Cuc Tái Đu

 

Nguyn Tài Ngc

http://saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/trangNTN.htm

 

Tôi đang ở SàiG̣n. Vài ngày trước tôi đến ăn trưa ở tiệm Đồi Xanh, số 12B Nguyễn Hữu Cảnh. Phía sau tiệm là Hồ bơi Hải Quân, với chiều dài là 50 thước, đủ tiêu chuẩn tranh tài bơi đua. Nh́n chừng chục đứa bé tập bơi đường trường, nó làm tôi nhớ lại thời niên thiếu tôi bơi lội ở hồ tắm Đô Thành, chợ An Đông.

 

 

 

 

 

Bài sau đây tôi viết vào năm 2007, xin mời bạn đọc:

 

 

 

Cơn gió hiu hiu của buổi tối mùa Thu thổi nhè nhẹ qua làn da thịt làm tôi lạnh rùng ḿnh. Tôi và cậu con trai cởi trần trong bộ quần tắm, người ướt đẫm v́ đă bơi khoảng mười lăm phút, đang đứng trên bờ hồ ngoài trời của hồ bơi Gold’s Gym, nơi chúng tôi đến tập thể dục hàng tuần.

 

Bây giờ là tám giờ rưỡi tối. Ngoài hồ không có đến một người nào khác, ngoại trừ hai bố con tôi. Mặc dù hồ bơi có sưởi ấm nhưng buổi tối bước ra khỏi hồ vào mùa này th́ một là người điên không biết lạnh, hai là người mập muốn xuống cân cho được ốm v́ tất cả bộ phận trên thân thể sẽ teo hết v́ cái lạnh.  Tối hôm nay là buổi tối trọng đại. Cả đời chơi thể thao trong bất cứ môn ǵ, tôi chưa hề đánh cá phần thưởng hơn thua cho người chiến thắng. Cái lập trường không đánh cuộc ấy cuối cùng sụp đổ tối hôm nay: Tôi và cậu con trai sẽ thi đua bơi lội năm mươi thước, một hồ bơi ếch, một hồ bơi sải. Nếu tôi thắng, thay v́ trong tuần khi đi học chỉ đi gym một lần th́ nó phải đi ba lần, nhưng nếu nó thắng, nó không phải đi tập thể dục với tôi trong hai tuần liên tiếp sắp tới.

 

Chúng tôi đi bơi đến nay cũng đă được sáu tháng. Thỉnh thoảng hai bố con vẫn thường bơi đua. Lúc nào nó cũng thắng tôi  năm ngoái nó thường xuyên đi bơi lội hàng ngày cho đội bơi lội thiếu niên YMCA. Bây giờ tuy rằng mới có mười bốn  tuổi mà nó đă cao ngang ngửa với tôi, nặng hơn tôi mười sáu pounds, thể lực quá sức mạnh nên tôi không thể nào bơi nhanh bằng nó. Mỗi lần bơi đua 100 thước bốn kiểu medley, nó đến trước tôi hơn nửa  hồ.

 

Nó có tính háo thắng, khi đến đích trước thường đứng cười nham nhở đợi tôi đến rồi hỏi muốn bơi đua nữa không. Trong khi đó th́ tôi lại yếu sức, một khi tay đă chạm thành hồ sau lần bơi đua th́ chỉ muốn té xỉu, tim đập th́nh thịch như mỗi lần tháp tùng vợ vào tiệm Louis Vuitton, đầu óc quay cuồng như vừa uống lầm một ly nước mắm, miệng ú ớ không thốt ra lời như những lúc ăn nhằm món ǵ vợ mới tập nấu không ngon mà ḿnh không dám chê.

