Mua xe hơi

 

 

 

Chúng ta hầu hết ai cũng ham mê vật chất của đời sống, chỉ khác một chỗ nho nhỏ là mấy cô mê những món đắt tiền thật vô lư như hột xoàn, ví Louis Vuitton, kính đeo Chanel, xách tay Long Champs, nước hoa Chanel 5… trong khi đàn ông mê thứ ǵ cũng có lư cả: đồng hồ, TV, máy nhạc, xe hơi, đàn bà… (ấy chết, đàn bà không phải là vật chất, xin xoá bỏ). Tôi vẫn c̣n nhớ ước ǵ có được chiếc máy chụp h́nh để chụp lại cảnh hỗn loạn  trên biển cả khi đứng trên chiếc xà-lan lúc nhúc với cả trăm người trong cơn mưa tầm tă  ở ngoài khơi Vũng Tầu buổi sáng 30-04-1975. Đó là cái ham mê thứ nhất trong đời tôi. Sự ham mê này tương đối giản dị  chỉ trong hai năm đầu sống ở Mỹ, tôi t́m đủ tiền để thực hành hoài băo đó.

 

Cái đam mê thứ hai của tôi, khó thực hiện hơn, là xe hơi. Cả đời học sinh ở Việt Nam chỉ có mỗi một chiếc xe đạp lọc cọc đi học, xe gắn máy c̣n không có th́ làm ǵ nghĩ đến chuyện đi lên cung trăng được chiếc xe hơi. Xe hơi thời tôi sinh sống ở Việt Nam trước 1975 cũng không đẹp ǵ để ḿnh mê. Tôi nhớ có một lần một đám  bạn rủ nhau đến sân Tao Đàn xem triển lăm chiếc xe hơi mà tụi nó nói vô-căn-cứ-tuyên-truyền-láo-khoét là do Việt Nam sáng chế đầu tiên: La Dalat. Đến xem th́ chẳng có ǵ mới lạ v́ nó giống chiếc xe Jeep, không khuấy động sự đam mê của người xem như xe Aston Martin của James Bond hay Batmobile của Batman. Bao đứa bạn của tôi trầm trồ Việt Nam đă bắt kịp thế giới ở thế kỷ 20, chẳng những có khả năng sản xuất  xe …đạp, xe xích-lô mà c̣n làm được xe hơi nữa. Sự thật là một chi nhánh Citroen của Pháp   Việt Nam làm chiếc La Dalat cho thị trường nước ḿnh. Xe Pháp th́ hào hứng như các nữ đồng chí Nga Sô đi dự thi hoa hậu, chán ngấy như xe Lambretta ba bánh Ư-Đại-Lợi của bác Sáu xe lam trong xóm nhà cũ của tôi. Bằng chứng điển h́nh là khi Nhật Bản bắt đầu bán xe Honda Dame qua Việt Nam vào khoảng năm 1970, Mobylette và VeloSolex sập tiệm, biến mất khỏi Sàig̣n nhanh hơn ví trong túi quần không gài nút ở Rome. Bên xứ Hoa Kỳ th́ Pháp cũng không thể nào cạnh tranh nổi với xe Mỹ, Đức và Nhật Bản: Peugeot, Citroen và Renault dần dần rút lui vĩnh viễn khỏi thị trường Mỹ trong khoảng năm 1980 đến năm 1991. Xe La Dalat v́ thế mới ra rồi cũng lui dần vào dĩ văng.

