Không cùng duyên s

Nguyn Tài Ngc

 

- Are you going to the restaurant, Sir?

Anh người Mễ làm nghề đậu xe cho khách hàng -valet parking attendant- miệng hỏi, tay mở cửa cho người khách vừa mới chạy xe vào dưới hầm garage của khách sạn Bonaventure. Bonaventure Hotel là một khách sạn 35 tầng lớn nhất Los Angeles ở downtown. Tầng cao chót vót là một nhà hàng quay tṛn 360 độ, mở cửa cho cả khách khách sạn  lẫn người ngoài nên anh ta hỏi để biết đậu xe ở đâu lấy ra nhanh cho khách. 

-Yes, we are going to have lunch. Today is my happy day!

Với một guơng mặt tràn đầy nỗi vui mừng, người chủ xe, Lee, trả lời, bước ra khỏi xe, nói tên của ḿnh để anh đậu xe viết vào giấy giữ xe. Viết tên xong, anh ta đưa thẻ giữ xe cho Lee:

-Here we go, Sir.

-Thank you.

 

 

Ch́a tay nhận tờ giấy, Lee cho anh giữ xe năm đô-la. Theo thông lệ, khi đến chỗ valet parking, một người chỉ cần cho tiền bồi dưỡng khi lấy xe ra về thế nhưng hôm nay Lee hết sức vui mừng, hôm nay là một ngày vui trọng đại trong đời nên Lee muốn chia sẻ niềm vui đó cho những người Lee gặp gỡ.

Anh Mễ vừa lái chiếc xe đi, Lee nhanh chân bước đến trước cửa khách sạn để hộ tống người khách cùng đi với ḿnh đă xuống xe trước và đang đứng ở cửa đợi: một người đàn   Á Đông trạc tuổi Lee, khoảng gần 50. Với một cử chỉ đùa giỡn, hai bàn tay Lee nắm lại với nhau, đẩy qua bên tay phải để cùi chỏ nhô ra h́nh đầu mũi tên để cô ta móc tay trái của ḿnh vào. Đôi uyên ương thân thể chạm sát nhau, vai sánh vai, đi qua quầy tiếp tân và vài gian hàng bán rượu, đến một trong mười hai chiếc thang máy nằm ở phía bên ngoài của khách sạn với tường làm bằng kính cho người đi thang máy đứng ở bên trong có thể thấy cảnh trí, xe cộ, đường xá bên ngoài.

Bấm số lên nhà hàng ở tầng trên cùng, ôm lấy người yêu trong tay trong khi cầu thang máy bỏ từng tầng một chạy lên trên cao, Lee thấy hướng đi của nó không khác ǵ của ḿnh trong mấy năm gần đây: chỉ có một chiều đi lên trong hạnh phúc.

Lee là người HongKong, sang Mỹ ở New York với bố mẹ khi Lee 12 tuổi. Học hết Trung học, Lee được UC Berkely nhận nên sang California học rồi ở lại. California có nhiều người Á Đông, nhiều cô gái người Hoa nên năm 32 tuổi Lee lập gia đ́nh với một cô bạn làm nghề y tá. Ba năm sau vợ Lee sinh một cô con gái. Nghề y tá giờ giấc thất thường nên có những tháng hai người ít gặp nhau. V́ thế cho dù những tháng sau cùng mặc dù vợ có vẻ hời hợt, Lee không để ư ǵ cho lắm v́ nghĩ là vợ ḿnh làm việc trái giờ giấc. Cho đến một hôm đang đi làm th́ nhức đầu khủng khiếp, Lee phải xin đi về. Đến nhà th́ Lee thấy có chiếc xe của một anh Mỹ bạn của vợ ḿnh trong nhà thương thỉnh thoảng đến nhà khi nàng mời đến ăn. Vào nhà mở cửa pḥng ngủ th́ Lee bắt gặp hai người đang làm t́nh trên giường của ḿnh. Quá đau đớn, Lee chọn con đường ly dị. Người t́nh đầu tiên trong đời của ḿnh, người ḿnh tuyệt đối chung t́nh, người ḿnh thề thốt trung thành cả đời lại chính là người nhẫn tâm xé nát con tim của ḿnh nên từ đó về sau, Lee không muốn và không dám nghĩ đến đàn bà nữa. Với một số vốn ít oi, cộng với một số tiền sơ khởi nhờ bố mẹ cho mượn, Lee mở tiệm xuất nhập cảng. Nhất quyết quên đi người vợ bội bạc, Lee say đắm trong công việc phấn đấu, bành trướng công ty, tâm huyết và trí óc dồn hết tất cả vào việc làm. Sau mười sáu năm lao lực, Lee trở nên khá giả v́ công ty của ḿnh lớn mạnh, tuyển mộ nhiều nhân viên. T́nh cảm của Lee bây giờ dành cho đứa con gái duy nhất của ḿnh, mỗi tuần nào có dịp Lee cũng đều đến thăm con và chở nó đi chơi đây đó.