 

Có những lúc mệt quá tim muốn ngừng đập tôi chỉ muốn bảo nó gọi cứu thương khẩn cấp 911. Trong giây phút đó,  nh́n đứa con trai duy nhất  biết rằng ḿnh kiệt sức có thể ra đi vĩnh viễn khiến t́nh cha con có thể chấm dứt đột ngột, tôi chỉ muốn kéo nó sát vào tôi, th́ thầm vài lời trăn trối riêng tư với nó là một khi tôi ĺa đời, của cải tôi gây dựng trong bốn mươi chín năm nay tôi sẽ để lại tất cả cho nó, đặc biệt  là mấy cái quần lót rẻ tiền mua ở Costco của tôi v́ nó và tôi mặc cùng một khổ.

 

Tuy rằng nó bơi thắng tôi xa trong ba kiểu bơi sải, bướm, và ngửa, thế nhưng môn bơi ếch lúc nào nó cũng bơi thua tôi.  So với bơi bướm, ngửa và sải th́ bơi ếch quá chậm. Kỷ lục thế giới một trăm  thước bơi ếch là một phút, trong khi một trăm  thước bơi sải chỉ mất bốn mươi tám  giây. Nó thua v́ bơi ếch không cần dùng đến sức, một lợi điểm cho người không c̣n trẻ như tôi (nó thường chế giễu tôi là chỉ có đàn bà và mấy người già cả mới bơi ếch), và v́ lư do chính yếu này: người nó mập phục phịch, đôi mông nặng nề kéo thân h́nh nó ch́m xuồng khiến hai tay không thể nào cứu vớt kéo lôi người nó đi trong nước với một tốc độ thần sầu như trong những môn bơi khác.

 

Bơi phối hợp bốn kiểu hay thậm chí hai kiểu ếch/ngửa hoặc ếch/bướm tôi đều thua xa nó không lần nào thắng, chỉ c̣n có mỗi một kiểu bơi phối hợp ngắn nhất năm mươi thước (hai chiều dài hồ) ếch/sải th́ tôi c̣n có cơ hội: năm lần th́ hoạ may thắng nó một lần. Tôi luôn luôn chạm tường trước ở ṿng đầu khi bơi ếch, thế nhưng khi quay trở lại ṿng thứ nh́ bơi sải, nó thường bắt kịp tôi khoảng hai phần năm hồ rồi đến trước tôi khoảng một phần rưỡi chiều dài của một người. V́ môn này là môn duy nhất tôi có thể thắng, hai hồ ếch/sải là môn tôi bơi đua với nó hôm nay. Tuy rằng tỷ lệ thắng của tôi chỉ có 20% nhưng hai tháng nay từ khi đi học lại, nó chỉ đi gym một tuần hai lần, thậm chí đôi lúc chỉ có một lần,  trong khi tôi vẫn đi đều đặn một tuần ba lần, cộng với cuối tuần  chơi tennis hai tiếng nữa.

 

Tập thể dục đều đặn làm sức dẻo dai của tôi khi đánh tennis tiến triển thấy rơ: tôi trở lại đánh ngang ngửa không thua như xưa với anh chàng đối thủ trẻ hơn tôi tám tuổi. Hơn ba mươi hai năm trước tôi từng là lực sĩ bơi lội mầm non quốc gia của nước Việt Nam, bây giờ càng già càng dẻo càng dai như mấy cụ ngày xưa nói, thành ra bơi đua với một đứa bé mười bốn tuổi không bơi lội thường xuyên trong hai tháng th́ tôi rất có cơ hội nắm phần thắng. Tôi đă âm thầm cố tâm luyện tập bơi lội một ḿnh với mỗi một mục đích duy nhất để thắng mà không cho nó biết; trong khi nó cũng có động cơ thúc đẩy cho cuộc bơi đua hôm nay: nó không hăng hái đi gym một tí nào nên mới thách thức tôi bơi đua để nếu thắng, nó không phải tập thể dục trong hai tuần sắp tới.

 

- Bố sẵn sàng chưa? Bố sẵn sàng chưa? Thằng con háo thắng thiếu kiên nhẫn mở miệng hối thúc tôi.

- Đợi bố vài phút nữa.

- Vài phút sẽ làm cho bố thắng sao? Thế nào bố cũng thua. Haha.

