Tiếng Vit Hin Đi 2:

T́nh yêu sp đ

Nguyn Tài Ngc

http://saigonocean.com/trangNTN.htm

 

 

Ghi chú: Năm năm trước tôi viết bài "Tiếng Việt Hiện Đại: T́nh Yêu Phai Nhạt", cốt ư cho thấy nhiều từ khác biệt người miền Bắc mang vào Nam sau tháng 4, 1975. Vài độc giả viết thư yêu cầu tôi viết bài tiếp nối. Tôi hứa sẽ viết nhưng v́ không nghĩ ra được cốt chuyện mới   không nghĩ là có thể viết một bài khác dùng toàn từ mới, lời hứa của tôi trở thành lời hứa cuội trong năm năm trời.

        Thứ Sáu vừa rồi tôi ngồi trước computer, nhất định sẽ viết một bài khác dùng từ mới sau 1975. Để gây áp lực phải viết, tôi tưởng tượng là thi Luận văn, phải nộp bài trước 6 giờ chiều, không xong th́ cô giáo cho đúp zê-rô và đánh mười roi.

        Nỗi đe dọa ấy thế mà hiệu nghiệm: tôi viết xong bài thứ hai. Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra ư chuyện nên phải  mượn cốt chuyện từ bài thơ "Xóa Sổ Ḷng 1" mà tôi đă viết khoảng mười năm trước đây.

        Tôi copy lại bài thơ "Xóa Sổ Ḷng 1" lẫn bài " Tiếng Việt Hiện Đại 1: T́nh Yêu Hiện Đại" nối tiếp theo bài này ở phần dưới.

        Giống như bài trước, tôi muốn lưu ư bài này tôi viết  chỉ với mục đích giải trí. Tôi cố t́nh thu nhặt tất cả những từ và cú pháp sau 1975 dồn vào trong một câu chuyện. Những từ ngữ này phần lớn dùng trong văn viết sách báo và một phần nhỏ là cú pháp chuyên dùng trong  văn viết chính trị.  Bây giờ cách nói chuyện của những bạn bè Trung học cũ của tôi ở SàiG̣n th́ cũng như trước 1975 - có nghĩa là không thay đổi mấy -, chỉ khác một tí là thỉnh thoảng dùng những từ mới thông dụng trong dân gian như "hoành tráng", "chất lượng", "mũ bảo hiểm", "đối tác", "sự cố"... Điều này là lẽ dĩ nhiên v́ ngôn ngữ biến hóa theo thời gian.

        Vợ tôi ở lại Việt Nam khi chiến tranh chấm dứt, măi đến năm 1980 mới rời SàiG̣n  sang Paris. Sống với Cộng Sản năm năm biết nhiều những từ ngữ xa lạ của người miền Bắc mang vào trong Nam, thế mà khi đọc bài này vợ tôi cũng choáng váng v́ có nhiều từ nàng không hiểu. Chị tôi, rời Việt Nam tháng 4, 1975 nhưng chưa bao giờ trở lại Việt Nam, ít bao giờ theo dơi sách báo Việt Nam, th́ lại càng không hiểu ǵ hết!

        Chữ nghiêng, xanh đậm là từ sau 1975. Xin mời đọc, "T́nh yêu sụp đổ":    

-------------------------------------------------------

T́nh yêu sụp đổ

 

        Bước chân vào căn hộ, tôi ngồi phịch xuống ghế. Bây giờ đă 11 giờ đêm. Tôi mới lái xe từ San Diego về, trời mưa dầm dề, lưu tốc nước lũ không ngừng trên đường cao tốc suốt tuyến, nhiều nơi giao thông bị ùn tắc nên mặc dù Orange County phân luồng chính xác, cự li Simi Valley - San Diego chỉ có 145 miles (233 km) mà tôi lái hơn bốn giờ đồng hồ. May là trước cửa nhà tôi có bạt che mưa nên tôi không bị ướt.

