ngộ nghĩnh với cối xay như ở quốc gia họ. Dùng GPS địa chỉ 438 Alisal Road để đậu xe dọc trên con đường này rồi đi bộ thắng cảnh. Có một Information Center khoảng giữa đường Alisal. Đến đó lấy bản đồ Solvang.

 

 

6 giờ chiều xe đ̣ Ngọc đến Fremont. Nhờ viết thơ văn mà tôi được diễm phúc được anh chị độc giả khắp nơi ngỏ lời nếu có dịp đến thành phố của họ th́ cho biết để gặp nhau cho vui. Sẵn dịp lên San Jose, lần này tôi hẹn gặp những anh chị tôi chưa có dịp diện kiến dung nhan mùa Đông. Tôi muốn dùng câu “dung nhan mùa Xuân” -chỉ dành cho người trẻ tuổi- lắm lắm, thế nhưng sự thật phũ phàng là độc giả của tôi giống như tôi, tất cả tuổi vào khoảng thời đại khủng long 100 triệu năm về trước nên tôi không thể nào nói láo.

Vợ chồng anh vợ của tôi lên Fremont ở nhà em gái của vợ tôi, Oanh. Oanh có một chị bạn, đọc thơ văn của tôi mà không biết tôi là anh rể của Oanh. Một ngày đẹp trời chị này khám sự thật động trời nên rất ấn tượng, nhắn với Oanh nếu tôi có lên Fremont th́ tổ chức gặp để chị ấy được gặp tôi ở ngoài đời.

Tối hôm nay, Thứ Sáu, Oanh hẹn mọi người ở Quán Mỹ Tho ở Newark.  Quán này vừa là nhà hàng, vừa là nơi ca sĩ hát Karaoke. Nó có sân khấu, và có một anh đánh keyboard “one man band”. Mọi người đă có mặt khi tôi đến. Oanh giới thiệu vợ chồng tôi đến người độc giả muốn gặp tôi:  chị Mỹ Dung và chồng là anh Giang.

 

với vợ chồng chị Mỹ Dung và anh Giang

 

Giống như nhiều độc giả khác tôi có dịp gặp lần đầu tiên, chị Dung rất niềm nở khi gặp tôi. Chị nói năng liếng thoáng như biết tôi từ muôn kiếp trước, lúc tôi c̣n tháp tùng Tam Tạng thỉnh kinh. Tôi ở trong t́nh trạng thất lợi khi gặp độc giả v́ họ đọc bài viết nên ai cũng biết vanh vách t́nh cảnh gia phả 80 đời của tôi: tôi thích ăn ǵ, đi du ngoạn ở đâu, năm nào cũng nấu bánh chưng, một tuần diễn xuất giờ Tí canh Ba mấy lần...

Chị Dung không nằm trong trường hợp ngoại lệ. Thỉnh thoảng chị kể lại những bài tôi đă viết. Thú thật là tôi viết cả trăm bài, nhiều bài chính tôi cũng không nhớ nên khi chị đề cập đến, đôi lúc tôi nghĩ yên lặng là thượng sách: "À, bài Ngọc viết về Lạc Long Quân gặp bà Âu Cơ ở chợ Tân Định, hai người lấy nhau rồi Lạc Long Quân có bồ là Hồng Nhung nên bị Âu Cơ bắt gặp đánh ghen ở Ngă Bẩy, chị thấy bài này hay..."

Ăn vừa xong th́ khách lên hát, kể cả Oanh, em của Loan.

 

 

Tôi phải công nhận là các ca sĩ tài tử hôm nay hát tương đối hay, chứ không như ở nhiều nơi khác tôi chỉ muốn yêu cầu họ hát bài "Du kích qua sông" (Du kích qua sông th́ phải...im, không gây tiếng động kẻo địch quân biết).

Tối nay tôi cũng ngứa nghề, định xin hát bài "Đêm ôm đại bác nhớ Bác Hồ" nhưng không dám múa ŕu qua mắt thợ. Hơn nữa, bây giờ nếu tôi hát bản nhạc nào có tựa đề không ôm vợ nhưng ôm cái ǵ khác th́ chỉ có chết với người t́nh muôn thuở. Tôi đă hẹn 10:30 đến nhà anh Lê Hân ngủ qua đêm nên 10:25 tôi phải xin phép mọi người đi về trước, và cảm ơn vợ chồng chị Mỹ Dung đă đến gặp tôi.

