XIN ANH ĐỪNG UỐNG

 

Buộc chặt cái gút cuối cùng, lấy ḱm cắt sợi dây ngay sát thành vợt, sau ba mươi phút lao động vinh quang đan dây mới cho cái vợt tennis bị đứt lưới, tôi gỡ nó khỏi máy căng dây, dùng mấy ngón tay đẩy kéo cho những đường dây song song đều hàng rồi  ngắm nghía cây vợt với lưới mới mà ḷng thật đắc chí.

 Tôi đánh tennis từ thời bắt đầu sang học Trung học ở Hoa Kỳ. Có những năm mê chơi hàng tuần lúc nào cũng đánh như thời c̣n độc thân, nhưng cũng có những năm bỏ không đánh như những năm lên xe hoa về nhà vợ. Trong ba năm trở lại đây, mỗi cuối tuần tôi thường đánh v́ thứ nhất, người bạn tennis ở cùng xóm, và thứ hai, càng già càng cảm thấy yếu đuối, tôi muốn tập thể thao hàng tuần để cố gắng lôi kéo lại thể lực của anh Vọi chàng trai nước Việt khi ḿnh c̣n trai trẻ.

 Trung b́nh th́ cứ đánh độ sáu lần, mỗi lần từ một giờ rưỡi đến hai tiếng, th́ vợt của tôi bị đứt lưới. Những năm đầu chơi c̣n non nớt, đánh chín tháng mười ngày lưới vẫn chưa đứt v́ ḿnh yếu đuối nên khi đứt th́ tôi mang ra tiệm cho họ đan lại. Đem ra tiệm có hai điểm bất lợi: thứ nhất là họ không đan liền phải quay trở lại ngày hôm sau lấy, và thứ hai, phải trả tiền công đan vợt lẫn tiền dây. Dần dà khi đánh đến giai đoạn đứt lưới thường xuyên, tôi mua hẳn một máy đan lưới để căng vợt ở nhà, chỉ tốn tiền mua dây. Máy đan lưới có nhiều loại, rẻ nhất từ $140 cho đến đắt nhất $3,500 cũng có. Cái $140 th́ là loại để bàn, trông yếu đuối ho hen. Lúc đan phải khệ nệ bưng nó ra để trên bàn, ngồi căng tư thế hơi bất tiện. Trái lại, loại từ $1,500 trở lên th́ bệ vệ oai dũng, rắn chắc như vơ sĩ sumo Nhật Bản, có bốn chân to bằng cột đèn hẳn ḥi, vừa đúng tầm đan của người đứng. Có đắt đến đâu đi nữa th́ giống như xe rẻ tiền Honda Civic và xe đắt tiền Rolls Royce  cả hai xe đều đưa tài xế đến đích, máy đan lưới rẻ hay đắt tiền đều đan lưới vợt như nhau. Sự khác biệt là máy đắt tiền người đan đứng thoải mái, có cả DVD Paris By Night lắp sẵn để tôi hăi hùng đan nhanh nhanh cho nhạc chấm dứt, số áp lực pounds ḿnh muốn dây căng bao nhiêu rất chính xác như tính toán đường bay cho phi thuyền từ trái đất đến Hỏa Tinh; trong khi máy rẻ tiền độ áp lực sai biệt xa vời như lực sĩ Việt Nam ốm đói thi dự điền kinh và vô địch quyền Anh hạng nặng Evander Holyfield.

 

Đời tôi đă lầm lẫn bao nhiêu lần tiêu tiền không đúng chỗ, như đầu tư vào điện thoại công cộng khi điện thoại di động bắt đầu thịnh hành, mua cho vợ hai mươi cái ví Louis Vuitton giả thay v́ mua một cái thật tưởng rằng vợ ḿnh không biết,  nhưng mua cái máy căng vợt th́ đúng là tôi thông thái c̣n hơn Cựu Giám Đốc của Federal Reserve Alex Greenspan. Số tiền tiết kiệm được nhờ đan vợt ở nhà ba mươi năm nay đủ để hàng năm đến ngày kỷ niệm đám cưới tôi bao vợ ăn ở nhà hàng sang trọng McDonald’s cho đến ngày tôi nhắm mắt ĺa đời.

