ch ngi đáy giếng

 

 

 

Từ ngày Internet phổ biến, nhất là những lúc gần đây, tôi có cảm tưởng người Việt hải ngoại giống như nhiều giáo phái Tin Lành trên nước Mỹ, không cần học Mục sư nhưng nếu có “ân điển” đặc biệt Chúa ban cho (có nghĩa là thất nghiệp không t́m được việc ǵ khác làm), tự ḿnh phong chức Mục sư rồi mở nhà thờ chiêu dụ con chiên. Phần đông ai  cũng một sớm một chiều không cần học Journalism 101 mà bỗng nhiên trở thành kư giả đặc biệt, đặc phái viên cho tờ báo “Tin Tức Quê Nhà Anh Chị Không Muốn Biết Tôi Cũng Cho Anh Chị Biết”, gửi chuyển tiếp email tới tấp đến người khác về tin tức ở Việt Nam. Tuần nào tôi cũng nhận email tin tức như thế, từ tin đồn thất thiệt mấy ông trẻ/già dịch Việt Kiều về Việt Nam không phải để t́m gái nhưng để phụng sự tổ quốc, cho đến tin cà-phê cứt chồn bày bán ở Việt Nam bây giờ là đồ giả, cà phê cứt mèo chứ không phải cà-phê cứt chồn.

 

Hai tuần nay tôi nhận khá nhiều email chuyển tiếp tin tầu Trung Cộng xâm phạm hải phận Việt Nam cắt dây cáp thăm ḍ dầu của tầu Tập đoàn dầu khí quốc gia, gây “thiệt hại lớn về kinh tế”. Chủ Nhật 5 tháng 6 dân chúng diễu binh biểu t́nh ở Hà Nội và SàiG̣n (tôi không viết sai, chữ “diễn binh” dùng trước 1975 bây giờ đổi thành diễu binh”). Bao nhiêu email nhận tôi đọc thoáng rồi bỏ qua, ngoại trừ email này tôi nhận đến bốn lần. Ta nói “Nhất quá tam”, huống ǵ thư này tôi nhận đến bốn lần. Đây là email đó, chữ nghiêng mầu xanh: 

 

 

Đă đến lúc giới trẻ đứng lên.

 

H́nh ảnh bản đồ Việt Nam do 1.500 sinh viên nắm tay nhau xếp h́nh có chiều dài 43,2m, chiều rộng nơi rộng nhất 12,8m và có quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và đảo Phú Quốc.

 

http://imgs.vietnamnet.vn/Images/2011/06/05/16/20110605164037_bando1.jpg

 

Sáng nay (5/6), tại Quảng trường 2/4, TP Nha Trang, Khánh Hoà, 1.500 sinh viên đă cùng nắm tay nhau xếp h́nh bản đồ Việt Nam trong buổi mit tinh hưởng ứng Tuần lễ biển và hải đảo Việt Nam 2011, với chủ đề “Trí tuệ xanh cho sự phát triển bền vững biển, đảo Việt Nam”.

 

H́nh ảnh bản đồ Việt Nam được thể hiện có chiều dài 43,2m, chiều rộng nơi rộng nhất 12,8m và có quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa và đảo Phú Quốc. Nhạc bài hát “Nối ṿng tay lớn’ của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn làm nền vang lên.

 

Đây là những thanh niên Việt Nam nắm chặt tay nhau thể hiện thông điệp “Việt Nam, Trường Sa và Hoàng Sa luôn luôn trong trái tim của dân tộc Việt Nam. Là con Lạc, cháu Hồng, chúng ta hăy chung tay cùng nhau bảo vệ Trường Sa, Hoàng Sa, bảo vệ biên cương hải đảo của Tổ Quốc”.

 

Vừa mới đọc tựa đề “Đă đến lúc giới trẻ đứng lên”, phải công nhận tuy là chưa bao giờ biết công hiệu của thuốc kích thích t́nh dục như thế nào mà trong ḷng tôi đă nổi dậy chí quật cường, hăng say ḷng ái quốc như vừa mới uống ba viên Viagra, lập tức muốn gọi xin t́nh nguyện vào đoàn Người Nhái Hải Quân Mỹ Navy SEALs sang Pakistan lùng giết Bin Laden (tôi nghĩ chính phủ Mỹ tung tin vịt, chứ Bin Laden vẫn c̣n sống và đang trốn ở nhà vợ bé thứ 16 trong vùng núi Pakistan). Thế nhưng đọc vào bài viết th́ tôi mới thất vọng. Tôi tưởng giới trẻ Việt Nam đứng lên t́nh nguyện tham gia nghĩa vụ quân sự để chiến đấu với Trung Quốc, ai ngờ 1500 thanh niên  đứng lên để… xếp hàng thành bản đồ Việt Nam!

