Cruise ship Oasis of the Seas,

Sep-10 đến Sep-17-2011

 

Nguyn Tài Ngc

http://saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/trangNTN.htm

 

Tháng Tư năm ngoái sau khi đi cruise vùng Caribbean trên chiếc tầu Liberty of The Seas của hăng Royal Caribbean (lúc khánh thành vào năm 2007 là chiếc tầu lớn nhất thế giới), chúng tôi thích quá nên cùng với anh Sơn/chị Sen ở Canada, đặt cọc tiền đi chiếc tầu Oasis of the Seas, khánh thành vào năm 2009, chiếc du thuyền lớn nhất thế giới hiện thời. Ngày đi là 10 tháng 9 năm 2011. Lúc đặt mua, tôi nghĩ thời gian đi c̣n quá xa, một năm rưỡi nữa. Ấy thế mà ngày khởi hành đă đến lúc nào không hay biết.

 

 

Chiếc tầu Oasis of the Seas  khởi hành lúc 5 giờ chiều Thứ Bẩy từ Fort Lauderdale, Florida, một thành phố cách Miami 30 miles về phía Bắc, đi ba đảo St. Thomas, St. Maarten/St.Martin, và Nassau, Bahamas. Mặc dù đă biết mùa băo hurricane từ tháng 6 đến tháng 11, tôi vẫn mua vé đi vào tháng 9 v́ rẻ, và v́ tôi nghĩ hurricane đa số chỉ đi vào phía Tây của Caribbean. Thế nhưng lần này cuộc đánh cá suưt làm tôi đứng tim v́ hai tuần trước khi tôi đi , hurricane Irene tàn phá các tiểu bang miền Đông của nước Mỹ, gây thiệt hại từ 10 đến 15 tỷ Mỹ Kim. Những người cùng đi theo tôi chuyến này ai cũng nhốn nháo gọi điện thoại hỏi tôi không biết chuyến đi có bị ảnh hưởng hay không (chỉ có ba người mua bảo hiểm nếu tầu không đi th́ sẽ được hoàn tiền lại). Tuy rằng trên điện thoại tỉnh queo trấn an họ là sẽ chẳng có ǵ xẩy ra, tầu sẽ khởi hành như dự định, tôi không biết đă phải thay mấy cái quần v́ bị ướt. Thật sự là ngày chúng tôi rời Fort Lauderdale, thuyền trưởng loan báo phải thay đổi lộ tŕnh, đi Bahamas sau cùng thay v́ trước tiên để tránh một cơn băo sẽ đến Bahamas vào hai ngày hôm sau.

 

 

Năm ngoái chúng tôi đi cũng bằng tầu của hăng Royal Caribbean, nhưng đi về phía Tây, và ngừng ở bốn đảo thay v́ ba. Rút kinh nghiệm lần trước bay từ Los Angeles vào đêm Thứ Sáu, đến Miami sáng Thứ Bẩy, khi  vào tầu ngủ gà ngủ gật v́ đêm không ngủ được trên máy bay nên lần này tôi đi sớm hơn một ngày, bay từ tối Thứ Năm, đến Florida 5 giờ rưỡi  sáng Thứ Sáu. Mọi người vào khách sạn  ngủ một giấc nên ai cũng khoẻ khoắn. Cùng đi với vợ chồng tôi là cô con gái đầu ḷng với bạn trai, và chị của vợ tôi. Vợ chồng anh Sơn và chị Sen ở Niagara Falls lái xe xuống cũng vào ngày đó. Buổi chiều th́ có Lệ Hoa bạn Loan ở Thụy Sĩ và vợ chồng anh Loan với cậu con trai từ Pháp bay đến. Sáng Thứ Bẩy hôm sau  hai vợ chồng Hiếu/Hà bạn của anh Sơn/chị Sen bay đến từ California. Thế là tổng cộng chuyến đi chơi kỳ này cả nhóm là 13 người.

