San Francisco/ San Jose, weekend Dec-02-2011

 

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/trangNTN.htm

 

 

Cuộc chiến Việt Nam chấm dứt vào tháng 4-1975 khiến triệu người chạy loạn phân tán khắp nơi trên thế giới, nhiều người cho đến bây giờ, 36 năm sau,  vẫn chưa gặp lại được những người thân thuộc của ḿnh v́ người này không biết người kia ở đâu. Tôi không may mắn như thiếu phụ Nam Xương chờ chồng măi nhưng rồi cũng có ngày đoàn tụ, hàng năm hàng tháng mong gặp lại những người người tôi biết trong xóm mà đến giờ vẫn không biết tung tích: ông Bảy Thày Chùa tối ngày đánh bài binh xập xám, Chiêm Tinh Gia Huỳnh Liên đi bộ trong xóm rao quảng cáo: “Tôi là chiêm tinh gia Huỳnh Liên, không cần  nh́n mặt mà đă biết trong nhà ông bà có mấy người”,  Thầy thư kư “Bẩy Thời” tôi hằng ngưỡng mộ và mơ ước lớn lên được như Thầy v́ Thày có ba vợ ở ba nhà khác nhau: đầu xóm, giữa xóm, cuối xóm, mà  cả ba bà vợ đều sống an vui thuận ḥa không căi cọ.

 

Chị dâu tôi th́ may mắn hơn, vừa mới bắt liên lạc lại được với bẩy người bạn, trừ có một người đă gặp, c̣n sáu người kia th́ chị chưa hề gặp mặt từ ngày bỏ nước ra đi. Tất cả ở San Jose, Bắc California, trong khi chị tôi Boston. Thứ Năm vừa rồi chị qua California chơi, thăm con trai và cháu nội. Nhân dịp này, vào ngày hôm sau, chúng tôi cùng chị đi San Francisco. Con gái tôi có lễ  tốt nghiệp… tiểu học vào ba giờ trưa Thứ Sáu đó, gần phi trường San Francisco. Dự lễ xong, chúng tôi sẽ xuống San Jose để chị gặp lại bạn bè. Em vợ tôi cũng ở thành phố kế bên, Fremont, và bạn bè chúng tôi th́ rải rác khắp nơi San Jose.

 

Vợ và cô con gái thứ nh́ của tôi:

 

  

Lời chỉ dẫn của con gái tôi là sau khi xuống phi trường, ra đường đến chỗ bảng “Hotel Shuttle” đợi xe của khách sạn đến chở về Hilton San Francisco Bayfront Hotel, Burlingham.  Khi xe đến Hotel th́ đừng vào khách sạn mà băng qua đường, đi bộ về bên trái khoảng 300 thước đến building của một công ty khác, là nơi tổ chức buổi lễ. Tôi đi theo đúng lời dặn, đến nơi không sai. Lư do dùng xe của Hilton Hotel v́ đó là dịch vụ xe đưa rước khách sạn miễn phí, tiện lợi cho chúng tôi v́ building con gái tôi dự lễ tốt nghiệp ở ngay kế bên! Dùng xe của khách sạn Hilton đến một nơi riêng của ḿnh làm tôi hơi áy náy một tí, thế nhưng chỉ vài phút sau tôi đă không c̣n vương vấn suy nghĩ v́ tôi suy luận rằng thứ nhất, nếu con gái tôi không bận th́ nó đă lái xe đến đón tôi, thứ hai, xe hoàn toàn trống khách, tôi không đi th́ nó cũng chạy, và thứ ba, tôi không đi th́ tài xế nghèo, không có tiền bồi dưỡng. Bao nhiêu xấu hổ trong ḷng của tôi tan biến trong tích tắc. Đúng là lương tâm con người thật mau quên. Hành động dù không lương thiện đến đâu nhưng nếu trí óc khéo biện luận th́ lương tâm dù đă thấy sai vẫn thấy đúng như thường. Trong trường hợp này, người Mỹ có câu thành ngữ thật chí lư: “The end justifies the means”, (“Nếu đạt được mục tiêu th́ dùng phương pháp nào cũng chẳng sao”). 

 

Ai ở San Francisco mê ngắm máy bay đáp xuống th́ đến con đường này, Airport Blvd, vừa được xem máy bay, vừa ngắm biển. Muốn xuống cân th́ càng tốt: có một con đường nhỏ dọc theo biển, tha hồ chạy bộ tập thể dục thể thao.  