Để cây vợt vào bọc tennis, vợ chồng tôi lái xe xuống Santa Ana. Tuần này tôi có một anh bạn ở Genève Thụy Sĩ sang chơi, rủ xuống khu phố Bolsa Việt Nam đánh tennis. Anh bạn tôi tên là Nguyễn Thiệu Tường. Sang nước ngoài tiếng Việt ḿnh bỏ dấu hết, đổi tên anh là Thieu Tuong, nên tôi thường gọi anh là Thiếu Tướng. Tôi quen Thiếu Tướng đă lâu, thế mà hơn mười lăm năm sau anh vẫn là ...Thiếu Tướng, chưa được lên chức Trung Tướng hay Đại Tướng. Anh Thiếu Tướng này có cái tên không dấu, sang ngoại quốc ḿnh có thể đọc thành chữ khác. Tôi có một anh bạn nữa có cái tên cũng thú vị  là Trần Từ Hải. Sang Canada, hay như bên Mỹ,  người ta đọc tên ngược lại với người Việt, tên cúng cơm đọc trước rồi mới đến tên lót và họ, thành ra Trần Từ Hải đổi thành Hải Từ Trần. Cũng giống như Thiếu Tướng mấy mươi năm sau vẫn là Thiếu Tướng, anh bạn Hải Từ Trần của tôi sang Canada ba mươi năm vẫn c̣n là Từ Trần, thế mà chẳng hiểu tại sao vẫn chưa thấy anh ta chết.

Anh Tường lớn hơn tôi bốn tuổi, không đánh tennis thường nên chúng tôi đánh tennis mục đích để giăn gân cốt, chứ không phải để ăn thua lớn một ván mười ngh́n đồng tiền Việt Nam. Nói trung b́nh th́ Âu Châu không có nhiều sân tennis công cộng miễn phí như bên Mỹ, người muốn chơi tennis phải trả tiền đánh ở sân tư nhân nên không được tập luyện nhiều (Đây là một cách nói khéo léo của máu Bắc Kỳ trong tôi không nói sự thật huỵch tẹc ra là người đánh tennis giải trí ở Âu Châu không thể nào đánh giỏi bằng người bên Mỹ). Ở Paris tôi có vào sân tư nhân đánh. Sân không phải là xi-măng mà là bằng đất clay court,  đất nén mầu đỏ ḷm, đánh xong đi ra ngoài giầy và banh cũng biến thành đỏ. Mặt đất không thể nào dùng sơn kẻ phạm vi sân nên lằn kẻ sân là một loại như vinyl đóng chặt xuống đất. Banh rơi giữa chừng xuân nửa trên đất, nửa trên lằn kẻ vinyl thỉnh thoảng tưng đi không vào hướng ḿnh chuẩn bị đỡ trả banh. Trên mặt sân đầy những cát, chạy không quen thường hay bị trợt. Đánh xong vài bàn  th́ ḿnh lấy cây chổi to bản rộng khoảng hai thước, kéo lết toàn sân để cho cát trải đồng đều dễ đánh.

Ở Gland, Thụy Sĩ, một thành phố nhỏ cách Genève độ 35 miles, tôi có đánh tennis ở một sân ngoài trời bằng thảm, carpet. Vật liệu của loại thảm này tương tự như cỏ giả của sân football ở Mỹ. Lợi điểm của sân thảm là chỉ cần trải thảm lên xi-măng, phần  xi-măng bên dưới  không cần xây dựng cầu kỳ như sân xi-măng tennis. Do đó tiền duy tŕ sau này rẻ hơn v́ sân xi-măng nếu bắt đầu nứt th́ chỉ có cách  gọi Paris Hilton vay tiền tu sửa. Trong khi ở Anh, theo truyền thống của Wimbledon, rất nhiều sân tennis là sân cỏ. Banh trên sân cỏ đi nhanh như sân xi-măng, nhưng nhiều khi không dội lên theo hướng ḿnh đoán v́ đất cỏ không hoàn toàn bằng phẳng, chỉ cần trũng một tí thôi là banh tưng đi hướng khác.  Nói đến Wimbledon, tôi nhớ thời c̣n độc thân đánh tennis với những đứa bạn, có một anh chàng tên Hùng ông bố cũng mê tennis như con nên giải tennis nào trên TV hai cha con cũng xem. Lúc bấy giờ ở Việt Nam mới sang nên  phần lớn mọi người đều nghĩ là sân tennis bằng xi-măng, không h́nh dung được bằng một loại nào khác. Ông bố anh Hùng này cũng thế. Khi xem Wimbledon, Hùng nói với bố là họ đánh trên sân cỏ. Ông bố không tin, bảo con làm sao banh có thể tưng trên sân cỏ. Cậu con nói bố sai. Thế là hai người căi nhau ỏm tỏi đến một lúc ông bố tức quá, tát cho cậu con một cái để chấm dứt chiến tranh Việt Nam v́ con dám căi bướng với bố. Thằng con ôm đầu máu, trong ḷng giận dữ vô cùng nhưng không làm ǵ được v́ làm bố như là đại cường quốc Mỹ có sức mạnh vô song, nếu nước nào dây dưa dấm dế hội tề muốn kéo dài chiến tranh th́ Mỹ chỉ cần thả quả bom nguyên tử là kết thúc cuộc chiến. Ở đây bố nó có quyền tối hậu rút ngắn cuộc căi nhau bằng cách dùng vơ lực cực quyền chi bảo cho thằng con bất hiếu dám to tiếng với bố cái đầu máu làm kỷ niệm nhớ đời. Đă vậy, nó c̣n phải im mồm  không được căi.