        Tôi làm cho một tổ chức phi lợi nhuận. Công việc của tôi đ̣i hỏi gặp nhiều đối tác, đôi lúc không có th́ giờ chuẩn bị, phải ứng tác cho kịp lúc. Tôi là người không đến nỗi ngu dốt, có hàm lượng tri thức cao độ.  Tôi ứng xử nhanh nhẩu, làm tốt, làm nhanh, phê b́nh những việc làm chậm, làm không tốt của những người khác, nên sau nhiều năm làm việc, tôi được đề bạt lên vị trí tiên tiến của hăng, một chức vụ không phải là nghệ nhân mà phải là Phó Tiến Sĩ mới được cai quản.

        Cùng trong thời gian này, tôi quen biết một cô gái ở nhà thờ Tin Lành North Hollywood. Nhà thờ North Hollywood ở gần một khu giải trí (nhiều người đến trải nghiệm tṛ chơi)  trong quá tŕnh triển khai thí điểm,  các đơn vị thường xuyên khảo sát, lắng nghe và tiếp thu mọi ư kiến đóng góp của người dân để tham mưu kịp thời cho thành phố rút kinh nghiệm, hoàn thiện không gian đi bộ, đáp ứng tốt nhất nhu cầu của nhân dân và của tín đồ.

        Nàng ở Paris, sang Mỹ nghỉ hè và đi dự nhà thờ nơi tôi nhóm mỗi Chủ Nhật. Lúc bấy giờ tôi đă có công ăn việc làm vững chắc. Gặp nàng lần đầu tôi đă có cảm t́nh nên sau vài tháng giao lưu (cả hai cùng thấy giao cảm nhau nhưng không hề giao cấu hay giao hợp), tôi bạo gan xin quản lí đời nàng. Không cần động năo v́ cùng đồng cảm, biết rằng lời nói của tôi chẳng là đột  xuất, và tôi cũng tương đối là người lịch lăm không là dân giang hồ cộm cán,  nàng đáp án bằng ḷng dù biết rằng trong nhà tôi hiện vật chẳng là  bao nhiêu.  

        Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ hưng phấn hồ hởi vài năm rồi tan ră, không được xuyên suốt  ba lư do giản đơn:

        1.  Nấu nướng thức ăn:  Tôi không biết nấu cơm, cả cuộc đời phải nương tựa vào nàng. Nàng nấu ăn rất có chất lượng, tuy rằng không có học vị từ trường Bà Năm Sa Đéc về nữ công gia chánh. Có một lần vào mùa hè nóng bức, buổi chiều  nàng nấu cháo vịt cho bạn bè đến ăn, ai cũng khen nàng kiệt suất (nàng nói là cháo vịt, nhưng tôi thật t́nh không biết là nội tạng động vật nào) Tối đi ngủ nàng quên để nồi cháo vịt dư vào tủ lạnh. Sáng dậy đói bụng tôi muốn ăn cháo vịt nhưng ngửi mùi hôi, có khả năng thiu, nên tôi hỏi nàng cháo c̣n ăn được không. Nàng vẫn c̣n ngái ngủ trong giường, quát lí giải cho tôi biết là cháo mới nấu tối hôm qua, làm thế nào mà thiu! Tôi nghe như thế nên yên bụng, ăn hai bát to đại. Một giờ sau nàng dậy, cũng muốn t́m nồi cháo vịt ăn sáng. Vừa lấy ra từ tủ lạnh, nàng hét lớn : "Cháo đă thiu rồi!". Cháo để qua đêm hệ quả là thiu, nàng làm rơ sau khi thức dậy, thế mà nàng xem sinh mạng tôi như bèo, chỉ đạo tôi cứ ăn làm tôi ăn cho hai bát, suưt nữa th́ đă ra người thiên cổ.

        Một bận chúng tôi đi xem ciné. Xem xong về  th́ thấy căn hộ hoành tráng của chúng tôi cửa trước cửa sau mở toang hoác, trong nhà có mùi khét cháy. Trước cửa trước và cửa sau có hai quạt máy to khổng lồ thổi gió vào nhà. Gắn trên một quạt máy là một mảnh giấy của ngành chức năng  Cảnh Sát Pḥng cháy Chữa cháy viết cho chúng tôi biết là chúng tôi nấu quên không tắt bếp trước khi rời nhà nên cháy nồi, láng giềng gọi công an. May là trên lầu có một cửa sổ mở nên Cảnh Sát Pḥng cháy Chữa cháy khẩn trương  bắc thang leo vào bên trong nhà, tắt bếp, nghiêm túc tiến công chinh phục khói. Nồi đă bị cháy khá lâu nên khói bốc mù mịt trong nhà. Họ để lại hai cái quạt (với nhiều chế độ mạnh-yếu, quay-đứng...) cho gió thổi hơi khét trong nhà bay ra ngoài. Buổi mai họ sẽ trở lại lấy quạt. May là họ đến tắt bếp chứ nếu không th́ nhà chúng tôi đă cháy bốc lửa tầm cao.