Ngày Thứ Bẩy hôm sau vợ chồng tôi la cà ở Grand Century Mall trên đường Story Road và Vietnam Town kế đó, từ 11 giờ sáng đến 8 giờ rưỡi tối.

 

với anh Lê Hân

 

Ở Grand Century Mall, tôi hẹn hai anh chị độc giả tôi chưa bao giờ gặp mặt: anh Cao Bùi và chị Janine Huỳnh. Từ xưa đến nay tôi cứ vái Trời cho tôi được gặp một độc giả vừa hâm mộ tôi số một, vừa là một em gái hoa hậu trẻ trung. Khi gặp anh Cao, tôi khóc măi v́ ông Trời chỉ đáp lời thỉnh nguyện của tôi phân nửa: qua email, lúc nào anh Cao cũng nói anh ấy là number one devoted fan (độc giả hâm mộ số một) của tôi, thế nhưng anh ấy là đàn ông chính hiệu con nai vàng chứ không phải là một em gái hoa hậu trẻ tuổi.

 

với anh Cao

 

Chị Janine có cá tính tiêu biểu của một người Nam mà Bắc-Kỳ-khó-chịu-tôi cần học hỏi cho đến khi đậu Tú Tài: hiền hậu, thành thật, nói chuyện vui vẻ, dễ ḥa đồng. Chị vẫn c̣n đẹp. Sắc đẹp đổ nước nghiêng thùng của chị bảo đảm làm mấy ông tuổi từ 65 đến 100 khốn khổ, trăm nhớ ngh́n thương.

 

với vợ chồng chị Janine

 

 Anh Lê Hân cũng gọi Trâm Anh - một người tôi chưa bao giờ gặp- ra gặp tôi. Trâm Anh là người có nhà sách in quyển sách thứ nhất của tôi, "Xin Em Tấm H́nh". Trâm Anh nói năng nhỏ nhẹ, nói chuyện xong với tôi có lẽ hối hận ngày xưa tính tiền in cho tôi quá ít.

 

với chị Trâm Anh

 

Hai người nữa, vợ chồng anh Ngọc Thành và chị Băng Thanh cũng bỏ chút th́ giờ ra gặp vợ chồng tôi cho vui. Tôi gặp anh Ngọc Thành lần đầu tiên khi anh hát trong show Salut les copains với Elvis Phương, Thanh Lan và Khánh Hà mấy năm về trước ở miền Nam California. Lúc ấy chúng tôi chỉ biết xă giao, gặp mặt bắt tay rồi thôi. Lần này th́ tôi có dịp đóng vai CIA tra tấn đời tư anh nhiều hơn.

 

với vợ chồng anh chị Ngọc Thành & Băng Thanh

 

Anh sinh ở Hà Nội, nhưng không xa Hà Nội năm lên 18 khi vừa biết yêu v́ anh lớn lên ở Đà Lạt, học  Trung học ở Lycée Yersin Đà Lạt chương tŕnh Pháp nên nói tiếng Pháp rất giỏi. Lycée Yersin vài năm trước 1975 đổi tên là Hùng Vương. V́ trường tôi học ở SàiG̣n cũng mang tên là Hùng Vương nên năm tôi học lớp 9, trường tôi gửi độ 60 học sinh lên Lycée Yersin để "đấu" giao hữu trong hai lănh vực thể thao và học vấn. Tôi được chọn đại diện trường tôi tham dự phần hùng biện, thuyết tŕnh.

Anh Thành hát khắp nơi ở Hoa Kỳ và ngoại quốc, bây giờ vẫn c̣n hát. Anh hát tiếng Pháp lẫn tiếng Anh rất hay. Xin mời quư vị đồng bào nghe hai bản nhạc anh hát, một tiếng Pháp, một tiếng Anh sau đây:

- bản "Reviens" tiếng Pháp:  

https://www.youtube.com/watch?v=BhRRTdzDDMw&feature=share

- bản "After the lovin' " tiếng Anh:

https://www.youtube.com/watch?v=_crm6xp4-qg&feature=youtu.be

Vợ anh Thành, chị Băng Thanh, là loại phụ nữ sinh ra trời cho đẹp. Chị là người Bắc nhưng rất thân thiện, nói chuyện dễ mến (Tôi dùng chữ "nhưng" ở đây v́ các cô bạn thân Regina Pacis của vợ tôi đều lên án tôi là người Bắc khó chịu). Chị là con cụ Á Nam Trần Tuấn Khải, một nhà thơ nổi tiếng trong nền văn học Việt Nam. 