Hai năm trước đây, một người bạn của Lee tên Richard lập gia đ́nh với một cô gái Việt Nam. V́ Lee sống một ḿnh, Richard rủ chiều Thứ Bẩy đến nhà ăn cơm tối potluck -mỗi người mang một phần ăn đến- cùng với nhóm bạn của hai người. Ăn tối xong, cả nhóm ở lại đánh x́-phé poker, đôi lúc thiếu người nên cần Lee thêm vào một tay. Mỗi lần tố bài chỉ có một đô-la, đánh với mục đích mua vui và có cơ hội gặp gỡ bạn bè, đấu láo. Sống độc thân nhiều weekend ở nhà một ḿnh cô đơn cũng buồn nên Lee nhận lời.

Nhóm đánh poker này gồm có năm cặp vợ chồng và năm người độc thân, hai đàn bà, ba đàn ông. Không phải lúc nào cũng đầy đủ mọi người nên trung b́nh mỗi tối gặp nhau như thế khoảng mười đến mười hai người. Ăn cơm tối xong cả bọn túm lại đánh poker, bắt đầu từ 9 giờ hay 9 giờ rưỡi, đến gần khuya th́ tan cuộc.

Poker là một tṛ chơi bài người tham dự cần trầm tĩnh, gương mặt lạnh như tiền, càng không thay đổi sắc diện càng tốt để đối phương không thể nào đoán lá bài úp mặt của ḿnh có giá trị như thế nào. Đàn ông trầm tĩnh hơn đàn bà nên mười người chơi poker th́ tám người đă là đàn ông.  Ấy thế mà trong nhóm poker này càng chơi Lee càng nhận thấy là một trong hai cô độc thân, Diễm, khi đánh bài gương mặt không thay đổi không thua ǵ đàn ông. Lee dở đánh bài nên thua nhiều hơn thắng, nhưng Diễm th́ trái ngược, thắng nhiều hơn thua.

Diễm ít nói, thường chỉ nghe người khác bàn căi, c̣n ḿnh th́ chỉ cười phụ hoạ. Cộng với gương mặt dễ nh́n, tính hiền hoà của Diễm làm Lee có cảm t́nh ngay. Thấy Diễm trạc tuổi ḿnh mà lúc nào đến cũng chỉ có một ḿnh làm Lee ṭ ṃ, nhưng dần dần khi thân thiện nói chuyện với nhau, Lee biết  Diễm là dược sĩ, ly dị chồng người Việt hơn ba năm v́ chồng độc tài, hà khắc và tằng tịu với một cô nào khác. Diễm ở vậy nuôi hai con trai cho đến bây giờ.