 

Bước chân đến Mỹ năm 1975, tôi hoa cả mắt khi thấy xe hơi trên xa lộ, trong thành phố, và trong băi đậu xe.  Hoa Kỳ là thiên đường xe hơi, ban đêm khi đi ngủ tôi không mơ thấy bác Hồ mà chỉ mơ có mỗi một chiếc xe Corvette do hăng Chevrolet làm. Chiếc Corvette x́-po hai cửa nh́n gần nh́n xa không thua ǵ Batmobile của Batman, bảo đảm anh nào lái xe ra đường sẽ có trăm cô Catwoman chạy theo xin số nhà hay số điện thoại. Thế nhưng cái mộng làm chủ xe Corvette của tôi khó khăn như chú Cuội mê chị Hằng, như có tiền mua một chiếc Rolls Royce, như ngày xưa mơ gặp Brigitte Bardot: C’est impossible! V́ thế, thay v́ quen được với Thẩm Thúy Hằng, tôi biết cô Ba Cầu Bông, chị Hai Gánh Nước, cô Tư bán nước mía: tôi làm chủ rất nhiều xe cũ xưa từ đời Hồng Bàng để ngoài đường không ai thèm ăn cắp.

 

Chiếc xe hơi cũ đầu tiên tôi mua trên nước Mỹ với giá $1000 đô-la là Ford Maverick. Rồi từ đó bao nhiêu là chiếc xe cũ hay mới khác: 1957 Cadillac (to c̣n hơn chiếc tầu Trường Xuân), Datsun B210 (chuyện cười: ông Nhật sản xuất xe cực kỳ nhanh chóng trong ṿng một tuần, mang đến bán cho ông Mỹ, không biết đặt tên ǵ. Ông Mỹ ngạc nhiên xe ráp quá nhanh, hỏi ông Nhật: That soon? Ông Nhật cám ơn ông Mỹ đă đặt tên xe “Datsun”), Honda Civic, Honda Accord, Plymouth Volare, Mazda 626, Mazda MPV…

 

Ngày xưa đi học vài lần mua đĩa bột chiên không bao giờ tôi dám mua với trứng chiên trộn vào v́ quá xa xỉ, ḿnh không đủ tiền. Ăn bột chiên không tuy rằng ngon, nhưng ăn với một cái trứng đập vào trên chiếc chảo mỡ khét mới cảm thấy hương vị ngon tột cùng của món bột chiên. Xe hơi cũng thế, lái xe bốn máy ḿnh không cảm thấy ǵ cả, nhưng ngồi vào xe đắt tiền tám máy mới thấy cái thú của lái xe. Khi tôi dành dụm được một ít tiền, điếc không sợ súng, năm 1992 tôi mua chiếc xe đắt nhất của Mazda, 929. Mua Mazda v́ những xe to Mercedes, BMW hay Lexus lúc nào cũng vô cùng đắt, phải là chủ Tín Nghĩa Ngân Hàng mới có thể mua. Chiếc 929 vừa rẻ hơn, vừa có những đường cong tuyệt mỹ như Raquel Welch nên tuy là đă bán nó đi mười ba năm về trước, hiện giờ tôi vẫn c̣n thích.

 

Xe hơi khác với xe đạp ở chỗ là không cần phải có bắp thịt đùi nổi cuồn cuộn như lực sĩ con kiến càng  tỉnh Kiên Giang mới đạp xe như bay được. Đây là lư do trăm năm về trước hay bây giờ ở Việt Nam nơi nhà quê chỉ có xe đạp, đàn ông có thớ hơn đàn bà. Không có anh c̣ng lưng ra đạp th́ em không thể nào ra chợ Nổi Cái Răng mua rau muống.  Với xe hơi th́ khác, anh có xe bốn máy nhưng em có xe tám máy th́ em cho anh ngửi bụi xa dần vào tít tận chân trời. Xă hội hiện đại  phát minh ra xe tám máy tân tiến làm cho đàn ông bây giờ không c̣n có thể lên chân với đàn bà. Đàn ông khắp nơi trên thế giới cần hát bài Chiêu Hồn Tử Sĩ hay Amazing Grace,  bắn hai mươi mốt phát súng tưởng niệm cho ngày tàn của phái nam và sự hưng thịnh của phái nữ. Với chiếc xe tám máy, mấy em tha hồ bỏ lại mấy anh có xe bốn hay sáu máy trên con đường đi không đến. Chính v́ sợ mấy em lên mặt nên tôi mê xe tám máy đắt tiền. Mercedes và BMW lúc nào cũng nổi tiếng quư phái và sang trọng, thế nhưng rất đắt tiền và v́ xe hay hư, người tỷ phú có thể thành triệu phú sau khi đem xe vào hăng cho họ sửa vài lần nên tôi mê xe tám máy LS của Lexus. Năm 1995 vợ chồng tôi lần đầu tiên mua chiếc xe Lexus LS400 cũ hai năm (dĩ nhiên là để cho bà chủ lái), và vài năm gần đây, nàng phế thải nó cho tôi lái để mua một chiếc LS430 khác thay thế cho nàng.