        V́ tài nấu ăn của nàng quá nguy hiểm, đă vài lần tôi định phản ánh với nàng nhưng rồi thôi. Thành ra, nếu được cách ly th́ tuổi thọ của tôi nhất định sẽ được kéo dài hơn vài năm nữa.

        2. Chỉ cần tôi nh́n một cô gái khác là nàng ghen. Mỗi lần ra đường, nàng diện c̣n hơn là ngày quân đội đi diễu hành dọc theo đường băng, dĩ nhiên là để cho các anh khác trầm trồ khen ngợi nàng. Trong khi tôi sẽ tới số nếu tôi ngắm nh́n một cô nào khác ở ngoài đường. Nàng than phiền là đối với tôi, ngắm gái đẹp là một hiện tượng phổ quát không cách nào giảm thiểu.

        3. Sở làm của tôi tinh giản biên chế làm tôi thất nghiệp không làm ra tiền bằng Việt Kiều có nhiều kiều hối. Tôi không thể kế thừa, không thể tiếp tục phụ nàng trang trải nợ nần trong gia đ́nh.

        Tôi phải thú nhận là điểm bức xúc nhất đưa đến hôn nhân đổ vỡ là tôi có tật mê gái.  V́ thế, nàng yêu cầu tôi đẩy mạnh đấu tranh chống lăng phí, quan liêu, mê gái đẹp; có trách nhiệm thực thi chỉnh đốn tác phong xây dựng h́nh ảnh một người chồng gần vợ, sát vợ, lắng nghe vợ để phục vụ thắng lợi. Nàng khuyên tôi cần đưa ra những chủ trương xây dựng hôn nhân đại, quyết liệt chuẩn hóa, chỉ đạo để khắc phục t́nh trạng tŕ trệ có thể ảnh hưởng đến hôn nhân. Tôi phải xử lí các vấn đề phát sinh (như liếc mắt nh́n gái đẹp khi đi ngoài đường) để đóng góp cho quan hệ chung tốt của hai vợ chồng. Một khi tôi đă đổi mới không thấy gái đẹp liếc mắt đưa t́nh th́ tôi phải duy tŕ, chủ động, kế tục cá tính và đường lối tốt đẹp này măi măi.

        Nàng yêu cầu bức thiết tôi thể hiện tinh thần đổi mới yêu vợ, xung kích tư tưởng, phát huy trí tuệ,  nâng cao thể lực, kỹ năng chiều vợ để mỗi cuối tuần tôi có thể tổng kết, đánh giá kết quả cụ thể việc tôi chuẩn bị tốt nội dung làm nồng cốt gia đ́nh vững mạnh.

        Trong mục đích đổi mới, thực hiện thắng lợi, chúng tôi đồng ư nhất quán không một ai tự diễn biến, tự chuyển hóa nội bộ mà phải báo cho người khác những việc ḿnh làm. Cả hai chúng tôi cần thống nhất nhận thứctrao đổi sâu về các trọng tâm chính có thể làm đổ vỡ hôn nhân.

        Thế nhưng sau một năm kiểm tra, rà soát, cho rằng tôi không thượng tôn pháp luật, và nghĩ rằng tôi không bao giờ là người phục hồi nhân phẩm, nàng bèn phán quyết công văn chỉ đạo, nhất định xây dựng thể chế vợ chúa, chồng cu-li, đưa ra nhiều văn bản siết chặt đối tượng, ứng xử quyết liệt nhằm mục đích giải quyết kịp thời những bức xúc làm cho nàng ngày đêm mất ngủ.

