Hàng Châu (Hangzhou), China

February 2014

 

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm

 

 

Sau khi xem Water town Zhouzhuang, vào lúc 4 giờ chiều chúng tôi lên xe đi Hàng Châu (Hangzhou). Hàng Châu là một thành phố phía Tây Nam, cách Shanghai 180 km.

Khác với Shanghai là khu thương mại đông đúc với dân số 24 triệu người (số dân sống trong nội thành đông nhất thế giới) , Hàng Châu nổi tiếng với nhiều cảnh thiên nhiên đẹp, "chỉ" có 8.7 triệu dân.

Shanghai là thành phố nằm ngay biển, với sông Hoàng Phố (Huangpu) chẩy ngang thành phố từ hồ ra biển nên là một địa thế thuận lợi cho các nước Âu Châu vào buôn bán. Nước Anh  đánh nhau với Trung quốc vào năm 1842, bắt buộc Trung quốc nhượng bộ, mở mang thị trường Thượng Hải cho Anh bán bạch phiến. Trong khi đó, Hàng Châu yên b́nh, có Tây Hồ tuyệt đẹp, nhiều Thống Đốc thành  phố xưa chỉ đến đây uống trà, ngắm trăng. Tuy rằng lịch sử không đề cập, tôi bảo đảm là có ông trốn vợ ra đây hẹn với bồ nhí, hẹn chiều nay mà sao không thấy em... Tây Hồ quá thơ mộng và to lớn, ngh́n năm về trước mấy bà vợ đi bộ chết bỏ, không tài nào đến chỗ hẹn bí mật của mấy ông chồng, không có xe ôm mướn để chở đi bắt ghen.

Trên đường xe chạy từ Shanghai đến Hàng Châu, tôi để ư dọc đường ngoài ngoại ô,  tuy rằng đất đai ruộng cỏ cũng thẳng cánh c̣ bay, tuyệt đối không t́m được một căn nhà cḥi như ở Việt Nam. Nhà cửa lúc nào cũng là gạch ngói hẳn ḥi. Tôi đoán có thể là với chính quyền Cộng Sản cần giấu giếm những h́nh ảnh xấu xa nghèo nàn không tốt, họ di chuyển dân nghèo vào bên trong cho khuất mắt tầm xem của xe cộ trên xa lộ.

Xe chạy đến trời tối th́ đến nơi. Trước đó độ 15 phút, ngồi trong xe nh́n ra ngoài tôi chỉ thấy rừng cây rậm rạp nên  biết là khách sạn ḿnh sắp đến ở chắc là rất thơ mộng. Khung cảnh t́nh tứ của khách sạn bảo đảm sẽ làm vợ tôi nhậy cảm, nghĩ rằng tối nay sẽ là đêm cưới  honeymoon của đôi uyên ương vợ chồng senior citizens nến chẩy gần hết sáp, ánh đèn cầy leo lét thoi thóp trước khi bị dập tắt hẳn.

Bước vào trong khách sạn Four Seasons Hotel, làm thủ tục check in, đi từ khu Tiếp Tân đến pḥng ngủ (và một giờ sau đi ăn ở nhà hàng Jin Sha của khách sạn, rồi sáng dậy thấy rơ khung cảnh bên ngoài), một chữ tiếng Anh diễn tả cái đẹp của hotel này hiện ra trong óc tôi: stunning, có nghĩa là nh́n đẹp quá làm ḿnh muốn ngất xỉu. Đây chỉ là một vài lần trong đời tôi có cảm tưởng này. Lần đầu tiên trong đời có cảm tưởng stunning  tôi không thể nào quên. Khi tôi học lớp 7 hay 8 ở Trung học Hùng Vương, một hôm trong một giờ được nghỉ v́ Thầy không đến, chúng tôi bước sang Đại Học Y khoa đối diện bên đường chơi. May thay vào lúc đó họ đóng phim "Xin Đừng Bỏ Em", có diễn viên Ngọc Đức, và một nữ tài tử mà khi được dịp nh́n tận mặt, tôi thấy cô ta đẹp stunning: Thẩm Thúy Hằng. Sau này tôi vẫn không quên ông Thầy Bắc Sơn dậy chúng tôi nhạc ở Hùng Vương (làm bài nhạc "C̣n thương rau đắng mọc sau hè"), trong một buổi học nói với chúng tôi là: "Thầy đă có dịp ngồi gần Thẩm Thúy Hằng, cô ta có nhiều đồ giả!"

