Shanghai, Suzhou (Tô Châu), Zhouzhuang, China

February 2014

 

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm

 

 

Trái cây thật chưng ở Hotel Waldorf Astoria Shanghai on the Bund, tôi không biết gọi là ǵ.

Vừa đẩy xe hành lư ra khỏi khu vực kiểm soát phi trường, tôi thở phào nhẹ nhơm phát hiện một anh cầm bảng đề chữ "Waldorf Astoria", tên khách sạn chúng tôi sẽ ở tại Shanghai. Giới thiệu cho anh ta biết chúng  tôi là một trong những người cần đưa về khách sạn, anh ta cho tôi xem một tờ giấy có bốn cặp tên và hỏi tôi là tên nào. Tôi chỉ tên của tôi. Anh ta nói hai cặp đă đến trước, và đă được chở đi về khách sạn. Anh ta c̣n chờ chúng tôi và một cặp nữa. Tôi hỏi cặp nào chưa đến th́ anh ta chỉ tên vợ chồng Phương Dung. Máy bay của Phương Dung theo chương tŕnh th́ đă đáp xuống lúc 6:20 PM, máy bay tôi đáp xuống trễ hơn 6:45 PM, nên tôi thấy hơi lạ và nói sẽ đợi để cả nhóm đi về khách sạn một lần cho tiện.

Đợi hơn 45 phút mà vẫn không thấy bóng dáng vợ chồng Phương Dung, anh tài xế nói chúng tôi nên về khách sạn trước. Leo lên chiếc xe Mercedes E350 chở về khách sạn mà tôi suy nghĩ bông lung quái lạ tại sao Phương Dung và anh David chưa đến. Ở nhà tôi chỉ có Plan A, hai vợ chồng Phương Dung nói  sẽ lo việc khách sạn nên tôi hoàn toàn không có Plan B, nhỡ hai người v́ một lư do nào không đến được th́ sao? Chưa đến nỗi lo xón đái ra quần nhưng tôi đang tính đến Plan C, t́m một khách sạn nào tương tự như khách sạn một sao trên đường Lê Thánh Tôn, vừa rẻ tiền, vừa sáng được ăn thêm free buffet ḿ gói. Cái khó là làm sao nói tiếng Tầu cho họ hiểu là ḿnh muốn mướn hotel? Chẳng lẽ nói với anh tài xế : "Ngộ.." rồi chấp hai tay vào một bên má, ngả đầu qua một bên như đi ngủ, rồi nói tiếp "hotel"? Anh tài xế nghe lại tưởng tôi muốn vào hotel ngủ với anh ta thay v́ tôi muốn mướn hotel th́ chắc chắn tôi sẽ bỏ mạng lại ở bến Thượng Hải.

7:30 tối mà nhiệt độ bên ngoài là 8 độ C (46 độ F), ấm hơn b́nh thường của một tối tháng Hai. Từ phi trường về khách sạn đi xe mất 45 phút, đường xa lộ mỗi bên 3, 4 lanes, chạy tương đối êm, nhất định là không có ổ gà như Việt Nam.

Tháng 10 vừa rồi tại New York chúng tôi cũng ở khách sạn năm sao Waldorf Astoria New York; nhưng anh David nói dịch vụ phục vụ ở Mỹ không bằng ở Waldorf Astoria Shanghai.

Hotel Waldorf Astoria Shanghai on the Bund

Xuống xe bước vào hotel chúng tôi thấy ngay sự khác biệt: một cô nhân viên đă đợi sẵn với giấy tờ, chào đón "Mr. and Mrs. Nguyen" (anh ở phi trường đă gọi phone về khách sạn báo là chúng tôi sắp đến). Cô ta dẫn chúng tôi lên thẳng pḥng ở tầng thứ 19, không cần xếp hàng check in ở quầy tiếp tân.

Vừa bước vào pḥng, sự sang trọng, nguy nga tráng lệ, mới mẻ, đập ngay vào mắt của khách. Cửa và bàn ghế làm bằng gỗ đắt tiền, đánh vernie bóng láng.

Pḥng tắm chỗ nào cũng lát bằng marble. Kính của pḥng tắm bây giờ theo mốt mới, kỹ thuật mới, dùng mirror TV: TV thiết kế trong một phần của cái gương. Khi TV tắt th́ thấy cả gương, nhưng khi mở lên th́ sẽ thấy TV trong một phần của cái gương.