 

 

 

Anh Sơn lớn hơn tôi chỉ có vài tuổi nhưng thật là khoẻ, chắc có họ hàng với anh Vọi và bảo đảm khi c̣n bé bú sữa dê v́ anh lái chiếc xe truck “mới cáu chỉ” cả ngh́n cây số từ nhà ở gần Niagara Falls, Canada xuống tận Fort Lauderdale mà không thấy mệt mỏi một tí nào. Không hẹn mà gặp, cả hai chúng tôi đều đặt pḥng ở khách sạn Marriott rất gần nhau ở phi trường. Anh Sơn chọn khách sạn của anh ấy v́ họ cho đậu xe miễn phí trong thời gian ḿnh đi cruise (nếu người nào lái xe riêng đến đậu ở hải cảng họ tính tiền đậu xe $15/ một ngày). Vợ tôi chọn khách sạn của nàng, cũ hơn khách sạn của anh Sơn, v́ pḥng có thêm pḥng khách nhỏ, và họ chở ra hải cảng miễn phí. Nhưng lượt về cả hai khách sạn mỗi người phải trả trước $10, họ sẽ chở ḿnh ra phi trường hay trở lại khách sạn, tùy ư.

 

 

Vợ chồng anh Sơn là dân chơi xứ Quảng, rủ đi đâu cũng đi. Hai người rất vui tính, đi với chị Sen chỉ có cười lên đi cho răng vàng sáng chói. Năm ngoái chúng tôi đă đi cruise chung với nhau, cũng từ Florida. Về nhà được vài tuần, tôi rủ mua vé trước cho chuyến đi lần này. Không cần suy nghĩ, hai người mua vé đi theo. Cứ mỗi năm gặp nhau ở Florida như thế này th́ bảo đảm t́nh hữu nghị Canada- Hoa Kỳ sẽ chói chang như mối liên hệ giữa Việt Nam và Trung Cộng.

 

Khác với khách sạn ở những thành phố lớn như Los Angeles, New York, Las Vegas, tất cả các dịch vụ phụ thuộc đều phải trả tiền, cả hai khách sạn quèn Marriott ở đây cái ǵ cũng được miễn phí. Không kể họ cho chúng tôi check in vào rất sớm 6 giờ sáng, đậu xe ở đây miễn phí, ăn sáng miễn phí, cho chai nước uống miễn phí, internet dùng cũng miễn phí. Ở những khách sạn trung tâm thành phố mỗi dịch vụ như thế phải trả từ $10 cho đến $15. Ở đây họ quá cần khách, phải chiêu đăi khách  nên tôi không ngạc nhiên khi một cô nhân viên da đen dọn cho tôi ăn sáng bằng một đĩa bánh cuốn bánh cóng chả lụa và một ly nước mía. Cô ta đem ra hai DVD Paris by Night cho tôi xem nhưng tôi từ chối khéo, xin cô ta đổi DVD của Asia. Tôi nhất định tẩy chay Paris By Night, ḿnh phải có lập trường rơ rệt chứ!

 

Phần đông khách ở đây đi cruise nên sáng hôm sau một xe bus khổng lồ đến chở chúng tôi ra hải cảng. Anh Sơn c̣n phải đón vợ chồng bạn bay đến từ California nên chúng tôi đi trước. Đi xe tour bus như thế này có một lợi điểm mà tôi không nghĩ đến: Khi leo lên xe bus chúng tôi chỉ lên tay không v́ hành lư để dưới gầm xe. Khi xe bus đến đậu trước cổng vào tầu, phu khuân vác tự động lấy valise ra xếp hàng dài trên đất để đưa lên tầu. Cho họ 10 dollars tip, chúng tôi nhẹ nhơm đi tay không vào cửa. Nếu ai đến bằng phương tiện tự túc, gọi những người phu khuân vác này  đến để họ lo việc chuyển hành lư lên tầu. Cho họ tiền tip 2 đô-la mỗi valise là đủ (Hăng tầu trước đó gửi về nhà ḿnh thẻ valise có số pḥng ngủ, nhớ buộc những thẻ này vào valise của ḿnh trước khi đến đây để họ giao vào đúng pḥng cho ḿnh).

