Xà-bông tắm

 

Pḥng ngủ nhà tôi có pḥng tắm đứng lẫn bồn tắm nằm. Khi đi tắm, tôi chỉ muốn tắm cái ào rồi đi ra, không cà kê dê ngỗng như Lê Ngọa Triều xem hết phim bộ Đại Hàn  nên không bao giờ tôi dùng bồn tắm nằm. Pḥng tắm đứng vị trí của nó rất xa máy hâm nước nóng ở garage. Vào mùa đông, bật nước lên, chờ nước nóng ở ṿi nước phun ra th́ thứ nhất ḿnh đă chết queo v́ lạnh (nếu ḿnh không chết queo th́ nhất định vài bộ phận hiểm yếu trên người sẽ queo trước), và thứ hai là ḿnh đă phí cả một nửa Thái B́nh Dương nước lạnh chẩy không dùng v́ chờ nước nóng di chuyển từ máy hâm nước nóng ở Hà Nội chạy qua bao nhiêu ống sắt để giao nước nóng đến SàiG̣n. Do đó mà khác với vợ tôi ḿnh đồng da sắt dùng pḥng tắm của chúng tôi hằng ngày, tôi thường dùng một pḥng tắm khác vị trí rất thích hợp như nhà không có cầu tiêu ở ngay bờ sông: nó cũng ở trên lầu nhưng nằm ngay trên garage chỗ máy hâm nước nóng. Mỗi lần mở nước là suối phun nước nóng chẩy ra liền ngay lập tức, không cần phải đợi một giờ đồng hồ như Old Faithful ở Yelllowstone.

Pḥng tắm này chỉ có cậu con trai và tôi dùng nên xà-bông rất đơn giản, chỉ có hai loại: một lọ plastic thuốc gội đầu –shampoo- và một cục xà-bông để thoa trên người. Hai bố con đều cắt tóc ngắn như nhau nên tuy rằng có một chai Conditioner để đó pḥng khi có khách, cả tôi lẫn nó đều không dùng. Tóc chúng tôi chỉ có hai phân là cao lắm, có “conditioner” đến đâu cũng chả ai thấy sự khác biệt nên khỏi dùng cho được việc nhà nước.

Tuy rằng thích pḥng tắm này, mỗi khi có khách, hoặc khi về hè trời nóng  tôi vẫn dùng pḥng tắm trong pḥng tôi. Lần nào cũng như lần nào, ai trong chúng ta lần đầu tiên bước vào pḥng tắm cơ thể đều  thư giăn, thoải mái như vừa được lên niết bàn. Những giọt nước nóng tua tủa thi nhau bắn khắp vào da thịt, biến đổi chúng ta từ lạnh run đến ấm cúng. Cái cảm tưởng ấm áp này chạy luân hồi trong cơ thể từ đầu xuống chân, đưa chúng ta đến trạng thái lim dim sướng tột cùng. Đó là tại sao hầu hết chúng ta trong giai đọan này ai cũng đều bắt đầu hát trong pḥng tắm. Tại sao chúng ta hát trong pḥng tắm? Lư do rất dễ hiểu là có ai buồn mà hát không? Không, tuyệt đối không. Do đó, chúng ta hát v́ vui sướng cơ thể được nước nóng đấm bóp, đầu óc chúng ta không có ǵ phải quan tâm suy nghĩ. Chúng ta hát trong pḥng tắm v́ tiếng nước át hẳn giọng ca oanh vàng của ḿnh, ḿnh hát có dở đến đâu cũng không ai nghe để phê b́nh xây dựng. (Nhân tiện đây, tôi chắc là mỗi người trong chúng ta thỉnh thoảng đi dự tiệc vui gặp một người hát dở vô cùng nhưng khổ nỗi không biết ḿnh hát dở, hát xong quan khách chưa có dịp chọi cà chua th́ đă nói tiếp: “Cám ơn quư vị đă nhiệt liệt hoan nghinh tiếng hát trời đánh của tôi, và v́ thế, tôi xin hát tiếp bài…” Ngay khi cô ta hay anh ta vừa nói đến đây th́ ḿnh phải ngắt lời người ấy liền: “Anh (hay chị) hát hay thật, thế mà từ xưa đến nay tội nghiệp cho Paris By Night không biết để phát huy một nhân tài văn hoá. Anh (Chị) có thể hát bài “Du Kích Qua Sông” không?” Dĩ nhiên là người hát sẽ khựng lại một vài giây v́ không biết bài Du Kích Qua Sông là bài ǵ nên sẽ hỏi lại bài này tác giả là ai, hát như thế nào, th́ ḿnh trả lời là du kích qua sông th́ phải yên lặng, nếu gây ra tiếng động th́ địch quân phát giác thành ra  phải… yên lặng tuyệt đối chứ!).

