Valentine’s Day, 14 Tháng Hai

 

 

Nguyn Tài Ngc

 

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm

 

Bước ra khỏi văn pḥng để lái xe kiếm ǵ ăn trưa, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy bàn cô thư kư và cô trả lời điện thoại hôm nay tươi rói, sặc sỡ hẳn lên: bàn cô nào cũng có hoa. Đặc biệt cô thư kư có đến hai chậu, một chậu hoa hồng đỏ tía và một chậu hoa thường. Ngạc nhiên, tôi cất tiếng hỏi:

-Hôm nay là ngày lễ đặc biệt ǵ vậy? Sinh nhật của ai?

thư kư cất tiếng trả lời:

-Anh không biết sao, David? Anh thật là lơ đễnh, hôm nay là lễ Valentine. Chiều nay đi làm về anh nhớ mua hoa cho vợ rồi dẫn cô ta đi ăn tiệm nhe!

-Hmm, cám ơn Teresa đă nhắc cho tôi tin tức tối cần thiết nhưng không cần biết. Mới đây mà đă đến Valentine nữa rồi.

Và với một nụ cười đau khổ v́ bỗng dưng bị một người khác nhắc đến việc phải làm cho vợ, tôi ra xe lái đi ăn trưa.

Lễ Valentine xẩy ra vào ngày 14 Tháng Hai hàng năm. Valentine là tên của ông Thánh Saint Valentine (tiếng La-Tinh là Valentinus) của Công Giáo. Lịch sử không ghi rơ ǵ về ông thánh này, chỉ biết ông ta sinh vào ngày 16 Tháng 4, và chôn vào ngày 14 Tháng 2. Năm 496,  Đức Giáo Hoàng Gelasius I đặt ra ngày 14 Tháng 2  lễ tưởng niệm  ông ta. Thế nhưng năm 1969, Đức Giáo Hoàng Phao-Lô Đệ Lục hủy bỏ ngày lễ thánh này. Các quốc gia Tây Phương vẫn kỷ niệm 14 Tháng 2 là lễ Valentine, tuy rằng nó không phải là ngày nghỉ.

Vào ngày Valentine, người ta mua hoa tặng cho nhau: trai tặng cho gái, chồng mua cho vợ, ông già mua cho bà già. Điểm lưu ư ở đây là đàn ông mua cho đàn bà, chứ không phải ngược lại.

Buổi chiều lái xe về, gần sở tôi ở khắp mỗi góc đường là những người bán hàng dạo đă thiết lập sạp bán hoa dă chiến bán cho khách. Cứ vài phút là có xe dừng lại để mua. Mặc kệ lời nhắc nhở của cô thư kư mua hoa tặng vợ, tôi lái xe về nhà. Mấy chục năm nay tôi không mua hoa cho vợ nhân dịp lễ Valentine, ngay cả lúc mới quen nhau trong thời gian “cua” nàng tôi cũng chẳng bao giờ mua hoa th́ hôm nay không thể nào có một phép nhiệm mầu của ông Đạo Dừa lại làm tôi đổi ư. Tôi không mua v́ thấy hành động mua hoa thật là cải lương, thế nhưng có lẽ lư do chính đáng hơn tôi là kẻ đại hà tiện, bỏ tiền mua hoa rồi nó tàn vất đi đối với tôi là cả một sự hoang phí.

Lễ Valentine năm nay nhằm vào ngày Thứ Ba, ngày duy nhất trong tuần vợ tôi đi làm họp xa ở thành phố Ventura, chiều về trễ. Tôi về sớm hơn nàng, cảm thấy đói bụng. Nhất định  không điên dại chạy theo cái lễ lộc quỷ quái này chồng phải mua hoa rồi dẫn vợ đi ăn tiệm,  sau khi thay quần áo, tôi vào bếp nấu cơm. Người khác nói “nấu cơm” th́  nghĩa là có canh, có món thịt kho,  có món rau xào…, đầy đủ cho một buổi ăn tối. C̣n tôi mà nói “nấu cơm” th́ chỉ có nghĩa như thế: tôi chỉ bắc lên nồi cơm. Bao nhiêu món ăn thịt thà chính yếu tôi không biết nấu món ǵ cho ra hồn  cả. Tôi nấu chỉ mỗi hai món: món thứ nhất là thịt, nước mắm, tiêu, rau…, tất cả tôi bỏ hết vào nồi rồi xào lên, bỏ thêm hành tỏi vào cho thơm để  nuốt cho dễ, ăn chả ra cái quái ǵ nhưng nhất định là ngon hơn thức ăn của phi hành gia phóng vào không gian. Món thứ hai là cơm chiên. Cơm chiên th́ tôi có thể tự hào là chiên giống y chang như ở tiệm: cũng cơm, cũng trứng, cũng lạp xưởng, cũng hành.., lúc đói bụng th́ cơm chiên tôi nấu ngon không khác ǵ ăn cái bánh chưng thứ ..mười của tôi nấu.

