Bn Úc đến thăm

 

Nguyễn Tài Ngọc

 

 

Vài tuần trước chúng tôi có diễm phúc được một cặp vợ chồng bạn ở Úc đến thăm, Mai Phương và anh Trọng. Mai Phương là bạn học Trung học Hùng Vương cũ của tôi. Nếu Marco Polo và Christopher Columbus du lịch trái đất nhiều nhất nh́ thế giới, anh Trọng và Mai Phương có lẽ là người đứng vào hàng thứ ba. Hai người đi du lịch nhiều đến nỗi trên máy bay đóng riêng hẳn một pḥng với giường King size và một tủ quần áo để khách quư khỏi mất công xách valise mang quần áo khi đi xa.

 

Mai Phương & anh Trọng

 

 

Bạn Trung học của tôi tất cả là cùng một cấp, nhưng v́ một nguyên nhân ngoại lệ, tôi quen nhiều cô trong lớp Mai Phương,  học dưới tôi một lớp. Các cô trong lớp của Mai Phương thời bấy giờ gọi tôi là Giám Đốc Viện Bác Vật. Tôi không nhớ rơ lư do tại sao, nhưng chắc có lẽ v́ tôi có khả năng giống bà Tùng Long. Tôi chuyên trả lời gỡ rối tơ ḷng cho bạn học, trả lời những câu hỏi huyền bí không ai có thể trả lời được, như “mấy ông chồng nên đi xem mấy cô bưng cà-phê ở Cà-Phê Lú”, ấy chết, tiềm thức tôi suy nghĩ sai, câu đúng phải là: “mấy ông chồng không nên đi Cà-phê Lú”, hoặc “đàn ông nên có nhiều vợ”, ấy chết, tiềm thức tôi sai một lần nữa, câu nói đúng là: “đàn ông chỉ nên có một vợ”.

 

Vợ chồng Mai Phương sang thăm chúng tôi ba lần, lần thứ nh́ ba năm trước đây, chỉ có vài ngày. Lần thứ nhất có lẽ vào khoảng mười ba năm trước. Chúng tôi có khá nhiều bạn đến thăm, nhưng vợ chồng Mai Phương và một anh bạn tôi ở Vancouver là hai kỷ niệm quá ư độc đáo, cả chủ lẫn khách không ai có thể quên.

 

Anh bạn Vancouver đến Los Angeles thăm tôi chỉ vài năm sau khi tôi đến Mỹ. Lúc bấy giờ tôi ở mướn apartment, tuy rằng có xe hơi, tôi không biết chỗ nào đi chơi v́ chân ướt chân ráo và nghèo khó, chỉ biết đường lái xe đến trường rồi về nhà. Nhưng bạn từ Canada đến th́ phải dẫn bạn xem thắng cảnh, chứ chẳng lẽ để bạn ngồi nhà. Ngày xưa tôi thích xem máy bay, đến giờ vẫn c̣n thích, mỗi lần ra phi trường Los Angeles đón người thân, tôi thường đến tiệm In-N-Out trên đường Sepulveda gần sát phi đạo xem máy bay hạ cánh thật là gần ngay trên đầu. Lúc bấy giờ buổi tối trước khi đi xếp báo tôi thường ghé vào băi đậu xe phi trường Burbank Airport gần chỗ làm nh́n máy bay cất cánh không bao giờ chán. Thế là cứ mỗi chiều sau khi đi làm về và ăn tối, tôi chở anh bạn tôi ra phi trường, hai đứa  ngồi trong xe… xem máy bay cả giờ đồng hồ. Anh ta đi Los Angeles vacation hai tuần, tôi chở anh ấy đi xem máy bay cất cánh đúng 14 ngày.  Kỷ niệm đi du lịch Los Angeles xem thắng cảnh của anh bạn tôi là cả một sự hăi hùng v́ hai tuần liên tiếp ngày nào cũng đuợc tôi chở đi xem máy bay cất cánh!  Thật sự là nó hăi hùng đến nỗi anh ta không bao giờ trở lại Los Angeles thăm tôi nữa. Hay cũng có thể là anh ta có đến Los Angeles nhưng biết khôn không bao giờ dám gọi cho tôi biết.