Vợ chồng tôi đến một công viên trên đường Brookhurst ở khu người Việt Nam Santa Ana khoảng một giờ mười lăm phút sau đó. Theo chương tŕnh, hai bà vợ đi shopping c̣n hai ông chồng đánh tennis. Chỗ này là khu trung tâm người Việt Nam, mỗi lần lái xe ngang qua lúc nào tôi cũng thấy đầy người, khó t́m một sân trống. Hôm nay th́ sân cũng đầy người, nhưng may thay vẫn c̣n một sân. Chúng tôi để bọc giỏ tennis cạnh ghế giữa hai sân rồi cầm vợt ra đánh.

Tôi và anh Tường đánh rally qua lại mà không đánh game. Đánh chỉ khoảng mười lăm phút là anh Tường ra hiệu nghỉ mệt v́ tay anh trơn trợt không cầm vợt được chặt v́  mồ hôi ra quá nhiều. Chúng tôi trở lại băng ghế. Tôi vói xuống đất lấy b́nh nước plastic mầu trắng, mở cái nắp mầu xanh lá cây, và dĩ nhiên không thể nào quên được lễ phép của  Bắc Kỳ lịch sự, tôi  đưa cho anh Tường uống trước. Anh Tường uống xong th́ đưa cho tôi uống. Tôi để ư ở sân kế bên trước mặt tôi là  hai cô gái có lẽ vào khoảng 35, 40 tuổi. Khi nhặt banh, cả hai đều có vẻ như khựng lại và nh́n qua hướng của chúng tôi. Tôi nh́n qua anh Tường. Anh ấy  lớn tuổi, trông già hơn và  thấp hơn tôi nhiều. Tôi  có cái mũi lơ, cao ráo, thành ra nói về nhan sắc th́ bào đảm anh Tường thua tôi xa. Ngay chính tôi khi ra đường nếu gặp một cô gái nào đẹp tôi cũng nh́n để ngưỡng mộ sắc đẹp của cô ấy nên suy bụng ta ra bụng người, tôi chắc chắn hai cô này nh́n về hướng chúng tôi ngồi -nói cho đích xác là nh́n tôi chứ không phải chúng tôi- v́ ngưỡng mộ sắc đẹp Alain Delon của chỉ một ḿnh tôi. Nghĩ đến đây tôi cảm thấy vô cùng mắc cỡ, hai tai đỏ bừng, ngoảnh mặt nh́n về hướng khác. Tôi ra hiệu cho anh Tường đứng dậy đánh tiếp,  không dám nh́n về phía hai cô ấy.

Đánh banh qua lại mười lăm phút nữa th́ chúng tôi lại đến ghế uống nước ngồi nghỉ mệt. Tôi lại mở b́nh mời anh Tường uống nước. Trời nóng đổ mồ hôi uống nước chanh đường thật là ngon, tuy rằng tôi nhớ mang máng là b́nh bột chanh đường tôi mua ở Costco hết đă lâu mà sao tôi lại pha được đầy b́nh như thế này. Vị trí của tôi ngồi nh́n thẳng qua sân bên cạnh nên không cần để ư tôi đă thấy  hai cô kia nh́n tôi và anh Tường nữa. Lần này th́ họ không thoáng nh́n rồi quay ánh mắt đi mà rất bạo gan nh́n chằm chặp vào chúng tôi không rời mắt. Không nh́n về hướng họ, tôi hỏi anh Tường xem có biết là hai cô ở sân bên cạnh đang nh́n vào ḿnh không. Anh Tường nói có, và nói đùa là chắc hai cô ấy đang bị cặp đùi sexy của anh ấy thu hút. Ai nói tôi tin  chứ anh Tường nói th́ rất khả nghi, cần đem ra Ṭa Thượng Thẩm tỉnh Đồng Nai duyệt xét lại. Tôi biết anh khá lâu, lần nào sang Mỹ gặp bất kỳ nơi nào anh cũng đều khoe cặp đùi sexy của anh bằng cách mặc quần xà-loỏng. Đi du ngoạn, mặc xà-loỏng. Tụ họp bạn bè, măc xà-loỏng.  Đi nhà hàng ăn cơm tối, mặc xà-loỏng. Tôi không có mặt ở đó nhưng dám chắc đêm tân hôn anh ấy cũng mặc quần xà-loỏng. Mà phải như đùi anh ấy đẹp, bắp thịt to lớn cuồn cuộn như Arnold Schwarzenegger th́ không nói ǵ. Đằng này nó như trẻ em sinh thiếu tháng, giống hệt như mấy đùi ếch chiên ở nhà hàng Tầu, thật là công xúc tu sỉ nhưng v́ kính lăo đắc thọ nên tôi nào dám nói.