Toilette th́ thuộc vào hạng Rolls Royce với kỹ thuật tân kỳ phức tạp c̣n hơn gửi phi thuyền lên mặt trăng với bao nhiêu là chức năng khác nhau, chỉ bấm nút là điện chạy: Muốn nước bắn về phía sau hay phía trước? Vị trí bắn nước pḥng không sai trật, cần điều khiển tới lui vài cm? Muốn nước bắn ồ ạt như đại liên hay bắn từng bước từng bước thầm? Muốn nước bắn ít như gió thoảng mây bay hay bắn nhiều như băo biển Đông càn quét? Nước bắn xong có cần máy sưởi sấy khô một mối t́nh? Toilette này có sensor phát hiện:  khi cửa toilette mở  th́ nắp đậy tự động mở lên. Tôi bảo đảm mấy ông đi tiểu đứng sẽ thích máy này v́ chỉ cần bấm một nút khác   cái nắp ngồi tự động mở lên và đóng lại, không cần dùng tay rờ mó.

Cô nhân viên sau khi giải thích cho tôi những tiện dụng của khách sạn, làm cách nào tắt mở đèn và màn (tất cả bằng "remote control"), nhờ chúng tôi kư tên và rồi giao ch́a khóa pḥng.  Đợi cô ta rời khỏi pḥng, tôi chạy ra tường kính xem quang cảnh của bờ sông Thượng Hải. Bên ngoài  trời hơi sương mù hay v́ ô nhiễm không khí nên xem không được rơ, nhưng  cảnh th́ không chê vào đâu được: khách thấy toàn cảnh bao quát -panoramic view- của nhà lầu chọc trời dọc theo sông Huangpu. Nhiều tầu bè dong đèn tấp nập chở khách đi dạo bờ sông, trông thật là đẹp mắt (ngày hôm sau c̣n mờ hơn nữa nhưng ngày kế tiếp chúng tôi may mắn cảnh trí rơ hẳn ra).

Đợi không lâu lắm, trĩ của tôi mọc chưa đến giai đoạn khẩn trương đưa lên máy chém th́ may thay có tiếng gơ cửa: vợ chồng Phương Dung vừa đến, trễ hai giờ v́ máy bay chuyển tiếp từ Việt Nam bắt hụt chiếc bay đi Shanghai.  Chúng tôi thay quần áo lên xe chở đi dạo phố ở khu tô giới cũ của Anh rồi ăn tối ở một tiệm Việt Nam trong khu này.

Tô giới là đất của một nước này cho một nước khác thuê (có thể gọi là nhượng địa). Anh và Pháp đến Shanghai từ thế kỷ thứ 18 nên thiết lập tô giới riêng của họ trong Shanghai, khoảng từ năm 1849 đến năm 1946, cho đến khi Nhật Bản chiếm đóng Trung quốc th́ chấm dứt.

1 US dollar bằng 6 Yuan Trung quốc. Đồng Yuan tiếng Việt gọi là Nhân Dân Tệ. Kư hiệu chính thức của đồng Yuan theo ISO quốc tế là CNY (Chinese Yuan Renminbi), thế nhưng ở Trung quốc, tiệm nào cũng dùng kư hiệu RMB (viết tắt của chữ Renminbi). Theo bảng giá biểu này th́ một tô phở là 48 RMB = $8 US dollars, một đĩa sáu cái chả gị (nhỏ xíu) là 58 RMB = $10 US dollars.

02-February-2014:

Tôi ít ngủ, 5 giờ sáng là đă dậy. Đi chơi đến một nơi lạ tôi lại càng ít ngủ hơn. 4 giờ sáng tôi đă thức giấc, nhưng nh́n ra ngoài tôi không thấy ǵ hết v́ sương mù hay không khí ô nhiễm  dầy đặc. Trong cuộc chạy đua bắt kịp phương Tây tân tiến hóa quốc gia, Trung Quốc bất cần để ư đến sức khỏe dân chúng, không một cơ quan chính phủ nào kiểm soát khí thải từ nhà máy và xe cộ.

Chỉ cho đến khi không khí ô nhiễm quá tệ, đường phố mờ ảo, máy bay không c̣n thấy phi đạo đáp xuống, một cô gái nh́n một anh chàng gương mặt Tùng Lâm nhưng qua không khí bẩn mờ ảo dầy đặc cô ta lại tưởng anh ấy giống Alain Delon  th́ Shanghai hay Beijing mới ra lệnh bắt buộc trường học và nhà máy đóng cửa, giới hạn xe cộ lưu thông như ở Shanghai vào ngày 6 tháng 12 năm ngoái. Mức độ ô nhiễm vào hôm ấy lên cao gấp 24 lần tiêu chuẩn an toàn của cơ quan World Health Organization ấn định.