 

Lần đầu tiên Mai Phương và anh Trọng đến Los Angeles, chúng tôi chở đi Las Vegas. Vợ chồng tôi có bốn con, Mai Phương có hai, tổng cộng mười người, không chứa hết được vào một xe. Chúng tôi có hai chiếc xe, một chiếc xe van Mazda MPV và một chiếc xe hơi Mazda 929 nên chúng tôi chia người ra, lái cả hai chiếc đi. Mùa hè tháng 8 Las Vegas  sa mạc nóng lên 110 độ F (44 độ C), gần đến Vegas xe phải leo dốc núi 4500 feet nên vừa nóng, vừa tốn sức đẩy xe leo núi, máy xe van MPV bị nóng máy, sôi nước.  Nước trào ra khe hở của máy v́ nóng quá làm thép máy cong khi vừa đến Vegas. Ở chơi Vegas xong, khi quay về chúng tôi quyết định lái xe về thay v́ bỏ xe sửa v́ thứ nhất là không thể đ́nh trễ, và thứ hai là tuy xe nóng máy, nhưng nếu cứ nửa tiếng chúng tôi ngừng lại, chờ máy nguội rồi  đổ nước đầy b́nh th́ xe vẫn có thể lết đến nhà , dù rằng phải mất gấp đôi thời gian, 8, 9 tiếng thay v́ bốn tiếng rưỡi. Con nít không thể nào chịu nóng nên chúng tôi nhét hết chúng vào chiếc xe Mazda 929 do vợ tôi lái, máy lạnh mát rợi, chạy chầm chậm sau xe van MPV tôi lái. Vợ chồng anh Trọng/Mai Phương chịu trận ngồi chung xe van với tôi.

 

Tôi là Giám Đốc Viện Bác Vật nên biết rơ hết tất cả mọi giải đáp cho vấn đề trong đời sống: Khi xe bị sôi nước th́ ḿnh không được dùng máy lạnh, bật máy nóng trong xe lên để nó rút bớt sức nóng trong máy, đẩy vào trong xe nơi ḿnh ngồi, làm nguội bớt độ nóng máy xe. V́ thế, suốt quăng đường về, tôi mở máy sưởi cho nó kéo hơi nóng từ máy thổi vào trong xe.      

 

Có ai lái xe nhiệt độ bên ngoài nóng kinh khiếp mà xe ḿnh không có máy lạnh, phải kéo hết bốn cánh cửa xuống cho mát th́ biết: gió nóng bên ngoài thổi vào trong xe nóng điên người, kéo cánh cửa xe xuống cũng vô ích. Thế mà ở đây bên ngoài đă nóng, tôi lại phải thải bớt sức nóng dưới nắp xe cho vào xe nên cho dù có mang theo vài ly nước đá từ Alaska chuẩn bị sẵn, chỉ trong chốc lát b́nh nước lạnh đă biến thành suối phun nước nóng Old Faithful của Yellowstone National Park. Nhiệt độ bên trong xe nóng có lẽ đến 125 độ F (52 độ C). Suốt đoạn đường lái xe từ Vegas về Los Angeles bên trong chiếc xe van là một ḷ lửa cháy nóng không ngừng. Xứ Ả-Rập nóng như thiêu đốt thế mà dân chúng ai nấy cũng mặc áo choàng luộm thuộm, lư do là v́ nắng. Trong xe van của tôi không nắng, chỉ có nóng nên dần dần không ai bảo ai, ba chúng tôi tự động cởi áo, ở trần cho đỡ nóng. Cởi trần cũng không đủ, nửa tiếng sau không hẹn mà gặp, tất cả đều cởi quần. Thế là khách với chủ, Mai Phương  th́ chỉ với bộ bikini, tôi và anh Trọng chỉ có cái quần x́-líp vừa lái xe vừa ngắm phong cảnh hữu t́nh. Xe van của tôi không thể chạy nhanh nên chạy vào lằn bên trong của xa lộ. Hết xe này đến xe khác qua mặt xe của tôi từ lằn đường bên trái. Mỗi lần qua mặt, có lẽ thật là hi hữu khi thấy cảnh tượng một chiếc xe chạy trong sa mạc thiêu đốt cửa kính quay xuống và ba người ngồi trong xe cởi  trần chỉ mặc x́-líp, nhiều người ra dấu hiệu “thumb up” (ngón tay cái đưa lên), tán thành kiếp sống hippy niên kỷ 1960 của chúng tôi.

