Ch Sen

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/trangNTN.htm

 

 

Một trong  những nguời đi chung chuyến cruise tầu Oasis of the Seas lần này với chúng tôi là vợ chồng anh Sơn và chị Sen, nhà ở gần Niagara Falls, Canada. Chị Sen là bạn học Regina Pacis của vợ tôi. Tôi không nhớ rơ vào năm nào, một ngh́n chín trăm lâu lắm, có thể vào năm 2003, th́ gia đ́nh vợ chồng chị Sen đến Los Angeles, h́nh như là thăm bạn anh Sơn. Lúc bấy giờ   những cô bạn Regina Pacis mới bắt liên lạc với nhau bằng email, chưa ai gặp ai nên nhân cơ hội này, vợ chồng tôi mời gia đ́nh chị Sen đến nhà chúng tôi ngủ vài đêm cho vui. Anh Sơn tuy… già (chưa cú đế), nhưng vẫn c̣n thẹn thùng như trai mười tám, rất ái ngại đến nhà v́ không biết chúng tôi. Nhưng nhờ tài thuyết phục của chị Sen gia đ́nh đồng ư đến ở một đêm. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Khám phá ra anh Sơn và  chị Sen rất là vui tính hiền ḥa, dễ có cảm t́nh, chúng tôi “lợi dụng” t́nh cảm đó viếng thăm nhà hai vợ chồng ở Canada vài lần. Năm ngoái hai vợ chồng theo lời dụ dỗ đường mật của chúng tôi đi cruise chuyến Caribbean đầu tiên từ Miami. Năm nay vẫn chưa biết khôn, hai người lại đi nữa với chúng tôi lần này. Từ cái ngày ấy không biết mặt nhau đến ở nhà chúng tôi, vợ chồng chúng tôi và anh Sơn chị Sen trở nên bạn thân.

Nếu có cơ hội, chúng tôi không bao giờ ngần ngại mời bạn bè không quen biết trước đến nhà v́ trước lạ sau quen, và có thể nói, 99.999% sau này đều trở thành bạn thân, chỉ trừ một trường hợp ngoại lệ duy nhất là cô Kim Tuyền. Tôi có viết lại câu chuyện trong sách đă xuất bản “Xin Em Tấm H́nh”. Kim Tuyền xưa cũng học Regina Pacis. Tuy rằng không thân với vợ tôi, với ḷng thành thật quư mến bạn bè, người lạ, chúng tôi mời cô ta đến nhà ngủ đêm. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô ta lấy ghế chặn cửa lại v́ sợ tôi, không phải là Alain De Ngọc mà là con quỷ râu xanh, vào pḥng hăm hiếp cô ta, một người có sắc đẹp đổ nước nghiêng thùng như bà Năm Sa Đéc. V́ cô Kim Tuyền mà thanh danh tôi đă bị bôi nhọ vào bùn không cách nào phục hồi được: bây giờ mỗi lần đến nhà thăm cô bạn nào của vợ tôi, ai nấy cũng đồn nhau về tiếng tăm của tôi rồi lấy ghế tấn cửa pḥng ngủ, cho dù là đă khóa mười ổ khóa.

Chị Sen là người có một cá tính niềm nở ít thấy, đây là lư do tôi viết bài này. Tôi phải mở ngoặc và đóng ngoặc ở đây là anh Sơn chồng chị Sen rất là hiếu khách, tốt bụng, làm việc sốt sắng, lúc nào cũng để ư và chăm sóc vợ con, bạn bè,  nhưng đàn ông con trai chúng tôi có cùng chung thái độ lầm ĺ như Clint Eastwood, không cần ai khua trống múa mơ khen tặng, xem mọi lời khen là ne pas, ngoại trừ vợ khen ḿnh, nên tôi không đề cập đến anh Sơn ở đây.

