Xong mt đi người


Nguyn Tài Ngc

http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm

 

Bố vợ tôi mất vào sáng Chủ Nhật tuần này, 05-May-2013. Ông sống ở Las Vegas, hưởng thọ 92 tuổi. Biết rằng định luật tạo hóa không ai có thể tránh được, nhưng có chuẩn bị tinh thần đến đâu, sự ra đi của một người thân luôn luôn làm thân nhân trong gia đ́nh bị t́nh cảm xúc động mănh liệt.

Ai cũng nói chết chỉ là một sự chia tay tạm thời để rồi tất cả gặp lại nhau. Tôi nghĩ ư nghĩ ấy chỉ là ḿnh trấn an ḿnh v́ nếu chỉ có chia tay tạm th́ làm ǵ chúng ta khóc lóc thảm thương như vậy. Trong ḷng chúng ta ai cũng biết người ra đi là một sự mất mát vĩnh viễn; người ở lại muôn đời không c̣n có cơ hội được nghe tiếng nói, tiếng cười, không c̣n được đối thoại với một tâm trí linh động, không c̣n được dịp bắt tay, vỗ vai, ôm chặt trong ḷng người đă khuất.

Tuy thế, có một bài thơ của bà Mary Elizabeth Frye in trong chương tŕnh tang lễ, ư rất hay, tôi xin dịch lại:

Đừng đứng bên mộ tôi tuôn rơi lệ,

Bởi v́ tôi không ngủ ở nơi đây.

Tôi là gió tung bay trong không khí,

kim cương lóng lánh ánh tuyết bay.

 

Tôi là nắng rọi trên hạt lúa chín,

Tôi là mưa rỉ rách của mùa thu.

Ban sáng mai khi mọi người thức giấc,

Tôi, khí ấm trong lành thỏa nhẹ ru.

 

Tôi là chim bay tung tăng vần vũ,

Tôi là sao chiếu sáng mỗi đêm say.

Đừng đứng bên mộ tôi tuôn rơi lệ,

Tôi tung bay, không có ở nơi đây.

 ------------------------

 

Do not stand at my grave and weep

I am not there. I do not sleep.

I am a thousand winds that blow.

I am the diamond glints on snow.

I am the sunlight on ripened grain.

I am the gentle autumn rain.

When you awaken in the morning's hush

I am the swift uplifting rush

Of quiet birds in circled flight.

I am the soft stars that shine at night.

Do not stand at my grave and cry;

I am not there. I did not die.

 

Mary Elizabeth Frye

 

Bố vợ tôi chôn ở Davis Funeral Home & Memorial Park, tọa lạc chỉ cách phi trường McCarran International Airport  Las Vegas một con đường.

 

 

Ngắm xem máy bay lên xuống liên tục từ nghĩa địa  -nó nằm cạnh cuối đường phi đạo-, tôi đổi ư không muốn bắt chước mấy ông già Việt Nam ba tri, ngày xưa sợ văi đái chạy sút quần sang Mỹ tỵ nạn Cộng Sản, bây giờ về già bỗng dưng đổi ư muốn về Việt Nam chọn nơi này là quê hương để khi chết nơi chốn ngh́n thu được nghe loa phóng thanh phát bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”.

 

 

 

 

Không, ước mơ của tôi khi chết bây giờ không c̣n là được chôn cạnh xưởng làm nước mắm Phú Quốc, hay cạnh hăng làm tôm khô chính gốc Cà Mau, Việt Nam. Tôi đam mê xem máy bay. Sự ao ước của tôi là khi chết được chôn cạnh một phi trường nào bên Mỹ để tôi ngắm phi cơ lên xuống, thấy thiên hạ nhộn nhịp đi đây đó để tôi khỏi cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Tôi đă nói rơ với vợ tôi khi tôi chết th́ đem tôi thiêu ngay rồi chỉ cần chôn cái tro, khỏi cần chôn quan tài. Lư do tôi không muốn chôn trong quan tài v́ vợ tôi rất thương tôi, nếu tôi nằm trong quan tài th́ nàng sẽ cho phủ đến bốn lá cờ chứ không phải ba như ông nào đó: một lá cờ Mỹ, một lá cờ Pháp, một lá cờ vàng ba sọc đỏ, và một lá cờ của Vương Quốc Cộng Ḥa Xă Hội Lèo v́ da tôi đen đúa giống như dân tộc Cà-Răng-Kờ-Mia.