Tháng 11 năm ngoái, bác sĩ chuẩn bệnh khám phá một bé gái mới 8 tuổi đă bị ung thư phổi v́ không khí ô nhiễm, nhà cháu bé ở tỉnh Jiangsu, ngay trên một con đường nhộn nhịp xe chạy.  Theo một thống kê trên mạng của tờ báo People's Daily, trong tất cả các loại ung thư ở Trung quốc th́  bệnh nhân ung thư phổi v́ ô nhiễm không khí chết nhiều nhất. Ấy thế mà ở đây người ta lại không che mặt nhiều như ở SàiG̣n.

Chúng tôi đi bộ dọc theo bờ sông. Khu gạch xi-măng dọc theo bờ sông rộng vĩ đại buổi sáng sớm vắng người nhưng đến trưa, chiều và tối sẽ đông nghẹt như kiến.

Tôi kèm theo h́nh chụp với bức tượng Mao Trạch Đông để cho thấy như trong các nước Cộng sản khác, Trung Quốc cũng dựng nên lắm tượng lănh đạo của họ khắp mọi nơi. Đến thăm viếng nước Cộng Sản Trung Cộng mà không t́m hiểu lịch sử xẩy ra như thế nào th́ đáng tội đánh năm roi nên tôi cố gắng tóm tắt lịch sử Cộng Sản Trung Cộng và Mao Trạch Đông trong ba đoạn văn kế tiếp. Xin các cô kiên nhẫn đọc hết ba đoạn này v́ sau đó tôi sẽ viết chuyện t́nh lâm ly bi đát của tôi dài 500 trang mà cho đến nay, chưa một sử gia nào trên thế giới được biết.

Triều đại vua chúa cuối cùng của Trung quốc là đời nhà Thanh (1632-1912). Sau khi Từ Hi Thái Hậu băng hà vào năm 1908, vị Hoàng Đế cuối cùng được bổ ngai vua là Hoàng Đế Phổ Nghi, lúc bấy giờ mới được hai tuổi. Đất nước lục đục đảo chánh cho đến năm 1912 th́ Tôn Dật Tiên thành công lật đổ nhà Thanh, thành lập Trung Hoa Dân Quốc, tự xưng làm Tổng Thống lâm thời. Thế nhưng Tôn Dật Tiên thất bại trong việc thống nhất đất nước, nhiều đảng phái tranh giành Trung Quốc, và Viên Thế Khải của Đảng Dân Chủ thành công đánh bại Quốc Dân Đảng của Tôn Dật Tiên. Tôn Dật Tiên chạy sang Nhật Bản lưu vong.

Viên Thế Khải chết vào năm 1916. Trung Quốc lại rơi vào t́nh trạng chiến tranh giữa các quân phiệt tranh giành quyền hành mười mấy năm trời. Khi Tôn Dật Tiên chết vào năm 1925, Tưởng Giới Thạch nối vị nhưng Quốc Dân Đảng tách rời làm hai phe, một phe theo đảng Cộng Sản, sau này do Mao Trạch Đông lănh đạo. Tuy rằng hai phe đối đầu nhau, Tưởng Giới Thạch và Quốc Dân Đảng nắm quyền quốc gia cho đến khi Nhật xâm lăng  đánh nhau với Trung quốc từ năm 1937. Quốc Dân Đảng miễn cưỡng phải hợp tác với Đảng Cộng Sản của Mao Trạch Động để chống lại quân Nhật, và cuối cùng Trung Quốc giành quyền tự chủ vào năm 1945.

Nội chiến giữa Quốc Dân Đảng và Đảng Cộng Sản nhanh chóng xẩy ra cho đến tháng 1 năm 1949, Mao Trạch Đông chiếm đóng Bắc B́nh, đổi tên lại thành Bắc Kinh. Tưởng Giới Thạch thua trận khắp nơi, phải chạy sang Đài Loan và vào tháng 12 năm 1949 tuyên bố Đài Bắc là thủ đô tạm thời của Trung Hoa Dân Quốc.

Tháng 2 năm 2014, nhà văn Nguyễn Tài Ngọc sang Shanghai, đi dọc hết bờ sông Thượng Hải, đến gần tượng Mao Trạch Đông, t́m hàng bánh tiêu đỏ mắt muốn mua bánh ḅ bánh tiêu ăn mà không thấy. What kind of China is that? No bánh tiêu?