Khác với người Bắc khi hai người xa lạ gặp nhau cả hai đều phải mặc áo giáp, đội mũ an toàn, mang khiên chống đạn, trước khi nói chuyện phải uốn lưỡi bẩy lần kẻo nếu ḿnh sơ hở đối phương sẽ lợi dụng yếu điểm để khai phá tấn công, đầu óc căng thẳng trông đợi đối phương… chửi ḿnh để ḿnh chửi lại, không dám nói chuyện nhiều sợ người kia là Trưởng Ban T́nh Báo FBI sẽ thu nhặt tài liệu chờ một biến cố trọng đại như 30 tháng 4 để tổng tấn công, người Nam hiền từ, ḷng dạ chân thật, không nghĩ hơn thua, không chê bai người khác nên  gặp một người Nam, thường th́ chúng ta rất thoải mái, tâm trạng an ḥa như đang ngồi thiền ở Hang Bạch Tam Không Động. Chị Sen là người có cái cá tính chất phác tiêu biểu đó của người miền Nam. Thật sự là quá chất phác v́ qua chị, lần đầu tiên trong đời tôi mới nghe chữ “te rẹt” của người dưới “miệt quê”: đi te rẹt là đi “công chuyện” đây đó. Ai gặp chị Sen lần đầu sẽ cảm thấy thật “thoải mái vô tư”, một câu nói người Bắc phát minh nhưng không thực hành. Chị Sen không những niềm nở mà c̣n rất sống động trong đám đông, tuyên bố những câu nói rất thẳng thừng ruột tượng làm mọi người không nhịn được cười.

Một ngày chúng tôi ở trong một pḥng chơi nhạc trên tầu Oasis of The Sea, chương tŕnh đổi qua từ ban nhạc hát, sang khách trên tầu hát Karaoke, ban nhạc chỉ hát phụ họa theo cho người hát vẫn giữ được  nhịp hát. Họ phát cho khách danh sách tên những bản nhạc để ai muốn hát th́ cho biết để họ chuẩn bị. Hai bà Mỹ, một người ngồi trên xe lăn  ngồi trước bàn chúng tôi ghi tên hát bài “Proud Marry” của Credence Clearwater Revival. Khi đến lượt họ được gọi lên hát, v́ họ chỉ hát cho vui, không phải là ca sĩ thứ thật nên họ rủ chị Sen lên hát chung. Tôi là loại người mặt dầy, dám làm những chuyện bất thường để giúp vui cho đám đông thế nhưng vào trường hợp này, trước mặt bao nhiêu người Mỹ không quen biết, có cho tôi được thắng giải đi ăn trưa với cô Thẩm Thúy Hằng vào thời thập niên 1960 tôi cũng lắc đầu từ chối: “Không, hổng dám đâu!” Thế mà chị Sen sốt sắng theo hai bà Mỹ lên hát, làm cả pḥng nhạc cử toạ cười nghiêng ngửa. Tuy rằng điếc không sợ súng, dám tự chế nhạo ḿnh trước một đám đông lạ mặt để cho mọi người có dịp cười thoải mái là một cá tính hiếm thấy trong mỗi người chúng ta (nghe bài nhạc đó ở link sau đây:    http://www.youtube.com/watch?v=kOfHOMpU4iE ).

Một trong lư do tôi thích Khổng giáo v́ theo Khổng Tử, chúng ta phải phụng sự  xă hội (Tôi cũng thích triết lư thứ hai của Khổng Tử: vợ phải phục ṭng chồng (“xuất giá ṭng phu”) thế nhưng từ ngày vợ tôi nhắc tôi vài lần là nếu thích triết lư kiểu đó th́ nàng sẽ tống tôi ra ngoài đường, sẽ chẳng có vợ đâu mà phục ṭng, nên bây giờ tôi cứ phải tự nhắc ḿnh là nên xua đuổi cái triết lư thứ hai trong đầu đi). Muốn phụng sự xă hội th́ có nghĩa là phục vụ người khác, quan tâm đến đời sống của họ trước khi quan tâm đến bản thân. Đi cruise chung với chị Sen luôn luôn được chị ấy lo lắng cho ḿnh: Đến phi trường có ai đón không, nếu không th́ hai vợ chồng đi đón.  Lên tầu đă mang quà  từ Canada đem sang cho. Đi ăn hai vợ chồng đến nhà ăn sớm để dành chỗ cho người đi trễ. Đi nghe nhạc lo lắng đặt nước uống cho mọi người. Thấy Lệ Hoa đi jet ski Sea-Doo một ḿnh lẻ loi nên chị Sen xung phong đi theo. Sáng sớm lo gọi đánh thức mọi người dậy sớm đi ăn điểm tâm, tuy rằng lần tới có đi cruise chung với nhau nữa, tôi sẽ dấu kín số pḥng của tôi không cho chị Sen biết: Một tối thức quá khuya, hai vợ chồng chúng tôi về pḥng bất tỉnh, ngủ liên tu bất tận. Đến gần sáng hai vợ chồng thức dậy làm giờ Tí canh Bẩy v́ đă quá hẹn giờ Tí canh Ba. Trong cái khung cảnh hữu t́nh giường ngủ nằm kế bên ban công nh́n ra biển, mặt trời mầu cam ửng ló dạng ở chân trời, tiếng sóng do thuyền rẽ nước đập vào hông tầu nghe thật êm dịu và romantic, hai nhân vật chính trong cái bối cảnh thật trữ t́nh đó, không có con cái nên không cần phải đắp chăn che dấu sự thật phũ phàng, đang âu yếm trao đổi những lời uyên ương thật nồng nàn bốc cháy:

-My darling, I love you.

-Honey, I love you too.

-No, I love you more than you love me.

-No way, I love you more than people in the world love each other…

th́ tiếng chuông điện thoại trong cabin vang lên xé tai c̣n hơn đại bác 105 ly pháo kích vào SàiG̣n, xé tai hơn tiếng xe cứu hỏa hú lên kinh hồi “Tránh ra! Tránh ra!”, xé tai hơn ống phản lực phi cơ gầm cất cánh, xé tai hơn tiếng xe rác đến trước nhà dùng cần trục khiêng thùng rác lên đổ, xé tai hơn bom nguyên tử nổ ở Nagasaki:

-RENG! RENG! RENG! RENG!

-Hello?

-Good morning! Bác Tài dậy chưa? Dậy đi chứ, ḿnh ra Spa ngồi rồi đi ăn sáng!

Không dám hỏi chị Sen giữa faire l’amour và ăn sáng th́ chị thích cái nào hơn, tôi đành phải đau khổ tuyên bố với vợ tôi là chương tŕnh hưởng tuần trăng mật thứ 35 phải chấm dứt sớm hơn dự  định, hoàn toàn ngoài ư muốn của khổ chủ.

Sự vồn vă, lo lắng cho người khác là một bản tính thiên nhiên trời cho chị Sen, không thể nào giả dối. Bằng chứng là mỗi lần chúng tôi đến Canada thăm, chị Sen luôn hỏi tôi: “Tài Ngọc tắm chưa? Vô tắm một cái cho khỏe!” Chỉ có một cái là sự lo lắng quá tận tâm của bà chủ làm khách là tôi phải tự hỏi chính ḿnh là không biết người của tôi có hôi hay không mà bà chủ nhà cứ bắt đi tắm một ngày ba, bốn lần.

Ở trong một xă hội mà người đời chỉ nghĩ đến quyền lợi của ḿnh, không quan tâm đến người khác, mọi sự việc họ làm đều căn cứ trên tiền bạc, tôi rất hân hạnh được quen biết chị Sen, một người hiền lành vui tính, không nóng giận, dễ thương, không quản ngại khó nhọc, tiền tài để lo lắng cho người khác, đem niềm vui đến cho mọi người. Nó giúp cho tôi có một gương sáng để noi theo, dù rằng rút tỉa kinh nghiệm của chị, tôi sẽ không hỏi khách đến nhà tôi một ngày ba lần: “Tắm chưa? Lên lầu tắm một cái cho khoẻ!”

 

Nguyễn Tài Ngọc

http://www.saigonocean.com/

October 2011

 

 

PS: Khi viết xong bài này, cả một t́nh cờ không thể nào dự đoán trước, chí lớn gặp nhau, anh Lê Hân làm một bài thơ về hoa sen,  tựa đề là “Sen”, vừa mới đăng trên  SaigonOcean.  http://www.saigonocean.com/tholehan/thomoi.htm . Chưa hỏi ư kiến anh Lê Hân, tôi xin tự cho phép tôi ăn cắp bài thơ này tặng chị Sen, yêu cầu mọi người đừng cho anh Hân biết:

 

Sen

sen thơm từ thịt da thơm

sen kề môi má đường cong cổ dài

sen hồng phơn phớt áp tai

sen ôm sát nhánh tóc mai dịu dàng

 

sen nằm trên ngón tay vàng

sen che đỉnh ngực đoan trang mặn nồng

sen hồng yếm đỏ thong dong

sen nghiêng nghiêng nhánh từ ḷng tiểu thư

 

nhớ ai em măi suy tư

quên thời gian đă h́nh như về chiều

thanh tao nhan sắc mỹ miều

không gian thăm thẳm trăm chiều nhớ nhung

 

Lê Hân