- Đừng bao giờ quá phách lối, con à. Con có thể thua nên đừng nói vội, sẽ xấu hổ  đấy.

- Ồ, không bao giờ. Bố già rồi, làm sao thắng con được?

 

Thằng con tôi sinh đẻ ở Mỹ, không có máu Bắc Kỳ quê quán ở huyện Bách Ốc, tỉnh Nam Định mà không hiểu tại sao nó lại có tính nết kiêu căng ngạo mạn đến thế. Khi nó đến đích trước, thắng cuộc th́ tôi không thể nào không biết v́ nó đă đứng chờ sẵn, đợi tôi tay chạm tường đứng lên th́ nói bao nhiêu câu móc họng như là:

 

- Sao bố bơi lâu thế?

- Con đă đến đích trước từ lâu, đợi bố từ sáng đến giờ.

- Hôm nay con cố ư bơi chậm, thế mà bố vẫn thua.

- Con tưởng bố nói với con là khi đánh tennis, bố có thể thắng với đối thủ trẻ tuổi hơn. Sao bơi lội bố bết quá vậy?

 

Vừa ngạo mạn, nó lại c̣n có cái tính gian lận, không bao giờ công nhận là ḿnh thua. Nếu tôi đến đích sau nó quá xa dĩ nhiên thua là phải, nhưng nếu hai bố con chạm tường cùng một lúc, đứng lên tháo kính bơi ra mà tôi không nghe nó nói móc  họng thắng trận mà lại hỏi dồn  dập:

- Ai thắng vậy bố?

 

Rồi nó tự trả lời nó một ḿnh:

- Wow, ḿnh bơi đến nơi cách nhau suưt soát, nhưng con chạm tường trước bố, bố thấy không?

 

tôi biết ngay tôi có thể thắng trận bơi đua đó nhưng cứ để mặc cho nó hát khúc khải hoàn. 

 

Có hôm chắc chắn là tôi không thể nào biết ai thắng v́ tôi bơi phía bên lằn không thấy được nó nhưng nó thấy được tôi v́ bơi sải chỉ ngóc đầu thở một bên, do đó nó là người duy nhất biết ai đă thắng mà nó lại c̣n hỏi tôi! Nhưng thôi, ḿnh là người rộng lượng, phê phán nó làm ǵ v́ nó là con tôi, nhỡ cái máu gian lận đó đến từ bố nó th́ sao?

 

Đứng ở mép hồ lắc hai tay, rung hai bắp vế đùi cho bắp thịt co giăn và để cho thân thể ấm dần chống cái lạnh nổi da gà, tôi nh́n sang đối thủ của tôi bên tay phải. Người tôi ốm yếu không có mỡ che bộ phổi nên lạnh run trong khi nó nặng cân, phổi được bao lọc kỹ lưỡng bằng mấy cân mỡ  nên không lạnh một tí nào. Tuy nhiên, so sánh với thân h́nh rắn chắc không có một đến một gờ-ram mỡ của tôi th́ đối thủ của tôi quá mập, nh́n từ đầu đến chân chỗ nào cũng thấy mỡ, nếu đi bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ lấy mỡ bụng th́ chắc chắn phải đi ít nhất hai lần. Trong tích tắc nữa đây, tôi sẽ cho đối thủ tôi thấy cả nước Việt Nam sẽ hănh diện trong tôi, một lực sĩ mầm non đào tạo của Việt Nam Cộng Ḥa, một quốc gia tuy nghèo đói v́ t́nh trạng chiến tranh thế nhưng không v́ thế mà để cho lực sĩ thiếu dinh dưỡng hoặc không có kỹ thuật đào tạo lực sĩ bơi lội có tầm vóc quốc tế như Mark Spitz, Ian Thorpe, hay Michael Phelps.