Thường th́ tôi hát trong vui mừng, trong vô tư lự như thế đến khi thoa xà-bông, kỳ cọ, nước tẩy sạch tất cả bọt xà-bông đất ghét trên người, tắt nước rồi mới ngừng. Thế nhưng tắm ở pḥng tắm mà vợ tôi hay tắm th́ khác. Khi t́m xà-bông để thoa lên người th́ đầu óc tôi bắt đầu hoang mang. Mà hoang mang th́ đâu có vui mừng. Không có vui mừng th́ tiếng hát tôi chấm dứt. Tại sao tôi hoang mang? Khác với pḥng tắm cậu con trai tôi chỉ có một cục xà-bông và một chai dầu gội đầu, pḥng tắm chúng tôi không có đến một cục xà-bông, nhưng thay vào đó là khoảng chừng tám, chín chai dầu gội đầu & xà-bông trên sàn gạch. Pḥng tắm nào mà làm kệ đủ chỗ chứa cho cả chục chai dầu gội đầu? V́ thế mà kệ đựng ở đây  sàn gạch la liệt những chai mà trăm lần như một, tôi không biết chai nào dùng cho trường hợp nào.

Tôi không thuộc vào loại người đầu óc chậm tiêu, thế nhưng khi nói đến dầu gội đầu th́ tôi mù tịt, hoàn toàn không hiểu đàn bà Việt Nam ở bên Mỹ. Óc của một người kỹ sư khi phát minh bất cứ một món ǵ là phải nghĩ đến sự đơn giản trước nhất, chỉ cầu kỳ hoá khi nhu cầu đ̣i hỏi. Đằng này đàn bà phức tạp hoá nhu cầu không cần thiết. Đi t́m một cục xà-bông th́ tôi thấy đủ loại chai thuốc xà-bông tươi mát body wash Go Fresh , (hmm, nếu xà-bông này tươi mát th́ chẳng lẽ ngoài thị trường có bàn xà-bông hư, xà-bông khô héo?),  shower gel với khoáng chất từ Dead Sea (hello, cái tên Dead Sea “Biển Chết” không làm ḿnh giật nẩy ḿnh hay sao, biển chết th́ cái ǵ cũng chết, khoáng chất từ biển chết gội lên đầu th́ tóc ḿnh cũng chết), xà-bông làm cho da ḿnh mướt mát, lành mạnh -moisturizing for softer, healthier looking skin-, (từ xưa đến nay tôi không dùng xà-bông này mà da tôi vẫn lành mạnh như thường, đâu giống như da người chết?). Rồi đâu đă hết, nào là:

-Crème De Douche Parfumée: người nào không hiểu tiếng Pháp đọc lên là thấy sang ngay, người dùng Crème De Douche này bảo đảm là người quư phái, không như người dùng xà-bông Ba Cây Nhang Made in Vietnam mua ở tiệm Chú Quay.

-thuốc rửa mặt –facial cleanser- :tại sao phải dùng xà-bông rửa mặt đặc biệt? Chẳng lẽ v́ xà-bông thường rửa không sạch? Nếu thế th́ mua facial cleanser rửa cả ḿnh lẫn mặt, mua cả hai thứ làm ǵ? 

-conditioner thường: nó đẻ ra nhiều chai nhiều mùi thơm khác nhau, ấy là chưa kể ngoài mùi thơm tóc này vợ tôi c̣n dùng Eau De Parfum xức lên người trước khi đi ngủ làm ḿnh chỉ có than trời Eau My God v́ đàn bà phức tạp quá!

-conditioner tận sâu (deep conditioner): tóc ḿnh nó đâu có nằm trong động Thiên Ly Bát Cốc tuốt tận trong hang cùng ngơ hẻm đâu mà dùng chữ “deep” conditioner? Người nào nghĩ ra chữ này chắc đă tốt nghiệp 50 năm học tập về tuyên truyền.