 

Tầu khởi hành 5 giờ chiều nhưng nên đến càng sớm càng tốt. Thường th́ sau khi đợt khách trước đi chuyển ra về hết, khoảng từ 10:30 đến 12 giờ sáng là họ cho ḿnh vào tầu. Vào sớm th́ ít phải đợi trong hàng. Sau khi đă qua thủ tục giấy tờ - họ đưa mỗi người một thẻ “căn cước” có số pḥng của ḿnh và số bàn ăn tối, trên tầu mua bán không dùng tiền mặt nhưng dùng thẻ này-, chúng tôi lên tầng thứ 15 phía trước tầu, nhà hàng Solarium để ăn trưa. Nhà hàng này ít thức ăn nên hai tiếng sau chúng tôi lại ra phía sau tầu, tầng thứ 16, nhà hàng Windjammer để …ăn tiếp.

 

Tầng 3,4 là nhà hàng ăn tối, casino, rạp hát, hí viện, night club. Tầng 5, 6 là Promenade, một con đường có hàng quán, tiệm ở hai bên như là trong shopping mall. Tầng thứ 8 là “Central Park”, công viên ngoài trời. Con tầu này quá to nên dọc theo phần giữa tầu họ thiết kế một công viên, cây cối xanh ŕ khắp nơi, hàng quán hai bên đường. Khi đặt pḥng ngủ, ḿnh có thể mua ban công hướng biển hay quay mặt vào trong công viên. Pḥng ngủ ở trước mũi tầu và ở tầng cao bị lắc nhiều nhất. Pḥng ở tầng càng thấp và ở giữa tầu ít lắc nhất. Tôi chọn pḥng như vậy: tầng số 7, khoảng giữa nhưng gần cuối tầu hơn v́ cuối tầu là nhà hàng. Ở tầng số 7 có cái lợi là ḿnh chỉ cần đi bộ lên xuống những tầng sinh hoạt 4,5,6 và 8. Với số hành khách 6000 người và số nhân viên là 2,100 người, cho dù là tầu có 24 thang máy, mỗi lần dùng thang máy trong giờ cao điểm thỉnh thoảng phải đợi một vài phút v́ số người dùng khá đông. 

 

Promenade

 

Tôi  chỉ đi cruise bốn năm nay v́ trước thời gian này, tôi không muốn đi tầu v́ dễ bị say sóng, ói mửa, và tôi nghĩ là đi tầu sẽ bị giam ḿnh vào một chỗ trên biển, không có việc ǵ làm. Có đi chuyến đầu tiên tôi mới biết là một ngày trên tầu vừa mới mở mắt dậy, loay hoay một tí là đă đến giờ nhắm mắt đi ngủ v́ biết bao nhiêu sinh hoạt để ḿnh tham dự. Bốn năm đi bốn con tầu khác nhau tôi mới thấy sự đại và tân kỳ của con tầu này. Giống như xe hơi, xe càng cũ kiểu càng xấu, thiết kế càng lỗi thời, chiếc tầu đầu tiên tôi đi của hăng Carnival làm năm 1966 như là một con khủng long sắp diệt chủng. Năm kế tiếp tôi đi chiếc Sapphire Princess xây năm 2004. Năm vừa rồi chiếc Liberty of the Seas của Royal Caribbean làm vào năm 2007 (lúc bấy giờ là tầu lớn nhất thế giới), và năm nay, chiếc Oasis of the Seas, khánh thành năm 2009.

 

Với chiều dài 360 mét, chiều rộng 60 mét, diện tích gấp ba lần rưỡi sân đá banh, chiều cao 65 thước bằng nhà lầu 22 tầng, trọng tải 225,285 tấn, gấp đôi của hàng không mẫu hạm, chiếc tầu Oasis of the Seas này thật vĩ đại, không hổ danh là cruise ship lớn nhất thế giới, nhất là mỗi khi nó cặp bến kế bên một tầu khác để ḿnh có dịp so sánh. Tất cả  mọi đồ đạc trang bị trên tầu thuộc vào hàng sang trọng bậc nhất phớc-x́-clát (first class), làm tôi là người gốc chợ Bàn Cờ mà cũng cảm thấy ḿnh phớc-x́-clát theo.