Trưa hôm nay chúng tôi đi ăn ở nhà hàng Maison de l'Hui. Lần đầu tiên tôi khám phá ra ngay lập tức là thức ăn Tầu ở đây không giống ở Mỹ. Và trong những ngày kế tiếp, mỗi lần ăn là mỗi lần thức ăn lại khác nữa. Phương Dung giải thích là Trung Quốc quá lớn, thức ăn mỗi vùng khác nhau: Hong Kong, Quảng châu, Shanghai, Tú Xuyên, Bắc Kinh....tôi viết theo trí nhớ, không biết có đúng không. Anh David nói với tôi có một lần anh được mời đăi ăn 109 món!

Buổi chiều chúng tôi ghé vào một khu phố cổ, người đông như kiến.

 

Phương Dung kéo chúng tôi ghé vào một tiệm chụp h́nh mặc quần áo Mafia Trung Hoa Máu nhuộm bến Thượng Hải. Mất khá nhiều th́ giờ mặc quần áo Tầu vào để chụp h́nh, nhưng tôi phải thú thật là trong tất cả các lần đi du ngoạn, lần này phải là lần nhớ đời không bao giờ quên với rất nhiều ấn tượng chẳng bao giờ phai nhạt v́ mọi người trông thật đẹp mắt với y phục lạ đời ḿnh không bao giờ mặc.

Sau đó Phương Dung dẫn mọi người vào mua áo xường xám để tất cả mặc tối ăn mừng sinh nhật  của tôi! Chưa bao giờ tôi được ăn một sinh nhật lớn như vậy, với tất cả bạn bè là chú Coóng và thím Xẩm.

Ấy là chưa kể trước đó chúng tôi đă lên tửu lầu thưởng thức bao nhiêu là thứ trà, với một cô giải thích tường tận cách rót trà, cách dùng tách trà nhỏ xíu dài chỉ bằng hai lóng tay (mà Phương Dung và vài cô sau này hiểu lầm khi cạo gió người ta dùng nó để chụp phần không cần cạo gió).

Chúng tôi ở Shanghai ba đêm. Ngày kế tiếp chúng tôi đi xem vườn Lingering GardenSuzhou, Tô Châu. Trước đó, xe ghé vào ăn ở Pan Pacific Hotel, Suzhou.

Lingering Garden là một vườn hoa nổi tiếng, được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1997.

Tô Châu, Suzhou, ngày xưa là thủ đô của nhà Ngô, là một địa điểm lịch sử của chuyện nàng Tây Thi. Tục truyền Tây Thi đẹp đến nỗi chim bay thấy nàng phải rớt xuống đất, cá thấy nàng cũng ngừng bơi rớt xuống đáy. V́ thế câu nhan sắc "chim sa cá lặn" chỉ người đẹp là từ điển tích Tây Thi. Vua nước Việt là Câu Tiễn bị quân nhà Ngô đánh bại nên trả thù bằng cách t́m một cô đẹp nhất nước Việt, Tây Thi, dâng cho vua nhà Ngô là Phù Sai để Phù Sai mê mệt Tây Thi đến nỗi sao lăng việc nước , tạo cơ hội cho Câu Tiễn dấy binh trả thù.

Đây là cầu Tây Thi ở Mộc Độc, Tô Châu:

nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/Xi_Shi

Tôi xin nói thêm là khi tham khảo về câu chuyện Tây Thi, tôi mới biết "Tây Thi gái nước Việt", nước Việt ở đây không phải là nước Việt Nam, mà là nước Việt của Trung Quốc. Nó là một trong mười mấy nước tự chủ của Trung Quốc vào năm 350 TCN (Trước Công Nguyên) như Triệu, Nguy, Hàn, Tề, Vệ, Lỗ, Tống, Tần, Sở..... Tây Thi tên Hán là Xi Shi, là một trong bốn nàng đẹp nhất thời cổ xưa Trung Hoa.

Buổi tối chúng tôi ghé vào một nhà hàng quái đản, phát xuất từ Đài Loan, nhưng rất đắt khách ở Trung Quốc, có vài tiệm ở nhiều thành phố khác nhau. Tiệm ăn chúng tôi đến là ở Shanghai. Một người đi ngang qua cửa tiệm, thoạt nh́n bảng hiệu sẽ tưởng là nơi đi restroom. Thật ra, nó là một nhà hàng mà bàn ghế, chén đĩa, ly tách thiết kế theo đồ dùng toilette, thậm chí có cái làm theo dạng phân người.   