 

Chuyến đi Vegas vacation kinh dị lần đó chắc chắn ảnh hưởng dây thần kinh của vợ chồng Mai Phương v́ chỉ mặc x́-líp đi về, may thay không phải v́ thua bài. Nhưng ít ra mười mấy năm sau hai người c̣n có gan Tào Tháo quay trở lại thăm chúng tôi, không như anh bạn Vancouver, t́nh bạn chúng tôi vĩnh viễn cách biệt từ những đêm không trăng không sao nh́n lên bầu trời xem máy bay muốn trẹo cổ.

 

Lần đi Los Angeles thứ ba  này gia đ́nh Mai Phương đi chuyến Alaska cruise từ Seattle một tuần nên trước đó tạt qua  ở ba đêm khách sạn ngay kế Disneyland thăm bạn cũ, và để cho hai cậu con trai đi xem Disneyland. Vợ chồng tôi nghỉ làm, dẫn theo cậu con trai xuống ở khách sạn chung cho vui.

 

Chiếc máy bay United Airlines từ Shanghai thay v́ xuống Terminal 4 riêng của UA, ít người, th́ lại bị đổi sang Bradley International Terminal, người đông như kiến, làm tôi đón hụt khách. Có lẽ có quá nhiều hành khách Trung Hoa mang theo bánh bao, Terminal 4 không đủ lực lượng khám xét nên hành khách từ chuyến bay Shanghai phải đổi sang trạm  có nhiều chó của Quan Thuế để ngửi thức ăn xem có dấu khô ḅ hay không. Sau cùng th́ tôi cũng gặp được mọi người. Hai vợ chồng vẫn thế, hai cậu con trai th́ bây giờ đă vào tuổi đại học và cuối năm Trung học. Anh Trọng gặp tôi nói trông cũng thế, nhưng gặp vợ tôi th́ nói “Loan nhất định trẻ hẳn ra” làm vợ tôi quá mừng rỡ, định ĺ-x́ cho anh ấy hai đồng. May nhờ tôi nói nhỏ rù-ŕ với nàng Mai Phương là người Bắc, chắc có lẽ anh Trọng ảnh hưởng tính vợ ḿnh Bắc kỳ khách sáo, chứ không thôi th́ vợ tôi đă tốn hai đồng.

 

Ở Orange County Mai Phương có một cô bạn cùng lớp tôi cũng biết là Hương. Hương có chồng là Đức, biết nhau từ thuở hai người học chung ở Hùng Vương. Rất hiếm cặp vợ chồng học cùng một trường ngày xưa bây giờ lấy nhau nên  tôi đề nghị lần tới có tổ chức reunion, Hương và Đức nên lên hát bài Thiên Duyên Tiền Định của Hùng Cường và Mai Lệ Huyền. Tôi gọi phone báo cho vợ chồng Hương là Mai Phương đă đến, hẹn gặp ở khách sạn trong một tiếng nữa.

 

Hương & Đức, Mai Phương & anh Trọng, ăn tối ở Joe’s Crab Shack

 