 

 

Nghĩa địa của Mỹ đơn giản, không có mả xây đồ sộ như ở Việt Nam ḿnh mà chỉ có một mảnh bia đồng khắc tên người chết, h́nh chữ nhật, chôn cùng mặt phẳng với cỏ. Người ngoại quốc nh́n từ xa sẽ tưởng là công viên Đầm Sen chứ không nghĩ là nghĩa địa. Người nào có tiền th́ xây một tượng để trên phần mộ. Có những gia đ́nh thay v́ tượng th́ họ xây ghế ngồi đá mài như ảnh tôi chụp ở đây:

 

 

Tôi rất thích ư kiến tiện dụng này. Người đi thăm mộ có ghế ngồi, khỏi đứng mỏi chân. Tôi đă dặn vợ tôi nếu tôi chết th́ xây cho tôi một cái ghế đá mài như thế này để khi nàng đến thăm tôi th́ có chỗ nghỉ chân. Nếu nàng tái giá, đi với chồng mới đến thăm t́nh địch, xin lỗi, đến thăm tôi, th́ triệt để chỉ có nàng được ngồi, c̣n thằng chồng mới khỉ-gió-mắc-toi-tôi-vừa-chết-mà-nàng-đă-tái-giá, phải đứng. Thử tưởng tượng hai người cùng ngồi trên băng ghế, nắm tay nhau, âu yếm nhau như đôi t́nh nhân mới cưới, ở dưới tôi nằm nh́n lên mà không rục rịch chân tay ǵ được th́ có phải là  làm tôi điên tiết lên không? Bảo đảm  đêm  xuống tôi sẽ hiện hồn về bóp cổ thằng chồng mới của nàng.

 

Tôi khuyến khích các anh chị bây giờ nên lo t́m hiểu giá cả chôn cất v́ một khi ḿnh có thân nhân ra đi, nhà quàn sẽ t́m đủ mọi cách tính tiền, ḿnh bấm bụng phải trả v́ chẳng nhẽ căi nhau với họ trong lúc tang gia bối rối? Trường hợp ở đây, họ gạ bán cho chúng tôi một bộ “package” đủ thứ hầm bà lằng họ nói rẻ hơn là mua từng món một. Ngoài tiền quan tài, tiền dịch vụ dùng nhà thờ, tiền xe limousine đưa linh cữu ra nghĩa địa…, họ cho luôn mấy bộ đại hội âm nhạc Việt Nam, có cả 120 DVD nhạc Tuấn Vũ và Chế Linh. Tôi nói không cần, nhưng họ nói không lấy cũng không bớt tiền v́ giá đă tính sẵn trong bộ “package”. Hiện tại ḿnh c̣n sống th́ c̣n có thể thương lượng được với địch quân, ḿnh không thích th́ không thèm mua để cho nhà quàn chết chứ ḿnh không chết.

 

Bây giờ ngồi viết lại mà tôi cảm thấy rùng ḿnh nổi da gà nếu vợ tôi mua package này khi tôi chết. Bên kia thế giới đi đến đâu tôi cũng có nhạc văng vẳng nghe từ 120 DVD của Tuấn Vũ hay Chế Linh. Wow, that is a vacation from hell!   

 

Đám tang là dịp để người thân họp nhau lại đưa tiễn người đă ra đi.

 

Ba đứa con tôi lái xe đến từ miền Nam California, một đứa bay đến từ miền Bắc California 

 

Gia đ́nh con cái tề tựu đông đủ để gặp mặt bố vợ tôi lần cuối cùng. Trưa Thứ Tư sau buổi viewing cho những người quen biết bố vợ tôi ở Las Vegas đến chào người quá cố, chúng tôi đi bộ đưa tiễn bố vợ tôi đến nơi yên nghỉ vĩnh viễn. Những giọt nước mắt vắn dài tuôn rơi, cảm tạ lần cuối cùng người đă có công sinh thành và nuôi nấng con cái cho đến ngày khôn lớn. Cát bụi rồi trở về với cát bụi. Một người nữa đă hoàn tất chu kỳ sống của ḿnh trên trái đất.