 

Tôi sẽ bơi nhanh chưa từng thấy tối hôm nay, đánh bại đối thủ của tôi để cho đối thủ tôi thấy phong tục Á Đông khiêm nhường, từ tốn, ít nói lúc nào cũng hay hơn văn hóa Âu Mỹ bộc lộ, kiêu căng, tự phụ. Tôi sẽ âm thầm bơi thắng con tôi để dậy cho nó bài học phải noi gương theo ông Theodore Roosevelt: Speak softly and carry a big stick - Nói năng nhỏ nhẹ nhưng mang theo một cây gậy to. Tôi sẽ cho con tôi thấy bố nó tuy già, mặc dù không c̣n là mười lăm bẻ gẫy cây tăm thế nhưng chưa già lắm đến nỗi  đi xem ciné cô bán vé tự động bớt cho hai mươi phần trăm tiền discount senior citizen, vẫn dư sức bơi đứt nó như mới ngày nào dậy nó bơi khi nó lên ba tuổi.

 

- Bố sẵn sàng rồi. Con sẵn sàng chưa? Tôi hỏi nó.

- Con sẵn sàng từ khuya rồi.

- OK, vậy th́ đua. Ai sẽ đếm?

- Ai đếm cũng được. Con sẽ đếm.

 

Bước đến thành hồ để chuẩn bị, tôi không thể nào không liên tưởng lại t́nh trạng của tôi với con hổ về chiều hết một thời oanh liệt đă bị nhốt vào chuồng “Ngậm một khối căm hờn trong cũi sắt” của Thế Lữ: Ngày xưa khi mới lên mười bẩy tuổi bơi lội trong đội bơi ở hồ tắm Đô Thành trong chợ An Đông, tôi rất háo hức chờ đợi vào những buổi tối sáng hôm sau có thi đua bơi lội. Bây giờ gần năm mươi, tôi ngao ngán nghĩ đến sẽ chuốc lấy đại bại khi bơi đua. Ngày xưa sức tôi như tôm, bây giờ th́ sức tôi như tép. Ngày xưa bắp thịt tay tôi cứng rắn như dưa chuột, bây giờ th́ bắp thịt tay tôi teo lại như chuối đă phơi khô. Ngày xưa tôi nghĩ ít khi nào ḿnh thua, bây giờ tôi nghĩ khó thể nào thắng.

 

Đeo vào cặp kính bơi, kéo dây cao su cho ôm chặt vào mắt, đứng ở tư thế chuẩn bị phóng xuống hồ, mười ngón chân bám lấy mép thành nhô lên của hồ bơi, lưng cuối xuống hơn chín mươi độ, hai tay duỗi thẳng xuống đất, mắt nh́n xuống chân, tôi đă sẵn sàng cho cuộc bơi đua vô tiền khoáng hậu tối hôm nay, chăm chú lắng nghe tiếng cậu con trai đếm:

 

- One…Two….Three!

 

Cuộc bơi đua bắt đầu! Hai cánh tay tôi kéo ngược hết về phía sau rồi tung trở lại ra phía trước. Dồn hết sức lực xuống hai bàn chân, mười ngón chân tôi thu hết tất cả sức nặng của thân thể, bấu chặt xuống thành hồ rồi trong tích tắc bật ḷ xo đẩy người tôi bay như con chim  đại bàng xuống nước (được rồi, tôi nói hơi quá, bay như con vịt tiềm vậy). Tuy rằng không thể liếc mắt nh́n sang bên cạnh, tôi cũng tưởng tượng được kế bên tôi là con cá killer whale Shamu của SeaWorld cũng tung người xuống hồ bơi. Chỉ khác một tí là tôi lao đầu xuống nước với một tốc độ sao xẹt, rẽ nước như tên bắn, trong khi killer whale Shamu bên cạnh rớt xuống hồ với trọng tải hai ngh́n tấn làm nước hồ bắn văng tung toé.