Hai cô kia vẫn nh́n chúng tôi cḥng chọc làm tôi nghĩ văn hoá Âu Mỹ ảnh hưởng người Việt ở Mỹ rất nhiều. Tôi nhớ ngày xưa đi học chung với con gái, các cô tính t́nh nhút nhát, gặp con trai là bỏ chạy, rất khó để khơi chuyện với các cô, huống ǵ nói đến chuyện làm quen. Con trai lúc nào cũng đi cua con gái, có bao giờ chuyện ngược lại xẩy ra đâu. Ở Mỹ con nít từ nhỏ đă rất tự nhiên. Những ngày đầu tiên sinh sống trên nước Mỹ sinh hoạt với nhà thờ bảo trợ tôi, con gái Mỹ bằng tuổi đến nói chuyện với tôi tỉnh queo, giúp cho tôi không có cảm tưởng xa lạ. Khi đi học vào giờ thể dục đánh cầu, nhiều lúc đùa giỡn con gái Mỹ hay Mễ nhẩy lên người ôm làm tôi   thật mắc cỡ (đính chính, chữ dùng sai, “thích” chứ không phải “mắc cỡ”), thế mà trái lại họ không có cảm tưởng ǵ ngượng ngùng hết. Hai cô ở sân tennis cạnh bên rơ thật là thuộc vào loại bạo phổi, thích con trai là liếc mắt đưa t́nh ngay, không cần biết thiên hạ nghĩ ǵ về ḿnh.

Tôi và anh Tường thay phiên nhau uống gần hết b́nh nước th́ không biết tôi có đang trong cơn mê hay không, hai cô từ bên kia băng qua sân tiến đến chúng tôi miệng hơi nhoẻn miệng cười. Tôi lúc này đầu óc lâng lâng, chỉ nghĩ đến cái cô trong vườn Tao Đàn ở SàiG̣n hai năm trước bẩy giờ sáng muốn dẫn tôi đi t́m chỗ mua xôi, và mấy câu đầu tôi viết của bài thơ “Mộng Dưới Hoa, Họa Dưới Mông” khi tôi gặp một tiên nữ, nói láo với cô ấy là ḿnh chưa lập gia đ́nh:

                             Đêm qua tôi ngủ nằm mơ,

                             Có nàng tiên nữ lẳng lơ gợi t́nh.

                             Ví von giọng nói trữ t́nh,

                             Danh xưng ngọt lịm, ḿnh ḿnh, em em.

                             “Anh ơi trước lạ sau quen,”

                             Tướng anh phong nhă, em khen mấy lời.”

                             “Đời anh cô độc, lẻ loi?”

                             “Nếu chưa có vợ, trọn đời em dâng.”

                             Ḷng tôi rạo rực, bâng khuâng:

                             “Tôi...(hơi ấp úng)...độc thân vẫn c̣n.”

                             “Dung nhan em thật sắc son,”

“Đôi ta t́nh tự, cho tṛn cuộc vui.”

………..…………….

Chưa biết nói ǵ khi có một cô gái lạ có cảm t́nh với dung nhan ḿnh muốn đến làm quen th́ một cô đă lên tiếng:

- Anh, Anh…

Trái tim tôi nó đă định nói “Cái ǵ đó em?” nhưng may thay óc tôi xen vào ngay kịp thời:

-Ǵ đấy cô?

-Cái b́nh nước…

-Mấy cô khát nước sao?

-Dạ không phải...

-À, cô muốn biết cái b́nh này mua ở đâu hả? Tôi mua ở Target, tiện lắm cô. Có sáu dollars mà giữ đá lâu lắm.

