Trung quc, Hong Kong

February 2014

 

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm

 

 

Shanghai

 

Bruce Lee

 

Tôi chưa bao giờ đi Hong Kong hay China, Trung quốc. Trước 1975 ḿnh gọi China là Trung Hoa. Bây giờ ở Việt Nam ai cũng gọi là Trung quốc. Đời sống phức tạp v́ hỉ nộ ái ố chưa đủ, một việc rất đơn giản như chữ dùng cũng làm cho ḿnh thêm nhức đầu phân tán trí óc. Trung Hoa hay Trung quốc? Cơm hay Phở?

 

Tuy rằng tôi có ư kiến riêng  về Cơm hay Phở món nào ngon hơn, ai có cho tôi bạc tỷ tôi cũng ngậm miệng hé răng không dám bàn luận v́ tôi không ngu đến nỗi tự kết án cuộc đời; nhưng giữa Trung Hoa hay Trung quốc th́ có lẽ chúng ta nên dùng chữ Trung quốcTrung quốc có ư nghĩa bao gồm tất cả đất đai nội bộ Trung Hoa, Măn Châu, Nội Mông, Tân Cương, và Tây Tạng. Trung Hoa mang tính chất văn chương, chỉ dùng trong tên gọi như Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa.

 

Với 1.351 tỷ người, Trung quốc là nước đông dân nhất thế giới. Tuy nhiên, có tiên đoán đến năm 2030 th́ Ấn Độ sẽ qua mặt Trung quốc với nhiều số người ăn cà-ri hơn.

 

Lư do nào cho đến nay tôi chưa đi Trung quốc? Xin mời các bạn thử đoán xem câu trả lời nào đúng:

 

A. Tôi sợ khi vừa đặt chân vào Trung quốc th́ cái trụ Mă Viện trồng trong thời đánh nhau với Hai Bà Trưng vào năm 43 có khắc câu: Đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt (Cột đổ th́ cả dân Giao Chỉ sẽ bị tiêu diệt) bị đổ xuống th́ dân Trung quốc sẽ mang tôi ra thiến cái của quư.

 

B. Chuyện t́nh Lương Sơn Bá & Chúc Anh Đài không lâm ly bằng cặp cải lương Hùng Cường & Bạch Tuyết.

 

C. Công thức làm bánh tiêu đă được gián điệp của Tưởng Giới Thạch mang về Chợ Lớn khi Mao Trạch Đông lên nắm quyền.

 

D. Tôi mê các cô đào da trắng tóc vàng như Raquel Welch, Marilyn Monroe, chứ không mê Cheng Pei Pei hay Phung Bao Bao (Phung Bao Bao là Phùng Bửu Bửu chứ không phải cô Phang có hai bánh bao).

 

E. Tôi sợ gặp lại các bậc sư phụ tiền bối đă truyền bí kiếp ăn ở kém vệ sinh để bây giờ người Việt Nam đứng đái đầy đường.

 

F. Tất cả câu trên đều đúng.

 

Với lời rủ rê của vợ chồng Phương Dung, vào ngày mùng 1 Tết vợ chồng chúng tôi bay từ Los Angeles sang Trung quốc với lịch tŕnh ghé thăm Thượng Hải, Hàn Châu, Bắc Kinh và Hồng Kông.

 

Năm  quốc gia du khách đến thăm nhiều nhất thế giới là:

 

1. Pháp            - 83 triệu du khách/ hàng năm.

2. Hoa Kỳ                - 67 triệu du khách.

3. Trung quốc         - 57.7 triệu du khách.

4. Tây Ban Nha       - 57.7 triệu du khách

5. Ư-Đại-Lợi           - 46.4 triệu du khách.

 

Tuy rằng du khách đến thăm Pháp nhiều nhất thế giới, nhưng số tiền du khách tiêu nhiều nhất thế giới là ở Mỹ với 126.2 tỷ dollars, nh́ là Tây-Ban-Nha với 56 tỷ dollars, Pháp chỉ đứng thứ ba với 53.6 tỷ dollars.

 

Từ Los Angeles cũng có máy bay trực tiếp đi Shanghai, Hong Kong, nhưng v́ giá rẻ hơn các hăng khác hơn vài tô bánh canh, và v́ muốn đi về cùng một hăng máy bay, chúng tôi phải chọn United Airlines với trạm chuyển tiếp ở San Francisco. Đây là một lỗi lầm tai hại v́ thứ nhất mất nhiều th́ giờ (lượt về máy bay chuyển tiếp từ San Francisco về Los Angeles trễ  hai tiếng), và thứ hai, máy bay nội địa lẫn quốc ngoại của United Airlines quá cũ kỹ, lỗi thời, mua từ thời vua Hùng Vương đời thứ Tám.