 

Khi cảm thấy người hết lướt được nữa trong nước, tôi đập chân kiểu bơi bướm, hai chân chụm lại như người cá -dolphin kick- đẩy người đi xa nữa trước khi bắt đầu bơi ếch. Ở Thế Vận Hội năm 2004, trong cuộc bơi đua một trăm  thước ếch tại Athens, Hy Lạp, lực sĩ Kosuke Kitajima của Nhật Bản bơi thắng huy chương vàng, dùng dolphin kick ở lúc bắt đầu và lúc quay trở lại khi chạm tường,  đánh bại lực sĩ giữ kỷ lục thế giới Brendan Hansen của Hoa Kỳ. Đoàn lực sĩ Hoa Kỳ chống đối Kitajima đập chân bơi bướm trong môn bơi ếch nhưng giám khảo sau khi xem lại phim, quyết định v́  Kosuke Kitajima dùng dolphin kick dưới nước, không thấy trên mặt nước nên vẫn trao huy chương vàng cho Nhật Bản*. Tôi đă bảo con tôi bao nhiêu lần là v́ tôi lớn tuổi nên tôi có nhiều kiến thức hơn nó. Trường hợp này là thí dụ điển h́nh. Nó làm sao biết được đập thêm một dolphin kick trước khi bơi ếch th́ đi nhanh hơn nữa. Nhưng nói nó biết làm ǵ, trong một cuộc đua sống chết như thế này tôi là người cần nhiều lợi điểm hơn là nó v́ tôi là người già cả cần giúp đỡ, c̣n nó th́ không.

 

Tôi đă tính sẵn trước khi bơi: Ṿng đầu bơi ếch chắc chắn tôi bơi nhanh hơn nó, và v́ tôi có thể thấy nó ở bên cạnh, tôi không muốn bơi quá nhanh để tiết kiệm sức lực  cho ṿng bơi sải v́ nó bơi sải nhanh hơn tôi khá nhiều. Nếu tôi bơi đến trước nó một chiều dài người ở ṿng đầu th́ tôi c̣n có hy vọng thắng khi quay lại bơi sải ở ṿng thứ hai.

 

Tự phụ cho sức lực ḿnh có thể luôn luôn bơi trước nó khi bơi ếch, tôi giật ḿnh khi thấy nó đă bơi ngang với tôi chỗ nửa hồ. Thế là nó cũng có chiến lược: biết rằng sẽ thua khi bơi ếch, nó cố không để tôi bỏ xa, theo sát nút đợi cho đến lúc ṿng trở lại bơi sải. Không thể nào tiết kiệm sức lực được nữa, tôi bơi hết sức và khi chạm tường quay trở lại, qua ánh mắt tôi thấy đối thủ chỉ sau tôi có ba phần tư chiều dài người.

 

Tonight or never! Sức lực tôi hoàn hảo tối hôm nay, nếu không ráng hết sức bơi 100% để thắng th́ không c̣n dịp nào nữa. Bắt đầu môn bơi sải đập chân và kéo tay như điên cuồng, tôi lấy hết sức b́nh sinh bơi về đến đích. Bơi sải chỉ ngóc đầu thở một bên, mà tôi lại bơi bên lằn không thấy nó nên không biết đối thủ tôi đă bơi đến đâu. Mỗi một sải tay kéo là tôi lại cố vươn vai ra thêm về phía trước một tí, một kỹ thuật để kéo người xa hơn nữa trong môn bơi sải. Tôi biết là nó ở sát ngay bên tôi v́ tôi có thể nghe được tiếng nước rào rào ngay kế bên. Mỗi một lần tay phải tôi kéo nước ngóc đầu lên thở là tôi lại nghe tiếng kéo nước ở bên cạnh nên vấn đề không phải là nó có ở sát bên tôi hay không nhưng vấn đề là nó đă bơi hơn hay kém tôi bao xa.

 

Cái ống sắt cầu thang để vịn khi bước chân xuống hồ ở cuối hồ bơi đă nằm trong tầm mắt khi tôi ngóc đầu lên thở. Tôi biết chỉ kéo thêm ba sải tay nữa là chạm tường. Bao nhiêu sức lực vợ nấu ăn dinh dưỡng cho tôi trong hơn hai mươi năm nay: cháo thiu, cơm khét, chè khê… dồn hết vào ba sải tay cuối cùng này. Vừa lúc tay tôi chạm tường, tôi đă nghe tiếng ngạo mạn của thằng con trai:

- Sao bố bơi lâu thế?