        Sau vài tháng cuộc hôn nhân của chúng tôi có động thái chia tay đường ai nấy đi, nàng tính toán có bài bản, nhất định cách ly, không c̣n muốn chứng kiến thêm những hệ lụy: nàng lo thủ tục giấy tờ ly dị dù rằng vợ chồng chúng tôi ít có mâu thuẫn cự căi.

        Tôi vẫn yêu nàng nên hy vọng nàng thay đổi ư kiến. Em nàng sống gần cửa khẩu San Diego nên tôi lái xe xuống nói chuyện, tặng cho cậu ấy vài phí bôi trơn với hy vọng cậu ấy có thể động viên nàng bỏ ư định ly dị. Chúng tôi dùng vỏ lải đi trên sông San Diego, đàm thoại trong khi ăn tối. Thế nhưng cậu ta bảo ư định thuyết phục chị ḿnh là không khả thi, cái ǵ nàng  muốn là trời muốn, không ai có thể ngăn cản, không ai có thể thay đổi ư nghĩ cơ bản của nàng.

        Giấy tờ ly dị nàng khẳng định đă lo xong. Tối hôm nay là đêm cuối cùng nàng ngủ ở nhà tôi rồi ngày mai ra riêng. Vẫn c̣n yêu thương nhất quán người vợ cũ, tôi rón rén bước vào pḥng nàng. Lối đi đến pḥng nàng thông thoáng, không một chướng ngại vật, không một lực lượng chức năng bố trí chốt chặn bảo vệ. Nàng đang ngủ say mê. Chiếc áo ngủ mỏng dính bám sát thân thể nàng để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, nâng cao chất lượng một thân h́nh mà hằng đêm những ngón tay của tôi mê mẩn rà soát bao nhiêu đường cong hấp dẫn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ ngang sang dọc, từ Móng Cái đến Hải Pḥng, từ Hà Nội đến SàiG̣n, từ Lăng Cha Cả đến Ḷ Heo Chánh Hưng.

         Nàng không phải là đồng bào dân tộc ngâm đen nên da nàng rất trắng. Cặp đùi trắng phau của nàng phơi bày hấp dẫn làm kích thích người chồng cũ. Không thể ức chế hưng phấn, tôi phấn khởi ve vuốt da thịt của người mỹ nữ đêm nào cũng làm tôi rơi vào cơi đê mê chín tầng tiên cảnh. Da thịt mềm mại của nàng  thu hút những ngón tay tôi chầm chậm lần ṃ lên đến cặp ngực căng tṛn đầy nhựa sống. Óc tôi tê liệt, không triển khai, quán triệt một sự việc, không c̣n một cảm giác ǵ ngoại trừ mê mẩn đến tột độ th́ nàng bừng mở mắt, nhận ra tôi và hét lên một tiếng thất thanh:

        - Áááááááááááááááááááááááááááááááááááááááá !

        Với đôi mắt hoảng sợ khám phá tôi vào pḥng cấm địa có thể âm mưu dùng vật cứng tác động phần mềm  không giấy phép, nàng tḥ tay vào trong ngăn tủ rút ra, không phải là một điện thoại có cuộc gọitin nhắn, mà là một khẩu súng lục, chĩa vào tôi. Đạt chuẩn một tay súng thiện xạ, nàng liên tiếp bắn vào tôi ba phát đạn.

        Bị bắn đột xuất, tôi ngă dội ngược xuống sàn nhà. Máu chẩy từ ba lỗ đạn làm áo tôi đỏ ướt đẵm. Bây giờ th́ đến lượt tôi buông tiếng thét thất thanh kinh hoàng rồi ngất xỉu ở hiện trường. T́nh huống của tôi thật nguy kịch...

        .........................................

        Tôi mở to đôi mắt. Chung quanh tôi yên lặng không một sự cố, không một đột biến xẩy ra. Vợ tôi vẫn c̣n ngủ ngon giấc trong pḥng. Nh́n xuống áo ướt đẵm, tôi thấy bàn tay phải của tôi cầm chiếc ly trống rỗng đổ nước tung tóe lên trên ngực. Cụ thể là tôi vừa mới trải qua một giấc mộng. Khi tôi thiếp ngủ, ly nước cầm trên tay của tôi đă đổ ướt áo.

