Lá Bài Trung Quốc

 

Ai cũng biết là để thắt chặt t́nh hữu nghị giữa bạn bè và tránh cho trường hợp người này nổi nóng làm người kia sứt đầu u trán, chúng ta không nên đề cập đến hai đề tài nóng hơn SàiG̣n vào trưa tháng 4, nóng hơn chảo đổ bánh xèo của Bánh Xèo Đinh Công Tráng, nóng hơn con tầu hỏa Thống Nhất từ SàiG̣n ra Hà Nội không có máy lạnh ở toa “ghế mềm”  vào buổi trưa tháng 8 năm 1995  tôi ngồi mồ hôi chẩy nhễ nhại ra như tắm. Hai đề tài đó là chính trị và tôn giáo.

Không giống với những vấn đề khác trong đời sống mà quan điểm của một người có thể thay đổi theo thời gian, chẳng hạn như  thích xe mầu trắng thay v́ xe mầu đen, thích hủ tiếu Bà Năm Sa Đéc thay v́ cơm tấm Thuận Kiều, thích vợ bé thay v́ vợ lớn, chết, xin lỗi tôi viết ngược, thích vợ lớn thay v́ vợ bé, tôn giáo và chính trị là hai đề tài mà khi một người đă tin vào một lập trường cố định nào rồi th́ quan điểm sẽ  ít  thay đổi từ nhỏ cho đến lớn. Niềm tin này rất mănh liệt v́ chính trị ảnh hưởng đời sống và tôn giáo ảnh hưởng lúc chết. Do đó, nếu ḿnh xớn xác nói với một người khác là từ đó đến giờ họ sai lầm trong niềm tin của họ th́ chắc chắn ngày xưa đi học ḿnh phải đứng hạng thứ 50 trên 50 trong lớp.

Tôi ngày xưa đi học không đứng hạng thứ 50 (hạng 49) nên biết khôn không bàn căi và không bao giờ viết lách lư luận về hai đề tài này. Cho đến ngày hôm nay. Mấy tháng nay tôi nhận nhiều email khích động dân tộc tính Việt Nam phản đối Trung Cộng xâm chiếm Trường Sa, Hoàng Sa, Ải Nam Quan... Vài email mạt sát Trung Hoa, vài email yêu cầu thế giới can thiệp Trung Hoa trả lại đất đai đă chiếm đoạt cho Việt Nam. Đọc những email này xong,  không bị bệnh ban sởi mà cảm thấy ngứa ngáy đầy ḿnh nên tôi viết cho hết ngứa. Tại sao bây giờ mới viết?  Tôi sắp ngủm củ tỏi đến nơi nên muốn tŕnh bày quan điểm của ḿnh một cách xây dựng -không kèm theo đại bác 50 ly- , để cho bạn đọc có cơ hội nghiền ngẫm rồi hành quyết.

Từ thuở khai thiên lập địa cho đến bây giờ, luật của tạo hóa là mạnh được yếu thua. Con cọp ăn con nai, con mèo ăn con chuột, kẻ giầu đàn áp kẻ nghèo, tiền đô-la có giá trị hơn tiền Bác…. Với con người th́ nước lớn nuốt nước bé xẩy ra khắp nơi, quốc gia nào có quân đội hùng mạnh sẽ luôn t́m cách thôn tính quốc gia khác, từ Napoléon của Pháp đến Thiết-Mộc-Chân Thành Cát Tư Hăn của Mông Cổ, từ Hitler của Đức Quốc Xă đến Hirohito của Nhật Bản.  Hoàng Sa, Trường Sa, Ải Nam Quan mà Trung Hoa chiếm hữu của Việt Nam tương đối nhỏ so với đất đai nhiều quốc gia đă mất trong tay nước khác đến giờ vẫn không đ̣i lại được. Thí dụ sau đây ở ba địa thế khác nhau:

-Nam Mỹ, Falkland Islands: nằm trên biển Đại Tây Dương, khoảng 260 miles phía Đông của Argentina. Một nhà thám hiểm Anh là một trong những người đầu tiên khám phá ra đảo này vào năm 1592 nên cho dù Anh quốc xa Falkland Islands nửa ṿng trái đất,  dù Argentina công bố đảo này thuộc về Argentina v́ nằm ngoài khơi nước của họ, nước Anh vẫn tuyên bố đảo này thuộc về ḿnh. Năm 1982, Argentina đem không lực tấn công quân đội Anh quốc một cách bất ngờ, chiếm lại đảo trong một thời gian ngắn hạn thế nhưng Anh phản công và sau hơn hai tháng chiến đấu, Anh đánh bại Argentina, lấy lại Falkland Islands.