Four Seasons Hotel ở Hangzhou là khách sạn năm sao đắt tiền, mới xây vào năm 2008. Diện tích hotel vô cùng to lớn, thiết kế như một cung điện vua. Bước chân vào khu tiếp tân một người có thể cảm thấy ngay ở trong một cung điện Á Đông: chính giữa cao, x̣e thấp bốn bên với mái cong xuống khi hạ thấp. Bốn cột trụ tṛn to khổng lồ chung quanh đứng sừng sững từ mặt đất lên đến đỉnh mái nhà. Cửa ra vào hay cửa sổ khắp nơi làm theo kiểu nhà Trung Hoa hay Nhật Bản cũ xưa: nhiều thanh nép gỗ đóng ngang dọc tạo thành nhiều ô ánh sáng.

Pḥng ngủ, sàn nhà  cả pḥng tắm ở đây dùng nhiều gỗ hơn ở Waldorf Astoria Shanghai, tạo nên một khung cảnh ấm cúng.

Và cũng như Waldorf Astoria, pḥng tắm cũng có mirror TV.

TV ở trước giường ngủ th́ tối tân: dùng nút tự động bấm th́ nó sẽ hạ xuống hay chạy lên từ  kẽ tủ.

8:20 tối chúng tôi xuống Tiếp Tân hỏi đường đi đến nhà hàng Tầu mà anh David gọi nói sẽ hẹn ăn ở đấy. Sau khi hỏi cô nhân viên chỉ đường, vợ tôi hỏi  tôi có cảm thấy cái ǵ buồn cười không. Tôi nói không th́ nàng giải thích: "Ḿnh đang ở Trung Quốc, dân ở đây là người Tầu. Anh đến một cô người Hoa hỏi chỉ đường đến Chinese restaurant? Ở đây nhà hàng nào cũng là Chinese restaurant!"

Tôi cười, nhưng câu hỏi tôi cũng không sai v́ hotel này có hai nhà hàng: Jin Sha với thức ăn Hàng Châu, Thượng Hải,  Quảng Đông, và WLB (West Lake Bistro) với thức ăn Á Đông và Âu Mỹ.

Tôi cam đoan trong mười phụ nữ th́ năm có lẽ lạc không t́m được đường đến nhà hàng Jin Sha, dù rằng nó nằm bên trong khách sạn. Ở đây ai bị bắt chơi năm mười th́ bảo đảm sẽ không t́m ra được người chạy trốn. Chẳng những phải đi qua những dẫy hành lang thật dài mà c̣n phải quẹo nhiều nơi.

Đến nhà hàng th́ chưa đă xong. Nếu không có nhân viên dẫn lên pḥng ăn, zích zắc vài khúc nũa th́ chắc khách cũng lạc.

Lư do tôi nói "lên pḥng ăn" là v́ ở những nhà hàng của khách sạn đắt tiền ở Trung Hoa, khi ḿnh đặt chỗ trước, h́nh như là mười người trở lên, họ bắt ḿnh vào ăn ở pḥng riêng. Những pḥng riêng này có ghế sa-lông và có restroom riêng chỉ cho khách trong pḥng dùng. Tha hồ cười đùa to tiếng chẳng ai nghe. Giá cả th́ dĩ nhiên không thể nào là tiền gói xôi 5000 đồng Việt Nam, mà đắt đến nỗi khi nhận hóa đơn  tính tiền, người trả tiền tối hôm đó sẽ hát bài "Không biết đêm nay v́ sao tôi buồn. Buồn v́ tiền bill đắt quá hay sao?" Và để chắc chắn khách sạn không bao giờ lỗ, một khi đặt ăn ở những pḥng riêng biệt này hotel có sẵn giá tối thiểu phải trả, cho dù ḿnh không ăn hết thức ăn dọn ra.  

Sáng hôm sau vợ chồng tôi dậy sớm đi bơi. Mỗi lần ở khách sạn, tôi thích đi bơi vào lúc sáng sớm. Ở Việt Nam thời Trung học lư do tôi đi bơi sáng sớm v́ muốn giới hạn uống nước suối Vĩnh Hảo của hồ tắm Đô Thành khi bơi lúc đông người v́ con nít tè ở trong hồ, thế nhưng ở Mỹ th́ v́ không gian tĩnh mịch, cả thành phố c̣n yên ngủ trong khi chỉ có ḿnh là thức giấc. Tiếng khua nước khi ḿnh kéo tay, đập chân là những tiếng động êm dịu làm thoải mái tâm hồn trong một bối cảnh hoàn toàn yên lặng.