Làm xong nồi cơm chiên, vợ tôi cũng vừa mới về đến. Nàng cũng đói bụng nên trong khi ăn,  khen lấy khen để. Phải công nhận tôi có một biệt tài đặc biệt là huấn luyện con trai tôi, và bây giờ đến phiên vợ tôi, ăn một món tôi nấu dở vô cùng nhưng cứ khen rằng ngon. Ngon đến nỗi mà nàng quên cả hôm nay là lễ Valentine, không buồn phiền nhọc ḷng khi không thấy hoa tôi mua tặng vợ.

Tôi không hiểu đàn bà ở những xứ văn minh Âu Mỹ.  Lúc nào cũng hô hào đ̣i quyền b́nh đẳng, phải có quyền ngang bằng đàn ông. Đi làm phải được trả lương như đàn ông, dù rằng nếu làm nghề khuân vác, con trai khiêng bao gạo, mấy cô chỉ khiêng được cái bao nhỏ đựng vài cái hột xoàn, th́ cũng phải trả tiền lương ngang nhau. Đánh tennis mấy cô chỉ đánh ba sets, trong khi đàn ông đánh năm sets, và nếu đàn bà đánh tay đôi với đàn ông,  bảo đảm thua 6-0, 6-0, 6-0. Thế nhưng khi trả tiền tranh giải, các cô bắt tiền thưởng cho con trai và con gái phải ngang nhau. Ly dị th́ gia tài phải chia 50/50 đồng đều, ngay cả nếu chồng làm nhiều tiền hơn vợ. Cái ǵ cũng phải b́nh quyền, ấy thế mà khi ra chiến trường đánh nhau th́ chỉ có con trai lâm trận chết, con gái không bị bắt lính (mà nếu có th́ chỉ đóng vai tṛ hậu thuẫn). Vào ngày lễ Valentine, chỉ có đàn ông mua hoa cho đàn bà mà đàn bà không cần mua ǵ cho đàn ông.

Đàn ông chúng ta cũng có feelings. Chúng ta cần sớm thức tỉnh, nhận thấy những sự hủ hóa, bất công của xă hội thiên vị nữ giới, tranh đấu để trừ khử nó, kẻo không chẳng chóng th́ chầy chỉ cần vài thế hệ nữa là thế giới sẽ biến thành chế độ mẫu hệ. Lúc đó thỉnh thoảng nấu cơm cho vợ không phải là sự lựa chọn của chúng ta mà là việc làm bắt buộc hằng ngày. Bây giờ mua hoa cho vợ mỗi năm chỉ có một ngày Valentine nhưng lúc đó sẽ trở thành 365 ngày, ngày nào ḿnh cũng phải mua, không được một lời than văn.

Hỡi các đàn ông trên thế giới, hăy vùng dậy! Sang năm vào ngày lễ Valentine chúng ta hăy bắt vợ, hay bồ,  mua quà tặng cho ḿnh mà đừng mua hoa cho họ!

 

Nguyn Tài Ngc

February 2012

 

Tái bút:  Viết bài này xong, tôi đưa cho vợ tôi duyệt lại xem có lỗi chính tả ǵ hay không. Nàng mới đưa lại cho tôi , và bảo là cả tuần này tôi ra ghế sa-lông ngủ, không được ngủ chung giường với nàng. Tôi nghe vợ tôi đọc h́nh phạt mà chết lặng cả người, cuống đít lên, book máy bay  đi Sydney, Úc-Đại-Lợi vào cuối tháng tới để nàng nguôi bớt cơn giận.