-Trung Đông, Palestine: Từ thế kỷ thứ 19 cho đến năm 1947, nước Do Thái, West Bank, và dải Gaza là một khoảng đất vô chủ với  người Palestine và Do Thái sinh sống lẫn lộn. Đại đa số, từ 70% đến 80%, là người Palestine.  Năm 1947, thay v́ để Do Thái và Palestine phân định đất đai, Liên Hiệp Quốc can  thiệp, chia đất, lập ranh giới hẳn ḥi cho đôi bên. Dưới áp lực của Do Thái, Liên Hiệp Quốc chia 55% đất Palestine cho Do Thái mặc dù Do Thái lúc bấy giờ chỉ làm chủ 7% diện tích đất đai và dân số chỉ là 30% của tổng dân số.  Từ đó cho đến nay Palestine và Do Thái đánh nhau không ngừng v́ dưới sự hậu thuẫn của khối Ả Rập, Palestine muốn đ̣i lại phần đất của Do Thái.

-Á Châu, đảo Sakhalin, Nhật Bản: Ngoài bốn đảo chính, trước năm 1945 Nhật Bản c̣n có đảo Sakhalin ở phía Bắc. Đảo này chia hai với chủ quyền phía Bắc thuộc Nga-Sô, phía Nam thuộc Nhật Bản. Đệ Nhị Thế Chiến, tháng 8 năm 1945, sau khi Nhật Bản bị đánh bại Nga-Sô trục xuất tất cả dân Nhật về đảo Hokkaido, tuyên bố cả đảo Sakhalin thuộc về Nga, không c̣n là của Nhật. 65 năm sau cho đến bây giờ, Nhật Bản vẫn thất bại trong việc yêu cầu Nga-Sô trả lại nửa đảo Sakhalin cho ḿnh.

Ngoại trừ Nhật Bản v́ hiệp ước sau Đệ Nhị Thế Chiến cấm không được sản xuất cũng như thiết lập quân đội ngoài mục đích pḥng thủ, cả Argentina lẫn Palestine bây giờ đă dùng vơ lực để tự giải quyết vấn đề của ḿnh. Trong trận chiến Falkland, 655 binh sĩ Argentina tử thương. Ở Hoàng Sa, Việt Nam  đụng trận ngắn gọn đă thua, không phản công lại Trung Hoa. Không cố gắng hết sức ḿnh mà đă kêu người khác giúp th́ ai chịu giúp?

Tôi có nhận email chụp h́nh một thành phố ở tỉnh Quảng Tây, dân Trung Hoa kỷ niệm ngày giỗ của tướng Mă Viện, người đánh bại Hai Bà Trưng. Có h́nh của vài người Việt Nam đến dự. Kèm theo email là một bài viết chỉ trích tướng Mă Viện là người khát máu ngày xưa mang quân sang Việt Nam dẹp loạn Hai Bà Trưng, chỉ trích người Việt Nam đă đến dự.  Chúng ta là người Việt Nam, nên căm thù mối hận xưa kia, nhất là Mă Viện là người cho xây trụ đồng khắc chữ “Đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt” (trụ đồng đổ th́ Giao Chỉ bị tuyệt diệt).

Khi dân một nước khác sang xâm lăng nước ḿnh, hay mang quân dẹp loạn  th́ ḿnh nhớ dai căm thù, nhưng khi chính Việt Nam ḿnh đem quân chiếm đất đai, cướp của nước khác Chiêm Thành, Chân lạp.., th́ ḿnh lại không nhớ? Ḿnh không thể nào than phiền dân  nước khác dă man nếu chính dân tộc Việt Nam cũng hung bạo xâm lăng không khác ǵ họ.  

Diện tích nước Việt Nam nguyên thủy bắt đầu từ đời vua Hùng Vương chỉ là phần đất Bắc Việt với ranh giới ở phía Nam vào khoảng Ninh B́nh. Có lẽ nhiều người không biết đích xác  Ninh B́nh ở đâu, tôi xin nói cho dễ h́nh dung hơn là Ninh B́nh gần Nam Định. Và Nam Định nằm gần Hà Nội.  Đúng thế, đất Việt Nam của ta xưa chỉ bé tí xíu như vậy!  Thế nhưng ta cũng như bao dân tộc khác lấy thịt đè người, các vua chúa mở mang bờ cơi nước Việt Nam bằng cách  xâm lăng các quốc gia khác về phương Nam, đi đến đâu là thôn tính đất đai của họ đến đấy. Hai quốc gia lớn nhất mà chúng ta chiếm đất đai của họ là Chiêm Thành (Champa),  phạm vi từ Quảng B́nh đến Ban Mê Thuột, Phan Rang, và Chân Lạp (Cam-Bốt, Kampuchea) , đất từ Đà Lạt cho đến Cà Mau, cả miền Nam Việt Nam.  Đối với nước Kampuchea, ta c̣n nhân từ chỉ lấy có một nửa đất đai của họ, nhưng đối với người Chiêm Thành, Việt Nam nuốt trọn đất đai dân tộc, xóa bỏ nước Chiêm Thành trên bản đồ thế giới. Có lẽ có người sẽ nói là chuyện Việt Nam  thôn tính nước khác xẩy ra ngh́n năm về trước đă xưa quá rồi nên quên đi v́ làm sao có thể đổi ngược lại được? Xin thưa rằng không, trong trường hợp Chân Lạp, các chúa Nguyễn chiếm đất Nam Kỳ vào khoảng thập niên 1750, chỉ mới có 260 năm trước đây.