 

 

Hai người nữa tôi gặp cùng buổi trưa hôm nay th́ không xa lạ: Ngọc Sương, bạn thân Trung học Regina Pacis với vợ tôi, và anh Lê Hân.

Ngọc Sương tính t́nh hiền hậu. Hiền đến nỗi mỗi lần nghĩ đến Ngọc Sương là tôi nghĩ ngay đến bài hát "Ḷng mẹ bao la như biển Thái B́nh..." (trong khi mỗi lần gặp tôi th́ Ngọc Sương lại nghĩ đến bài hát "Làm sao giết được người trong mộng..." ).

Nếu ai chưa bao giờ có dịp gặp bà Mẹ Teresa hiền hậu ngoài đời th́ xin đừng tuyệt vọng: chỉ cần gặp Ngọc Sương là đủ. Vợ chồng tôi rất hân hạnh được làm bạn với Ngọc Sương.

 

với Ngọc Sương

 

 

Tiếng Anh có câu thành ngữ "Last but not least" -tạm dịch là "Cuối cùng nhưng không phải là không quan trọng"- , người cuối cùng vợ chồng tôi gặp trong group trưa hôm nay là anh Lê Hân. Anh Hân là người sáng lập Saigonocean.com. Mới ngày nào anh rủ tôi viết bài trên Saigonocean.com cho vui, thế mà bây giờ đă là mười năm.

Anh Hân là người tôi rất thích v́ tư cách thể hiện trong anh: khiêm nhường, từ tốn, phụng sự xă hội, giúp đỡ người khác. Chúng tôi rất thân v́ tôi và anh có nhiều điểm trùng hợp giống nhau: Anh làm thơ, tôi cũng làm thơ. Anh sinh ngày 2 Tháng 2, tôi cũng sinh ngày 2 Tháng 2. Anh thích ẩn ḿnh, tôi cũng thích ẩn ḿnh. Anh có nhiều bồ, tôi cũng có nhiều bồ. Ấy chết, câu chót sai bét. Trời đă tối khuya nên trí óc tôi không minh mẫn, xin độc giả xóa bỏ câu cuối.

 

với anh Lê Hân

 

 

        bốn cô đội gạo lên chùa,
        áo xanh, áo đỏ thêu thùa đẹp xinh.
        đi ngang ghé chợ đầu đ́nh,
        sư nh́n cảm thấy rung rinh cơi ḷng.
        - "chẳng hay tôi giúp được không?"
        "dạ thưa chẳng dám nhọc ḷng đến sư".
        "em mua nhanh, chẳng chần chừ:"
        "thịt quay, thịt vịt cho vừa đủ ăn".
        - " đừng đi chợ nhọc nhằn,"
        - "đến chùa, tôi đăi cả trăm cô nàng:"
        - "xôi ṿ, oản chuối, bún thang.."
        bốn cô nghe nói kinh hoàng, trốn sư.
        buồn, quyết định bỏ tu,
        trầm ḿnh tự tử trong lu sau chùa.

 

Ngay sau khi nhóm tan tiệc, sau đó vào khoảng 4 giờ chiều, tôi gặp Thúy và chồng là anh Lưu ở một quán nước kế bên, trong Vietnam Town. Thúy và tôi ngày xưa học chung trường Trung học Hùng Vương, nhưng Thúy học dưới tôi một cấp. Tôi không c̣n nhớ lư do nhưng khi học lớp 10, tôi quen với bẩy, tám cô trong lớp 9 của Thúy.         

Anh Lưu ngày xưa là lính Hải quân, bị tù hơn năm năm sau khi Cộng Sản chiến thắng miền Nam. Anh vượt biên đến Hoa Kỳ năm 1982 và rồi là thiếu phụ Nam Xương chờ Thúy, bảo lănh Thúy sang Mỹ năm 1989 khi Thúy vượt biên năm 1987.

 

với vợ chồng Thúy và anh Lưu

 

một cảnh trong phim: "Cho trọn cuộc t́nh", với hai diễn viên gạo cội LƯU Hùng Cường và Thẩm THÚY Hằng. Phim sẽ KHÔNG bao giờ tŕnh chiếu nay mai.