 

Pḥng ngủ trên tầu Oasis to nhất so với những tầu khác tôi đă đi trước đây. Có cả một ghế sa-lông cho ḿnh ngồi. Pḥng tắm cũng tương đối to. Căn pḥng của tôi giường ngủ sát ngay ban-công, nằm nh́n ra biển thật là romantic. Quá romantic chứ chẳng phải romantic không. Tôi đă định bụng lần này v́ không có con cái đi theo, hai người thay phiên nhau một ngày năm lần giờ Tí canh ba, thế nhưng sự thật phũ phàng là cứ đi chơi suốt cả ngày chung với nhóm nên mỗi tối về pḥng tôi đă lăn đùng ra ngủ, say c̣n hơn là uống ba chai ba-xi-đế, mặc dù vợ tôi quá bực dọc, mấy đêm cầm hautparleur hét vào tai tôi trong đêm khuya thanh vắng: “Honey! Wake up!”

Người lau dọn dọn pḥng một ngày hai lần. Cũng như những người hầu bàn, tất cả đều là người của những quốc gia nghèo như Phi Luật Tân, Thái Lan, Ấn Độ, Indonesia, Croatia, Venenzuala, Bolsia… Hăng tầu chỉ trả lương căn bản $50 một tháng. Họ làm việc bẩy ngày một tuần không nghỉ trong suốt thời hạn contract, thường là bẩy tháng. Sau đó họ nghỉ hai tháng không lương.  V́ thế, vào ngày sau cùng của chuyến đi, ḿnh nên cho họ tiền tip.

 

Về phương diện giải trí, ngoài mấy ban nhạc chơi khắp nơi trên tầu, pḥng tập thể dục, diễn hành, rạp ciné, trượt tuyết, leo núi, trượt nước, đu dây, basketball, pingpong.., tầu này có năm show lớn chính yếu : Nhạc kịch HairSpray (dở ẹc, tôi vào xem mấy phút rồi ngủ gục), nhẩy biểu diễn diving xuống nước (khá), múa ice skating (hay), vũ nhạc “Come fly with me” (hay), ban nhạc bắt chước The Beatles, Beatlemania (xem được).

 

Tôi có đọc một bài report là nếu khách đi cruise không mua sắm ǵ hết trên tầu th́ hăng tầu sẽ không có lời. Những thứ ǵ trên tầu mà khách phải trả tiền? Vài nhà hàng đặc biệt nếu khách không muốn ăn ở nhà hàng miễn phí; vào Spa cho mấy em xinh đẹp hấp tẩy nỉ xẹc thân thể sắp đem vào viện bảo tàng trưng bày của ḿnh; mua những chuyến đi du lịch trên đảo khi tầu cặp bến; chơi bài ở casino; shopping trên tầu (thiên hạ xếp hàng giành giựt không thua ǵ tranh nhau mua vé đi ciné trong ba ngày Tết ở Sàig̣n trước 1975);  uống soda, cocktails, rượu, bia; và lúc nào họ cũng chụp h́nh ḿnh, in ra để dụ ḿnh mua, giá thật đắt : $20 một bức ảnh 8 x 10.

 

Đảo đầu tiên tầu ghé đến là St. Thomas, US Virgin Islands. Đảo này  ngày xưa thuộc về Đan Mạch nhưng ông vua Đan Mạch bán lúa giống bán lại cho Mỹ. V́ là đất Mỹ nên mọi nơi sạch sẽ, quy củ. Xe cộ chạy ngược chiều với bên Mỹ. Băi biển ở đây lư tưởng nhất để bơi. Nó nằm trong vịnh nên hoàn toàn không có sóng. Biển ở đây có sứa (jellyfish), tôi đang bơi ngoài chỗ sâu th́ bỗng nhiên ngứa ngáy khắp nơi như Cẩm Nhung bị tạt át-xít. Bơi lại vào bờ th́ khắp người như lên ban sởi. Nói chuyện th́ chị Sen trong chỗ cạn cũng bị ngứa. Đang bàn căi th́ mấy người trong nước la oái oái chạy lên bờ. Theo hướng tay của một người chỉ vào trong nước, tôi thấy một con jellyfish khá to, cỡ 10 inch.