        Đứng lên bước sang pḥng ngủ của vợ, tôi thấy nàng vẫn c̣n say ngủ. Dù rằng vẫn c̣n  trân trọng nàng, nhưng cho dù có muốn bảo quản nàng đến đâu, cơn mơ ngắn đă  bổ sung trí óc, cho tôi thêm chất xám, dạy tôi một bài học ngh́n vàng là tránh xa cơn thịnh nộ của mỹ nữ tôi vẫn c̣n yêu thắm thiết:

        Tôi nên nhất trí, nghiêm túc quên đi người vợ cũ.

 

Nguyễn Tài Ngọc

http://saigonocean.com/

September 2016

 

----------------------------------------------------------------------

Xóa sổ ḷng

 

tay vắt trán, tôi đặt ḿnh trên ghế.

cơn lạnh trong pḥng khách thấu tim gan.

vợ cũ tôi nằm ngủ cách một gian,

yên giấc mộng, mặc tôi nằm suy nghĩ.

 

t́nh hai đứa mười mấy năm tri kỷ,

nàng quyết tâm lấy kéo cắt đứt đôi.

để lại tôi ôm mối hận ngh́n đời,

hát bài hát “chuyện chiếc cầu đă gẫy”.

 

nước mắt tôi khóc ngh́n ḍng sông chẩy,

nàng lạnh lùng, xem chuyện tựa “ne pas”,

nghĩa vợ chồng, nàng hết chuyện thiết tha,

chẳng luyến tiếc, nàng đá ra cửa sổ.

 

mướn luật sư, tôi đành ḷng chịu khổ,

ra trước ṭa, xin ly dị phân ly.

mất tiền đơn, mất vợ tuổi xuân th́,

thôi từ đây hết được sờ với mó.

 

đêm hôm nay, đêm cuối cùng ở trọ,

mai này đây phải cuốn gói ra đi.

nàng sẽ mừng rốt cục được chia ly,

tôi ao ước được sờ em lần cuối.

 

không dằn được ḷng ái t́nh tiếc nuối,

hướng pḥng nàng, tôi rón rén bước sang.

mùi dầu thơm phảng phất tỏa lan tràn,

nàng yên ngủ, thân h́nh đầy hấp dẫn.

 

đôi môi nàng, ái t́nh c̣n vương vấn,

hai ngực nàng, căng đứt nút áo đen.

cặp đùi nàng, da mịn ánh sương đêm,

đôi mông nàng, ṿng cong đường tuyệt mỹ.

 

lửa dục t́nh cháy ngày đêm âm ỉ,

hỏa diệm sơn bùng nổ bộc tung ra.

không dằn ḷng, tôi ve vuốt làn da,

xoa nhẹ nắn thân h́nh người yêu cũ.

 

nàng sửng sốt, ngồi lên bừng giấc ngủ.

thấy mặt tôi, buông tiếng hét thất thanh.

vói dưới giường, gần bên mép khung thành,

nàng rút súng, bắn vào tôi mấy phát.

 

tôi choáng váng, mắt mờ, tay ôm xác,

máu trong người chẩy lênh láng không ngưng.

cuộc đời tôi: buồn, giận, sướng, vui, mừng.

vụt chiếu lại trong thâm tâm, óc năo.

 

máu ướt lạnh qua hai tầng lớp áo,

mở mắt nh́n, tôi vừa ngủ trong mơ!

ly nước uống cầm tay măi bấy giờ,

đổ tung tóe khi tôi nằm gục ngủ.

 

lạy trời đất, dù dục t́nh quyến rũ,

từ nay con chẳng dám đụng đến em.

mối t́nh buồn, con dấu tận tim đen.

xóa sổ ḷng, quên đi người vợ cũ.