 

Máy bay các hăng khác như Eva, Virgin Australia, Virgin America... mỗi ghế có màn ảnh xem TV hay ciné riêng lúc nào cũng được. Máy bay của United Airlines vẫn c̣n kiểu cũ chỉ có một màn ảnh truyền h́nh chiếu phim nhất định cho tất cả hành khách xem cùng một lúc.

 

United Airlines là hăng máy bay Mỹ, nhưng Chinatown ở San Francisco lớn thứ nh́ ở châu Mỹ sau Chinatown ở Vancouver, Canada, nên chuyến bay của tôi từ San Francisco toàn là da vàng mũi tẹt với đa số là người Hoa, thiểu số là Việt Nam và lác đác vài người Mỹ da trắng. Bước vào trong máy bay một người sẽ có cảm tưởng nó phát xuất từ Chợ Lớn chứ không phải đi từ một thành phố của Hoa Kỳ v́ hành khách toàn là tóc đen nói chuyện xí-xa xí-xô.

 

Đă không có màn ảnh riêng, xem phim riêng biệt, mà c̣n ngồi ở hàng ghế Economy  khoảng trống chỉ cách ghế trước một tấc làm tôi phải duỗi chân ra hàng đi khiến bao nhiêu người vấp té, chuyến bay 747-400 từ San Francisco đến Shanghai Pudong International Airport là một chuyến đi địa ngục tôi đếm từng giờ mong cho đến nơi. Boeing 747-400 sản xuất lần đầu tiên vào năm 1989, chấm dứt vào năm 2009, cũ c̣n hơn bồ cũ của tôi bây giờ đă 80 tuổi nên nếu ai có phải đi máy bay Boeing 747 th́ tôi khuyên chỉ nên đi 747-8 mới  mà chiếc đầu tiên giao cho khách hàng vào năm 2012. (Boeing 747-8 hiện giờ    119 chiếc đặt mua, so với Airbus A380 với 181 chiếc đặt mua).

 

Sau 13 giờ bay, chiếc Boeing 747-400 đáp xuống phi trường Shanghai Pudong. Cảm tưởng của tôi khi bánh xe máy bay chạm phi đạo giống y hệt như cảm tưởng của tôi vào năm 1995 khi bước chân khỏi xe lửa đặt chân lên đất Nam Định: tôi đặt chân lên một quốc gia thù nghịch Cộng Sản. Nhưng lần này tôi không có cái cảm tưởng âu lo, sợ hăi như lần đầu tiên vào Bắc Việt, mà tôi có cùng cảm tưởng thích thú như khi vào nhà chị cùng cha khác mẹ của tôi ở Ngă Sáu Năng Tĩnh lúc bấy giờ: tôi đến một nơi chưa bao giờ trong đời ḿnh đă đến.  

 

Cùng với 2.12 triệu du khách Mỹ là nước thứ tư đến thăm Trung quốc nhiều nhất (thứ nhất là Đại-Hàn với 4.19 triệu, thứ hai là Nhật Bản với 3.66 triệu, thứ ba là Nga với 2.54 triệu, thứ bẩy là Việt Nam với 1 triệu du khách), tôi đi qua Immigration - Sở Di Trú của  nước Cộng Sản Trung Cộng đông dân nhất thế giới, với ba niềm kinh ngạc thật sự ngoài sức tưởng tượng:

 

- thứ nhất, nhân viên Immigration Trung quốc trẻ tuổi, lễ phép, niềm nở chào đón du khách (tôi không chụp h́nh được v́ giống như những quốc gia khác, khu vực này cấm chụp h́nh).

 

- thứ hai, họ mặc đồng phục rất đẹp mắt như các quốc gia tự do, không có vẻ quân đội.

 

- thứ ba, tốc độ vượt qua cửa ải Immigration và Customs - Quan Thuế (Hải Quan) nhanh hơn sao xẹt (chúng tôi không bị xét ǵ ở Quan Thuế), chỉ vài phút là chúng tôi đă  ra ngoài.

 

Trong đầu óc tôi đă nghĩ Immigration & Customs ở Cộng Sản Trung quốc như Cộng Sản Việt Nam: quân phục nhất định không phải do Ralph Lauren vẽ kiểu, tương đối già, đằng đằng sát khí, hạch sách du khách, đ̣i hỏi hối lộ, nên c̣n bàng hoàng kinh ngạc v́ họ niềm nở và thủ tục quá nhanh chóng, tôi lại bước sang kinh ngạc thứ hai khi vừa đẩy xe hành lư ra khỏi cửa xét th́ gặp nhân viên của khách sạn Waldorf Astoria Shanghai cầm bảng đón, đưa chúng tôi ra xe Mercedes E350 đợi sẵn để chở về khách sạn năm sao Waldorf Astoria Shanghai On The Bund (bund là bờ sông, chữ thường dùng ở các quốc gia Á Châu như Ấn Độ, Trung quốc...).