 

Đảo thứ hai tầu ghé đến là St.Maarten/St.Martin. Một nửa đảo, St. Maarten là của Ḥa lan, và một nửa kia, St. Martin, là của Pháp. Trong chín đảo tôi đă có dịp ghé đến vùng Caribbean, phố ở khu bên Ḥa Lan, St. Maarten là đẹp và sạch sẽ nhất. Đi sang bên phía Pháp, St. Martin, là biết ngay của Pháp: nhà cửa, dân t́nh, phố xá nghèo nàn hơn. Thế nhưng St. Martin có hai thứ mà St. Maarten không có : Một là Vịnh Orient Bay tuyệt đẹp, và hai là có một hội khỏa thân gần ngay đó. Chúng tôi không ngờ là thỉnh thoảng lại có một cô topless đi dọc băi biển. Ban đầu tôi thấy e ngại nên không dám chạy lên bờ lấy máy chụp h́nh, nhưng đến khi tôi bấm bụng làm  gan lấy camera ra chụp th́ giống như lúc tôi đi Pháp ở hồ Créteil bên Pháp thấy bốn bà già khỏa thân mà v́ cận thị tôi cứ tưởng là em 18, cô khỏa thân này tôi chụp cũng là một bà 70 tuổi. (Ai muốn xem ảnh bà này th́ vào link sau đây, ảnh số DSC_1013:

http://s1205.photobucket.com/albums/bb439/camloan04/Oasis%20of%20the%20Seas%203/#!cpZZ6QQtppZZ36  )

 

 

 

Đảo thứ ba tầu ghé là Nassau, Bahamas. Bahamas là một quốc gia có đến 29 đảo. V́ đổi chương tŕnh tránh băo đến sau cùng chuyến đi nên tầu đến Nassau lúc một giờ trưa. 6 giờ 30 chiều tầu đă nhổ neo  nên chúng tôi chỉ có một thời gian ngắn ở Nassau. Cả đám đă mua ở trên tầu Oasis ngày hôm trước vé đi trên một chuyến tầu nhỏ chở ra biển bơi lặn hụp snorkling xem cá. Trên tầu họ phát cho chân nhái, phao nổi, kính đeo, ống thở và rồi bà con thi nhau lặn hụp xem cá bơi trước mặt ḿnh trong ṿng một giờ rưỡi đồng hồ. Sau đó tầu chở đi tour một ṿng nhỏ xem nhà cửa đắt tiền rồi trở lại tầu. Rất nhiều người Mỹ giầu mua nhà ở đây như Oprah Winfrey, Tiger Woods. Người tài công chỉ cho chúng tôi thấy khách sạn nơi Michael Jackson ở, giá mỗi đêm là $25,000 đô-la. V́ chỉ được nh́n từ trên tầu, tôi không thể nào biết được là khách sạn của Michael Jackson có cho khách dùng Internet miễn phí như khách sạn Marriott tôi ở $80/ một đêm hay không.

Những đảo ở Caribbean cho dù có thuộc về quốc gia nào: Mỹ, Anh, Pháp, Mễ Tây Cơ, hay Ḥa Lan… th́ tất cả đều giống nhau ở một điểm đối với những người đi cruise: có một khu phố xá đến để shopping, và rồi ra biển tắm. Nh́n bao nhiêu đảo thuộc vào nhiều nước khác nhau mà tôi buồn cho nước Việt Nam của ḿnh. Trong khi thế giới đổ xô đi chiếm lấy đảo này, đảo kia… th́ chúng ta mê mẩn xem cải lương Hùng Cường Bạch Tuyết, không biết ǵ về quốc tế.