 

Nguyễn Tài Ngọc

 

-----------------------------------------------------------------------------

 

Tiếng Việt Hiện Đại 1: T́nh Yêu Phai Nhạt

 

 

        Tôi nh́n đồng hồ hai cửa sổ không người lái trên tay, bây giờ đă 6 giờ sáng. Bật kênh phát sóng số 3 nghe bản thông tin, TV tiên đoán hôm nay có khả năng mưa. T́nh h́nh Ai-Cập đă bớt căng v́ công an, quân đội, kể cả lính gái và lính thủy đánh bộ kiểm soát đường phố khắp nơi.   Một tướng lănh đọc bài nói loan báo an ninh đă được bảo quản, t́nh trạng đất nước tốt, báo cáo tốt, các quan chức nhà nước sẵn sàng làm việc nghiêm túc trở lại để phục hồi đất nước. Vẫn c̣n quá sớm để thức dậy, nhất là hôm nay Thứ Bẩy  tôi không phải động năo đi quảng trường quy hoạch quy tŕnh cho nhân viên được quán triệt phương án, thế nhưng tôi vẫn ráng động viên cơ thể đứng dậy,  bước ra khỏi giường. 

 

        Xuống dưới nhà, tôi vào bếp bắc nồi vừa chiên con sâu mỡ, vừa pha cà phê cái nồi ngồi trên cái cốc cùng một lúc cho tranh thủ  th́ giờ. Pha xong, tôi vất xác cà phê ngay vào thùng rác, không dám đổ xuống bồn rửa bát sợ gây ra sự cố, ống nước bị ùn tắc. Mang ly cà phê nóng ra sau vườn nhâm nhi trong khi đọc báo, ngắm cây xanh tốt v́ đất được phân bón cải cách, hoặc viết lách vào sáng sớm cuối tuần là cái thú thư giăn của tôi. Căn hộ tôi không được hoành tráng mấy thế nhưng nó xa phi khẩuđảm bảo yên lặng cho chất xám của tôi được tăng trưởng kiệt suất khi tôi muốn viết lách. Nhà tôi ở núi non xa cách thành thị như thế này th́ chắc chắn nhà nước chẳng bao giờ giải phóng mặt bằng để xây đường cao tốc.

 

        Ngày xưa mới lấy nhau th́ không sáng nào hai vợ chồng không dậy sớm ngồi thủ thỉ với nhau. Bây giờ sau 27 năm lấy nhau th́ căn hộ vắng vẻ, sáng nào tôi cũng ngồi một ḿnh, c̣n nàng th́ vẫn tiếp tục đánh giấc cho đến 8, 9 giờ mới dậy. Sinh hoạt hai vợ chồng v́ thế cách ly hẳn.

 

        Tôi c̣n nhớ rất rơ t́nh cảm mật thiết nàng dành cho tôi khi lần đầu tiên chúng tôi mới gặp nhau. Ở cuộc gặp lần thứ hai, nàng đă nhờ chị của nàng ở bên  (cùng đi nhà thờ với tôi) làm rơ gia cảnh tôi, biết rằng tôi chưa có đối tượng. V́ thế, dù rằng chỉ mới là bạn sơ hữu, nàng nói là nàng muốn liên hệ t́nh cảm với tôi. Mừng như bắt được vàng, tôi bảo nàng cởi áo ra (lúc ấy đă là buổi đêm). Vừa nghe xong nàng tát cho tôi một bạt tai nháng lửa. Tôi ngạc nhiên quá đỗi nhưng chỉ cần  vài giây suy nghĩ  là tôi đoán ngay lư do tại sao nàng tát tôi: nàng kẹt ở lại Việt Nam tháng 4-1975, chỉ sang Paris năm 1980 nên dùng chữ liên hệ t́nh cảm, có nghĩa là “muốn làm quen với anh”. Tôi th́ đi ngày 30-4-1975  nên đâu có bao giờ nghe chữ ấy, chỉ biết chữ “liên hệ t́nh dục” nên khi nàng nói liên hệ t́nh cảm, tôi nhanh nhẩu đoảng nghĩ ngay là nàng muốn liên hệ t́nh dục do đó mới bảo nàng cởi áo ra! V́ vậy mà tôi ăn tát! Đối với các cô khác th́ đă  point final t́nh bạn, không thể nào cho nó triển khai thêm, thế nhưng nàng là người dễ dăi, và nhất là dễ ǵ t́m được một con trai chảnh như tôi nên sau khi nghe giải thích sự t́nh, nàng bỏ tất cả bức xức, tha thứ cho tôi.