 

Ngồi vào chiếc xe Lexus LS bất cứ vào đời nào, sức xe phóng như hỏa tiễn, sang trọng như Dinh Độc Lập, lái xe bên trong êm ru như nằm trong ḥm Tô-Bia,  mọi nút bấm điều khiển trên xe rơ ràng minh bạch, máy nổ nhẹ nhàng  không  tiếng động nên tài xế không cần điều khiển âm thanh vừa đủ nghe cho hàng xóm đang cần sự yên lặng nghỉ ngơi.  Kiểu xe bên trong lẫn bên ngoài trông rất đẹp, máy móc bền bỉ, chạy bao nhiêu năm vẫn không hư ǵ quan trọng. Tôi tự thay dầu và thắng xe ở nhà nên phí tổn sửa xe lại càng rất ít.   xe Lexus quá bền bỉ, khi mua xe đắt tiền tôi chỉ nghĩ đến Lexus mà không bao giờ nghĩ đến Mercedes.

 

Cho đến bây giờ.

 

Vài tháng trước vợ chồng tôi lên San Jose. Vào ngày Thứ Bẩy, chúng tôi đi dạo ở biển Point Lobos. Cùng đi với chúng tôi có Thúy Loan, bạn Regina Pacis của vợ tôi. Point Lobos cách Saratoga, nhà Thúy Loan, khoảng một giờ đồng hồ lái xe. Thúy Loan nói tôi làm chauffeur dùng xe Mercedes S430 của Thúy Loan để chở hai người. Thúy Loan là tiểu thơ quư phái, khi c̣n bé chữ đầu tiên nàng biết đọc là Mercedes nên gặp Thúy Loan là ai cũng nghĩ ngay đến Mercedes. Tôi chưa bao giờ lái xe Mercedes, và v́ chiếc xe này tương tự như chiếc Lexus LS430 của vợ tôi, đây là dịp để tôi so sánh hai hiệu xe khác nhau như thế nào. California là thiên đường của người lái xe v́ thời tiết khô ráo, nhiều xa lộ, và rất nhiều đường ngoằn ngoèo trên núi. Con đường đi từ Saratoga đến Point Lobos lư tưởng cho người thử xe v́ vừa có xa lộ thẳng tít c̣ bay, vừa có đường núi quanh co một khi đến vùng thành phố Carmel, vừa không sợ bị Việt Cộng phục kích ở hai bên đường.

 