 

Nói về shopping, một loại hàng hóa bán nhiều nhất đi đảo nào cũng thấy tiệm bán là hột xoàn. Tôi không biết hư thực thế nào, nhưng vợ tôi nói họ bán rẻ. Một điều tôi không ngờ là anh Sơn rất rành rẽ về hột xoàn, trong sáng như thế nào, có giấy chứng nhận hột xoàn cấp bậc ra sao. Ở một tiệm Effy trên đảo St. Maarten, anh đă thương lượng định mua cho Elizabeth Taylor Sen một hột xoàn to gần bằng cục xí mụi, nhưng v́ Elizabeth Taylor Sen chưa hài ḷng cục hột xoàn chưa được to lắm nên anh mới thôi, không mua.        

 

Chuyến đi này đông người nên tiền phí tổn mỗi lần xuống đảo đi phiêu lưu tương đối rẻ. St. Thomas mỗi người chỉ tốn có $24, St. Martin $13, và Nassau, Bahamas, $29 (mua trên tầu Oasis đi snorkling). Trong bốn chuyến đi cruise, mỗi lần tầu cặp bến là tôi tự túc thương lượng giá tiền với người địa phương để họ chở đến những nơi ḿnh muốn đi. Tôi trả tiền rẻ hơn mua ở trên cruise nhưng điểm bất lợi là ḿnh có cảm tưởng kém an ninh, và dĩ nhiên là lúc nào họ cũng muốn lừa ḿnh. Người nào sợ muốn chắc ăn th́ mua tất cả dịch vụ ở trên cruise ship.  Ḿnh được an toàn v́ xuống tầu là có người hướng dẫn đi theo group. Đi với một nhóm đông người như chúng tôi đi lần này có cái lợi là nếu ḿnh thương lượng giá tiền với người địa phương, nhỡ họ chở ḿnh với chủ tâm ăn cướp th́  đàn ông chúng tôi có thể bỏ chạy để mấy bà, mấy cô ở lại đối phó với kẻ gian.

 

Cả ba đảo chiếc Oasis ghé đến đều trật tự, an ninh, và sạch sẽ. St. Maarten/St Martin có lẽ là đảo đáng đến xem nhất ở vùng Caribbean: Hàng quán sạch sẽ, nước biển trong veo, và mấy cô mặc bikini topless th́ không chỗ nào chê được.

 

Tuy rằng thức ăn ở hai nhà hàng chính buổi trưa và buổi chiều dở ẹc, tôi thích một điểm đặc biệt của con tầu Oasis này là hàng quán nhỏ thức ăn miễn phí ở khắp nơi, trên tầng cao, trong Promenade, và ngay cả trong pḥng tập thể dục. Xem danh sách nhà hàng ở tờ chương tŕnh (họ để trong pḥng ḿnh mỗi tối), nhà hàng nào không có dấu $ đô-la là nhà hàng đó miễn phí. Tiệm Pizza  Sorrento’s ḿnh tự chọn thịt thà, rau cải, phô-mai rồi đưa cho họ nướng ăn ngon số một, đáng đồng tiền bát gạo. Ngược lại, tiệm bánh doughnut th́ lại dở vô cùng.  

 

Sorrento’s

 

Chuyến đi cruise của bất cứ hăng nào th́ du khách có thể chọn ăn ba bữa ở nhà hàng buffet all-you-can-eat hoặc ăn ở nhà hàng có bồi bàn đến dọn hẳn ḥi. Thông thường th́ người ta ăn buffet all-you-can-eat vào buổi sáng và buổi trưa. Bữa ăn chiều th́ mọi người chọn ăn ở nhà hàng sang trọng, có bồi hầu bàn, có giờ giấc ấn định hẳn ḥi. Hăng tầu tạo ra lối ăn uống như thế này có lư do: Lương nhân viên bồi bàn họ trả chỉ có $50 đô-la một tháng nên những người bồi bàn sống nhờ tiền tip du khách cho ở những buổi ăn tối này. Hăng tầu cũng được dịp làm tiền bán bia rượu cho những người muốn uống bia rượu trong khi ăn. Hai ngày trong một tuần họ yêu cầu du khách mặc diện complet, áo dạ hội. Lư do? Thợ chụp h́nh của họ đến chụp h́nh rồi in ra bán. Cho dù có đắt đến đâu, phần đông khách bỏ tiền ra mua v́ lâu lâu mới có dịp đi cruise một lần.

