Viếng thăm New York, Portland (Maine),

Montreal và Ottawa, Canada 16 đến 24-Oct-2013

Phn 2: Portland, 18 và 19-Oct-2013

 

Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/trangNTN.htm

 

 

Hai ngày ở New York trôi qua quá nhanh. Tôi tiếc nuối phải giă từ khách sạn Waldorf Asteria v́ địa thế lợi điểm của nó ở ngay trung tâm sinh hoạt. Chả bù với lần vừa rồi đến New York chúng tôi ở Queens v́ ham ở khách sạn ba sao rưỡi giá rẻ hơn, khi đi chơi lấy metro vào Manhattan. Một đêm xuống nhầm trạm, đi bộ t́m lối trở lại trạm kế tiếp mà chung quanh toàn là người da đen, tôi đă tưởng vợ tôi bỏ mạng là Lê Lai cứu chúa khi bị cướp hy sinh đứng lại đánh nhau để cho tôi bỏ chạy.

6:45 sáng xe khách sạn chở chúng tôi ra phi trường JFK để bay đi Portland, Maine trên chuyến máy bay JetBlue 9:12 sáng. JetBlue là hăng máy bay nhỏ, tương đối mới, sáng lập vào năm 1998, phi trường căn cứ hoạt động là JFK, New York. Máy bay  JetBlue không có First Class, và cũng như những hăng máy bay nhỏ chuyên bay đường ngắn hạn như SouthWest, Spirit, Virgin America..., Jetblue đặt trọng tâm vào bán vé máy bay rẻ nên họ cắt bỏ tất cả những chi phí không cần thiết. Máy bay không bao giờ chạy lùi trên mặt đất nên trước khi khởi hành luôn luôn có xe đẩy lùi ra đường đi rồi phi công  mới chạy ra phi đạo. JetBlue quá hà tiện không có cả xe đẩy phi cơ nên hành khách phải cùng nhau nối ṿng tay lớn h́ hục hè nhau đẩy máy bay ra đường cái.

Không đầy một giờ 15 phút, chiếc máy bay phản lực nhỏ Embraer 190 một trăm chỗ ngồi đáp xuống Portland, Maine.

Chúng tôi trực chỉ đến quầy mướn xe, và sau khi trả lời những câu hỏi căn bản hăng xe nào cũng hỏi: "Anh có cần mướn GPS?" -Không. "Anh có cần đóng bảo hiểm để khỏi phải trả deductibe?" -Không. "Anh muốn nâng cấp lên xe xịn hơn?" -Không. "Anh muốn trả tiền xăng trước?" -Không. "Anh muốn nghe nhạc Tuấn Vũ, Phi Nhung?" -Không. "Anh muốn mướn thêm một ngày đi chơi riêng với em mà vợ anh không biết?" -Có. Xin lỗi, tôi viết sai, -Không, tôi lấy chiếc xe Nissan Altima, bấm vào địa chỉ khách sạn vào GPS của tôi mang đi, chúng tôi trực chỉ Hilton Garden Inn Waterfront, số 65 Commercial Street, Portland.

Xe chạy chưa đầy ba phút th́ từ đằng sau tôi nghe một tiếng hét thất thanh của Phương Dung: "Ngừng lại!". Đạp thắng đậu xe đại ngay giữa đường hai bên cây cối mà tôi hoang mang  không biết chuyện ǵ vừa mới xẩy ra: Phương Dung để quên nhẫn hột xoàn to bằng nửa cục xí mụi ở quầy mướn xe? Một người nào cần emergency đi tiểu nên yêu cầu xe đ̣ ngừng giữa đường cho hành khách xuống ruộng?

Nỗi thắc mắc của tôi được trả lời ngay lập tức khi Phương Dung chỉ sang lùm cây bên tay trái lá đủ mầu vàng đỏ: "Trời ơi, lá vàng đẹp quá! Ḿnh phải xuống chụp h́nh".

Thế rồi tay mang hai vũ khí lợi hại không bao giờ rời khỏi ḿnh, AK47 và M16, xin lỗi, iPad Version 2 và iPad Version 3, Phương Dung xuống chụp cảnh lá vàng đầu tiên chúng tôi thấy ở Maine.

Hilton Garden Inn nằm sát biển, trong downtown.

Với dân số 66,214 người trong thành phố, và 203,914 người kể cả vùng phụ cận thành phố, Portland là thành phố rất nhỏ (thành phố tôi  ở , Simi Valley, có 120,000 dân mà tôi đă cho là nơi khỉ ho c̣ gáy). Cảnh trí và nhà cửa chung quanh lác đác, downtown chỉ thưa thớt vài building.  Ấy thế mà với 230 nhà hàng trong dân số thành phố 66,214 người, Portland là thành phố có nhiều tiệm ăn nhất nước Mỹ so với tỷ lệ đầu người. Hai ngày ở Portland tôi lái xe ra ngoài chụp h́nh   quên mất chụp h́nh downtown Portland vào ban ngày (chúng tôi có vào downtown nhưng là ban đêm để ăn tối).