Trước khi đến hồ bơi, khách sẽ qua khu vực Spa, rất đẹp mắt:

Thiết kế của hồ bơi Four Seasons gần đến mức hoàn hảo: nó có vẻ Á Đông, hai bên là tám chỗ ngồi riêng biệt dành cho ...vua với ghế nệm để người trong nhóm có thể ngồi tán dóc. Dọc theo hồ bơi dưới nước là băng ghế, người ngồi với nước bắn đấm lưng, và như trong tất cả bốn hồ bơi ở bốn hotels chúng tôi ở trong chuyến đi này, nơi nào cũng có pḥng tập thể dục, pḥng tắm hơi, pḥng tắm lại thật là sang trọng với cả chục ṿi nước tắm bắn vào người đủ mọi nơi trên thân thể, mạnh bảo đảm bay cả lông nách.

Phải đợi ánh nắng của buổi sáng b́nh minh một người mới thấy rơ vẻ đẹp nên thơ của khách sạn này.

Pḥng ốc xây dọc theo một h́nh vuông. Bên trong khu vực h́nh vuông là một miếng đất to với núi non, cây cối, hồ nhân tạo, và một hồ bơi ngoài trời. Ghế ngồi đặt khắp nơi chung quanh để không cần là Hoàng Đế một người cũng có một chỗ ngồi để ngắm thác nước, vịt bơi, cá lội, núi non, cung điện.. Tuy rằng tất cả là nhân tạo nhưng bảo đảm khách bây giờ sướng hơn vua đời xưa trăm ngh́n năm trước v́ vua đời xưa không có bia, cocktail, Coke hay Coca Light (Diet Coke, ở Trung Quốc họ gọi là Coca Light) để đặt mua uống trong khi ngắm cảnh.

 

Buổi trưa xe chở chúng tôi đánh một ṿng Tây Hồ trước khi đi ăn trưa. Tây Hồ là nguồn cảm tác của bao nhiêu thi sĩ, là tục truyền nơi Tây Thi đầu thai, là nơi vua chúa đến thưởng lăm trong thời Ngũ Đại Thập quốc, 909-979, khi Hàng Châu là thủ đô của Trung Quốc.

Một mảng nước khổng lồ trồng sen mùa Đông héo tàn nhưng theo Phương Dung, mùa hè nở rộ rất đẹp.

Mùa lạnh là low season ít du khách đến xem nhưng cũng có khối người đi dạo dọc bờ hồ với áo lạnh và nón ấm che phủ kín v́ trời lạnh.

V́ mùa lạnh mà chúng tôi mất cơ hội xem một show múa vũ trên nước ở Tây Hồ (Impression West Lake Show) của đạo diễn Trương Nghệ Mưu (Zhang Yimou), người đạo diễn show mở màn và bế mạc của Olympics ở Beijing vào năm 2008. Theo Phương Dung, show hay và ngoạn mục vô cùng.  Hai thành phố Quế Lâm (Yangshuo) và Lệ Giang (Lijiang) cũng tŕnh diễn show múa vũ nước như thế này với chuyện tích khác.  Show là các vũ công tŕnh diễn, múa vũ trên mặt nước về một chuyện t́nh: hai cô cậu yêu thương nhau lúc bé. Lớn lên mỗi người đi một ngả. Khi cậu con trai trưởng thành, thành công, mặc dù có nhiều cô gái khác theo đuổi nhưng chàng không thích ai, trở lại làng xưa để kết nối với cô gái năm nào th́ t́m không ra được người yêu xưa cũ.

nguồn: http://hangzhoulocalexperts.com/wp-content/uploads/2012/12/Impression-West-Lake2.jpg

nguồn: http://www.mychinatours.com/images/attraction/hangzhou/westlake-night/impression-west-lake-hangzhou.jpg

nguồn:
http://admin.travelmole.com/images/stories/2009/images/lake%20show.jpg

nguồn :http://www.gotohz.com/hzlywywb/whyhangzhou/switchpictures/201306/W020130726382909842689.jpg


Đọc xong chi tiết câu chuyện t́nh này, tôi thấy nó quá ư là phản thực tế, phản...cách mạng, phản các đấng nam nhi Việt Nam  muốn đạo diễn một show mới ở Hồ Than Thở cho hợp t́nh huống hiện đại: một ông Việt kiều lấy người yêu cũ nhưng sau một thời gian th́ về làng Sa-Đéc t́m một người yêu mới, bỏ cô vợ cũ.