 

Trên đường đi từ Shanghai  đến Hangzhou, xe chúng tôi ghé vào Zhouzhuang. Zhouzhuang   làng sông cổ nhất của Trung quốc, nh́n như là Venice của China. Zhouzhuang cách Shanghai 60 km, cách Suzhou -Tô Châu 38 km . Du khách nên đến đây thật sớm v́ sau 10 giờ sáng làng phố sẽ chật cứng du khách v́ đường đi rất hẹp. Khu nhà phố này xưa hơn 900 năm, ngày xưa nhộn nhịp bán thức ăn, gấm, đồ gốm, thủ công nghệ. Làng này ngày xưa được một Phật tử giầu có tên là Zhou Digong dâng hiến nên người ta đổi tên thành Zhouzhuang (nghĩa là Làng của ông Zhou).

Ở đây có nhiều nhà và cầu xây từ đời nhà Minh (CE 1368-1644),  Thanh (CE 1644-1911), và Nguyên(CE 1279-1368).

Mặc dù làng sông này rất xưa, nó chỉ mới được khám phá vào giữa thập niên 1980. Vào tháng 10 năm 1984, nhiều bức tranh Trung Hoa do một họa sĩ vô danh vẽ được trưng bày ở một pḥng triển lăm tranh ở New York, mà chủ là ông Armand Hammer. Hammer là một người Mỹ giầu có gốc Do Thái, sinh ở New York, Giám Đốc của Occidental Petroleum.

Một hôm có dịp viếng thăm Trung quốc, Armand Hammer mua một bức tranh trưng bày này đem theo để tặng Đặng Tiểu B́nh. Bức tranh ông ta mua vẽ chiếc cầu đôi ở Zhouzhuang, với tựa đề là: "Nhớ làng xưa". Đặng Tiểu B́nh nhận xong, ngạc nhiên là nước ḿnh có một nơi đẹp như thế. Tin tức nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi, và rồi từ đó đến giờ, du khách đổ xô đến Zhouzhuang  thăm viếng.

Chuyến đi này chúng tôi có nhiều cái hên:

- Cái hên thứ nhất là tưởng Shanghai bị mù mờ v́ ô nhiễm th́ đến ngày thứ ba trời rất trong.

- Thứ hai, không hẹn mà gặp, không biết mà thấy, đêm thứ ba Shanghai bắn pháo bông long trời lở đất. Từ pḥng ngủ khách sạn, tôi đếm hơn 30 chỗ dọc theo hai bờ sông bắn pháo bông cùng một lúc, rất là lâu.

- Thứ ba sáng ngày rời Shanghai, đang ăn điểm tâm th́ thần tài đến cho tiền và lân đến trước khách sạn múa.

- Thứ tư, đă leo lên xe, xe chạy một, hai phút th́ tiệm ăn này đốt pháo bông và múa lân nên chúng tôi ngừng xuống xem. Tôi có quay video:

http://www.youtube.com/watch?v=VIfgm4xZXOs&feature=c4-overview&list=UU4HgKHBPJSc7IixTnLnfqNw

http://www.youtube.com/watch?v=Snt9dJhip98&feature=youtu.be

- Và thứ năm, mưa tuyết đúng ngày chúng tôi leo Vạn Lư Trường Thành. Họ nói năm nay hạn hán, mùa mưa này chưa có mưa. Đây là là lần đầu tiên trong 107 ngày trời mới mưa, mà lại mưa tuyết. Đây cũng là lần đầu tiên trong 60 năm tuyết rơi vào tháng Hai mùa Đông, rất trễ.

Từ Zhouzhuang, xe chạy độ một tiếng rưỡi th́ đến Hàng Châu (Hangzhou), nơi có Hồ Tây mà tục truyền là Tây Thi đầu thai ở đây. Đây cũng là nơi Hotel Four Seasons tọa lạc (sát bên Hồ Tây), một khách sạn năm sao rộng mênh mông xây như cung điện vua.

Tôi không là Tây Thi nhưng sắp sửa được đầu thai ở Four Seasons Hotel để gặp Tây Thi.

Nguyễn Tài Ngọc

February 2014

http://www.saigonocean.com

 

Tài Liệu Tham Khảo:

http://www.upi.com/Top_News/World-News/2013/12/06/Shanghai-closes-factories-as-air-pollution-hits-hazardous-level/UPI-59771386351763/

http://www.theguardian.com/environment/chinas-choice/2013/nov/07/china-air-pollution-eight-year-old-cancer

http://www.chinatravel.com/focus/water-town/zhouzhuang/   

http://en.wikipedia.org/wiki/History_of_China

http://en.wikipedia.org/wiki/Lingering_Garden

http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%ADp_tin:Xi_Shi_bridge_in_town_of_Mudu.JPG