 

Tóc tôi cũng theo chu tŕnh của tạo hóa, chuyển đen thành bạc trắng. Khi sinh ra đời tôi chẳng biết ai, và cũng chẳng ai biết tôi trừ người nhà, thành ra khi đến lượt tôi ra đi chuyến xe đ̣ Hoàng Hôn cuối cùng, tôi cũng không muốn ai biết  tôi đă ngủm củ tỏi, trừ người thân trong gia đ́nh (tôi nhấn mạnh tôi viết là xe đ̣ Hoàng Hôn, không phải xe đ̣ Hoàng, kẻo không tôi lại bị lôi thôi với kiện tụng luật pháp). V́ thế tôi đă dặn vợ tôi khi tôi chết th́ thiêu ngay lập tức rồi sau đó hăy thông báo cho bạn bè. Thiêu ngay không tổ chức lễ tang viewing đ́nh đám long trọng có một cái lợi nữa là nhỡ ai cũng ghét tôi, nghe tin tôi qua đời vội vàng cấp tốc mở party chào mừng, chẳng thèm đến thăm viếng th́ tuy rằng nằm trong ḥm có nắp đậy, tôi  cũng sẽ vẫn rất là... quê.  Tưởng tượng đang nằm trong quan tài mà báo Việt Báo đăng tin tức: "Chiều ngày hôm qua tại Simi Valley, nhà văn Nguyễn Tài Ngọc không đuổi mà chạy, không dục mà đi, không bệnh  mà toi, vừa nhắm mắt chào đời, hưởng thọ 80 tuổi. Một điều đáng đề cập là đặc phái vịên của bổn báo thấy nhà tang trống trơn, vắng lặng như chùa bà Đanh v́ chẳng có một người đến thăm viếng". Mọi người khắp thế giới đọc tin giật gân như thế đăng tải trên báo chí th́ c̣n ǵ là thanh danh thi sĩ, văn sĩ của tôi?

 

Chúng tôi ở Las Vegas năm ngày. Một hôm lang thang trên đường th́ t́nh cờ gặp ông Thị Trưởng của Las Vegas mà dân chúng rất ưa thích: Oscar Goodman. Goodman làm Thị Trưởng 12 năm từ năm 1999 đến năm 2011, v́ luật pháp thành phố giới hạn chỉ được phục vụ ba nhiệm kỳ, mỗi nhiệm kỳ 4 năm. Goodman là luật sư, từng bênh vực cho các chủ băng đảng Mafia. Khi đi kinh lư sang các tiểu bang khác để quảng cáo cho Las Vegas, Goodman thường mang vài cô showgirls đi theo. Lần ứng cử thứ ba Goodman đắc cử với 83.69% số phiếu. Ông ta nổi tiếng là Thị Trưởng "chịu chơi".

 

 

 

Không lần nào đi Las Vegas mà tôi không chụp h́nh. Gửi các bạn xem  vài bức ảnh tôi chụp lần này. Muốn chụp ảnh đẹp, đôi lúc phải chịu khó dậy sớm chờ b́nh minh. Những bức ảnh chụp trời mầu xanh dương là hai ngày tôi dậy vào lúc bốn giờ rưỡi đêm trong lúc trời c̣n tối om, đi bộ ra đường đến địa điểm muốn chụp chờ cho đến lúc bầu trời đổi từ đen ng̣m sang xanh dương đậm. Lúc ấy th́ chỉ có mười phút là nhiều nhất để chụp.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hai ngày để vợ ở lại hotel ngủ một ḿnh, tôi  hy sinh giờ Tí canh Ba đi chụp h́nh v́ tất cả dành cho nghệ thuật. Nhiều người viết thư hỏi tôi về kỹ thuật chụp ảnh nhưng nếu ai không có ư chí sắt đá như tôi, dám hy sinh giờ Tí canh Ba để dành th́ giờ cho nghệ thuật th́ tôi e rằng sẽ không bao giờ tiến xa trong lănh vực nhiếp ảnh.

 

Những ảnh này chụp trong tiệm M&M trên đường Las Vegas.

 

 

 

 

 

Những ảnh này chụp trong khách sạn MGM Grand

 

 

 

Mỗi bồn rửa mặt có một TV nhỏ quảng cáo đủ loại sản phẩm. Nếu ḿnh đẻ thời vua Trần Nhân Tông th́ làm ǵ có kỹ thuật hiện đại như thế này!

 

 

 

 

 

 

Một lần nữa, thành thật cảm ơn tất cả bạn hữu đă gửi thư và điện thoại chia buồn.

 

Nguyễn Tài Ngọc

May 2013

http://www.saigonocean.com     

 

 

Tài liệu tham khảo:

 

http://en.wikipedia.org/wiki/Oscar_Goodman