Có ba vấn đề tôi thấy không ổn khi đọc xong tin:

1. Ếch ngồi đáy giếng: Đoạn tin này hàm ư cho biết 1500 thanh niên đứng xếp hàng thành bản đồ Việt Nam là cả một công tŕnh đại, rất ngoạn mục. Nó cũng gián tiếp cho Trung Cộng biết đảo Trường Sa, Hoàng Sa là lănh thổ của Việt Nam, đừng đụng vào không th́ sẽ biết tay con cháu Lạc Hồng. Tôi tưởng ḿnh cho Kampuchea biết th́ họ c̣n nể ḿnh làm bản đồ bằng 1500 người, chứ cho Trung Cộng biết th́ thật là ếch ngồi đáy giếng. Dùng người làm bản đồ th́ không quốc gia nào có thể so sánh bằng Trung Cộng hay Bắc Hàn. Họ không dùng 1500 người mà dùng 150,000 người. Xem những bức ảnh sau đây:

 

Trung Cộng, 1 tháng 10 năm 2009, kỷ niệm 60 năm đảng Cộng Sản cầm quyền – Mỗi ô vuông đi diễn hành khoảng 1000 người. Ô xanh lá cây to bên trái khoảng 120,000 người

(nguồn http://www.boston.com/bigpicture/2009/10/china_celebrates_60_years.html )

 

Bắc Hàn, tháng 10 , 2010, kỷ niệm 65 năm thành lập Đảng Công Nhân

(nguồn: http://www.boston.com/bigpicture/2010/10/a_north_korean_anniversary_and.html )

 

30 ngh́n lính Mỹ làm h́nh cái khiên

(nguồn: http://www.hammergallery.com/images/peoplepictures/people%20pictures.htm )



Ngày xưa khi ở Việt Nam, tuy rằng có báo chí, radio, TV để mở mang kiến thức, nhưng ở trong một phạm vi nhỏ hẹp không thấy tận mắt thế giới bên ngoài nên những ǵ thấy ở Việt Nam tôi tưởng là xuất sắc lắm. Tôi nhớ mỗi lần đi xem đá banh ở sân vận động Cộng Ḥa giải vô địch Đông Nam Á, đội banh VNCH chỉ thắng Kampuchea thôi mà tôi có cảm tuởng như Việt Nam là vô địch quốc tế. Bây giờ ra ngoại quốc mới thấy sức lực và khả năng nước  ḿnh thật là nghèo nàn. Không thắng nổi Thái Lan hay Mă Lai th́ nói chi đến chuyện ḱnh lại Nhật Bản hay Đại Hàn. Hai nước này giỏi như thế, vào được ṿng đá 32 nước World Cup mà vẫn không làm sao dành được hạng ba. Việt Nam thắng Kampuchea chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà tôi không biết.

Ở Việt Nam học Sử kư hay đọc sách báo, tôi cứ tưởng những “đại cường quốc” như Pháp, Anh, Đức, Mỹ, mạnh vô song như nhau. Thế nhưng sang đây mới ngă ngữa. Mỗi lần đánh nhau có Liên Hiệp Quốc can thiệp, mang tiếng là Liên Hiệp Quốc thế nhưng súng ống và quân đội lúc nào cũng chỉ có Mỹ. Bộ trưởng Quốc pḥng Robert Gates hôm qua vừa mới chỉ trích NATO (Minh Ước Liên Pḥng Bắc Đại Tây Dương gồm Mỹ, Anh, Đức, Pháp, Ư, Canada, Tây Ban Nha, Hy Lạp và 20 quốc gia Âu châu khác) là bủn xỉn không tiêu tiền cho quân đội, súng ống, cứ nương tựa vào Mỹ. NATO lập ra để bảo vệ tự do cho các quốc gia Âu Châu, thế mà ngân sách quốc pḥng của 26 quốc gia Âu Châu tổng cộng là $220 tỷ đô-la, chỉ bằng hơn ¼ tiền ngân sách quốc pḥng Mỹ, 700 tỷ đô-la.