 

 

Hotel Waldorf Astoria Shanghai On The Bund  khởi điểm của một chuyến du lịch đầy kinh ngạc nhất đời của vợ chồng tôi. So với những người khác, vợ chồng tôi du lịch đó đây cũng khá nhiều, nhưng tất cả là với phương tiện di chuyển Tây ba lô, ngồi ghế máy bay Economy, ở khách sạn Motel 6, ăn ḿ gói Hai con cua, đi xe điện ngầm 10 dollars/một ngày, và tôi là người phải nhức đầu nghiên cứu chỗ nào nên đi thăm viếng.

 

Trái lại, chuyến du lịch Trung quốc & Hong Kong lần này vợ chồng Phương Dung lo hết mọi nơi đi xem, tôi không phải nghiên cứu trước ở nhà để khi đến nơi chạy đôn đáo t́m nơi ḿnh muốn đi. Chúng tôi ở toàn  khách sạn nguy nga sang trọng năm sao ở bốn thành phố đến thăm. Địa điểm của mỗi khách sạn quá hoàn hảo gần ngay những trung tâm du lịch, cảnh nh́n từ pḥng khách sạn vô cùng đẹp.  Ở Hồng Kông, cảnh từ Peninsula Hotel vô cùng spectacular, Hong Kong Harbor với cả trăm building cao ốc bên kia vịnh ngay trước khách sạn. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi được xe Rolls Royce đưa đón từ phi trường ở Hong Kong.

 

Yes, Vạn Lư Trường Thành hay Tử Cấm Thành nguy nga, đại, nhưng ai cũng có thể dùng bất cứ phương tiện nào, ở bất cứ hotel đắt rẻ để đến hai nơi này. Chuyến đi này của chúng tôi có thể nói là một lần trong đời,  once in a lifetime,  một người mới có một cơ hội trải qua.

 

Do đó, nếu có độc giả nào muốn hỏi chi tiết về chuyến đi du lịch China & Hong Kong lần này của tôi (chuyến đi Nhật Bản vừa rồi khá nhiều người hỏi, một ông c̣n hỏi tôi muốn mua vé đi tour giống y chang những chỗ tôi đă đi qua th́ mua ở đâu), th́ tôi xin báo trước là trừ khi chúng ta trúng vé số độc đắc Powerball,  chuyến đi của chúng tôi lần này chỉ xẩy ra trong giấc mơ.

 

(c̣n tiếp)

 

Ảnh sau đây chụp ở Shanghai:

 

Hotel Waldorf Astoria Shanghai On The Bund

 

 

 

Bờ sông Shanghai

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Phố cổ Shanghai

 

 

 

 

Ảnh sau đây chụp ở Hangzhou:

Hotel The Four Seasons Hangzhou

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh sau đây chụp ở Water town Zhouzhuang:

 

 

 

 

Ảnh sau đây chụp ở Beijing:

 

Hotel The St. Regis Beijing

 

 

 

Vạn Lư Trường Thành - The Great Wall of China

 

 

 

 

 

 

 

Tử Cấm Thành - The Forbidden City

 

 

 

 

 

 

vài cảnh ở Beijing

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh sau đây chụp ở Hong Kong:

 

Xe Rolls Royce của The Peninsula Hong Kong đưa đón ở phi trường

 

 

The Peninsula Hong Kong

 

 

 

 

Cảnh nh́n từ pḥng ngủ tầng thứ 26 của The Peninsula Hong Kong

 

 

 

 

 

 

 

 

vài cảnh Hong Kong

 

 

 

 

 

Nguyễn Tài Ngọc

February 2014

http://www.saigonocean.com

 

Tài Liệu Tham Khảo:

http://en.wikipedia.org/wiki/World_Tourism_rankings

http://travel.trade.gov/view/f-2000-99-001/forecast/Forecast-COUNTRIES.pdf

http://en.wikipedia.org/wiki/China

http://en.wikipedia.org/wiki/Boeing_747-8

http://en.wikipedia.org/wiki/Airbus_A380

http://skift.com/2014/01/21/20-countries-where-tourists-spent-the-most-money-in-2012

http://www.china.org.cn/top10/2012-02/28/content_24712751.htm

http://en.wikipedia.org/wiki/Tourism_in_China