 

Máy bay đáp xuống từ hướng biển, nh́n từ Airport Blvd:

 

 

Chụp chung với chị dâu của tôi trên đường cho người ta đi bách bộ dọc theo Airport Blvd:

 

 

Sáng sớm ngày hôm sau bạn chị tôi đến nhà em gái vợ tôi ở Fremont đón chị ấy đi gặp lại bạn cũ, đến ngày mai mới trở lại để cùng chúng tôi bay về Los Angeles. Tôi nghĩ nếu lúc c̣n trẻ đă không gặp nhau th́ bây giờ cũng chả nên gặp nhau làm ǵ v́ bây giờ ai nấy tóc đă bạc phơ, đi đứng sắp cần chống gậy, và nếu có nói chuyện th́ chắc cũng chỉ lanh quanh  một đề tài nghe thật là năo nề đứt ruột v́ hoàng tử  công chúa của một thuở nào nay đă thành hoàng đế  hoàng hậu  hết:

 

- Trời ơi, sao bây giờ mày già quá vậy mày?  

- Ừ chẳng những già mà tao c̣n rụng tóc nữa.

- Bây giờ khớp xương tao nhức quá, leo lên lầu không nổi….

 

10 giờ sáng hôm sau vợ chồng tôi hẹn gặp ăn sáng với vợ chồng anh Lưu và Thúy ở nhà hàng Vũng Tầu. San Jose là thành phố có đông người Việt Nam nhất nước Mỹ nên cửa tiệm Việt đầy dẫy khắp nơi, không thua ǵ khu phố Bolsa ở miền Nam California. Thúy là bạn học cùng trường dưới tôi một lớp ở Trung học Hùng Vương. Anh Lưu ngày xưa đi lính Hải quân, sau 30-4-1975 bị bắt đi cải tạo sáu năm thế mà vẫn chưa biết khôn, lấy một cô vợ trẻ đẹp nên lần này không phải là sáu năm , mà là chung thân khổ sai bị vợ đày đọa. Nói thế chứ ông nào mà chẳng muốn bị người đẹp đày đọa như anh Lưu:

 

              Thà là người đẹp cai tù,

        C̣n hơn đồng chí lù khù, mát dây!

 

Nh́n đủ món thức ăn người bồi bàn mang đến: hủ tiếu Mỹ Tho, hủ tiếu Nam Vang, bánh khọt, bánh hỏi thịt nướng, tôi tự nhủ California thật là thiên đường hạ giới cho người Việt hải ngoại! Ngay cả em ôm cũng không thua ǵ SàiG̣n, chỉ hơi khác một tí là em ôm ở đây là người cùng …phái với ḿnh, nhất là ở trên San Francisco, nên ông Việt Nam nào ở nơi khác qua đây du lịch th́ nên cẩn thận pḥng hờ một tí.

 

Anh Lưu, Thúy, vợ chồng tôi:

 

 

Biết tôi thích chè nên sau khi ăn, anh Lưu và Thúy dắt chúng tôi qua tiệm kế bên, New Bambu,  ăn chè. Đủ mọi thứ chè, ăn thật ngon. Món đậu đỏ bánh lọt tôi ăn thật là hết sẩy. Đă thế, Thúy lại mua cho tôi thêm một ly nữa “to go” cho bơ thời gian tôi đi xa xôi đến đây. Tôi thích quán này: chè làm rất ngon, cách dùng  h́nh ảnh những thứ chè khách hàng dễ đặt mua, và bên trong quán rất sạch. Tiệm ăn có ngon  đến đâu mà không sạch th́ tôi chẳng muốn trở lại lần thứ hai. Phần đông hàng quán Việt Nam không sạch sẽ, tôi chẳng hiểu tại sao. Ngày xưa trước khi lấy vợ tôi lười tắm. Từ ngày lấy vợ được huấn luyện không tắm không cho vào giường khiến măi tôi trở thành một thói quen, không tắm không chịu được. Một người ở bẩn như tôi, được dậy dỗ để rồi biến thành sạch sẽ, có thể làm phát ngôn viên quảng cáo cho xà-pḥng Hoa T́nh Thương, thế mà tại sao những nhà hàng Việt Nam cứ bắt chước nhà hàng Trung Hoa buôn bán bẩn thỉu, thật là một huyền bí.