Không phải chỉ có ở Việt Nam mới là ếch ngồi đáy giếng. Mấy ông Việt Kiều Mỹ về Việt Nam, biết rằng dân t́nh đói khổ, ra dạng ta đây ở Mỹ làm tiền nhiều hơn thiên hạ, làm bộ làm  tịch hoa ḥe hoa sói không thấy xấu hổ v́ chưa gặp được giới người thật giầu ở Việt Nam, giầu v́ lư do chính đáng làm ăn thương mại, hay giầu v́ có một chức tước trong nhà nước rồi từ đó tham nhũng ra rồi giầu. Những người giới này  tiền của bao nhiêu Việt Kiều họ đốt cũng hết v́ họ là người có tiền mặt thứ thiệt. Nhà cửa, xe cộ, cửa hàng…tất cả họ mua trả bằng tiền mặt, không như ông Việt kiều đi chơi Việt Nam về  vừa c̣ng lưng trả nợ thẻ tín dụng, vừa c̣ng lưng trả tiền nhà, bảo hiểm xe cộ, nhà cửa mỗi tháng.  

2. Thói xấu của người Việt là hay đánh vơ mồm và khoe khoang: Tổng Thống Theodore Roosevelt khi biên thư cho một người bạn vào năm 1900, viết một câu: “Speak softly and carry a big stick” (“Nói năng nhỏ nhẹ nhưng mang theo một cây gậy to”). Câu này có nghĩa là đừng khua trống thổi kèn nhưng luôn luôn vơ trang hùng hậu để bảo vệ ḿnh.  Bản tin Việt Nam ở đây hoàn toàn ngược lại với câu danh ngôn của Roosevelt.  “Đă đến lúc giới trẻ đứng lên…. chúng ta hăy chung tay cùng nhau bảo vệ Trường Sa, Hoàng Sa, bảo vệ biên cương hải đảo của Tổ Quốc”. Bảo vệ như thế nào? Bằng cách hát bài “Nối ṿng tay lớn”? Tiếng nhạc át hẳn tiếng đạn địch quân bắn nên ḿnh chết không hay biết?  Bằng cách nắm tay làm bản đồ Việt Nam? Nắm tay như thế th́ hỏa tiễn rớt trên đầu từ nội địa hay từ chiến hạm Trung Hoa ḿnh không bị hề hấn ǵ sao? Trung Cộng hai ngày trước đây mới ra mắt hàng không mẫu hạm đầu tiên của họ (để cho bạn đọc có khái niệm phải tốn rất nhiều tiền xây tầu, vơ trang nó với súng ống và binh lính: nước Pháp -một cường quốc thế giới- chỉ có một hàng không mẫu hạm):

Trung Cộng  mang chiếc “tầu sân bay” này  đến ngoài khơi hải phận Việt Nam rồi máy bay, hỏa tiễn oanh tạc từ “tầu sân bay” tấn công, ḿnh trong đất liền nắm tay nhau th́ sẽ không chết? (“tầu sân bay” là chữ mới bây giờ, “hàng không mẫu hạm” trước 1975 bây giờ không c̣n dùng nữa).

Chúng ta vừa đánh vơ mồm, vừa không có cái lơi cứng rắn, thiết kế hùng hậu th́ khi lâm trận tôi không hiểu làm sao mà thắng được? Hay là ḿnh có lá bài bốn con ách dấu trong người không ai hay biết: mấy ông nội Chiêm Tinh Gia bỏ bùa bỏ ngăi địch quân chết hằng hà sa số, súng ống họ sẽ tịt ng̣i?

