Kyoto, Nht-Bn - Phn 2

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm

 

 

 

Tôi là hội viên của "Triple A" AAA nên trước khi đi du lịch các thành phố Mỹ, tôi đến AAA xin bản đồ và sách du lịch, hoàn toàn miễn phí. Khi ra ngoại quốc, để t́m hiểu nơi nào nên đi xem, tôi thường đọc loại sách du lịch của hăng "Lonely Planet" xuất bản. Trước khi đi Kyoto, tôi vào Ebay mua một quyển "Kyoto" cũ của Lonely Planet đă dùng, giá chỉ có $6 dollars, bao luôn cước phí. 

Ai chê hà tiện th́ tôi sẽ hiên ngang nhận lănh, v́ information về một thành phố sách mới hay cũ cũng thế,   tôi không phải tốn th́ giờ lái xe đến tiệm sách xa xôi. Ở nhà lên Internet chỉ click vài click, sách sẽ gửi đến nhà trong hai ngày. Sáu dollars kể cả cước phí th́ bảo đảm không phương pháp nào tiện lợi và rẻ hơn. Giá quyển sách mới là $20 dollars, tiết kiệm được đến những $14 dollars, dành để đóng góp vào ngân quỹ mua nhẫn hột xoàn 10 ly tặng vợ.    

Tuy nhiên, những sách này  chỉ có bản đồ sơ sài nên tôi hỏi hotel. Bản đồ của hotel dành cho du khách tuy  chỉ in đường xá tổng quát, nhưng may thay nó có in cả lộ tŕnh của subway và railway: tôi khám phá ra rất nhanh chóng là không một trạm subway nào ở Kyoto cho bản đồ hệ thống xe điện.

Subway của Kyoto chỉ có hai đường ngang dọc. Đường ngang là Tozai Line, và đường dọc là Karasuma Line. Ngoài ra th́ có đường railway -xe điện chạy trên mặt đường-,

xe bus. Railway thỉnh thoảng tôi có dùng, thế nhưng xe bus th́ tôi không dám dùng  chương tŕnh xe bus niêm yết ở trạm chỉ bằng tiếng Nhật, và trên xe người ta cũng chỉ nói tiếng Nhật.

V́ thế, tôi dùng subway/railway cứ xuống trạm gần nhất nơi ḿnh muốn đến, rồi đi bộ đến mục đích.  Thà chậm và mệt sức một tí mà tôi đến nơi đến chốn c̣n hơn là đi xe bus không biết cách nào ngừng, mà nó ngừng ở đâu ḿnh cũng không có bản đồ xem để biết ở đâu. Có đứng giữa đường ngửa cổ lên trời than với Kami : "Áy dzà dza, honda-kawasaki-suzuki-mitsubishi-panasonic!" th́ cũng chẳng một người Nhật nào hiểu ḿnh.

Xe điện ngầm của Nhật Bản rất sạch, rất an ninh, rất trật tự quy củ, rất đúng giờ, không chen lấn, không bị chết ngạt hơi người hôi v́ mọi người dùng nước hoa Chanel 5, và có bảng phương hướng địa danh tiếng Anh. Đường hầm ở những trạm chính yếu, giao điểm lúc nào cũng có shopping underground cực kỳ sạch sẽ cho khách mua sắm. Do đó, nếu đến Japan, du khách phải đi xe điện thử một lần cho biết.

Cũng như tất cả các hệ thống xe điện ngầm khác trên thế giới như Paris, London, Seoul, Tokyo, Chicago, Washington DC, New York..., du khách phải có khái niệm phương hướng rơ ràng, đừng như phụ nữ cho dù leo lên bất cứ tuyến đường nào th́ nơi đến cũng đều là shopping mall.  Thường th́ subway cho biết rơ hướng đi của xe điện bằng cách niêm yết các địa danh chính yếu.