Lee tưởng là con tim ḿnh chai đá, sẽ không bao giờ rung động trước một bóng hồng nào khác nhưng trong Diễm, Lee thấy bao nhiêu đức tính tốt của một phụ nữ. Ngoài nhan sắc dễ nh́n, Diễm hiền hậu, không kiêu căng, dễ mến, học vấn cao, sự nghiệp thành tài, và c̣n lo lắng cho gia đ́nh. Nó làm cho Lee đem ḷng mến thương Diễm, không những cái mến thương của t́nh yêu trai gái, mà c̣n là cái  mến thương khâm phục một người đàn bà có nghị lực ở vậy nuôi con.

Phải mất một thời gian khá lâu, hơn bốn tháng mỗi Thứ Bẩy đến nhà Richard tụ họp, Lee mới có can đảm rủ Diễm đi xem ciné. Từ buổi ban đầu đi ciné ấy cho đến bao nhiêu lần đi chơi riêng với nhau, Lee càng ngày càng yêu Diễm say đắm. Hai người trở nên thân thiện đến nỗi Diễm nhận lời đi chơi HongKong sang thăm bố mẹ Lee. Ở Mỹ ngoài cô con gái, Lee chỉ có một người chú ở San Francisco nên năm nào Lee cũng đi HongKong thăm bố mẹ ḿnh. Hăng của Lee có người lo nên Lee nghỉ lúc nào cũng được, muốn đi du lịch đó đây với Diễm nhiều hơn nữa nhưng Diễm kẹt v́ nghề nghiệp ấn định, không đi chơi nhiều, đôi lúc c̣n phải làm weekend. Không những chỉ muốn là người bạn đời với Diễm, Lee cũng muốn lo về phần tài chánh cho Diễm không phải lo nghĩ việc đi làm thường nhật nên Lee đề nghị  muốn lấy Diễm. Sau khi lấy nhau, Lee muốn Diễm thôi việc, không đi làm nữa. Lee khá giả làm chủ công ty nên cả hai không cần làm việc, chỉ chọn nơi đi du lịch. Lee có căn nhà khá to trên đồi ở khu đắt tiền nên khi lấy nhau, nhà của Diễm th́ đem cho mướn, Diễm và hai con đến ở chung với Lee. Lee đề nghị như thế bao nhiêu lần mà Diễm vẫn chần chừ chưa chấp thuận. Biết rằng kinh nghiệm của Diễm sống chung với người chồng cũ quá đau đớn, không có ǵ là hạnh phúc nên Diễm do dự, Lee bởi  thế không đốc thúc người bạn gái của ḿnh.

Hôm nay là ngày kỷ niệm hai người gặp nhau từ ngày đầu tiên Lee đến tham dự nhóm đánh poker tối Thứ Bẩy. Sau cả năm khước từ, những tháng sau này Lee có linh cảm là Diễm sẽ nhận lời lấy ḿnh nếu Lee hỏi nên trưa nay Lee đă đặt bàn ăn cho hai người ở Bonaventure Hotel. Diễm ăn trưa xong rồi sau đó trở lại đi làm. Lee định là sẽ hỏi cưới, nếu Diễm nhận lời th́ tối hai người sẽ chính thức  ăn mừng một buổi candle light dinnerMalibu Beach. Đó là tại sao hôm nay Lee cảm thấy thật vui mừng.

Ngồi trong nhà hàng xoay trên cao nh́n 360 độ xuống downtown Los Angeles, một người có cảm tưởng như ḿnh đang chễm chệ trên đỉnh cao thế giới. Lee đang có cái cảm tưởng đó, và lần này không đơn độc nhưng với một người bạn t́nh đă hâm nóng lại con tim nguội lạnh của Lee. Thọc tay trái vào trong túi áo vest, Lee lấy ra một hộp nhỏ mầu xanh Tiffany. Mở chiếc hộp ra để thấy trong đó là một chiếc nhẫn kim cương, tay trái đưa chiếc hộp, tay phải cầm tay Diễm, Lee th́ thầm:

-Please marry me. I love you.