Đánh nhau thời nay không c̣n đơn giản như thời một ngh́n năm ta nô lệ Trung Hoa: Họ là Goliath, ḿnh nhỏ con như David vẫn có thể đánh thắng chỉ dùng viên đá là đạn. Họ to con mập mạp ḿnh có thể xuống Lái Thiêu học vơ B́nh Định  đi vài đường quyền đá vào chỗ hiểm đối phương là nó tuyệt ṇi. Không có xa lộ cao tốc, không có xe Jeep, xe tăng, quân lính Trung Hoa phải đi bộ cả trăm cây số mới đến Việt Nam. Đến mục tiêu th́ họ mệt x́ khói, ta có thể lợi dụng yếu tố bất thần tấn công để dành phần thắng.  Thời nay chiến tranh đă hết cái thô sơ của ngày xưa. Bây giờ không những ngân sách quốc pḥng của Trung Hoa gấp 35 lần Việt Nam (91.5 tỷ đô-la so với 2.6 tỷ), vũ khí quân sự của họ tân tiến quá tân kỳ, chỉ cần bấm một nút hỏa tiễn đầu đạn sẽ bay đến Việt Nam trong tích tắc. Trung Hoa một sớm một chiều rồi cũng sẽ như Mỹ, một chú Tầu vừa bán hủ tiếu ḿ ở Quảng Đông vừa có thể theo dơi máy bay không người lái oanh tạc SàiG̣n. Với một quân đội hùng hậu như thế th́ làm sao Việt Nam có thể chống lại?

Có thực mới vực được đạo, thay v́ cổ vơ ầm ĩ lên là ta có Đệ Ngũ đẳng huyền đai Thái cực đạo nhưng khi xáp lá cà đối phương bóp mũi ḿnh đă tắt thở, ta nên âm thầm vào chùa Thiếu Lâm Tự một ngày xách hai thùng nước, khiêng ba bao gạo cho con chuột nổi lên như vơ sĩ Con kiến càng, vừa có đủ sức chạm trán với chú Ba Tầu làng xóm phía Bắc, vừa được em gái miền Tây mê tít tḥ ḷ, đem ḷng thương nhớ.

3. Tại sao không phải đă đến lúc giới già đứng lên mà chỉ là giới trẻ? Tuổi trung b́nh của Giám đốc các công ty thương mại ở Mỹ là 53 tuổi. Tuổi trung b́nh của Dân biểu Hạ Nghị Viện Hoa Kỳ là 57 tuổi, của Nghị sĩ Thượng nghị viện là 62 tuổi. Tổng Thống Ronald Reagan khi đắc cử Tổng Thống đă 70 tuổi. Ở quốc gia nào cũng thế, phần lớn những người thành công, có địa vị và chức tước trong xă hội  những người già. Thế hệ già là tinh túy của quốc gia v́ đă có kinh nghiệm để có thể lèo lái, tạo điều kiện thuận lợi, đặt chính sách thay đổi để xă hội và quốc gia được phong phú hơn. Đây là một trong lư do tại sao nước Mỹ tiến quá nhanh so với lịch sử quốc gia quá trẻ. Trong khi người già của chúng ta th́ làm ǵ? Một số già dịch Việt Kiều về Việt Nam t́m gái. Già (và trẻ) trước 75 hay sau 75 ai cũng tham nhũng. Tham nhũng là lư do chính yếu cản trở đà tiến của quốc gia. Ngoài miệng ai cũng nói đến ḷng ái quốc nhưng trong bụng  hành động theo ḷng sát quốc v́ họ hôi của của công quốc gia để làm giầu cho của riêng ḿnh.

Câu tục ngữ “Một cây làm chẳng nên cao, Ba cây chụm lại nên ḥn núi cao” áp dụng ở đây rất đúng.  Quốc gia không thể nào tồn tại, không thể nào đủ sức mạnh chống lại ngoại xâm nếu toàn dân đủ mọi tầng lớp người không tham gia vào việc chống Mỹ cứu nước, chết, tôi nói nhầm, chống Trung Cộng cứu nước. Gương nước Do Thái sờ sờ ở ngay trước mắt chúng ta. Dân số Do Thái chỉ có sáu triệu mà phải đương đầu với kẻ thù Ả-Rập trăm triệu nên nam phụ lăo ấu đều phải tham gia quân đội khi quốc gia có đại sự: Bà Năm Sa-Đéc của Do Thái cũng phải cầm súng “tiến nên” như mọi người.

Giặc đến nhà đàn bà phải đánh. Thái độ ấu trĩ của chúng ta cần phải dẹp bỏ nhanh chóng v́ giặc đă ở ngay ngưỡng cửa; không thay đổi th́ sẽ không c̣n cơ hội ba hoe chích cḥe ốm dơ xương mà cứ nghĩ ḿnh là Hercules hay là Arnold Schwarzenegger trong The Terminator.

 

Nguyễn Tài Ngọc

June 2011