 

Tiệm chè New Bambu ở Milpitas:

 

 

Đến trưa th́ tôi chia tay anh Lưu và Thúy, chở vợ và con gái đi shopping. Trong khi mẹ con shopping , tôi ghé qua thăm anh Lê Hân, người  là Giám Đốc, kiêm Chủ Tịch, kiêm Tổng Thư Kư, kiêm Sáng lập viên, kiêm Chủ Bút, kiêm Cựu Kỹ Sư, kiêm Thi Sĩ… của trang web SaigonOcean của chúng tôi. Ở Mỹ hay ở Việt Nam tôi thấy người Việt ḿnh ai nấy đều giỏi quá, chức tước đầy ḿnh nên tôi cũng phải bắt chước theo mọi người, phong chức cho anh Lê Hân để bắt kịp trào lưu văn hóa.

 

Shopping mall. Mùa Thu ở California lá bây giờ mới rụng, chậm hơn ở các tiểu bang phương Đông:

 

 

Sau đó chúng tôi đến nhà Mỹ Hạnh, một cô trong nhóm học Regina Pacis cũ của vợ tôi, ở Monte Sereno. Căn nhà đầu đường to bằng Château de Versailles nên nhà Mỹ Hạnh kế đó vài căn cũng to hơn dinh Tổng Thống, tọa lạc trên một mẫu đất. Tôi ra vườn sau nhà nh́n miếng đất rộng thênh thang th́ nẩy ra  khải tượng buôn bán để làm giầu. Tôi đề nghị với Mỹ Hạnh chúng tôi hùn vốn trồng… rau muống rồi đem ra chợ bán. Ở đây rau muống đắt hơn vàng nên thế nào cả hai cũng sẽ giầu to.

 

Mỹ Hạnh hôm nay trổ tài nấu món bún vịt xáo măng. Mỹ Hạnh rất kỹ lưỡng trong vấn đề ăn uống: măng bứng ở sau vườn trồng từ mười năm trước, vịt th́ cũng là vịt nuôi ở hồ bơi sau nhà. May là tôi không đ̣i ăn món ḅ bẩy món chứ nếu không th́ Mỹ Hạnh cũng lùa trâu giết ḅ ở vườn sau nhà rồi. Món bún vịt xáo măng này ăn thật ngon tuyệt, tôi định đề nghị vợ tôi nấu ở nhà nhưng sợ nàng bắt tôi phải trồng măng và nuôi vịt nên tôi đành câm như hến.  

 

Hồng Điệp và Ngọc Sương mua sẵn những khay thức ăn mang đến. Hàng quán ở đây họ bán những khay thức ăn món nào cũng có: bánh bèo, gỏi, bánh cuốn, ḅ khô đu đủ, bánh hỏi…, khoảng $20- $30 một khay, tùy theo lớn nhỏ. Tôi sinh ở SàiG̣n, không phải ở Hà Nội nên đây không phải là một lời nói phét: phần đông thức ăn bán ở hàng quán California ngon không thua ǵ ở Việt Nam, thậm chí c̣n ngon hơn nữa.

 

 

Ai cũng độc thân vui tính, nhất là dạo này Hồng Điệp lúc nào cũng mơ tưởng thấy Alain Delon rất gần kề, trong phạm vi có thể với tới được (Lư do là v́ Thầy bói quẻ nói năm nay Hồng Điệp sẽ gặp được ư trung nhân, nhưng phải đề cao cảnh giác chụp lấy dịp may khi nó đến, chứ nếu hụt mất cơ hội th́ phải đợi thêm hai mùa sao chổi). Mỹ Hạnh cho số nhà rơ ràng hẳn ḥi, ấy thế mà Hồng Điệp vẫn cố t́nh đọc nhầm để đến gơ cửa căn nhà bên cạnh. Khu này nhà giầu, chàng sống ở đây  làm kép nhí với ḿnh th́ c̣n ǵ hơn nữa. V́ vậy khi đến nhà Mỹ Hạnh, nh́n thấp thoáng qua cửa sổ nhà bên cạnh có chàng Mỹ trắng nên Hồng Điệp giả vờ đến nhầm nhà, bấm chuông. Khổ nỗi bây giờ ai cũng năm mí, mắt quáng gà của Hồng Điệp nh́n không rơ, tưởng là một anh chàng Alain Delon th́ hóa ra là một ông già tóc bạc phơ chức ông nội ra mở cửa. Ngay cả ông già 80 cũng chẳng để ư ǵ đến Hồng Điệp v́ một khi khám phá ra là Hồng Điệp đi lầm nhà, thay v́ bắt cóc nàng vào bên trong, ông ta chỉ muốn Hồng Điệp để lại khay thức ăn!