- Dạ không phải…

-Vậy chứ cô muốn biết ǵ?

-Dạ…cái b́nh nước đó là của em!

Vừa nghe cô đó nói xong cái b́nh nước là của cô ta, bao nhiêu lư trí, lương tâm của tôi tụi nó chạy trốn đâu hết để cho xác thịt tôi ở lại đứng cứng đơ chịu xào. Anh Tường chẳng những không giúp mà c̣n đổ dầu thêm vào lửa:

-Cô này nói thế là đúng cái b́nh của cô ta rồi. Lúc năy Ngọc vào tôi đâu có nhớ là Ngọc cầm cái b́nh nào đâu. Nhưng tại v́ Ngọc mở uống tự nhiên quá làm tôi quên đi, tưởng là b́nh nước của Ngọc thật.

Bây giờ nếu được lựa chọn giữa trúng số độc đắc hay được thần A-La-Đin cho tàng h́nh, nhất định là tôi sẽ chọn giải pháp thứ hai. Cười mếu máo, tôi nói:

-Xin lỗi cô nhe. Tôi có cái b́nh nước giống y chang như vầy, cũng mầu trắng nắp xanh lá cây. Đi đánh tennis thuờng là tôi mang theo. Đâu có ngờ hôm nay không mang theo mà lại thấy cái b́nh nước giống quá nên lại tưởng là của tôi…

-Lúc năy tụi em đến đánh ở cái sân anh đang đánh, nhưng tại v́ sân kế bên có cái tường để tập đánh một ḿnh nên tụi em sang bên đó, để đồ đạc tụi em lại ở cái ghế này.

-Tôi đâu có định uống nhưng tại v́ cái anh này, anh ấy than khát nước quá nên tôi mới mở b́nh uống đấy chứ. Ở t́nh cảnh như thế này trốn tránh trách nhiệm là thượng sách, tôi vừa nói vừa chỉ tay qua anh Tường.

Lấy lại cái b́nh nước từ tay tôi, trước khi rời sân, cô ta nói một câu cuối cùng:

-Anh mua đắt rồi. Em mua ở WalMart có năm đô.

Hai cô ấy đi xong, anh Tường chửi rủa tôi xối xả là xem cái mặt tôi trông cũng bảnh bao sáng sủa lắm mà lại ngang nhiên lấy b́nh nước của nguời ta uống, rồi c̣n mời người khác làm anh ấy bị họa lây! Anh Tường có kê tủ đứng tôi đến mấy đi nữa, tôi nghe chỉ  ù ù cạc cạc từ tai này ra tai kia v́ cái xấu hổ ngang nhiên lấy b́nh nước của người khác uống chỉ là chuyện nhỏ, không thể nào so sánh bằng cái xấu hổ phũ phàng tôi vừa khám phá làm tôi ngă từ cung trăng rớt xuống trái đất. Tôi tưởng tôi là Alain Delon, Brad Pitt, George Clooney…, có sức thu hút mănh liệt làm con gái mê mẩn v́ ḿnh: hai cô này thấy tôi quá đẹp trai nên bạo gan liếc mắt đưa t́nh. Nào ngờ đâu cái liếc mắt đó không phải là cái liếc mắt đưa t́nh, cái liếc mắt đá lông nheo,  mà là cái liếc mắt khinh bỉ, cái liếc mắt ngạc nhiên đến cùng cực khi thấy một người đàn ông cà chớn nào dám lấy b́nh nước của ḿnh uống tỉnh bơ!

Người ḿnh có câu: “Chưa đỗ ông Nghè đă đe hàng Tổng”. Chưa biết tại sao hai cô kia đến mà tôi đă có ư định trong đầu là tôi sẽ nói dối chưa lấy vợ, vẫn c̣n độc thân. Kinh Thánh nói chỉ cần phạm tội trong tư tưởng là đă phạm tội rồi. Chốc nữa về nhà thế nào tôi cũng sẽ chết đi sống lại với vợ khi nàng khám phá ra ư tưởng của tôi. Khi chết đi thật sự th́ chắc chắn tôi sẽ đi thẳng một đường xuống địa ngục không được ngừng, dù chỉ là một phút để uống ly nước mía nghỉ giải lao. Tất cả chỉ v́ cái b́nh nước chanh khỉ gió trị giá có mấy đô-la và tại v́ anh Tường rủ tôi đi đánh tennis, nếu không th́ làm ǵ tôi đă khổ sở vừa vỡ mộng, vừa phạm tội như thế này!

Nguyễn Tài Ngọc

                                   Anh Chị  Tường và gia đ́nh