Vấn đề nan giải

 

 

Trí mở cửa bước vào apartment với thể xác và tâm trí đầy mệt mỏi v́ chiều nay ở lại sở trễ hơn một tiếng   sửa xe hơi khách hàng mang đến ứ đọng quá nhiều. Trí là thợ sửa xe cho hăng xe ToyotaOxnard, một thành phố ven biển ở Tây Bắc Los Angeles. Bốn  tháng nay Toyota ra lệnh thu hồi hơn tám triệu chiếc xe trên thế giới - phần lớn ở Mỹ- để sửa chân gas bị kẹt không giảm được tốc độ khi đang lái nên đă gây ra hơn năm mươi người bị tử thương. Hăng xe họ trả lương theo huê hồng số lượng xe sửa nên cả hai tuần nay Trí cố ở lại lảm thêm giờ dành dụm tiền, pḥng trường hợp cần mua vé máy bay cho cả hai vợ chồng và hai đứa con về Việt Nam.

 

Hai đứa con nhỏ, một đứa trai bẩy tuổi và một cô gái năm tuổi, hai tháng nay không ở nhà nên Trí đă quen dần với không khí vắng lặng mỗi khi đi làm về. Lúc trước mỗi khi về nhà cha con c̣n nói chuyện hỏi han về chuyện học hành ở nhà trường, chuyện lẩm cẩm trong TV, chuyện đời sống trong xă hội, chuyện đủ thứ của con nít, nhưng bây giờ th́ cái apartment không c̣n những tiếng nói quen thuộc đó chào đón Trí sau giờ làm việc. Đóng cửa apartment, cởi đôi giầy để vào trong góc, treo ch́a khóa xe lên  móc treo, Trí vào pḥng ngủ th́ vợ Trí là Hà đang nằm trên giường ngồi dậy:

 

-Hi Anh. Anh về rồi đó hả? Valise em đă xếp sẵn rồi, chừng nào ba má đến?

-Valise em đă sắp sẵn hơn một tuần nay rồi mà…

-Ừa, nhưng ngày nào em cũng soạn đi soạn lại, lấy cái áo này ra, cất cái quần này vô nên ngày nào em cũng soạn valise lại đó anh. Nhưng mà ba má tới chưa?

-Chưa, ba má chưa tới.

-Ủa, ba má nói là ba má sẽ qua Mỹ đón em mà, anh có check số chuyến bay chưa?

-Anh có nói với Hà là ba má không có tới.

-Sao vậy? Rơ ràng là ba má nói với em mà. Ngày nào má cũng nói với em là má sẽ qua tới nơi bây giờ để dẫn em về Việt Nam ở, chẳng lẽ má nói láo với em?

-Em chỉ tưởng tượng thôi, chứ ba má đâu có nói với em.

-Trời ơi, chuyện quan trọng như vậy làm sao em tưởng tượng được. Anh ra phi trường đón ba má dùm em đi.

 

Trí thểu năo mở tủ lấy bộ quần áo mới đi tắm. Những giọt nước nóng bắn tua tủa lên thân thể lạnh lẽo mang cho Trí cảm giác thoải mái vô cùng. Nó mang đến cho Trí những kỷ niệm vui đẹp xa xưa của những năm đầu Trí lấy Hà làm vợ.

 

Năm 1981, ba má dẫn  ba anh em Trí, Trí lúc bấy giờ 10 tuổi, rời Việt Nam cùng theo làn sóng Boat People đến đảo Pulao Bidong, Mă Lai. Định cư ở Mỹ năm 1984,  mười bốn năm trước Trí t́m được một chân sửa xe ở hăng Toyota Oxnard. Oxnard là thành phố nông nghiệp và đánh cá nên thu hút nhiều những người Việt làm nghề chân tay và xưa làm nghề chài lưới. Hăng Toyota Oxnard do đó cũng có nhiều người Việt. Thấy Trí siêng năng và vẫn c̣n độc thân, một người Việt trong hăng giới thiệu cháu gái của anh ta là Hà, lúc bấy giờ   Sàig̣n, quận Tân B́nh cho Trí. Trai gái thường phải bỏ nhiều th́ giờ t́m hiểu nhau trước khi đi đến quyết định nghiêm trọng chung sống trọn đời. Trường hợp Trí th́ khác. Ở Mỹ đă lâu không gặp được một cô Việt Nam nào để lấy làm vợ, nay được một người đồng nghiệp thân cận ḿnh quen biết đă lâu giới thiệu cháu gái của anh ấy nên Trí bằng ḷng ngay, nhất là nh́n ảnh cô ấy trông cũng được.