Nh́n sâu vào mắt Lee, hai ḍng lệ lăn tṛn trên má lúc nào mà Diễm  không biết. Cũng như Lee, Diễm đă tưởng trái tim ḿnh sẽ vĩnh viễn nguôi lạnh không bao giờ yêu trở lại thế nhưng Lee đă mang một phép nhiệm mầu nung cháy nó một lần nữa từ ngày Diễm gặp Lee. Nắm chặt lấy tay Lee, Diễm thều thào:

-Yes.  I love you, too.

Bây giờ th́ đến lượt Lee bật khóc. Lee khóc khi nghĩ đến từ giờ trở đi hai đứa lúc nào cũng bên nhau, không c̣n người nào ở nhà người đó. Lee khóc v́ không muốn Diễm đi làm cực nhọc nữa, chỉ ở nhà hưởng thụ sung sướng -Lee đủ sức cung ứng cho Diễm- , để bù lại cho đời sống truân chuyên không hạnh phúc của cuộc hôn nhân đầu.

Đă đến giờ đi làm trở lại. Lee chở Diễm vào sở rồi lái xe về nhà, hẹn gặp lại tối nay với một buổi ăn t́nh tự candle light dinner.

Diễm trở lại sở làm mà đầu óc lâng lâng như người đi trên mây, chỉ mong cho sớm đến giờ về để đi Malibu Beach tối nay với Lee. 3 giờ 15 phút, chuông điện thoại tay của Diễm reo vang: Số phone của Lee.

- Hello. Lee đó hả? Diễm đây.

- Hi Diễm. Tiếng Lee có vẻ thật nặng nhọc từ đầu dây bên kia làm Diễm lo ngại.

- Lee có OK không, mệt hả?

- Anh... thấy khó thở quá. Năy giờ ngồi ở bàn làm việc trên computer không sao hết nhưng bỗng dưng mới đây ngực đau nhói, thở không được….

- Đau cỡ nào? Diễm hỏi lo ngại.

- Đau lắm, không thở được, như có một khối sắt đè lên tim anh. Mắt anh nh́n không thấy rơ nữa. Diễm đến đây chở anh đi nhà thương….

- No! Diễm hét lớn. Anh gọi cứu thương 911. Diễm sẽ đến bây giờ nhưng đừng đợi Diễm. Anh ráng thức tỉnh, gọi 911 ngay bây giờ đi!

- Đau quá. Anh không c̣n cảm thấy tay chân ǵ hết…Tiếng Lee nhỏ dần.

Diễm hét lớn:

-No! No! Nghe em nè, đừng bỏ máy! Đừng bỏ máy! Nói chuyện với em đi!

………….

Diễm nghe tiếng điện thoại rớt xuống đất rồi không c̣n nghe Lee nói nữa. Kinh hoàng đến tột độ, Diễm gọi 911, cho họ biết số nhà của Lee, nói bạn đồng sự ḿnh phải về nhà gấp rồi hớt hải lái xe đến nhà Lee.

Nhà Lee ở Pasadena. Sở làm của Diễm ở Monterey Park, lái xe 20 phút th́ đến. Diễm lái như bay, không c̣n để ư đến sự vật chung quanh ḿnh. Đầu óc Diễm quay như chong chóng. Lee bị ǵ mà sao bất tỉnh, không nói chuyện được ǵ với Diễm?

Quẹo  khúc cua con đường vào nhà Lee, Diễm đă thấy hai xe cứu thương, một xe cảnh sát  và vài người láng giềng trước nhà. Người cảnh sát chặn Diễm lại, không cho Diễm vào. Diễm khóc nức nở, giải thích:

-Tôi là bạn gái của anh chủ nhà! Tôi là người gọi 911!

