Nht Bn, Phn 4

Nguyn Tài Ngc

http://saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/trangNTN.htm

 

 

 

Thời gian bay từ Seoul, Korea đến Tokyo, Japan là hai giờ đồng hồ. Hai năm trước khi đến Tokyo lần đầu tiên, tôi đă viết Thiên Long Tokyo Bộ dài 28 tập về chuyến đi Tokyo một tuần của vợ chồng tôi. Lúc đó và cho đến bây giờ, Tokyo vẫn là thành phố chúng tôi phá kỷ lục đi bộ nhiều nhất, dùng xe điện ngầm nhiều nhất, và viếng thăm nhiều nơi nhất. Chỉ trừ hôm cuối cùng rời khách sạn lúc 9 giờ sáng đi phi trường, c̣n không th́ ngày nào cũng như ngày nào chúng tôi cũng rời hotel trước 7 giờ sáng để lấy xe điện đi khắp nơi. Ai đi Tokyo lần đầu tiên th́ xin vào trang web của tôi đọc lại bài đó để t́m hiểu về Tokyo.

Ai chưa đi Japan th́ tôi khuyến khích nên đi một lần cho biết. Japan quá sạch: ở đâu cũng sạch, từ thành thị đến thôn quê, từ khu nhà giầu đến khu nhà nghèo, từ nhà hàng sang trọng đến tiệm ăn rẻ tiền; quá an ninh: cảnh sát chỉ mang ba-toong không mang súng, khách vào tiệm ăn như McDonald's, Starbucks... để ví, mobile phone lên bàn giữ chỗ rồi bỏ đó đi xếp hàng mua thức ăn, không sợ ví bị mất cắp v́ dân chúng quá lương thiện; quá lễ độ: người nào cũng cúi rạp người chào ḿnh (họ chào rất to tiếng, không lí nhí trong miệng), quá thân thiện: những người trong lănh vực thương mại lúc nào cũng nhoẻn miệng  cười, người thường th́ sẵn sàng giúp đỡ ḿnh nếu được hỏi, và nói về kiến trúc building th́ tôi dám quả quyết là những building ở Tokyo kiến trúc vẽ kiểu lạ mắt nhất nh́ thế giới.

 

Lần này chúng tôi đến Tokyo với chủ yếu duy nhất là thoải mái vô . Hotel New Otani Tokyo quá thoải mái, chỉ ngừng ở đây mà không đi đâu nữa cũng được!  Nó sang trọng quư phái, rộng mênh mông v́ khuôn viên bao gồm hai building và vườn hoa New Otani Garden.

Giống như Plaza Hotel ở Seoul, một remote control nhỏ trên bàn ngủ điều khiển tất cả đèn đóm, nhiệt độ, dịch vụ... bằng điện tử. Japan là quốc gia đầu tiên phát minh toilette với đủ thứ chức năng nên tôi không ngạc nhiên nếu nó bay lên đưa tôi lại vào giường ngủ sau khi dùng.

Tầng của pḥng chúng tôi có lounge mở cửa từ 8 giờ sáng đến 11 giờ tối cho khách dùng, lúc nào cũng có thức ăn nhẹ và rượu, nước uống.

Toilette ở lounge thanh lịch và sạch vô cùng

Giường ngủ nằm sát bên tường kính với cảnh bên ngoài là một vườn hồng và cao ốc.

Vườn Garden của hotel New Otani

 

Buổi tối chúng tôi đi ăn ở nhà hàng sang trọng La Tour d'Argent, Tokyo.  Trên thế giới chỉ có hai tiệm, tiệm đầu tiên ở Paris, và tiệm này ở Tokyo. Tôi nghe nói ở Paris không có cách ǵ đặt bàn được v́ rất đông khách:

La Tour d'Argent, Tokyo:
        Lần này đi Tokyo,
Ng̣ai việc xem cảnh , ô-tô, nhà lầu.
        Tối qua có hỏa diệm châu,
Nổ bùng soi sáng cái đầu của tôi.
        Tôi thường ban tối ăn xôi,
Lần này th́ được bạn mời ăn sang.
        Nhà hàng La Tour d’Argent,
Sang trọng, qúy phái, tiệm ăn đắt tiền.
        Paris tiệm mở đầu tiên,
Bốn trăm năm trước, dân ghiền, dân sang,
        Dân giầu, qúy phái, nữ ḥang,
Minh tinh, tài tử…xếp hàng đến ăn.
        Tiệm này có món xuất thần,
Vịt con ép nước, giá đâu cái điền (đọc ngược lại).
        Sau khi đau khổ trả tiền,
Khách được chứng chỉ cấp liền tại nơi:
        Vịt ăn số mấy về trời,
Đem về chưng tủ, bồi hồi ngh́n năm.

 

Ngày hôm sau xe chở chúng tôi đi Hakone, ngủ một đêm để xem núi Fuji. Đến nơi th́ thấy núi Fuji rất mờ.  Tôi khám phá ra núi Fuji thường bị mây mù che phủ, cơ hội tốt nhất  xem được là từ tháng 10 đến tháng 2. Mùa hè là những tháng  ít cơ hội thấy nhất.