Đă đến giờ ăn trưa nên chúng tôi đi bộ vài blocks đến một tiệm ăn.

Không ai đến đây ăn xôi đậu đen, cơm tấm sườn b́ chả hay bánh gị v́ đây là Maine, nơi bán thức ăn biển và tôm hùm nổi tiếng -Maine lobster- bán gửi đi khắp nước Mỹ.

Gió thổi tung tóc, tung váy, tung khăn giấy thế nhưng gió không thể nào x́-tốp được chúng tôi, những người có tâm hồn ăn uống trưa hôm nay. Chúng tôi gọi nghêu, hến, bouillabaisse, tôm hùm, vừa ăn vừa ngắm nghía biển cả của bến Bạch Đằng ngay trước mặt.

Ở nhà khi lên Internet t́m xem tuần lễ cao điểm lá vàng rơi, peak foliage  vùng Portland, Maine, tôi biết là chúng tôi ở ngay thời gian đó, từ 18-Oct đến 22-Oct. Lá vàng rụng từ miền Bắc trước rồi dần dần xuống về phía Nam. Ở Ottawa hay Montreal, cao điểm peak foliage là cuối tháng 9, đầu tháng 10. Hôm nay là 17-Oct, hai tuần đă qua kể từ đầu tháng 10, chắc chắn Montreal và Ottawa đă hết lá vàng đẹp  nên nếu không thấy lá vàng ở Maine hôm nay và ngày mai th́ sẽ có bốn người trong xe tôi hát bài "Không biết hôm nay v́ sao tôi buồn..." .

Có năm nơi gần Portland theo các trang web chỉ để xem lá vàng:

1. Freeway 295 & Highway 1 từ Portland to Bath.

2. Highway 201, Highway 17 từ Augusta đi lên phía Bắc và phía Nam ra biển.

3. Highway 35 từ Portland đến Bethel.

4. Vùng Cape Elizabeth.

5. Đường cao tốc Hồ Chí Minh - Trung Lương đi Mỹ Tho.

Tôi không đi Augusta (số 2) v́ quá xa không có th́ giờ. Tôi cũng không đi đường cao tốc Trung Lương v́ sợ ổ gà (số 5). Bath chỉ cách xa Portland 54km -34 miles nên theo chương tŕnh cũ dự lễ hạ thủy,  sau khi ăn trưa, tôi lái xe trực chỉ đến Bath (số 1).

Trước khi lên freeway, chúng tôi ngừng chụp h́nh ở nhà thờ The Cathedral of the Immaculate Conception trên đường Cumberland Avenue   Congress Street.

Và rồi đây là h́nh chụp dọc theo Highway 1 đến thành phố Bath. Trên đường đi thấy nơi nào đẹp là chúng tôi dừng xe lại chụp h́nh, thành ra nếu những độc giả nào thường hỏi chính xác địa điểm của nơi tôi đă đi qua trong những bài viết du lịch của tôi th́ xin lỗi tôi xin báo trước  tía tôi cũng không thể nào biết được những chỗ tôi đă ngừng là ở đâu.

Hai giờ đồng hồ sau, sau một tai nạn du lịch v́ Phương Dung quá ư hồ hởi khi được tận mắt mục kích xem lá vàng nên làm đổ cả một ly cà phê McDonald's tung tóe ở băng ghế ngồi đằng sau làm tôi phải h́ hục lau chùi thủ tiêu tang chứng như lau máu của một nạn nhân trong chuyện kinh dị Stephen King, chúng tôi đến thành phố Bath, với lác đác vài người ở bờ sông.

Xưởng đóng tầu Bath Iron Works ở đây, nhưng từ ngoài đường nh́n vào, tôi không thấy bóng dáng chiến hạm Zumwalt ở đâu hết mà chỉ thấy một phần của một chiếc tầu khác đang được xây dựng.

Đây là ảnh chiến hạm Zumwalt đáng nhẽ chúng tôi đến xem hôm nay:

Viện Bảo Tàng Maine Maritime Museum ở ngay kế đó nên chúng tôi chụp vài tấm h́nh để chứng tỏ là cho dù là lễ hạ thủy đă bị hủy bỏ, chúng tôi cũng đă  trung thành đến nơi.