Có ngồi ở trong xe mới biết tại sao Mercedes lúc nào cũng đắt tiền hơn Lexus: tất cả những bộ phận trên xe kỹ sư Đức chế tạo rất tỉ mỉ. Cái gạt nước kính xe dầy gấp đôi những xe khác. Hai cái plastic đựng ly làm c̣n cầu kỳ hơn phi thuyền con thoi Columbia. Nếu chiếc xe bán $100,000 đô-la, có lẽ Mercedes tốn…$20,000 để sản xuất cái đựng ly nước đơn giản này (và $30,000 để chế cái nồi chiên chả gị. Tài xế chỉ cần bấm một nút bên trái radio là mười lăm phút sau có chả gị nóng hổi cho tất cả hành khách trên xe). Mercedes và Lexus lái êm như nhau. Ghế da của Lexus nhẵn bóng trong khi của Mercedes hơi sần sùi. Sức phóng hỏa tiễn của chiếc Mercedes S430 trên xa lộ tương tự như Lexus LS430. Có thể chậm hơn một tí ti v́ nó nặng hơn chiếc Lexus. Nhưng khi lái trên đường ngoằn ngoèo Highway số 1 th́ tay lái của chiếc Mercedes S430 chắc nịch không xê dịch qua lại, bánh lái bẻ đâu là xe ôm cua theo đó. Ở những đoạn cua thật gắt tôi cố t́nh chạy nhanh th́ bánh xe bám sát đường, xe không chao qua lại mất thăng bằng. Một phần là v́ niềng bánh xe của Mercedes là 18-inch, to hơn 17-inch của chiếc Lexus. Chiếc Mercedes có dàn nhún tự động, khi xe chạy với tốc độ nhanh th́ cả chiếc xe hạ xuống một vài inch để xe khỏi cản gió và bám đường. Ghế ngồi của Mercedes khác với Lexus là hai bên thành ghế bóp vào ôm chặt người nên tha hồ cho xe lượn qua lượn lại  đến đâu, thân thể người ngồi vẫn bám chặt vào ghế. Tài xế ngồi vững chắc không di dịch, xe dán chặt đường không mất thăng bằng dễ làm người lái thử tăng vận tốc để có thể cảm thấy được cái cảm giác nguy hiểm chạy xe nhanh trên con đường quanh co.  

 

Tôi mê h́nh dạng bên ngoài của chiếc Mercedes. Lexus cũng đẹp, nhưng có cái vẻ đẹp của một cô gái đàn ông gặp ngoài đường, thấy cô ta đẹp nhưng không có ǵ xuất sắc, tiếp tục đi không để ư. Ngược lại, chiếc Mercedes có cái đẹp của một cô gái xinh đàn ông phải  ngoái cổ nh́n lại lần thứ nh́ v́ lần đầu tiên nh́n chưa… đủ.  Thúy Loan nói với tôi xe rất tốt ít hư nên khi trở về nhà tôi táy máy vào Internet t́m xe Mercedes S430 cũ quảng cáo bán. Một tháng xem trên Internet không thấy xe nào bán giá rẻ nhưng một hôm tôi đọc một quảng cáo bán xe Mercedes mầu bạc năm năm, một chủ, giá phải chăng. H́nh chụp bên trong bên ngoài đẹp như mới, chỉ có 39000 miles, chả thấm ǵ v́ đó là số miles tôi lái trong hai năm. Chiếc 1993 Lexus LS400 của tôi chạy đă 203000 miles nên tôi quyết định liên lạc với chủ xe hỏi mua. Scott, tên người chủ xe, nói tiếng Anh thông thạo không có giọng ngoại quốc nên tôi nghĩ là người Mỹ, cho tôi địa chỉ và hẹn tôi xem xe sáng Thứ Bẩy ở Fountain Valley.

 

Fountain Valley là một thành phố ở Orange County, cách nhà tôi 70 miles. Sáng Thứ Bẩy lái xe một tiếng  đồng hồ tôi đă đến nhà Scott không ǵ khó khăn. Một anh chàng tương đối trẻ khoảng ba mươi bẩy tuổi đă đứng bên ngoài garage cửa mở với chiếc xe Mercedes S430 đậu bên trong garage. Tôi đậu xe, bắt tay anh ta và hỏi bằng tiếng Anh:

 

- Hello, are you Scott?

- Yes, I am Scott. And you are David? Scott trả lời tôi cũng bằng tiếng Anh, và cứ thế chúng tôi nói chuyện với nhau dùng tiếng Mỹ:

- Yes, I am David. We talked on the phone. I’m here to see the car.

 

Tôi nh́n Scott. Anh ta tóc đen, người Á Đông, có vẻ là người Nhật Bản hay người Đại Hàn. Scott nói tiếng Anh thông thạo nên khi nói chuyện trên điện thoại tôi tưởng là người Mỹ. Chiếc xe Mercedes mới toanh, nh́n tưởng như xe mới mua từ hăng đem về nên tôi thích ngay.