-conditioner đặc biệt với bột ḿ, bột ngũ cốc, bột marijuana để “nuôi” cho tóc được lành mạnh: cái loại conditioner “đặc biệt” này làm tôi nghĩ đến ngay những chai  plastic nước lă bao nhiêu người mua v́ cứ nghĩ đó là nước suối tinh khiết, làm những hăng bán nước lời cả trăm triệu dollars. Thật sự ra đó chỉ là nước máy trong rô-bi-nê ḿnh mở uống ở nhà khỏi cần mua. Trước khi có Oil Of Olay, Pantene, Neutrogina, Head and  Shoulders… ḿnh phải móc tiền túi ra mua th́ trăm năm trước và bây giờ ḿnh vẫn c̣n dùng thuốc gội đầu miễn phí (hay tốn rất ít tiền để mua) và vẫn c̣n hiệu quả: bồ kết! Cho năm, sáu trái bồ kết dúi vào tro bếp. Chừng mười phút sau, lấy ra đập nát, bỏ vào nồi nước nấu cho sôi rồi pha với nước lă để gội đầu. Năm, sáu trái bồ kết đủ để gội đầu cho cả mấy cô học lớp 11 trường trung học cũ của tôi. Đầu sạch bóng, tóc thơm tho, mướt mát, đậm đà chất vị quê hương và hấp dẫn hơn mấy chai gội đầu vợ tôi mua bây giờ.

Quen với chỉ dùng nột cục xà-bông nhưng bây giờ không thấy bóng dáng một cục xà-bông, và cũng không thấy chai thuốc gội đầu rẻ tiền Kirkland là hiệu của tiệm Costco, mà thay vào đó cả chục chai thuốc dầu gội đầu hiệu khác nhau, tôi bắt đầu hoang mang, không biết dùng chai thuốc nào. Nỗi hoang mang trong pḥng tắm này không kém ǵ khi về SàiG̣n lần đầu tiên vào năm 1995, tôi bất đắc dĩ phải dùng toilette của một người bạn. Làm xong bổn phận công dân bầu phiếu chọn mặt gửi vàng, tôi dơ tay ra sau để giật nước th́ quơ măi mà tay chẳng đụng cái giật nước. Quay người  ra sau t́m th́ tôi mới hăi hùng khám phá ra sau lưng ḿnh chỉ là một khoảng trống, không có cái bồn đựng nước của toilette. Có nghĩa là cái bồn tôi ngồi th́ có, c̣n bồn nước th́ không. Đứng lên, đóng nắp lại để khỏi diện kiến di tích lịch sử, tôi đảo mắt một ṿng quan sát xem cái bồn nước dấu ở đâu. Hoàn toàn không thấy. Tôi đến gần, nh́n đằng sau bồn ngồi v́ có thể nhà cũ hệ thống giật nước gần đất có cái cản, ḿnh dùng bàn chân đạp để giật nước: cũng không có! Lúc này th́ tôi hoang mang thật sự. Tôi định gọi người bạn để hỏi nhưng suy nghĩ  măi tôi không làm: Tôi  ở Mỹ là xứ văn minh, về đến Việt Nam là nước hủ lậu thua xa Mỹ một trời một vực về máy móc tiện nghi nhà cửa mà tôi  hỏi bạn th́ thể nào nó cũng cười vào mũi tôi là người nhà quê. Do đó, tuy rằng trong bụng đánh lô-tô v́ không biết hệ thống giật nước ở đâu, tôi nhất quyết phải tự ḿnh t́m cho ra bằng được.