 

 

Phần đông ai cũng thích đi ăn tối kiểu này, nhất là mấy cô v́ có dịp diện lên cho đẹp. Khung cảnh lịch sự, có đến hai người hầu bàn chứ không phải một, ăn tôm bồi đến cắt gỡ tôm ra cho ḿnh. Trong đời sống thường nhật làm ǵ bẩy ngày liên tiếp ḿnh đi ăn nhà hàng sang trọng có hầu bàn tiếp đăi như vậy. Số lượng ly đĩa, muỗng nĩa họ dọn lên trên bàn thật là quá dư thặng: mỗi người có 3 cái ly, một để nước, một để rượu đỏ, một để rượu trắng. Người nào uống bia th́ có thêm ly thứ tư nữa. Muỗng nĩa th́ ê hề. Tôi đếm tổng cộng là 11 cái. Mỗi thứ dùng cho mỗi loại thức ăn khác nhau. Có đi ăn như thế này một người  mới thấy sự cầu kỳ của văn hoá Tây Phương so với Á Đông. Chỉ có cái nĩa thôi mà một dùng để ăn bánh ḿ, một ăn rau sà-lách, một ăn  bữa ăn chính, một ăn tráng miệng. Trong khi văn hóa Á Đông đơn giản giống như gốc gác bần cố nông của tôi, tất cả chỉ dùng một đôi đũa.  

 

 

 

Trên boong tầu phía sau giữa hai tầng pḥng ngủ họ giăng dây đu.. tử thần, Zipline, cho du khách đu từ đầu này qua đầu kia miễn phí. Dây dài 30 mét, cao khoảng 25 mét. Anh Sơn và Lệ Hoa đến ghi danh đi. Tôi không muốn xếp hàng v́ sợ chiều cao nên ở lại để chụp h́nh cho hai người. Sắp đến lượt hai người th́ trời mưa, họ đóng cửa, hàng đợi tan ră. Đến lúc tạnh mưa họ mở trở lại th́ không có ai xếp hàng nên sau khi chụp h́nh, tôi đến ghi danh đi. Sau khi móc bao nhiêu dây nhợ vào người, tôi leo lên bục cao để họ móc hai dây trên người tôi vào dây đu, trong trường hợp tôi có sút tay không cầm th́ hai móc dây vẫn giữ tôi lềnh bềnh trong không khí. Tôi sợ chiều cao nên khi đứng ở mép bục nh́n xuống đất, trời không mưa mà tôi đă ướt quần. Họ bắt tôi đội nón an toàn, nhưng nếu một người rớt từ nhà lầu tám tầng, thứ nhất chết là cái chắc, thứ nh́ là nếu rớt, cặp mông và cái national treasure của tôi sẽ chạm đất trước, thành ra tôi không hiểu tại sao họ không lo bảo vệ hai của quư này của tôi mà chỉ lo bảo vệ cái đầu. Khi anh nhân viên nói với tôi “ Go!”, trong đầu óc tôi chỉ nghĩ là cầu mong cho sức gió 500 cây số một giờ làm cho quần tôi khô ran để nhỡ nếu dây có đứt, tôi có rớt xuống đất chết th́ không ai biết được một người có gương mặt “ngầu” như tôi mà lại chết nhát, sợ đến nỗi đái ra quần. 