 

- So this is the car?

- Yes it is.

- Any problem with it?

- No. My Dad bought this car for my Mom. She drove it for 5 years. But she now has to babysit my sister’s two children, and this car is too cumbersome for her to transport them. One has to use baby car seat. She loves minivan so they went out and bought the Toyota Sienna van.

- Why doesn’t your Dad use it?

- The Mercedes has too many electronic gadgets for him to handle. Not only that, he already has a Toyota Corolla brand new he just bought last year. He doesn’t go anywhere, except for playing tennis with his friends at a park nearby here, so the Corolla is fine with him.

- But this car is much nicer…

- He doesn’t like it because there are so many electronic controls that he never got used to…

- What about you? Why don’t you take it over?

- Oh, I already have the Subaru 4-wheel-Drive. I love my car.

 

Tôi hỏi Scott mở nắp xe để xem máy. Phần máy bên trong xe mới toanh và không khác ǵ bên ngoài,  bên trong vẫn c̣n mới tinh.

 

- My mom hardly drives, she always keeps it in the garage.

- Can I see the inside?

- Oh yes. Scott mở cửa tài xế, và đi ṿng qua bên kia ngồi vào bên hành khách, mở hộp glove box, lấy ra tờ giấy hoá đơn cho tôi xem:

- Here is the original invoice. My Dad bought it for $75,000 dollars. This car also has GPS, but I don’t know how to use it, you have to read the manual.

 

Chiếc xe mới nguyên, không trầy trụa, rách hay bạc mầu, bên trong ngoài dấu sữa con nít đổ ở vài chỗ không lau nên bây giờ mốc trắng mà tôi nghĩ lau sẽ ra. Xem đến đây, nhận thấy chiếc xe quá đẹp và quá mới, chưa cần lái thử mà tôi đă nhất định muốn mua.

 

-Can I test drive  for a few minutes?

-OK, let’s go.

 

Tôi rồ xe, tiếng máy c̣n rất êm. Chiếc Mercedes nuốt những con đường trong thành phố không một tiếng động. Tôi muốn xem máy lạnh có chạy hay không:

 

- How do you turn on the air conditioning?

- This button right here. We just leave it in, it is automatic. And this button here to control temperature, you just push up and down.

- What if I want to control it manually, for example, directing the vent to my feet?

- Oh, I don’t know how, just read the manual.

 

Tôi nh́n phần panel display của chiếc xe Mercedes. Những nút trên xe Nhật Bản dấu hiệu gió thổi vào người, vào chân rất đơn giản, nh́n là biết ngay. Mercedes cũng có dấu, nhưng không thể nào đoán để làm ǵ, phải đọc sách chỉ dẫn mới biết được. Tôi bật thử cái GPS th́ tiếng radio & GPS nghe cùng một lúc nên tôi muốn tắt radio đi để nghe GPS:

 

- How do you turn off the radio without turning off the GPS?

- I don’t know. Scott cười. You have to read the manual.

 

Tôi đọc bao nhiêu báo về xe hơi, báo nào cũng nói hệ thống điều khiển điện tử của xe Mercedes rất phức tạp nên nếu mua về nhà tôi sẽ đọc rồi biết cách dùng, không sao. Lái xe thử  như vầy là quá đủ. Tôi chỉ cần biết chắc là máy CD vẫn c̣n dùng được v́ vợ tôi nghe nhạc:

 

- Can we check to see if the CD is still working?

- Oh sure. There is a disc in there already.

 

Scott bấm cái nút có chữ CD, và chiếc xe trở nên sống động với tiếng đàn, tiếng trống, tiếng kèn  tràn đầy bên trong chiếc xe. Và tiếng hát…tiếng Việt Nam! Giọng của Hương Lan trong bài “Chiếc áo bà ba” của Nhật Trường! Scott ấp úng xin lỗi:

 

- I’m sorry. My Mom is Vietnamese. She listens to Vietnamese music.