Địa điểm ăn trưa là một resort đắt tiền Phương Dung đă ở rồi, muốn cho chúng tôi xem. Thế nhưng muốn ra khỏi khu vực Tây Hồ là cả một vấn đề v́ xe bus chở du khách đến không ai nhường ai, tạo ra một cảnh kẹt xe khủng khiếp. Chẳng những không nhường xe, xe hơi ở Trung Quốc cũng không nhường cho người đi bộ. Vài lần đi bộ suưt tí nữa tôi đă bỏ mạng sa tràng v́ cứ nghĩ là xe hơi nhường ḿnh. Chỉ có khi cảnh sát đến, stop xe này, cho xe kia đi, th́ giao thông mới được giải tỏa.

Hàng Châu là nơi sản xuất lụa tơ tằm, và nổi tiếng với trà xanh. Trên đường đi tôi thấy rất nhiều nơi trồng trà. Nh́n những dải đất xanh mướt trồng trà làm tôi buồn năm phút: từ bé đến lớn tôi không bao giờ uống trà, nghĩ rằng chỉ có người già mới thích. Thế mà chỉ trong ṿng một năm trở lại đây, tôi bắt đầu thấy uống trà ngon. Điều này có nghĩa là tôi đă chính thức gia nhập Hiệp Hội Bô Lăo Quốc Tế.

Tên của resort chúng tôi đến ăn trưa là Fuchun Resort. Mất gần một giờ đồng hồ chúng tôi mới đến nơi. Tài xế không có GPS nên cứ phải gọi về văn pḥng hỏi chỉ đường. Tháng 12 vừa rồi đi Chicago tôi gặp một bà Mỹ ở phi trường O'Hare. Bà ta vừa mới từ Trung Quốc về, kể cho tôi nghe một lần bà ta gọi taxi muốn đến một địa điểm họp mặt. Tài xế không biết nơi này ở đâu, hỏi bà ta có biết đường đi th́ chỉ cho ông ta, c̣n không th́ xin mời xuống xe v́ ông ta không có GPS!

Ở Fuchun Resort chúng tôi cũng vào một pḥng ăn riêng, ngồi ăn nh́n ra hồ nước thật thơ mộng.

Anh David nghe người ta nói Lư Bạch (Li Bai 701 -762), một trong mười nhà thơ nổi tiếng nhất của Trung Quốc, từng đến đây làm thơ. Sử viết rằng Lư Bạch làm hơn 10,000 bài thơ. Đến khi người ta khám phá ra một nhân tài, muốn t́m lưu trữ thơ ông ta th́ chỉ c̣n t́m được hơn một ngh́n bài.

Ăn trưa cả chục món cao lương mỹ vị, và một lần nữa nhiều món ở đây không giống thức ăn Tầu ở bên Mỹ v́ vùng này họ có thức ăn khẩu vị riêng biệt.  Tôi bảo đảm ngày xưa Lư Bạch có thức ăn ngon kiểu này th́ 10 bài làm cũng chưa ra chứ nói chi đến 1,000 bài hay 10,000 bài.

Chúng tôi trở về Hàng Châu, đến một phố đêm bán hàng hóa tạp nhạp hỗn tạp.

Ở đây có một tiệm bán chè mè đen chí mà phủ, ghế ngồi và cảnh bên trong, cộng với mái nhà ở một tiệm ăn ở ZhouZhuang, không khác ǵ ở những tửu lầu trong phim kiếm hiệp ngày xưa tôi xem khi c̣n bé. Lúc ấy nghèo không có tiền xem ở rạp sang trọng như Rex, Eden.., tôi đi xem ở rạp nghèo nàn Đại Đồng 30 đồng chiếu hai phim, rạp hát nước đái khai ŕnh, rác khắp mọi nơi, đôi lúc đang xem th́ phim đứt! Có ai ngờ được thằng bé ở xóm Bàn Cờ một dạo nào với tương lai mờ mịt, hôm nay lại có cơ hội du lịch đến nơi ngày xưa nó chỉ biết trong phim ảnh.  