Rời Bath trở về Portland, tôi vẫn c̣n tiếc nuối không được tham dự lễ hạ thủy chiến hạm mang tên của Đô Đốc Elmo Russell "Bud" Zumwalt, Jr. Ông Zumwalt sinh năm 1920, là người trẻ tuổi nhất giữ chức vụ Chỉ Huy Trưởng tất cả hoạt động của Hải Quân. Ông là người áp dụng nhiều cải tiến trong Hải Quân, kể cả mở đường nâng đỡ phụ nữ và người da đen vào chức vụ quan trọng, và là người đóng vai tṛ quan trọng trong lịch sử Hải Quân Hoa Kỳ cũng như  trong chiến tranh Việt Nam (từ năm 1968 đến 1970, Đề Đốc Zumwalt là Chỉ Huy Trưởng Hải Quân Hoa Kỳ ở Việt Nam).

Chuyện gia đ́nh của Đô Đốc Zumwalt là một chuyện thương tâm v́ trong thời chiến tranh  Việt Nam, ông là người ra lệnh thả độc dược da cam agent orange tiêu hủy cây rừng  với mục đích không cho Việt Cộng có chỗ núp. Lúc bấy giờ, con trai của Zumwalt, Thiếu Úy Elmo R. Zumwalt III, tuần tiểu tầu trên sông ng̣i Việt Nam. Khi trở về Mỹ, cậu con trai lấy vợ, sinh con, trở thành một luật sư. Thế nhưng sau đó cậu ta khám phá là bị ung thư hệ thống tuần hoàn, và đứa bé con trai của cậu ta (cháu ông Đô Đốc Zumwalt) bị rối loạn chức năng bẩm sinh (congenital dysfunction).

Con trai của Đô Đốc Zumwalt không bao giờ đổ lỗi cho bố ra lệnh thả độc dược ở Việt Nam ảnh hưởng cho ḿnh ḿnh bị ung thư. Trong quyển sách ''My Father, My Son'' mà hai bố con viết chung với nhau, cậu con Elmo Zumwalt III viết: ''Tôi không bao giờ đặt câu hỏi về chiến lược quân sự bố tôi đă quyết định ở Việt Nam, và tôi cũng không nghi ngờ, ngay cả chỉ một phút, là trong những quyết định của bố tôi, cứu người  luôn luôn là ưu tiện quan trọng nhất khi ông suy nghĩ về chiến lược. Trong cương vị một người con đối với cha, tôi khâm phục và thương bố tôi vô bờ bến, và trong cương vị một nhà lănh đạo, ḷng  kính trọng của tôi đối với bố tôi thật là sâu sắc". (''I do not second-guess the decisions Dad made in Vietnam, nor do I doubt for a minute that the saving of human life was always his first priority in his conduct of the war. I have the greatest love and admiration for him as a man, and the deepest respect for him as a military leader.'')

Đô Đốc Zumwalt viết: ''Bây giờ với kiến thức mở rộng về độc dược da cam, nếu đặt tôi vào trường hợp cũ, tôi vẫn ra lệnh thả agent orange v́ nó đă đạt được mục đích (giết chết cây rừng, VC không có chỗ núp nên không thể ẩn ḿnh giết hại quân lính Mỹ). Thế nhưng nói thế không có nghĩa là tôi không đau đớn khi nghĩ đến con trai tôi  bị ung thư, hay cháu nội tôi bị rối loạn chức năng bẩm sinh. Sự khổ đau của con trai tôi và cháu tôi là điều đầu tiên tôi nghĩ đến mỗi sáng thức dậy và mỗi tối trước khi đi ngủ". (''Knowing what I know now, I still would have ordered the defoliation to achieve the objectives it did. But that does not ease the sorrow I feel for Elmo, or the anguish his illness, and Russell's disability, give me. It is the first thing I think of when I awake in the morning, and the last thing I remember when I go to sleep.'')

Cậu con trai mất vào năm 1988, hưởng thọ 42 tuổi. Đô Đốc Zumwalt mất vào năm 2000, hưởng thọ 79 tuổi.

Tôi có mua hai quyển sách này về Đô Đốc Zumwalt:

Trên đường về, chúng tôi ghé qua một di tích lịch sử, cầu treo Androscoggin Swinging Bridge. Cầu này khởi sự xây vào năm 1892, nối liền hai thành phố Topsham HeightsBrunswick. Nh́n chiếc cầu khỉ kiên cố bằng sắt xây nối hai thành phố nhỏ (tiếng Mỹ là Cầu Treo Androscoggin nên nó rung rinh khi ḿnh đi bộ trên cầu), tôi không khỏi liên tưởng đến bao nhiêu cầu khỉ đơn giản chỉ nối lại bằng cây gỗ ở miền Nam. Việt Nam chúng ta thua xa xứ người cả trăm năm, không bao giờ bắt kịp.

Sáng hôm sau, sau khi dùng điểm tâm bánh cuốn Thanh Tŕ, bánh canh gị heo, và cà phê sữa đá ở khách sạn (ai tin tôi th́ nên chuẩn bị bán nhà), chúng tôi ghé vào vài tiệm kế bên để Phương Dung đi shopping.