 

Tôi đem theo một quyển sách, một tập san về xe hơi, thế mà không có th́ giờ đọc đến vài chữ. Cả chuyến đi tôi xem TV trong pḥng một giờ đồng hồ  nhiều lắm. Tôi cũng định bụng là sẽ viết một bài cho trang web, nhưng cuối cùng chỉ viết được gần một trang. Lư do? Lần này có đến 13 người đi chung với nhau, nên không một ngày nào có dư th́ giờ riêng tư, trừ lúc đi ngủ. Buổi chiều sau khi ăn cơm tối, chúng tôi thường đi xem show, hay bắt đầu từ khoảng 8 giờ tối, đi nghe nhạc, nhẩy đầm cho đến 12 giờ khuya. Có hai ban nhạc, một người Phi, Muzik Xpress, chơi nhạc Mỹ êm dịu ở Club Dazzles , đuôi tầu, tầng thứ 8, và ban nhạc Mễ Soy Arena, ở Club Boléro, đầu tầu, tầng thứ năm, chơi nhạc thật là hay. Nghệ thuật nhẩy đầm của Anh Sơn và chị Sen đă đến mức độ thượng thừa “Dancing with the stars”, thật lả lướt. Lả lướt đến độ ban ngày khi đi dạo ṿng quanh tầu, hai vợ chồng đều được khách trên tầu nhận mặt và đến bắt tay khen hay làm tôi hănh diện lây v́ có quen với một big celebrity.

 

7 giờ tối Thứ Bẩy 17-9-2011, tôi đáp máy bay ở phi trường Fort Launderdale về lại LAX lúc 10 giờ đêm. Ngoại trừ thức ăn không ngon, hai ngày đầu quá nóng trên 100 độ, và ngày đi snorkling tôi lỡ dại uống thuốc chống say sóng, e sợ tầu nhỏ làm tôi ói mửa khiến cả buổi tối hôm ấy hai  mắt tôi chỉ muốn sụp nhắm lại mở không lên,  chuyến đi cruise lần này đối với tôi tương đối tốt đẹp: thời gian đi chơi xa 7 ngày là vừa đủ, có máy bay trực tiếp đến Florida không phải chuyển tiếp, tầu Oasis vĩ đại và sang trọng như ư muốn, có bạn bè, người thân trong gia đ́nh đi chung, có cơ hội đến xem những đảo khác của Caribbean, và nhất là tầu đi bẩy ngày êm ru không bị sóng nhồi. Chỉ có một điều tôi hơi ân hận là những buổi tối đi nghe nhạc thấy vợ chồng anh Khoa/Flora, anh Sơn/chị Sen nhẩy quá nhuyễn, tôi cảm thấy tội nghiệp cho vợ tôi v́ nàng cũng muốn nhẩy mà tôi lại không biết nhẩy. Tính tôi tương đối quyết chí, cái ǵ không biết làm th́ tôi nhất quyết học hỏi để biết làm như đóng tủ, lót gạch, xây tường, sửa xe... Chỉ có cái nhẩy đầm, tôi biết nàng muốn  tôi học để có dịp hai vợ chồng nhẩy cho vui, thế nhưng tôi vẫn chưa làm được v́ tôi không thích.

 

Năm ngoái đi chung với anh Sơn/ chị Sen xong, tôi tự nhủ là sẽ về đi học để nhẩy với vợ tôi cho nàng khỏi buồn, thế nhưng dù rằng đă đi học thử vài tuần, cái công ấy trở thành công cốc v́ tôi không thực tập, quên hết.

 

Sang năm có đi cruise lần nữa tôi nhất định sẽ làm cho nàng vui ḷng, bảo đảm nàng sẽ nhẩy đầm sáng đêm trên tầu.

 

Tôi sẽ t́m cho nàng một kép nhí.

 

Nguyễn Tài Ngọc

http://saigonocean.com/

Sept-2011

         

Xem thêm ảnh post ở :

http://s1205.photobucket.com/albums/bb439/camloan04/Oasis%20of%20the%20Seas%201%20-%20Sep-2011/

http://s1205.photobucket.com/albums/bb439/camloan04/Oasis%20of%20the%20Seas%202/

http://s1205.photobucket.com/albums/bb439/camloan04/Oasis%20of%20the%20Seas%203/

http://s1205.photobucket.com/albums/bb439/camloan04/Oasis%20of%20the%20Seas%204%20-%20Sep-10-2011/