Vợ chồng nào hay căi cọ với nhau lúc 9 giờ 30 tối th́ tôi đề nghị nên ở khách sạn Sheraton-Anaheim số 900 South Disneyland v́ đúng 9 giờ 30, Disneyland bắn pháo bông. Tiếng pháo nổ to vô cùng, chắc chắn át tiếng căi cọ, không ai nghe được ai, chẳng ai sẽ bực ḿnh. Ông chồng nào sau khi dẫn vợ đi ăn một buổi romantic dinner kỷ niệm một năm, năm năm, mười năm… kết hôn, sau bữa ăn muốn t́m một chỗ trống vắng chỉ có hai người nói chuyện romantic với nhau trong khi pháo bông bắn rực đầy trời th́ lái xe đến đậu ở sân parking của khách sạn này. Khi đi ra chỉ trả tiền đậu xe 10 đô-la. Quá rẻ cho một show pháo bông đại bắn sát ngay trước mặt ḿnh. Ông nào hà tiện không muốn trả tiền cũng được, tôi mách cho một nước: mang theo cái cưa tay. Chỗ ra của băi đậu xe có một thanh gỗ hạ xuống chặn lối ra, phải trả tiền bên trong khách sạn th́ họ cho ḿnh một cái thẻ, đút vào máy th́ thanh gỗ sẽ nhấc lên cho xe ra. Cứ lái xe đến rồi đưa cái cưa tay cho vợ, bảo nàng mở cửa ra cưa gẫy thanh gỗ trong khi ḿnh ngồi đợi. Ḿnh đă trả tiền ăn tối romantic th́ đến phiên nàng phải đóng góp vào việc chống Mỹ cứu nước. Nàng cưa xong, thanh gỗ gẫy th́ ḿnh cứ thản nhiên lái xe ra đi về, khỏi trả tiền.

 

Vợ chồng Hương đến vừa đúng lúc chúng tôi lên pḥng, vất hết valise vào. Rửa mặt một tí cho tỉnh táo, chín người nhét hết vào chiếc xe van -may thay là người Việt nên chưa ai có bộ mông vĩ đại như mông người Mỹ da đen- , chúng tôi lái xuống Bolsa t́m tiệm ăn tối.

 

Lần đầu tiên trong đời tôi đi ăn ở phố  Bolsa lúc mười giờ tối. Tôi những tưởng là khó t́m được hàng quán c̣n mở v́ ở Mỹ hầu hết các tiệm ăn đóng cửa lúc 9, 10 giờ, thế nhưng khác với dự đoán của tôi, rất nhiều nhà hàng c̣n mở cửa trễ đến mười hai giờ khuya.

 

Vào nhà hàng Thăng Long, trong khi chờ đợi thức ăn mang lên th́ một bà Việt Nam khoảng 65 tuổi cầm ba bó hoa đến bàn chúng tôi gạ bán. Ba bó hoa nhỏ, tôi nghĩ ba đô-la là cao lắm, nhưng bà ta muốn bẩy đồng/ một bó. Bà ta ca một bài ca con cá gia cảnh nghèo khó túng quẫn, ở bên Mỹ t́nh cảnh khó khăn nên nhờ chúng tôi mua hoa hộ. Tôi rất là ngạc nhiên v́ lần đầu tiên ở bên Mỹ tôi thấy một bà già vào trong tiệm ăn hỏi khách mua hoa khuya khoắt như thế này. Tôi từ chối, vợ tôi từ chối, vợ chồng Hương từ chối v́ chúng tôi thấy một điểm quá hiển nhiên: khi bà ta ch́a hoa ra cho xem, trên ngón tay bà ấy có đeo một nhẫn hột xoàn. Không thấy điểm này, anh Trọng đại gia Úc-Đại-Lợi có ḷng thương người nên móc ngay tờ giấy $20 để mua một bó hoa, và thay v́ nói bà ta thối tiền, anh Trọng nói bà ta khỏi thối, mua luôn cả ba bó. Khi bà ấy ra khỏi cửa, Hương và Loan liền nói xí-xô là anh Trọng đă bị lừa v́ bà ta không phải là loại con cá nó sống v́ nước, v́ ngón tay bà ta có đeo nhẫn hột xoàn. Nhưng “đại gia” có khác, thật là nhanh trí, anh Trọng nói mua ba bó hoa để tặng cho ba bà vợ kỷ niệm hôm đầu tiên gặp nhau!