Lối ra từ đường hầm xe điện ở Nhật Bản rất là phong phú, nhiều, túa ra cả bốn góc đường. Ở những giao điểm to lớn đông đảo th́ có cả chục exit để ḿnh ra đúng nơi, khỏi phải lên trên mặt đường băng qua đèn xanh đèn đỏ. Tokyo tôi thấy có một giao thông điểm hơn hai mươi mấy exit. Ảnh dưới đây là con đường hầm đi từ trạm xe điện đến hotel của tôi, xuyên qua dưới đường hầm để tôi không phải đi bộ  trên mặt đường, và phải chờ đèn xanh đèn đỏ để băng qua:

Có lẽ v́ Kyoto là thành phố cổ nên rất nhiều trạm không có escalator. Tuy rằng phần đông có elevator, thế nhưng nhiều nơi hoàn toàn không có thang máy. Đường đi xuống đường hầm để đón xe điện nhiều nơi rất sâu, đi cầu thang bộ mệt nghỉ. Trạm Nijojo-Mae gần khách sạn của tôi không có thang máy, mỗi lần đi tôi leo 68 bậc. Nhiều bậc cầu thang nh́n như con đường lên núi Fuji, leo   một lần không sao, nhưng nếu phải leo nhiều lần trong một ngày, nhất là sau vài giờ đă cuốc bộ th́ đôi lúc có cảm tưởng ḿnh gom hết sức tàn, hát bài Tạ Từ Trong Đêm của Trần Thiện Thanh trong khi uể oải bước lên từng bước:

Thăm thẳm chiều cao, tôi xem hết hồn, sao mà leo tới?

Ôi keo kiết chi! gọi liền mấy chiếc taxi cho rồi.

 

 

Tôi đi xe điện ngầm của khá nhiều thành phố, và tôi nghĩ chỉ có ở Nhật Bản xe điện mới có ghế nệm và sạch như mới. Hệ thống giá vé ở Kyoto phức tạp hơn những nơi khác, giá thay đổi tùy trạm muốn xuống, trung b́nh là 200 yen. Họ có bán vé subway đi vô giới hạn trong một ngày giá 600 yen ($5.50 US dollars, xe bus cũng thế), nên mỗi ngày tôi cứ mua thẻ đi vô giới hạn, vừa rẻ, vừa khỏi phải mua vé mỗi lần đi. Trạm nào cũng có máy bán vé tự động, nhưng nếu muốn mua thẻ đi cả ngày th́ mua ở pḥng có nhân viên cai quản, hầu hết hiện diện ở mỗi trạm.

Thời đại huy hoàng của Kyoto xưa một lần đă là thủ đô nay không c̣n nữa, điển h́nh là dân số: số dân ở Kyoto là 1.5 triệu người, so với Tokyo bây giờ là 13.4 triệu. Thời Đệ Nhị Thế Chiến, trong khi lựa chọn thành phố Nhật để thả bom nguyên tử, Hoa Kỳ đă chọn một trong những địa điểm để thả bom là Kyoto v́ nó đại diện cho óc năo của Nhật Bản. Thế nhưng nhờ Bộ Trưởng Bộ Chiến Tranh Henry Stimson can thiệp, nghĩ rằng không nên san bằng b́nh địa trung tâm văn hóa của Japan, Kyoto không những không bị bom nguyên tử mà cũng không bị oanh tạc. V́ thế, các chùa chiền, di tích cổ xưa của Kyoto vẫn tồn tại từ xưa đến nay. Nagasaki đă được lựa chọn bị thả bom nguyên tử thay v́ Kyoto.

Ai là Phật Tử tên Thích Chùa Chiền th́ sẽ thích Kyoto v́ đền thờ khắp nơi, nhiều cái rộng mênh mông xây dưới chân núi, cảnh trí thơ mộng. Tôi nghĩ đi Kyoto vào mùa Thu xem lá đổi mầu hay vào mùa hoa anh đào nở th́ đẹp xuất sắc.

Sau đây là những nơi tôi đến xem. Tôi xin chú thích thêm ở đây là mỗi ngày tôi rời hotel rất sớm, giữa 7 giờ đến 8 giờ. Tôi thích đi sáng sớm, vắng người tĩnh mịch,   tôi muốn tranh thủ th́ giờ đi xem càng nhiều nơi càng tốt. Đi chơi xa mà ngủ ở hotel th́ uổng. Hàng quán thường th́ 10 giờ, 11 giờ mới lục đục mở (ở Shinsekai, Osaka 12 giờ trưa mới mở), du khách do đó chỉ đông nghẹt bắt đầu từ trưa. V́ thế những ảnh tôi chụp thường là lúc vắng người.

4. Tenryu-ji Temple (di sản quốc tế UNESCO) & Rừng tre Arashiyama Bamboo Grove:  (lấy Subway Tozai Line đến trạm Uzumasatenjingawa đổi sang xe tram Keifuku Railway, ngừng ở trạm cuối cùng Arashiyama).