 

Tôi ngạc nhiên:

 

-I’m Vietnamese too! I didn’t know you are Vietnamese. I thought you are Japanese or Korean… Otherwise, I would have spoken in Vietnamese. Xin lỗi nhe.

- Funny, I thought the same about you! I thought you are Mễ or Middle Easterners …

- Anh nói tiếng Anh như người Mỹ thành ra tôi không nghĩ anh là người Việt Nam.

- Dạ cháu sang đây lúc cháu bốn tuổi. Scott trả lời bằng tiếng Việt lơ lớ.

 

Bầu không khí lạnh nhạt giữa hai người không biết nhau tan biến khi người này khám phá người kia là người đồng hương. Lúc năy vừa mới gặp Scott, nghĩ anh ta là người Nhật Bản, tôi đă liên tưởng đến bố tôi kể chuyện khi ông là Quản Đốc một nhà tù ở miền Bắc thời Nhật xâm chiếm Việt Nam. Sự xâm lăng này  tạo nên một nạn đói giết không biết là bao nhiêu người mà Việt Nam ta không có người ghi chép lại  trong lịch sử. Mỗi buổi sáng nào lính gác mở cổng tù cũng thấy người nằm chết cứng trước cổng. Họ đến vào lúc buổi chiều, lúc ban đêm định chờ đến sáng trại giam mở cổng xin lương thực nhưng không chịu nổi cơn đói nên đă chết. Bố tôi nói thây người chết nhiều đến nỗi người c̣n sống không kịp đem xác đi chôn nên họ rắc vôi lên xác chết để đỡ mùi hôi thối. Người Nhật của Scott ngày xưa đă ác như thế với người Việt! Trái lại Scott nghĩ tôi là người Mễ chắc không có tiền mua xe đến chỉ để ăn cắp nhà, hay tệ hơn nữa nghĩ tôi là dân cuồng tín Trung Đông, mang bom trong người để nếu Scott không xuống giá th́ sẽ cho bom nổ như những quân khủng bố giết người dùng bom tự sát.

 

Khám phá cả hai đều là người Việt Nam khiến sự buôn bán trở nên dễ dàng. Chiếc xe Mercedes tôi vừa mới ước mơ chỉ có một tháng nay thôi bây giờ tôi đă thành sở hữu chủ khi Scott đồng ư bán với giá thật là đắt, 600 triệu đồng …Việt Nam.

 

Tôi lái ra nhà hàng Việt Nam ở khu Santa Ana để ăn trưa, thử chạy với tốc độ như bay trên xa lộ ở những khoảng vắng không có cảnh sát mới nhận thấy một người phê b́nh trong báo Car And Driver về xe Mercedes S Class thật là đúng. Ông ta nói: “Tôi mới lái thử chiếc Mercedes S430 mua cho vợ tôi. Tôi đă từng làm chủ ba đời xe Lexus LS. Máy mạnh, lái êm,  bền bỉ, ít bao giờ sửa. Nếu có phải mua xe mới nữa, tôi đă chắc chắn sẽ mua cùng hiệu Lexus LS. Thế nhưng quan điểm của tôi bây giờ hơi thay đổi một tí: Một người mê xe khi chết không thể nào nhắm mắt nếu không làm chủ một chiếc xe Mercedes S Class trong đời”.

 

Ăn trưa xong chuẩn bị lái xe về nhà, tôi vào xe mở hộp CD định bỏ vào vài đĩa CD đă mang theo để nghe th́ khám phá ra là Scott đă quên lấy cái CD nhạc Hương Lan ra. Bỗng dưng được một CD miễn phí, hoá ra tôi mua xe này quá rẻ: 600 triệu trừ đi 500 đồng tiền Việt Nam giá của cái CD.

 

Nguyễn Tài Ngọc