Cùng nơi tôi đứng ở trên, nếu trời quang đăng th́ sẽ thấy Mt Fuji như trong h́nh này (nguồn: https://www.jtbgenesis.com/pic/tour/141231Hakone_Hakonemaru1.jpg )

Mt Fuji mờ mờ sau lưng tôi

Phú-Sĩ sơn, Fuji-san, là núi lửa và cũng là đỉnh núi  cao nhất ở Japan. Fuji nổi tiếng v́ nhiều lư do: Hai bên sườn núi cân đối, khi có tuyết rất đẹp từ xa khắp nơi có thể nh́n thấy (ngay cả từ Tokyo cách xa 100 km) nên Fuji thường được đề cập trong văn thơ, tranh vẽ của người Nhật. Ngày xưa trong đạo Shinto, núi Fuji được xem như là một ông thần. Phật tử Nhật tin rằng núi Fuji là ngưỡng cửa đi sang thế giới bên kia. V́ sườn núi thoai thoải, núi Fuji là núi người ta leo nhiều nhất thế giới, mỗi năm 200,000 người leo đến đỉnh núi, 30% là người ngoại quốc. Trung b́nh mất 8 đến 12 tiếng lên đến đỉnh và 4 đến 6 tiếng xuống  núi trở lại, tính từ trạm thứ 5 Kawaguchiko, dùng đường leo núi thông dụng nhất Yoshidaguchi (có 4 đường đi bộ lên núi khác nhau).

Chúng tôi ngủ một đêm ở lữ quán Fukuzumiro-Ryokan. Ryokan là lữ quán truyền thống Japan phát xuất từ  thời đại Edo 1603-1868.  Khách ngủ giường chiếu, mặc áo yukata, và tắm chung trần như nhộng trong nhà tắm Onsen.

Ở Hakone có suối nước nóng. Nước nóng ở đây là từ trên núi chẩy xuống. Ngồi nước nóng xong, khách ngồi trên ghế đẩu bật nước máy tắm lại (phải dùng gáo hứng nước dội v́ ṿi nước rất thấp). Lữ quán này có hai "Onsen", bên kia spa ngồi nước nóng cảnh thiên nhiên núi non. Cứ mỗi ba giờ họ thay đổi bên đàn ông, bên đàn bà.

Khi check in, khách cởi giầy và mang dép của lữ quán. Nhân viên để giầy của ḿnh vào một ngăn tủ với tên ḿnh. Ngày khách rời khách sạn, họ lấy tất cả ra, để sẵn ở trước cửa với tên khách.

Pḥng ngủ không có khóa, không có toilette, phải dùng rest room chung bên ngoài. Trong toilette có dép riêng của toilette nên khách phải đổi dép khi bước vào. Do đó, không cần khóa (dù rằng cửa toilette có móc để khóa), không cần dấu hiệu "occupied" như toilette trên phi cơ, khách đi ngang rest room thấy một đôi dép mang ở trong lữ quán là biết ngay trong toilette có người.

Khách ăn tối và ăn điểm tâm ở một pḥng ăn riêng. Thức ăn Nhật cũng  cầu kỳ nhưng không phức tạp đủ thứ loại rau muối như  buổi ăn truyền thống thịt nướng của người Hàn. Trong khi khách ăn tối th́ nhân viên vào pḥng dẹp bàn, dọn chiếu nệm ra, và làm ngược lại vào buổi sáng.

Ngày xưa thời thiếu niên tôi mê phim đánh kiếm với Vương Vũ, Khương Đại Vệ....nên bây giờ được thật  sự nằm ngủ trong một lữ quán mà tôi thường xem trong phim với tường giấy dán chấm nước bọt là  lũng lỗ, cửa gỗ kéo ra kéo vào  trên đường rầy, cạnh một suối nước cả ngày chẩy róc rách, làm khơi lại cho tôi bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa mơ mộng về những lữ quán như thế này.

Ban đêm 12 giờ tôi xoay người qua sờ vợ th́ v́ nàng đang yên giấc nên giật ḿnh la lớn: "Có thích khách! Có thích khách!". Căn pḥng ngủ tường là giấy mỏng dính, động tĩnh là cả lữ quán thức giấc nên tôi vội một tay che miệng nàng lại, một tay bóp cái bấc đèn nến cho tắt ánh lửa (OK, OK, tôi đang nói hươu nói vượn, thế kỷ Intenet làm ǵ có thắp nến buổi tối! , tôi giật công-tắc đèn ngủ ra).  Bầu trời tối đen như mực, ḷng tôi rạo rực, bàn tay năm ngón của tôi vươn ra trong bóng đêm định sờ....cái lọ dầu chống muỗi giật điện ra v́ nó chạy bằng điện kêu to quá mất hết t́nh cảnh romantic... (Ṭa soạn tự ư đục bỏ những đoạn kế tiếp).

Tokyo chúng tôi có đi vài nơi mà tôi đă đề cập ở bài viết hai năm trước:

Shibuya Crossing

Robot restaurant

Shinjuku

Người Nhật Bản có nhiều quần áo khác nhau, mặc tùy trường hợp:

- kimono:        bây giờ phụ nữ mặc.

- tomesodo :    kimono đắt tiền, đàn bà mặc dự lễ cưới.

- uwagi:   áo mặc đánh vơ.

- yukata: áo mặc trong lữ quán

- và fundoshi: như thường lệ, thói quen của tôi là đi bơi ở piscine của mỗi khách sạn tôi đến ở. Ở Korea họ bắt tôi đội nón bơi th́ c̣n được đi, nhưng ở Japan, khi họ nói tôi mặc fundoshi trước khi xuống piscine th́ tôi thà chết chứ không fundoshi phân-đô-shiếc ǵ cả.

(c̣n tiếp)   

Nguyễn Tài Ngọc

June 2015

http://www.saigonocean.com/index.php/en/

Tài liệu tham khảo:  

https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/c/c5/LakeAshi_and_MtFuji_Hakone.JPG

  

http://climbing.about.com/od/mountainclimbing/a/MtFujiFacts.htm

 

https://en.wikipedia.org/wiki/Ryokan_%28inn%29