 

Trí về Việt Nam làm đám cưới năm 2000. Hai năm sau, Hà được giấy tờ chính thức sang Mỹ. Hai vợ chồng sinh sống với nhau đằm thắm, vài năm sau Hà sinh một con trai và một con gái. Những năm đầu tiên lấy nhau Trí thấy ḿnh may mắn có một gia đ́nh hạnh phúc. Hà ở nhà không đi làm, săn sóc hai con và lo việc nhà cửa. Đưa đón con đi học cũng là một vấn đề nếu cả hai vợ chồng cùng làm việc. Đằng này Trí cũng không phải quân tâm đến vấn đề này v́ Hà đưa đón con đi học. Nếu mọi sự b́nh thường th́ không có ǵ để nói, nhưng hơn bốn tháng  nay mọi sự không b́nh thường, cái không b́nh thường mà Trí không thể nào ngờ trước được.

 

Tính t́nh Hà bắt đầu trở nên lơ đễnh nói truớc quên sau và nói lảm nhảm một ḿnh, không để ư đến Trí và hai con. Trước giờ Hà ít xem TV Mỹ v́ tiếng Anh không giỏi nhưng càng ngày Hà càng thích xem chỉ một đài quảng cáo bán đủ mọi sự. Hà trở nên chuyên viên phê b́nh món hàng nào hay món nào dở. Càng xem th́ Hà lại càng bỏ dần việc chăm sóc con cái và nấu ăn cho cả gia đ́nh. Hai đứa nhỏ nhiều buổi chiều đói meo đợi Trí đi làm về nấu nướng thức ăn cho tất cả mọi người. Một ngày đẹp trời khi xem tiền nợ hàng tháng do các công ty gửi, Trí giật bắn ḿnh khi thấy một thẻ tín dụng nợ tám trăm đô-la.

 

-Em mua thuốc trị mập làm ǵ, em có mập đâu?

-Em mập lắm, cần phải xuống ít nhất là 15 lbs.

-Em không mập, mà nếu muốn xuống cân th́ tập thể dục, cuối tuần hai vợ chồng ḿnh đi bộ, em cần ǵ mua thuốc?

-Em thấy họ quảng cáo thuốc này công hiệu lắm đó anh.

-Nếu mua th́ mua vài viên uống thử trước, em mua làm ǵ đến tám trăm đô la?

-Mua để dành cất dấu đi về em sợ ăn trộm vào nhà lấy.

 

Trí biết không thể nào nói lư với vợ nên tịch thu lại tất cả thẻ tín dụng do Hà giữ. Không biết những viết thuốc uống cho gầy bớt có những chất hóa học độc hại nào không mà Hà càng ngày càng gia tăng tốc độ không b́nh thường, la hét nóng nẩy chửi rủa chồng con không lư do. Một buổi tối Hà mất b́nh tĩnh, nhất định muốn t́m chiếc áo nào đó mặc nhưng t́m không ra rồi đổ lỗi cho hai đứa nhỏ dấu áo nên Hà điên tiết gào thét không ngừng. Sợ làm phiền làng xóm nên Trí cố nài nỉ Hà yên lặng để Trí sẽ t́m, hoặc nếu t́n không ra th́ mai Trí chở đi mua áo khác, thế mà Hà nhất định không im. Nửa tiếng sau th́ cảnh sát đến gơ cửa v́ láng giềng gọi than phiền. Khi cảnh sát đến th́ Hà trở thành một người b́nh thường, nói chuyện điềm đạm như không có chuyện ǵ xẩy ra làm người khác không thể nào biết là Hà điên. Hai người cảnh sát chỉ cảnh cáo hai vợ chồng Trí không được gây ồn ào quá mười giờ đêm thêm một lần nữa.

 

Trí nghĩ là những viên thuốc làm cho gầy ảnh hưởng đến thần kinh Hà nên đem vất đi hết,  thế nhưng tính t́nh Hà không thuyên giảm, có lúc nói lảm nhảm cả hàng giờ. La hét th́ vẫn la hét nhưng chỉ từng lúc ngắn đoạn v́ Hà biết hét nhiều cảnh sát sẽ đến. Có những đêm đang ngủ Trí mở mắt nh́n th́ thấy Hà ngồi ở trên giường nh́n ḿnh chằm chặp làm Trí teo gan, sáng hôm sau dấu hết mấy con dao ở nhà bếp. Nhà cửa Hà không dọn mà c̣n bày bừa bộn thêm: pḥng ngủ của hai vợ chồng lúc nào quần áo Hà cũng vất rải rác khắp nơi trên giường dưới đất, pḥng tắm Hà quẹt môi son lên kính, nhà bếp th́ Hà lấy món ǵ ra không bao giờ cất lại chỗ cũ, có hôm đi làm về Trí thấy Hà đổ hết mấy  hộp cereal xuống dưới đất, ketchup xịt đầy ra trên mặt bàn. Hai đứa con bây giờ ốm tong teo v́ thiếu ăn. Cả hai đều sợ má nó nên không dám đến gần để tṛ chuyện.