Tôi chở mọi người đi xem Victoria Mansion. Sau khi mua vé $16 một người, tôi khám phá ra là không được chụp h́nh ở bên trong, và chúng tôi phải đi theo một người hướng dẫn tour, thời gian mất khoảng một tiếng. Không có th́ giờ nên tôi hỏi họ có thể nào tôi không cần đi theo tour, vẫn trả tiền,  v́ chúng tôi chỉ muốn xem khoảng 10 , 15 phút. Họ trả lời không nên chúng tôi cám ơn, lấy tiền lại và lái xe đi Highway 35 (số 3 trong chương tŕnh).

Highway 35 qua vài sông hồ.

Chúng tôi quay trở lại và ngừng ăn trưa ở tiệm SaiGon Restaurant, địa chỉ 795 Forest Ave, Portland, ME 04103, nằm ngay trên đường về.

Saigon Restaurant nhỏ, trần nhà thấp, nhưng vừa ngồi vào bàn, tôi để ư một vài tờ báo Mỹ ở Portland  cắt lộng kính treo trên tường, khen nhà hàng này ngon. Thức ăn ở đây ngon thật. Chỉ vào ngày thứ tư của chương tŕnh đi chơi tám ngày mà chúng tôi đă t́m được thức ăn Việt Nam (bốn ngày sau ở Montreal và Ottawa th́ nhà hàng Việt Nam đầy dẫy), chả bù cho lúc  đi cruise, 7 ngày lênh đênh ăn thức ăn Mỹ ná thở, sẽ không ai t́m được một món ǵ lây lất mùi nước mắm.

Ăn xong, tôi lái đi xem ngọn hải đăng Portland Head Light ở Cape Elizabeth. Có sáu ngọn hải đăng ở khu Portland, nhưng cái này là lớn nhất. Maine1.3 triệu dân, tiểu bang về dân số đứng gần chót, thứ 41, trên nước Mỹ. Tôi đọc đâu đó Portland Head Light là nơi du khách đến xem nhiều nhất ở Maine. Điều này chứng tỏ là Maine chẳng có ǵ để xem, ngoại trừ đi xem lá vàng!

Từ Cape Elizabeth lái về phía Nam độ 45 phút.

Chúng tôi ngừng ở một nhà kiến trúc nổi tiếng ở Portland, The Wedding Cake House,

rồi ghé vào một thành phố ven biển tên là Kennebunkport. Nhà dọc theo bờ biển ở đây rất đắt tiền, to lớn vĩ đại. Gia đ́nh Tổng Thống Bush có nhà nghỉ mát ở đây nên khi làm Tổng Thống, hai bố con thường mời các nguyên thủ quốc gia như Margaret Thatcher, Gorbachev, Putin, Sarkozy... đến đây nghỉ mát. Rất tiếc là khi đến đây th́ cả hai cha con Bush không c̣n làm Tổng Thống, chứ không th́ một người nổi tiếng như tôi, nếu biết đươc hôm nay tôi lái xe đến đây (hmm, xe mướn chứ không phải xe limousine), th́ tôi chắc chắn sẽ được Tổng Thống mời vào nhà... sửa cầu tiêu bị nghẹt. Đến Kennebunkport trời đă tối nên chúng tôi không có cơ hội đi ṿng ṿng trong phố.

Maine ít dân nên nhà cửa ở đây thưa thớt. Trong bóng đêm xe chạy qua những nhà có cái bên trong tối thui, có cái ánh đèn loe lét. V́ trời tuyết, mái nhà ở đây xây dốc thật thấp để tuyết rớt xuống đất, không tích tụ trên mái ngói làm sập nhà. Lối kiến trúc này bao bọc căn nhà, không cho thấy tầng thứ hai bên trong, tăng thêm vẻ bí ẩn về đêm. Đây là bối cảnh... ghê rợn thúc đẩy ông Stephen King, sinh ở ngay chính thành  phố Portland này (vẫn c̣n ở đây), viết rất nhiều câu chuyện kinh dị nổi tiếng thế giới.

Nghĩ đến Stephen King, tôi lo sợ lái xe cho nhanh về khách sạn để sáng mai ra phi trường sớm thoát khỏi thành phố này.

Kỳ tới: Montreal, Canada 

Nguyễn Tài Ngọc

http://www.saigonocean.com/

October 2013  

 

Tài liệu tham khảo:

 

http://en.wikipedia.org/wiki/Portland,_Maine

 

http://www.nytimes.com/1988/08/14/obituaries/elmo-r-zumwalt-3d-42-is-dead-father-ordered-agent-orange-use.html

 

http://www.nytimes.com/2000/01/03/us/elmo-r-zumwalt-jr-admiral-who-modernized-the-navy-is-dead-at-79.html?pagewanted=all&src=pm