Ngày thứ nh́ tôi ở Kyoto là ngày duy nhất có mưa tuyết, chỉ ít thôi, không nhiều. Khi đổi xe từ subway sang railway, tôi không thấy chỗ nào bán vé nên nhẩy đại lên ngồi. Khi xe chạy th́ tôi mới hỏi ông ngồi kế bên làm sao trả tiền. Ông này không biết tiếng Anh, may sao có một cô ngồi đối diện nói chút ít tôi hiểu được là chỉ trả tiền khi xuống xe, thẩy tiền vào thùng ngay bên cửa, giá niêm yết trên thùng là 210 yen.

Đền thờ Tenryu-ji khá to và có một vườn hoa. Vào vườn hoa này phải mua vé 500 yen. Đi hết vườn hoa th́ sẽ ra rừng tre Arashiyama Bamboo Grove. Nếu không muốn tốn tiền vào vườn  hoa nhưng muốn xem rừng tre th́ cũng được: đi ngược lại ra ngoài cửa, quẹo trái sẽ thấy một con đường nhỏ. Con đường này sẽ dẫn đến rừng tre.

Chưa bao giờ tôi thấy rừng tre to như ở đây, có lẽ dài khoảng 400, 500 thước. Và mặc dù rằng tôi không bị cụt một tay, nh́n rừng tre rậm rạp cao chút vút, tôi có cảm tưởng như Độc Thủ Đại Hiệp Vương Vũ múa gươm ra chiêu "Tảo Đảng Quần Đùi" mỗi lần giơ máy camera chụp h́nh.

Ai đi bộ sợ mỏi chân nhưng là phú hào th́ mướn xe rickshaw kéo. Giá từ $50 đến $70 US dollars.

5. Fushimi Inari-Taisha Shrine: (lấy Keihan Railway, ngừng ở trạm Fushimi Inari). Đây là đền thờ tôi thích nhất, Inari nghĩa là thần gạo. Con đường trước đền thờ đầy hàng quán hai bên, đông đảo nhộn nhịp.

Tôi thích đền thờ này v́ nó lạ: dọc theo con đường dẫn lên đỉnh là hơn 10,000 cổng tori sơn mầu đỏ, năm cỡ lớn nhỏ khác nhau. Truyền thống từ xưa đến giờ là các cửa tiệm, hàng quán tặng tiền xây cổng, với tên của tiệm ḿnh sơn trên cổng. Đi hết con đường tổng cộng là bốn cây số, mất khoảng ba giờ đồng hồ.

 

 

6. Chợ Nishiki: (lấy Subway Karasuma Line, ngừng ở trạm Shijo, đi bộ 5 blocks th́ đến). Chợ này là một con đường hẹp, chạy dài năm blocks, bán đủ thứ thức ăn. Nó c̣n có tên gọi là "Nhà bếp của Kyoto". Vào chợ cá Việt Nam nào cũng hôi tanh, đôi lúc phải bịt mũi dội trở ra, trong khi chợ cá Nhật họ bọc plastic cá lại, ướp trên đá, đi ngang qua không hôi một tí nào!  

7. Cung điện hoàng gia, Imperial Palace: (lấy Subway Karasuma Line, ngừng ở trạm Imadegawa, đi ngược xuống phía Nam). Đem theo passport, vào pḥng information điền đơn xin vào xem. Họ cấp cho một vé cho phép th́ mới được vào (nếu đông du khách th́ có thể vé cho phép vào là ngày hôm sau).

8. Lâu đài/ Thành lũy Nijo Castle, di sản quốc tế UNESCO: lấy Subway Tozai line, ngừng   trạm Nijojo-mae.

9. Đền thờ Daigoji Temple, di sản quốc tế UNESCO (lấy Subway Tozai line, ngừng   trạm Daigo) : Đền thờ này rộng mênh mông. Có ba khu vực khác nhau, mỗi khu cần mua vé riêng biệt vào xem, 600 yen.

(c̣n tiếp)

 

Nguyễn Tài Ngọc

February 2016

http://www.saigonocean.com

 

Tài liệu tham khảo:   

https://en.wikipedia.org/wiki/Kyoto      

"Kyoto", Lonely Planet

 

.