 

Trí điên đầu vừa phải đi làm, vừa phải lo cho cả ba má con khi về nhà. Không c̣n cách nào khác, Trí gọi điện thoại về ba má Hà ở SàiG̣n cầu cứu. Má Hà nghĩ cách tốt nhất là tạm thời cho Hà về Việt Namchung với ba má Hà để má Hà lo. Trí thấy ư nghĩ thuận lợi cho cả Trí lẫn Hà nên hôm sau đến dịch vụ Việt Nam mua vé máy bay. Lúc ấy họ hỏi giấy thông hành hay thẻ xanh của Hà th́ Trí mới nhớ là Hà nộp đơn xin thẻ xanh mấy năm rồi mà vẫn chưa có giấy tờ hồi báo. Trở về nhà Trí nhờ một dịch vụ hỏi cơ quan chính phủ th́ mới khám phá ra là mấy năm trước họ đă gửi giấy báo cho Hà lên phỏng vấn ở địa chỉ cũ. Trí dọn đến apartment này năm sáu năm nay nên không nhận giấy báo đó. V́ không ai trả lời thơ, họ đóng hồ sơ của Hà. Bây giờ nếu Hà rời Mỹ th́ sẽ không nhập cảnh trở lại được v́ không có thẻ xanh.

 

Phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí. Chưa dẫn Hà trở về Việt Nam được th́ hai tháng trước đây trường tiểu học nơi con Trí đi học gọi cảnh sát tố cáo vợ chồng Trí tội không chăm sóc con cái. Hai đứa con Trí đi học một phần v́ xuống cân, một phần sắc dạng khủng hoảng v́ ở gần má với hành động điên cuồng nên cô giáo gạ hỏi và chúng nó nói sự thật là sợ ở nhà với má nó. Cảnh sát đến nhà thấy nhà cửa bừa băi và nhận thức được Hà không b́nh thường nên báo cho CFS  (Children Family Services) đến bắt hai đứa con giao cho cha mẹ nuôi. Trí có một người chị ở Moorpark nên gọi chị cầu cứu nhận nuôi con của ḿnh tạm thời. Chị đồng ư và CFS thay v́ t́m cha mẹ nuôi khác, gửi chúng nó cho chị Trí nuôi. Chị Trí có gia đ́nh và có ba con nên chỉ thoả thuận giữ con cho Trí trong một thời gian ngắn.

 

Vợ bị điên, con bị chính phủ Tiểu bang bắt lấy giao cho người khác nuôi v́ tội bỏ bê con cái, Trí cảm thấy ḿnh đă đến bước đường cùng bế tắc không giải toả. Khoảng hai tuần trước cơ quan CFS gọi Trí và chị Trí lên họp để nói chuyện. Trí yêu cầu một cô nhân viên Việt Nam có mặt ở buổi họp để thông dịch v́ tuy rằng Trí hiểu tiếng Anh trong buổi nói chuyện hằng ngày, có rất nhiều chữ Trí không hiểu hoặc không nói được nên nhờ một người Việt thông dịch cho chắc ăn.

 

- Dạ tôi muốn biết chừng nào tôi có thể lănh con tôi về? Trí hỏi.

- Việc đó c̣n tùy nhiều điều kiện, nhưng câu trả lời ngắn cho anh bây giờ là chưa, anh chưa được lấy con về. Nhân viên sở CFS trả lời.

- Nhưng tôi thương và nhớ hai con tôi...

- Nếu anh thương con anh, anh không thể để chúng nó vào t́nh trạng hiểm nghèo như tiểu bang đă khám phá. Chúng tôi muốn bảo vệ an ninh và dinh dưỡng của những đứa trẻ nên buộc ḷng phải giao con anh cho người khác lo. Anh may mắn là có chị anh đứng ra lo cho con của anh.

 

Chị Trí xen vào:

- Tôi có thể lo cho con của em tôi nhưng với điều kiện là trong một thời gian ngắn và tôi cần biết đích xác thời gian này là bao lâu? Tôi cũng có gia đ́nh, có chồng và ba con. Nếu lo cho hai đứa nhỏ nữa trong một thời gian lâu dài th́ chắc chắn tôi không lo được, phải t́m cha mẹ nuôi khác v́ tôi sợ mối liên hệ giữa hai vợ chồng tôi có thể xích mích v́ tôi không đủ th́ giờ chăm nom con của tôi.