T́m một chập nữa vẫn không thấy nên tôi quyết định ngừng lại, bước xa khỏi cái bồn cầu tiêu, nh́n chằm chặp vào nó để xem tôi có t́m ra được giải quyết mới nào không. Nh́n độ hai phút, óc tôi nẩy ra chân lư: căn nhà này quá tân tiến, hệ thống ống nước có lẽ bên trong tường và cái nút giật nước do đó cũng dấu trong tường ở một chỗ nào đó. Việt Nam có rất nhiều sản phẩm Nhật Bản, và tôi biết là khi nói về phát minh về những tiện dụng nhà cửa, Nhật Bản đi xa hơn Mỹ rất nhiều. Chẳng hạn như giấy che bồn ngồi tự động chạy ra;  xe ṿi rồng tự động xịt rửa khi một người làm xong bổn phận… Có một đầu óc biết xa hiểu rộng như thế giúp cho tôi đoán ngay là nhất định cái nút giật nước dấu ở trong tường. Tôi đến gần tường, hai tay sờ loạn xạ tứ phương hướng, vỗ nhẹ vỗ mạnh, vỗ “rà rà” trên tường để t́m nút giật nước. Thế mà cũng không thấy! Tuy bực ḿnh v́ thất bại chưa t́m ra, tôi biết là tôi đă đoán đúng nên quyết định kê sát mặt ḿnh vào tường, bước thật chậm để rà lỗ tai ḿnh vào tường t́m cái nút giật. Hai tai rà tường đỏ chát, nóng ran đến độ sắp rớt ra mà nút giật đâu cũng không thấy! Mồ hôi tôi lúc này đă chẩy nhễ nhại. Đến nhà khách mới có năm phút mà ở trong cầu tiêu đă ba mươi phút th́ c̣n ra thống chế ǵ nữa v́ tôi đang h́nh dung bạn tôi nói chuyện với những người bạn khác: “Ờ, thằng Ngọc ở bên Mỹ nó có về thăm tao. Nhưng nó đi từ xa thiệt xa bên Mỹ về mà tụi tao nói chuyện chỉ được có năm  phút v́ nó phải dzô cầu tiêu ba mươi phút!”. Trong lúc tôi đang cực kỳ tuyệt vọng th́ tôi nghe vợ tôi đến gần se sẽ gọi:

-Anh Ngọc!

Tôi không muốn nàng nghĩ là tôi ở trong restroom quá lâu nên liền nói láo:

-Xong rồi, ra đây.

Lúc ấy vợ tôi mới nói:

-Dùng cái gáo nước trong cái chậu nước kế đó, múc nước đổ vào bồn cầu tiêu để dội cầu!

Tôi nghe mà chưng hửng. Hoá ra là bạn tôi không có tiền nên chỉ mua có một phần nửa của cái bồn cầu tiêu là cái bàn ngồi, c̣n giật nước th́... múc nước đổ vào! Nghe vợ tôi nói mà tôi chỉ muốn đập đầu vào tường v́ sao ḿnh ngu quá, cứ nghĩ là Việt Nam văn minh hơn Mỹ, dấu hệ thống giật nước trong tường. (Sau này vợ tôi nói với tôi là bạn tôi đoán tôi ở trong restroom quá lâu v́ không nghĩ ra cách giật nước, nên chỉ cho vợ tôi để nói với tôi!)

Cái hoang mang năm 1995 ở trong một restroom ở SàiG̣n cũng tương tự như cái hoang mang tôi đối diện trong pḥng tắm của chính tôi v́ không biết phải dùng chai nào để gội đầu. Đàn bà cứ chê đàn ông là bướng bỉnh, thế nhưng cho dù tôi có tốn bao nhiêu th́ giờ thuyết phục vợ tôi là nàng chỉ vất tiền ra cửa sổ khi mua đủ thứ thuốc gội đầu khác nhau tốn tiền không cần thiết, nàng quả quyết là nó hữu hiệu v́ nếu không hữu hiệu th́ tại sao người ta… bán? Tôi nói với nàng là cái ǵ có hoá chất cũng hại cho cơ thể. Người Mỹ dùng thuốc gội đầu nhiều quá nên mới bị rụng tóc, sói đầu. Do đó nàng chỉ nên dùng sản phẩm thiên nhiên là bồ kết người ḿnh dùng có kết quả cả trăm năm nay. Tiền nàng tiết kiệm không mua bao nhiêu thứ thuốc gội tóc đủ mua vé máy bay cho tôi về Việt Nam để tôi ra Tây Ninh lượm bồ kết mang về cho nàng gội đầu. Nàng nói nếu ư định của tôi muốn về Việt Nam một ḿnh th́ c̣n khuya. Tôi chỉ có thể về Việt Nam khi nàng từ giă cơi đời.

Lại thêm một lư do chứng tỏ sự bướng bỉnh của đàn bà tuy rằng đàn ông như tôi chỉ có thiện ư mang đến cái tốt về cho vợ.

 

Nguyễn Tài Ngọc