Nu bánh chưng Đu năm

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm

 

 

 

          Một năm nữa lại trôi vào văng. Để kỷ niệm năm mới sắp đến, tôi nấu bánh chưng. Đọc đến đây chắc lẽ nhiều người tưởng tôi điên Tết chưa đến sao lại nấu bánh chưng? Xin thưa ba do: thứ nhất, ở bên Mỹ người ta ăn Tết Dương lịch,  chẳng ai dùng Âm lịch; thứ hai, một khi đă hấp lực quyết nấu bánh chưng hạng Thượng Thừa như tôi th́ muốn nấu lúc nào chẳng được; thứ ba, nấu bánh chưng mang cho tôi nhiều kỷ niệm thuở ấu thơ khi c̣nViệt Nam.

 

 

          Khi biết tôi nấu bánh chưng th́ vợ tôi bạn ai cũng ngao ngán nghĩ rằng việc nấu bánh chưng quá công phu cực nhọc, gói ghém lâu lắc, thức khua châm nước. Nhưng đối với tôi th́ việc gói bánh chưng dễ dàng như... đi gánh nước. Tôi thích dọn dẹp nên cực nhọc không vấn đề. Hai năm nay tôi đă đổi qua nấu bánh chưng trên bếpngoài vườn, độ lửa nóng không mănh liệt như nấu bằng b́nh hơi propane nên nước vẫn giữ trong nồi không trào, suốt buổi nấu tôi chỉ châm nước hai lần. Thời gian nấu cũng tương đối ngắn, chỉ bốn tiếng rưỡi.

 

 

          Tôi một lời khuyên cho các anh nào đang t́m một nàng để se duyên cầm tóc:  nên học nấu bánh chưng. Đừng thèm học bác , kỹ , luật , công nghệ thông tin (IT) làm . Những nghề này khối người học nên nhàm chán, không gây ấn tượng cho phụ nữ. Ngược lại, nếu khám phá ra anh biết nấu bánh chưng th́ bảo đảm nào nấy sẽ hốc mồm kinh ngạc như t́m ra được một chàng tài nghệ hiếm , phi hành gia. Nàng sẽ anh như điếu đổ, đ̣i làm đám cưới gấp gấp.

          những món ăn ḿnh ưa thích từ nhỏ, khi trưởng thành vẫn thích ăn để nhớ lại quăng đời thơ ấu. Vợ tôi thích món lúc lắc mỗi khi ăn, nàng nhớ lại khi c̣n cùng gia đ́nh đi ănnhà hàng. Tôi thích ăn dứa, mang lại cho tôi kỷ niệm  ngày xưa mỗi lần khi Thầy tôi dẫn tôi đi công viên (tôi gọi bố mẹ tôi Thầy U), chúng tôi đi qua một hàng bán nước ngọt với những miếng dứa cắt nhỏ nổi lềnh bềnh trên nước trong một b́nh thủy tinh, Thầy tôi mua cho tôi ăn chỉ một lần nghèo. Bánh chưng th́ tôi không thể nào quên Thầy U tôi ngồi gói trên nền gạch bông với thịt, đậu, ngổn ngang. Tôi được thức suốt đêm ngồi canh lửa, một kỷ niệm không bao giờ quên.

 

 

          Việt Nam gói bánh chưng tốn kém tiền bạc, ở Mỹ chẳng bao. Việt Nam ngồi dưới đất gói bánh, ở Mỹ tôi ngồi trên bàn hẳn ḥi.Việt Nam U tôi hâm đậu trong nhà bếp cực kỳ bẩn, ở Mỹ nhà bếp tôi rất sạch sẽ. Ở Việt Nam Thầy tôi phải châm củi nấungoài đường từ tối đến 10 giờ sáng hôm sau mới xong. Mỹ tôi nấu sau vườn, bằng hơi gas, thời gian chỉ bốn tiếng rưỡi. Nấu bánh chưngViệt Nam cả một công tŕnh cực nhọc mệt mỏi không nhưMỹ.

          Nấu bánh chưng mang lại cho tôi những kỷ niệm êm đẹp với Thầy U tôi, tôi muốn không bao giờ phai nḥa trong tâm trí. một phương thức vượt thời gian để tôi nhớ lại những h́nh ảnh gia đ́nh của một thời xa xưa.

 

Ảnh chụp gia đ́nh tôi năm 1962 trước cửa nhàBàn Cờ.

Tôi cậu đứng phía trước giữa Thầy U tôi.

 

          Nhâm nhi lon Coca-Cola (sorry, tôi không uống cà-phê), ngồi ngắm nồi bánh chưng nấu trên bếp sau vườn, tôi không quên bài học quư giá: những tôi Mỹ không phải do tài năng, nhưng chỉ nhờ may mắn. Tôi may mắn rời Việt Nam đúng thời điểm. Tôi may mắn được định ngoại quốc. Tôi may mắn đến Hoa Kỳ trong thời kỳ niên thiếu.

 

 

          Sự may mắn này tôi mang ơn suốt đời với chính phủ Mỹ, với công dân Mỹ họ người mang tôi sang đây.    không biết tôi, không biết gia đ́nh tôi, không biết trăm ngh́n công dân Việt Nam Cộng Ḥa, Hoa Kỳ đă không quản ngại tiền bạc, mạng sống của con dân nước họ để cứu giúp tôi, gia đ́nh, đồng bào tôi sang Mỹ. Đây một gương sáng tôi phải noi theo: chân sống trong đời không phải nghĩ cho ḿnh, cho gia đ́nh ḿnh, nhưng nghĩ đến người khác, cứu giúp họ khi thất thế.

           Thời gian tôi sốngHoa Kỳ đă gấp hai lần rưỡi thời gian tôi sốngViệt Nam. Quan điểm, lập trường, phong tục, lối sống của tôi bây giờ tiêu biểu của một người Mỹ. Ngay cả thức ăn thường nhật của tôi hamburger, món ăn thuần túy của  người Mỹ. Thế nhưng điểm ngộ nghĩnh tôi vẫn thèm bánh chưng, món ăn thuần túy của người Việt Nam.

          Điều này chứng tỏ một điều cho mỗi ngày tôi nói "Hello", "Good morning", "Good evening"  trẹo quai hàm, cho mỗi ngày lễ tôi treo cờ  13 sọc trắng đỏ với 50 ngôi sao trắng trên nền xanh dương trước cửa nhà, cho Tổng Thống của tôi Donald Trump mắc dịch, cho tôi giấy chứng nhận công dân Mỹ, cho nhà tôi miền Nam California, máu của tôi vẫn c̣n DNA của bánh chưng, vẫn c̣n của một người Việt Nam 42 năm trước đây xa ĺa nơi ḿnh sinh đẻ.

 

Nguyễn Tài Ngọc

January 2018

http://saigonocean.com/index.php/en/