 

Tôi thất vọng năo nề khi nghe lại tiếng nhạo báng quen thuộc. Nó lại đến trước! Tôi hỏi bực tức v́ …thua:

- Con đến trước bố bao nhiêu sải tay?

- Hai lần chiều dài thân thể..

- Con nói láo, làm ǵ bố thua xa như thế!

- OK. Một lần chiều dài thân thể. Con không phải đi gym trong hai tuần nữa! Con không phải đi gym trong hai tuần nữa!

 

Choàng hai tay lên thành hồ và hớp hơi dồn dập để lấy lại sức, tôi cảm thấy thật thất vọng. Tối nay tôi đă nghĩ là có cơ hội bơi thắng cậu con trai sau hai tháng trời tập luyện đều đặn. Tôi đă bơi hết sức ḿnh, không thể nào bơi nhanh hơn được nữa, vậy  vẫn thua. Nó không đi gym thường lệ mà vẫn thắng. Thể lực Á Đông rơ ràng không thể nào ḱnh lại sức mạnh Âu Mỹ được.  Vua Quang Trung Nguyễn Huệ của Việt Nam có ra đấu đô vật với tướng Ulysses S. Grant của Mỹ th́ cũng bảo đảm thua. Nhưng tại sao tôi lại có thể thua khi lần này tôi rất tự tin là có hy vọng thắng?

 

Mọi việc trên đời đều có lư do, chỉ cần bỏ th́ giờ phân tích ḿnh sẽ biết tại sao. Tôi nh́n qua thằng con trai. Cái quần bơi của nó ngắn ngang đùi, trong khi quần tôi dài đến gần đầu gối. Lúc bơi phần vải dư thừa của quần tôi dĩ nhiên cản trở thân thể không thể lướt nước nhanh như nó được. Đó là tại sao tôi thua. Mặt nó c̣n non choẹt nên không có râu riếc ǵ cả. Trái lại tôi có râu ria lởm chởm hai ngày chưa cạo. Mà đâu phải chỉ có thế, lông nách tôi rậm rạp như rừng U Minh trong khi nách nó chả có ǵ. Râu với lông, mặc dù chỉ là lông trên cánh tay cũng cản nước làm người bơi chậm lại. V́ thế  nhiều nam lực sĩ khi bơi đua cạo hết lông trên người và không những mặc áo một mảnh dài tay cho da ḿnh láng mướt như da hải cẩu mà c̣n đội mũ để tóc khỏi cản nước. Đây là thêm một lư do nữa tại sao tôi thua!

 

Nói ǵ th́ nói, làm ǵ th́ làm, suy nghĩ lại cho kỹ, tôi thấy con trai tôi nói đúng. Tôi sẽ không thể nào bơi thắng nó được v́ thời gian là kẻ thù số một của tôi bây giờ: Tôi sắp sửa lên năm mươi. Chuyện một ông già năm mươi thắng một đứa trẻ mười bốn tuổi trong bơi lội chỉ là một ảo tưởng càng ngày càng xa dần thực tại đối với tôi. Bây giờ th́ chỉ c̣n có mỗi một cách gia nhập Hội Lăo Niên An Nam Mít ở Santa Ana th́ may ra tôi có thể t́m say men chiến thắng trong cuộc bơi đua nước rút một trăm thước giữa mấy ông bà già với tuổi trẻ đă vĩnh viễn ra đi muôn đời không trở lại.

________________________________________________

 

* Tháng 7 năm 2005, FINA (Fédération Internationale de Natation - International Swimming Federation -  Hiệp Hội Bơi Lội Quốc Tế)  đổi luật cho phép trong môn bơi ếch lực sĩ được đạp dolphin kick một lần khi bắt đầu và khi đạp tường quay  lại.

 

 

Nguyễn Tài Ngọc

November 2014

http://www.saigonocean.com