Xem những hàng hóa trưng bày ở đây, lẹp xẹp, nhỏ nhắn, không qui mô vĩ đại, một người không thể nào đoán biết Trung Quốc là nước sản xuất hàng hóa giả với số lượng vĩ đại nhiều nhất thế giới. Và quốc gia nào Trung Quốc nhập cảng hàng lậu vào nhiều nhất? Câu trả lời quá dễ: Hoa Kỳ.

Nền kinh tế Mỹ mỗi năm thất thoát 250 tỷ v́ hàng giả nhập cảng lậu. V́ thiếu nhân lực, chỉ có vài phần trăm số hàng hóa nhập cảng thật sự bị xét. Trong số hàng hóa bị xét này, chỉ có một số nhỏ bị khám phá. Vào năm 2012, số hàng giả nhập lậu vào Mỹ bị khám phá trị giá 1.26 tỷ dollars. Đây chỉ là 5% của tổng số hàng lậu (250 tỷ) nhập cảng vào Mỹ. Có nghĩa là 95% hàng giả xâm nhập vào thị trường Mỹ không bị tịch thu.

Quốc gia nào nhập cảng hàng giả bất hợp pháp vào Mỹ nhiều nhất? Trung Quốc. Bốn quốc gia kế tiếp nhập cảng đồ lậu vào Mỹ nhiều nhất là Hong Kong, Singapore, Ấn Độ và Đài Loan.  Đồ giả phần lớn làm ở Trung Quốc v́ hai lư do: Trung Quốc là xứ lớn nhất về sản xuất và Trung Quốc không bảo đảm quyền sở hữu trí tuệ (intellectual property).

Đây là sáu loại sản phẩm giả nhập cảng vào Mỹ nhiều nhất, trị giá tịch thu, và tỷ lệ tổng giá trị tịch thu:

1. Xách tay/ : Trị giá tịch thu: $511.2 triệu (446 triệu từ Trung quốc). Tỷ lệ tổng giá trị tịch thu:  40%.

2. Đồng hồ/ Nữ trang: Trị giá tịch thu: $187 triệu (91.3 triệu từ Trung quốc). Tỷ lệ tổng giá trị tịch thu:  15%.

3. Quần áo: Trị giá tịch thu: $133 triệu (97 triệu từ Trung quốc). Tỷ lệ tổng giá trị tịch thu:  11%.

4. Bộ phận điện tử: Trị giá tịch thu: $104.4 triệu (71.5 triệu từ Trung quốc). Tỷ lệ tổng giá trị tịch thu:  8%.

5. Giầy: Trị giá tịch thu: $103.4 triệu (95 triệu từ Trung quốc). Tỷ lệ tổng giá trị tịch thu:  8%.

6. Thuốc/ Sản phẩm y tế: Trị giá tịch thu: $83 triệu (46.9 triệu từ Trung quốc). Tỷ lệ tổng giá trị tịch thu:  7%.

Năm nay là năm kỷ niệm 30 chúng tôi làm đám cưới. Chốc nữa tôi vào đại một tiệm mua một chiếc nhẫn kim cương 10 carat giả tặng cho vợ tôi. Không có Quan Thuế Hoa Kỳ ở đây khám xét th́ chắc chắn không thể nào nàng biết là đồ giả.

 
(C̣n tiếp. Kỳ tới : Beijing)

Nguyễn Tài Ngọc

February 2014

http://www.saigonocean.com

 

Tài Liệu Tham Khảo:

http://finance.yahoo.com/news/the-10-most-counterfeited-products-in-america-180942491.html

http://en.wikipedia.org/wiki/Hangzhou

http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%BD_B%E1%BA%A1ch

http://www.gotohangzhou.com/Impression-West-Lake.aspx

http://en.wikipedia.org/wiki/Shanghai

http://www.gotohz.com/hzlywywb/whyhangzhou/switchpictures/201306/W020130726382909842689.jpg

http://www.mychinatours.com/images/attraction/hangzhou/westlake-night/impression-west-lake-hangzhou.jpg

http://hangzhoulocalexperts.com/wp-content/uploads/2012/12/Impression-West-Lake2.jpg

http://admin.travelmole.com/images/stories/2009/images/lake%20show.jpg

Ghi chú:

Trong bài viết về Shanghai vừa rồi, một chị đôc giả gửi email cho tôi biết là bức tượng tôi chụp ở bờ sông không phải là Mao Trạch Đông , mà là của một người khác, Trần Nghị. Thành thật cảm ơn chị đă nêu ra.