 

Những người ở các quốc gia khác nếu thắc mắc tại sao dân Mỹ mập, chỉ cần nh́n ảnh thức ăn tôi chụp th́ sẽ đủ biết. Ngoài ba khay thức ăn, trái cây  Hồng Điệp và Ngọc Sương mang đến th́ lại c̣n thêm thịt heo quay, nồi bún măng vịt Mỹ Hạnh nấu, và chè thưng Ngọc Sương nấu. Tôi nghĩ hai mươi người ăn cũng đủ, thế mà chúng tôi chỉ có bẩy người! V́ vậy khi ra về lại phải phân phát thức ăn mỗi người mang theo một ít. Suưt nữa đă có máu đổ v́ Ngọc Sương nhất định không mang thức ăn về.

 

Chủ nhật hai mẹ con và hai cô em gái lại đi shopping. Tôi đến nhà bạn của chị dâu tôi  đón chị ấy về. Vườn trước nhà chị này có một cây hồng trái hằng hà sa số. Ảnh chụp dưới đây là đă hơn một nửa số lượng trái hồng đă hái rồi.

 

 

California là xứ nông nghiệp, xuất cảng trái cây sang các tiểu bang và quốc gia khác nên dân tha hồ trồng trọt. Ở miền Nam California khí hậu nóng hơn San Jose nên trồng cây nào cũng sai trái: hồng, ổi, cam, quít, chanh, táo, mía, bưởi, , nho, thanh long…. Hai loại trái dân Việt Nam ḿnh thích, ổi và hồng, cây trồng trái ra hằng hà sa số. Vợ tôi mê ăn ổi, đến nhà một người bạn có cây ổi ra cả trăm trái, to bằng nắm tay,  ăn thật ngon nên về nhà bắt tôi trồng. Nhà tôi cũng ở miền Nam California, nhưng khổ nỗi trong thung lũng, gần núi nên đất th́ toàn là đất sét, mùa Đông lại lạnh hơn chỗ khác, V́ vậy, mặc dù cây tôi trồng đă lâu, trong khi ổi người khác giờ đă có trái to bằng vú sữa, th́ ổi cây của tôi nó ra chỉ bằng ḥn bi của cu Tí lên năm tháng. Trồng đă bẩy năm rồi mà thằng cu Tí vẫn c̣n năm tháng nên tôi bị vợ tôi chọc quê về tài năng trồng cây  không biết đă bao nhiêu lần.

 

Chúng tôi trở về Los Angeles lúc 6 giờ rưỡi tối. Thành phố Los Angeles rất rộng (diện tích là 4083 miles vuông -10,570 km vuông). Ban đêm nh́n Los Angeles từ trên không với cả triệu ánh đèn lóng lánh như là một viên kim cương khổng lồ, lần nào đi máy bay  tôi nh́n cũng không bao giờ chán.

 

Chụp qua cửa sổ máy bay, cánh máy bay trên cao bên trái:

 

(Vài người email hỏi tôi về kỹ thuật chụp h́nh vào ban đêm. Yếu tố quan trọng là ISO phải cao, nhất  nếu muốn chụp trong lúc máy bay đang bay. Hiện thời tôi có camera NIKON D7000. Trước đó tôi có cái NIKON D80, với ISO tối đa là ISO 3200. Khi tôi chụp thử tấm đầu tiên với chiếc D7000, ISO 6400, ảnh ra bị nḥa, không rơ. Điều này có nghĩa là với ISO tối đa 3200, máy camera D80 và phần lớn camera b́nh thường không thể nào chụp ảnh rơ như vầy được. Tôi phải dùng đến ISO tối đa  H2 (ISO 25,600) của máy D7000 th́ ảnh xem mới tạm được)

 

 

 

 

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/

December 2011