 

 

Ăn xong khi ra khỏi tiệm đă là 11 giờ rưỡi khuya. Ra đến xe trong khi con tôi và hai con của Mai Phương đứng riêng nói chuyện với nhau th́ chúng tôi ba cặp vợ chồng đứng nán lại trước tiệm chụp h́nh. Sau khi chụp vài tấm, tôi đưa máy ảnh cho anh Trọng chụp và không để ư từ trước, một người đàn ông tay cầm ly nước đến nói với anh Trọng để cho anh ta chụp tất cả sáu người, giá chụp h́nh là một đồng. Tôi trông anh ta có vẻ là loại người vô gia cư và chưa kịp lên tiếng nói cẩn thận với chiếc máy chụp h́nh tôi vừa mới mua anh này có thể giật bỏ chạy, anh Trọng đă phấn khởi cười tươi giao máy chụp h́nh. Đứng cho anh ta chụp h́nh mà tôi đă trong tư thế chuẩn bị chạy để giật lại chiếc máy chụp h́nh nếu anh kia bỏ chạy. Thế nhưng không có chuyện ǵ xẩy ra, anh kia chụp h́nh xong và đ̣i tiền công một đô-la. Lần đầu tiên đi đêm ở phố Bolsa mà tôi gặp hai chuyện ngồ ngộ.

 

Ngày hôm sau khi ba đứa nhỏ đi Disneyland th́ các bà vợ đi shopping trong khi mấy ông chồng ngồi đợi. Ngày Thứ Sáu v́ mấy đứa nhỏ muốn đi Magic Mountain nơi có những roller coaster mà người lớn đi th́ chỉ có nước chết, tôi chở mọi người về nhà để cậu con trai tôi lái xe chở hai cậu kia đi. Chở  xong tụi nó sẽ lái xe về khách sạn nên người lớn được rảnh tay. Cách nhà tôi 30 phút là một outlet có 160 tiệm bán đồ rẻ như Polo Ralph Lauren, Lacoste, Giorgio Amani, Saks Fifth Avenue, Nike, Reebok, Samsonite,  Timberland, Adidas, Coach, Levi’s.... V́ cần phải rời ở đây trước ba giờ  trở lại khách sạn không th́ bị kẹt xe, tôi hỏi Mai Phương muốn đi biển hay đi Outlet shopping, Mai Phương chọn shopping.

 

Duke, Việt, Nam

 

Camarillo Premium Outlet là một thiên đường của đàn bà, bằng chứng là trong 160 tiệm, Mai Phương chỉ có th́ giờ vào bốn tiệm trong ṿng… hai tiếng: Levi’s, Coach, Michael Kors và St. John. Trong khi tôi chỉ cần một giờ là có thể đi hết 160 tiệm! Trang phục của một người chủ yếu là quần áo, giầy, bóp, và đồng hồ. Đối với đàn ông, quần th́ chỉ hai loại mầu đen sậm và mầu nâu, áo chemise mua 15 cái để mặc đi làm là nhiều, nhiều lắm. Giầy đi làm năm đôi là quá dư thừa. Đồng hồ ba cái là quá nhiều, và bóp th́ lúc nào cũng chỉ cần một cái. Đàn bà th́ khác. Quần áo phải trăm bộ, giầy phải trăm đôi v́ đủ loại mầu khác nhau, đủ kiểu may khác nhau. Đàn ông có thể mặc một cái quần tuần này qua tuần khác nhưng đàn bà th́ nhất định không, ba tháng 90 ngày mỗi ngày một bộ quần áo khác nhau. V́ quần áo khác nhau nên giầy, ví, đồng hồ cũng phải khác. Thay v́ chỉ cần một bóp như đàn ông, đàn bà phải mua ít nhất 15, 20 cái xách tay, hiệu này hiệu kia, mầu này mầu nọ. Tôi không hiểu sao đàn bà có kiên nhẫn đổi xách tay v́ bao nhiêu là thứ lỉnh kỉnh phải đổ ra để bỏ vào xách tay mới! Rồi c̣n kính râm nữa. Mốt mỗi năm mỗi đổi nên kính cũng phải đổi. Một cái ngộ của đàn bà nữa là tuy rằng mỗi lần mua là mỗi lần tốn tiền, vậy mà không bao giờ họ nói là tốn tiền. Mỗi lần mua xong về nhà là tôi thường nghe vợ tôi nói rẻ quá, rẻ quá, hôm nay “save” được một số tiền v́ giá rẻ!

 

Mai Phương vào tiệm St. John hơn một tiếng đồng hồ. Giá ở tiệm này tôi vào xem sơ qua mà tảng thần. Một cái áo vest đàn bà $1200 đô-la, đại hạ giá chỉ c̣n $450. $450 cho một cái áo? Tôi không biết Mai Phương mua ǵ nhưng sau hơn một tiếng, nàng xách một bọc đi ra tươi cười nói “Rẻ quá, rẻ quá! Ở Mỹ rẻ quá!”