 

        Hai chúng tôi giao lưu thư từ và trao đổi điện thoại thường xuyên. Nàng là dân trường Tây, lại ở Paris nên viết thư dùng những từ tiếng Pháp làm nhiều lúc tôi phải t́m tự điển hay tư liệu để tra cứu. Mắt tôi kém, lúc nào cũng cần phải đeo kính để hiển thị thơ nàng. Tuy rằng ởParis, nàng nỗ lực bố trí có cơ hội là sang Mỹ thăm tôi. Khi c̣n bé tôi ước mơ lớn lên sẽ làm nghệ nhân hay chủ nhiệm, thế nhưng lúc quen nàng th́ đời sống tôi thất bại. Tôi không thuộc loại người có đỉnh cao trí tuệ  mà chỉ là một người thợ quèn. Ấy thế mà nàng không sốc khi biết nghề nghiệp thật sự của tôi, c̣n yêu và xem tôi như tôi là một siêu sao! Xa nhau cả đại dương, tôi năng nổ viết thư cho nàng. Nhận đượcthư tôi nàng phản hồi ngay lập tức. Vài tháng sau, trong một lá thư, tôi đề xuất chúng tôi nên lấy nhau. Câu đáp án của nàng là bằng ḷng. C̣n sáu tháng nữa mới học xong đại học ở Paris mà nàng bỏ ngang không học nốt làm cho tôi ngạc nhiên khôn xiết khi một tuần sau tôi nhận điện thoại đột xuất của nàng báo hiện đang ở Sân bay Los Angeles! Ra đón nàng ở Sân bay, gần Trung Tâm Quản Lư Bay Dân Dụng, tôi không khỏi trào nước mắt khi thấy nàng đứng một ḿnh với một chiếc valise to tổ bố. Nàng ôm chầm lấy tôi và nói:

 

        -Em ra trễ v́ phải tŕnh giấy tờ ở Hải Quan. Em đi máy bay yên lắm v́ tổ lái tốt. Em đăng kư mua vé máy bay hôm kia, bảo cô bán vé khẩn trương t́m vé cho em.  Gia tài em c̣n lại chỉ có cái hộ chiếu trong tay và cái valise này. Em bỏ học, bỏ việc làm bán phần với thu nhập chẳng là bao nhiêu, bỏ doanh nghiệp xuất khẩu em làm cho người quen, bỏ cả chứng minh nhân dân Tây bên Pháp, bỏ hết tất cả để sang  thi công sống với anh. Em có mang học bạ bên Pháp sang để chuyển ngữ, em sẽ đi học tiếp bên  nên anh đừng lo em bỏ học. 

 

        Ngừng một lúc, nàng tiếp:

 

        -Em muốn anh quản lư đời em. Thế anh có tiếp thu em không?

 

        Quá cảm động với t́nh yêu nàng dành cho tôi, dù rằng tôi là người vạm vỡ, ngày xưa là vận động viên của Viện Ung Bứuvận động viên bóng đá, từng dùng dây thừng kéo những xe đ̣ quá tải, tôi khóc ̣a và ôm chầm lấy người bạn gái thân thương, hứa rằng sẽ trọn đời yêu và nuôi nấng nàng. Nếu nghề chính của tôi không đủ nuôi hai đứa, tôi sẽ t́m nghiệp dư, t́m đủ mọi cách kiếm sống, quyết không bao giờ để nàng đói. Khi độc thân tôi có một con chó và một chiếc xe gắn máy, mua với một giá bèo. Từ ngày lấy vợ, tôi bán chiếc xe gắn máy để khỏi phải đội mũ bảo hiểm. Tôi giải phóng luôn con chó để có th́ giờ tiêu khiển với nàng.

 

        Những năm tháng đầu và cho cả đến thời gian gần đây, đời sống vợ chồng tôi thật hạnh phúc. Hai chúng tôi lúc nào cũng có ư tưởng nhất quán, không bao giờ gây gỗ nhau.  Nàng mê tôi c̣n hơn Alain Delon, chiêu đăi tôi ngày này qua ngày khác. Thế nhưng từ ngày nàng bắt đầu xem phim bộ hay Paris By Night, nàng bắt đầu sao lăng, bỏ bê tôi, không thèm đi tham quan với tôi mà chỉ liên hệ với những cô khác cùng sở thích. Đă thế, nàng c̣n chỉ đạo tôi làm việc nhà nữa chứ!