Bước qua cửa, Diễm đă thấy hăi hùng bất ổn: ống khóa cửa vỡ toang. Xe cứu thương đến nhà Lee trước Diễm, không có ch́a khóa nên họ phá cửa tông vào. Vào nhà th́ họ thấy Lee ngồi gục trên ghế, bất tỉnh. Họ cố làm hô hấp nhân tạo và dùng máy chấn động phục hồi tim (defibrillator) nhưng vẫn không phục hồi được Lee. Theo họ, Lee bị đột qụy -stroke- , nhồi máu cơ tim, nhưng v́ không có ai ở bên Lee nên chữa không kịp. Lee đă mất, không thể nào cứu sống được nữa. Họ đă để Lee lên băng-ca đẩy di chuyển ra xe. 

Diễm leo lên xe cứu thương cùng với xác của Lee chạy đến nhà thương mà người không c̣n hồn vía. Trên đường đến nhà thương, Diễm ôm Lee khóc ngất, hy vọng rằng ḿnh đang nằm ngủ trong một cơn ác mộng. Bao nhiêu ngày tháng Diễm chần chừ không chịu lấy Lee làm cho Lee buồn rầu để rồi đến hôm nay, khi nhận thức chín chắn Lee đúng là người ḿnh muốn là người bạn đời, Diễm nhận lời, th́ có thể v́ sự chấn động quá vui mừng mà Lee bị nhồi máu cơ tim từ một cơ thể đă suy yếu mà Diễm, và chính cả Lee,  không ai biết trước.

Đến nhà thương, cảnh sát và nhân viên tưởng Diễm là vợ của Lee v́ họ muốn biết chi tiết gia đ́nh, tên tuổi và bảo hiểm, nhưng Diễm lắc đầu không biết, nói với họ Diễm chỉ là bạn gái. Ngay cả điện thoại của người chú ruột duy nhất của Lee Diễm cũng không biết v́ chưa bao giờ gặp. Thế nhưng Diễm nhớ có tấm danh thiếp kinh doanh của sở  Lee nên đưa cho họ, và họ đă liên lạc được với con gái và  người chú của Lee ở San Francisco. Ông ta bay xuống Los Angeles ngay tối hôm ấy.

Hôm đám ma đưa tiễn Lee vĩnh viễn sang thế giới bên kia, Diễm đứng ở xa xa v́ nhận thức   đối với gia đ́nh Lee, Diễm chỉ là một người bạn đến dự đám tang như những những người bạn khác của Lee. V́ họ không biết nên đối với họ sự liên hệ giữa Lee và Diễm xa vời chứ không phải là thân như ruột thịt, như hai người sắp sửa lấy nhau thành vợ chồng. Có khóc đến đâu Diễm cũng không thể nào thay đổi sự suy nghĩ của họ, mà thật sự th́ cái suy nghĩ đó đúng chứ không sai: Lee và Diễm bây giờ đă hoàn toàn xa vời, cách biệt.

Ít nhất Lee ra đi trong hạnh phúc đă t́m được một t́nh yêu mới, dù rằng ngắn hạn. Trường hợp của Diễm th́ Thượng Đế quá khe khắt, không được hạnh phúc ở cuộc hôn nhân thứ nhất, và bây giờ tưởng được hạnh phúc th́ lại bị vuột mất cuộc hôn nhân thứ nh́. Đời sống đầy thử thách, Diễm chấp nhận điều đó. Điều mà Diễm không chấp nhận là tại sao sự bất hạnh không xẩy đến đồng đều cho khắp mọi người mà lại dồn dập xẩy đến những người hiền lành như Diễm, như Lee.

Sự trầm tĩnh trong người Diễm lúc đánh poker không hiểu sao bây giờ biến đâu mất. Trong khi quan tài Lee dần dần hạ xuống ḷng đất, Diễm oà lên khóc nức nở, thét to trong thinh không: “Anh Lee! Anh Lee! Tại sao? Tại sao anh bỏ em? Tại sao trời nhẫn tâm cho chúng ta không cùng duyên số?”

Diễm ở lại phần mộ với Lee đến tối, nghĩa địa gần đóng cửa, khóc đến sưng cả hai mắt mà vẫn không t́m được câu trả lời.

 

Nguyễn Tài Ngọc

June 2011