 

Camarillo Premium Oulet

 

Khi về lại khách sạn, Mai Phương mang một xách tay mua ở tiệm Coach khoe với mọi người xem có đẹp không. Đối với tôi và có lẽ với nhiều đàn ông khác, xách tay $100 hay xách tay $3000 tôi thấy như nhau, không có giá trị khác biệt nên tôi mới hỏi đùa mấy cậu con trai từ 1 đến 10, 10 là điểm cao nhất, xách tay của Mai Phương đẹp bao nhiêu điểm. Việt con trai lớn của Mai Phương trả lời là 8 điểm. Tôi hơi thất vọng là cậu bé này… sạo, nhưng nhủ thầm nó là con trai Mai Phương nên phải trả lời cho đúng không thôi th́ mẹ nó cho nó đi lao công chiến trường sớm. Nhưng đến khi tôi hỏi con tôi cho điểm xách tay của cô Mai Phương th́ tôi bật ngửa: Nó cho 11 điểm trên 10! Thằng ăn nói không biết suy nghĩ, chưa ǵ mà đă có tính Bắc kỳ khách sáo!

 

 

Ba buổi tối gặp nhau, hôm nào cũng thức đến gần hai giờ sáng để nói chuyện tầm phào. Chuyện ngày xưa đi học Trung học nhắc lại bao nhiêu lần cũng thấy vui nhộn và thú vị v́ đó  cái quăng thời gian hồn nhiên vui đẹp nhất: chưa đứa nào phải lo lắng t́m miếng ăn nuôi thân, chưa đứa nào phải lăn lộn trong cuộc sống để học hỏi những tính nết xấu xa như lường gạt, tham lam, bất lương, mánh khóe… Mai Phương,  Hương và tôi cả ba đều là Bắc Kỳ, mà Bắc Kỳ th́ hay nói, một tật bẩm sinh có uống bao nhiêu thuốc, ăn bao nhiêu cục xí-mụi cũng không thể nào chữa hết được. Nơi nào có hai Bắc Kỳ trở lên tụ họp là nơi ấy trở thành chợ SàiG̣n ồn ào tấp nập, huống ǵ là ba!

 

 

Tôi chở anh Trọng và Mai Phương ra phi trường LAX đi Seattle hôm Thứ Bẩy với lời hứa là chúng tôi sẽ đi Australia thăm hai vợ chồng và gia đ́nh vào năm tới. Cho dù là cùng nói tiếng Anh, nước Anh và Úc rất nhiều chữ không giống tiếng Mỹ, tôi cần ít nhất là nửa năm để học tiếng Anh nói… sai của họ. Chẳng hạn như vần “t” như trong chữ “water” người Anh/Úc đọc là “wa-tơ”, người Mỹ đọc là “waaa-đơ”. Người Úc/Anh gọi mẹ là “Mum”, người Mỹ gọi là “Mom”. “Cho thuê” người Mỹ gọi là For lease, người Anh gọi là “For hire”. “Apartment” người Anh gọi là “Flat”. “Realize”, “apologize” người Mỹ viết với chữ “z”, người Anh viết với chữ “s”, “realise”, “apologise”. “Color, flavor”, người Anh thêm chữ “u” “colour”, “flavour”.

 

Tôi biết là độc giả đọc đến đây sẽ nói ngay là tôi sai 100% v́ tiếng Mỹ phát xuất từ tiếng Anh, thành ra người Mỹ bắt chước người Anh chứ không có chuyện ngược lại. Xin quư vị đừng vội ăn mừng ca khúc khải hoàn v́ tôi có bằng chứng: ca sĩ người Anh khi hát th́ hát với giọng Mỹ (quư vị thử  nghe  nhạc Beatles th́ viết), như là ca sĩ người Nam của ḿnh khi hát tân nhạc th́ đổi giọng hát tiếng Bắc vậy.

 

Hôm nào đi Úc tôi sẽ nói cho dân Úc biết lư do tại sao.

 

Nguyễn Tài Ngọc

July 2011