 

Chiều hôm đó, cùng với vợ chồng anh Hân và chị Châu, chúng tôi ăn tối ở một nhà hàng cũng trong khu Vietnam Town. Chị Châu rất vui tính nên tuy rằng anh Hân & chị Châu không biết anh Lưu & Thúy, chúng tôi có một buổi cơm tối thật vui.

 

 

Chuyện t́nh của anh Hân và chị Châu cũng là một thiên t́nh sử mà tôi có làm một bài thơ khi mới quen anh Hân, xin chép lại:

 

        TRẢ EM TẤM CHECK

        -tặng anh Hân, chị Châu

       

        năm xưa ấy tuổi trăng tṛn đôi tám,
        mẹ cho em cắp sách đến Thầy,
        cùng thêm vài chị bạn được may,
        nhờ Thầy giúp cho kèm dậy học.

        em thuở ấy bé con tầm vóc,
        các chị căng ngực tuổi dậy th́,
        em  mặt mày ra sữa, thiếu nhi,
        không bao giờ được Thầy để ư.

        các chị đẹp, gái xinh hoàn mỹ,
        thầy chăm nom từng tí, từng li,
        em đến gần, Thầy nạt khinh khi:
        - t́m chỗ khác đi chơi, nghe Tám.

        rồi một ngày vào năm Sáu Tám,
        Thầy được đi du học Huê-Kỳ,
        thế là rồi, xa cách biệt ly.
        bốn mươi năm đôi bên cách biệt.

        t́nh trong ḷng em mang nuối tiếc,
        bỗng một hôm đọc sách thơ t́nh,
        tác giả là một đại minh tinh:
        đọc tên Thầy, em mừng hết lớn.

        bây giờ Thầy đẹp giai, bao lớn?
         vợ rồi, tám chín đứa con?
        em bồi hồi, đêm ngủ không ngon,
        bao kỷ niệm xưa khi c̣n trẻ.

        nghĩ Thầy không nhớ em c̣n bé,
        viết email, em hỏi sách mua,
        em không đề cập chuyện năm xưa,
        - thưa ông...sách mấy cân vàng kí?

        - thưa độc giả, sách tôi sách quư!
        - mỗi cuốn là ba chục đô-la.
        đọc thơ Thầy, em thở không ra: 
        Thầy đă quên học tṛ năm trước.

         tờ check, lệ tuôn sướt mướt,
        nhất định giờ đứt đoạn chuyện t́nh.
        h́nh bóng Thầy cho xuống Tây Ninh,
        em chấm dứt t́nh Lan và Điệp.

        tưởng đến dây muôn đời ly biệt,
        ai nào ngờ vào buổi reunion,
        học tṛ, Thầy, trường cũ thật đông,
        một nguời đến bên em hỏi chuyện:

        - thưa cô, ḷng tôi đầy xao xuyến,
        - tên của cô có phải cô Châu?
        - tôi là Thầy xưa dậy học Châu,
        - tôi xin trả lại cô tấm check.

        chuyện đến đây hạ màn, chấm hết,
        v́ phần sau thành “hít-ṭ-ry”.
        một cuộc t́nh nẩy nở mê ly,
        v́ nhờ chàng không xài tấm check.

        Nguyễn Tài Ngọc

 

 

vợ chồng anh Lê Hân và chị Châu

 

        10 giờ sáng Chủ Nhật tôi lái xe về nhà v́ vợ tôi c̣n phải đi làm ngày hôm sau. Chuyến đi này tuy ngắn nhưng rất vui v́ tôi gặp được nhiều người thân, các anh chị quen biết cũng như các anh chị chưa bao giờ gặp.

        Vợ tôi cứ than phiền là tôi viết lách chẳng ăn được cái giải dzút ǵ, nhất là chẳng mang rủng rỉnh xu hào đóng góp vào ngân sách quốc gia của gia đ́nh. Thế nhưng qua sự tṛ chuyện với các anh chị độc giả, tôi biết thơ văn tôi viết tạo ra một giải dzút thân t́nh nối chặt hai người không biết nhau: người viết và người đọc. Sự thân t́nh đó đem lại cho tôi, cũng như độc giả, nhiều giờ vui thỏa mà tiền sẽ không  bao giờ mua được.

 

Nguyễn Tài Ngọc

January 2018

http://saigonocean.com/index.php/en/

 

Tài liệu tham khảo:

 

http://www.santabarbaramission.org/about/

 

Wikipedia