 

        Một lần tôi mổ răng về nhà nằm liệt giường sự cố, cần cứu hộ. Nàng hỏi tôi có muốn ăn cháo th́ để nàng nấu. Tính tôi không thích người khác mệt nhọc v́ ḿnh, không muốn vợ phải vất vả v́ tôi nên tôi mới bảo nàng là không cần nấu, tôi ăn ḿ gói là món ăn chủ đạo cũng được rồi v́ ḿ gói cũng đủ chất lượng. Tôi ăn ḿ gói một ngày, hai ngày, ba ngày th́ không sao, nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm th́ ngán đến tận cổ, muốn tranh thủ ăn lắm nhưng nuốt không trôi, thế mà nàng vẫn không nấu ǵ cho tôi ăn. Qua đến ngày thứ sáu, tôi mới hỏi nàng sao không thấy nấu cháo gà, cháo thịt cho tôi ăn th́ nàng lư giải chính tôi là người nói  với nàng  không cần nấu nên nàng để dành th́ giờ rảnh rỗi xem hát đôi, hát tốp của những ca sỹ trên sân khấu đại trà tiên tiến của Paris By Night! Cứ theo chế độ dinh dưỡng nàng dành cho tôi như thế này, thay v́ thổi cơm tốc độ cho tôi ăn th́ không nấu niếng ǵ hết cho tôi đói,  chẳng mấy chốc tôi sẽ là hành khách trong bài "Con đ̣ đưa xác".

 

        Hơn 27 năm sống với nhau, sau khi đă tốn bao nhiêu công sức nâng cấp một người ở chợ Bàn Cờ  như tôi (nhà tôi gần Hội Chữ Thập Đỏ), vợ tôi không c̣n mê tôi nữa. Tôi đă tư duy định leo lên máy bay lên thẳng rồi khi ở trên không, nhẩy ra ngoài máy bay tự tử để cho vợ tôi thấy hệ quả khi nàng không c̣n yêu tôi. Thế nhưng một ông bạn già Phó Tiến Sĩ của tôi 70 tuổi, đă về hưu, tuần vừa rồi cảnh báo tôi không nên phí đời giai như vậy. Ông ta muốn dẫn tôi  đến nơi này đàn ông có giá trị hơn vàng v́ số đàn bà gấp ba lần đàn ông. Tôi đến th́ ông ta đảm bảo bao nhiêu bà sẽ hồ hởi tranh giành chém giết nhau để dành lấy tôi. Ông ta làm việc ở ba nơi. Chỗ nào họ cũng  trả tiền ông ta đến nhẩy đầm với mấy bà v́ nơi nào đàn ông cũng đều khan hiếm trầm trọng, không đủ người để nhẩy.  Khi đến nơi làm việc, lúc nào ông ta cũng không có th́ giờ nghỉ ngơi v́ hết bà này đến bà khác dành giật nhẩy với ông ta. Đă thế, họ c̣n cho ông thêm tiền bồi dưỡng! Tôi không cần nhẩy giỏi, chỉ biết cơ bản là đủ. Nếu tôi nhận lời đi theo ông ta th́ tôi nhất định sẽ không c̣n buồn v́ vợ bỏ bê tôi. Ngược lại tôi sẽ hưng phấn  v́ các em gái này sẽ thống nhất tranh nhau o bế tôi, không rời tôi nửa bước, không cho tôi về nhà sớm. Ngoài ra, ở đó họ c̣n dùng máy điện tính, máy quét, thỉnh thoảng hư cần người sửa. Tôi sửa được mọi sự, đến đó vừa nhẩy đầm vừa sửa phần cứng, phần mềm cho họ th́ họ lại càng yêu mến, đời sống tôi sẽ được hoàn toàn thoải mái vô .

 

        Tôi chưa biết xử lí ra sao v́ hôm qua ông ta mới nói cho tôi biết nơi ông ta làm: Viện Dưỡng Lăo Cao Cấp Thành phố với tuổi trung b́nh của hội viên là 73 tuổi. 

 

Nguyễn Tài Ngọc

http://saigonocean.com/

March 2011