- Việc xác định thời gian th́ tùy thuộc vào anh Trí. Tước quyền nuôi con chỉ là một sự bất đắc dĩ v́ chính phủ  nhận thức người nên trông nuôi con nít chính là bố mẹ ruột của nó. Thế nhưng chúng nó cần một môi trường lành mạnh để sinh sống. Anh Trí cần sửa sai hai yếu  tố trước khi nhà nước giao trả con lại cho anh: môi trường sinh sống, ở đây là nhà ở phải sạch sẽ, và bệnh tinh thần của vợ anh cần được chữa trị.  Chúng tôi cho anh thời hạn hai tháng. Bắt đầu từ bây giờ, anh nên dẫn vợ anh đi bác sĩ điều trị. Với thuốc uống, chúng tôi nghĩ bệnh cô ta sẽ thuyên giảm.

 

Quay sang chị Trí, bà ta nói tiếp:

-Như thế có nghĩa trong ṿng hai tháng nữa chúng tôi sẽ giao con lại cho anh Trí nếu hai điều kiện được hoàn hảo. Chị có thể giữ chúng nó hai tháng nữa được chứ?

- Hai tháng th́ được. Hơn nữa th́ không, tôi phải nhờ CFS t́m cha mẹ nuôi khác cho chúng nó. Chị Trí trả lời.

 

Ngay ngày hôm sau, Trí dẫn Hà đi nhà thương để bác sĩ khám bệnh t́nh của Hà. Bác sĩ cũng cho toa thuốc và Trí cũng đă mua để Hà uống. Hà có vẻ dịu đi một tí, không c̣n la hét thế nhưng một tuần nay Hà mộng tưởng quả quyết với Trí là ngày nào Hà cũng nói chuyện với ba má Hà ở Việt Nam. Họ nói với Hà là đă lên máy bay trên đường đi Mỹ để đón Hà về Sàig̣n ở. V́ thế mà mỗi ngày khi Trí đi làm về, mở cửa vào nhà là Hà hỏi bá má Hà đă đến chưa?

 

Chỉ c̣n sáu tuần nữa bệnh t́nh Hà phải thuyên giảm th́ Trí mới mong mang con về nhà. Bây giờ cho dù chúng nó không ở nhà Trí nhưng ở nhà chị Trí, cứ mỗi hai ngày và cuối tuần Trí đến thăm hai đứa nó nên cha con vẫn thường xuyên gặp nhau. Nếu bệnh Hà không bớt, sáu tuần nữa tụi nó phải đi đến một gia đ́nh cha mẹ nuôi xa lạ nào đó. Trí cay đắng khi nghĩ đến chính chị ruột không muốn giúp đỡ ḿnh (mà chị ấy có phải giúp đỡ không công đâu, v́ nhà nước trả tiền cho chị ấy nuôi tụi nó), thế nhưng suy nghĩ cho kỹ, Trí thấy sự khó khăn này phát xuất từ gia đ́nh Trí, làm sao đổ lỗi cho người khác được?  Thấy cái viễn ảnh trước mắt bệnh tinh thần của Hà vẫn tăng không giảm và con ḿnh sẽ bị di chuyển từ nhà chị sang một gia đ́nh cha mẹ nuôi nào lạ hoắc không biết là sẽ ở đâu, Trí oà lên khóc nức nở  trong buồng tắm.

 

Nước mắt cạn khô sau khi tắm xong, để mặc Hà ngồi trong pḥng ngủ với cái valise sẵn sàng chuẩn bị chờ ba má từ Việt Nam sang đón trong mộng tưởng, Trí ra ngoài pḥng khách bật TV lên xem tin tức:

-“Toyota hôm nay ước lượng công ty sẽ tốn hai tỷ đô-la tiền sửa hơn tám triệu chiếc xe bị thu hồi và tiền bị mất khách không mua xe Toyota mới. Giám đốc Akio Toyoda đang chạm trán với một vần đề rất nan giải v́ ngoài số tiền thiệt hại hai tỷ đô-la này, trong tương lai số tiền lỗ lă có thể sẽ lên thêm hai tỷ nữa v́ tổng số xe bán trên thế giới sẽ bị thuyên giảm 20%, và trị giá xe cũ cũng bị giảm 5% v́ dân sợ mua xe hiệu Toyota”.

 

Ông chủ Nhật Bản hăng xe Toyota Trí làm đang nhức đầu với một vấn đề khó giải quyết. Trí tự hỏi không biết vấn đề của ông ta có nan giải bằng vấn đề của ḿnh không?

 

Nguyễn Tài Ngọc