Có một bản nhạc Chế Linh hát, Hận Đồ Bàn, lời của một người dân Chiêm Thành nhớ lại đất nước xưa kia của ḿnh:  

Rừng hoang vu ! Vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù.
Ngàn gió ru, muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù.
Vạc kêu sương ! Buồn nhắc đây bao lúc xưa quật cường.
Đàn đóm vương, như bóng ai trong lúc đêm trường về.
Rừng trầm cô tịch , đèo cao thác sâu, đồi hoang suối reo hoang vắng cheo leo
Ngàn muôn tiếng âm. Tháng, năm buồn ngân âm thầm ḥa bài hận vong quốc ca.
Người xưa đâu ? Mà tháp thiêng cao đứng như buồn rầu.
Lầu các đâu ? Nay thấy chăng rừng xanh xanh một màu.

Đồ Bàn miền Trung đường về đây.
Máu như loang thắm chưa phai dấu xương trắng sâu vùi khí hờn căm...khó tan.
Ḱa ngoài trùng dương đoàn thuyền ai nhấp nhô trên sóng xa xa tắp !
Mơ bóng Chiêm thuyền Chế Bồng Nga...

Lời  nhạc ai oán, nhắc lại một quăng đời lịch sử quật cường của dân Chiêm Thành với hoài vọng nhớ nhung về vua Chế Bồng Nga. Người Việt chúng ta mở rộng ḷng chào đón bài nhạc này v́ lời nhạc và điệu nhạc hay, không ai để ư đến nỗi niềm cay đắng mất nước của người viết (Tháng, năm buồn ngân âm thầm ḥa bài hận vong quốc ca), không ai để ư đến ư nghĩa thật sự của lời nhạc. Đồ Bàn là kinh đô nơi các vua Chàm trấn đóng. Chế Bồng Nga là vua Chàm tài giỏi đă dùng thuyền quân, bộ quân chống trả mănh liệt với hải quân Việt tấn công Chiêm Thành, giết chết vua Trần Duệ Tôn nơi chiến trận, đem thắng lợi vẻ vang cho dân Chiêm Thành. Thế nhưng mấy mươi năm sau, vào năm 1471, vua Lê Thánh Tôn với quân lực hùng hậu đă thành công trong việc đánh bại Chiêm Thành, ra lệnh san bằng Đồ Bàn. Bao nhiêu xương máu của binh sĩ hai bên đă đổ trong giấc mộng của vua chúa Việt cai trị Chiêm Thành.  Dân tộc chúng ta đă từng gây khổ đau cho các quốc gia khác th́ tại sao ta lại than phiền khi Trung Hoa tạo khổ đau cho Việt Nam?

Tôi có đọc vài email luân chuyển yêu cầu thế giới can thiệp Trung Hoa trả đất cho Việt Nam. Trong pḥng làm việc, tôi có treo một bảng rất to với vài ḍng sau đây:

“Once upon a time there were four people named Everybody, Somebody, Anybody, and Nobody.  When there was an important job to be done, Everybody was sure that Somebody would do it.  Anybody could have done it, but Nobody did it.  When Nobody did it, Somebody got angry because it was Everybody's job.  Everybody thought Anybody could do it, but Nobody realized that Everybody wouldn't do it.  It ended up that Everybody blamed Somebody when Nobody did what Anybody could have done in the first place.”

(“Ngày xưa có bốn người tên là Mọi-Người, Ai-Đó, Bất-Cứ-Ai, Không-Một-Ai. Khi có việc quan trọng cần giải quyết, Mọi-Người tin chắc là Ai-Đó sẽ làm. Bất-Cứ-Ai làm cũng được, nhưng Không-Một-Ai chịu làm. Khi Không-Một-Ai làm, Ai-Đó tức giận v́ công việc đó của Mọi-Người. Mọi-Người nghĩ là Bất-Cứ-Ai có thể làm, nhưng Không-Một-Ai nhận thức ra là Mọi-Người không ai chịu làm hết. Cuối cùng th́ Mọi-Người đổ lỗi cho Bất-Cứ-Ai khi Không-Một-Ai chịu làm việc mà Bất-Cứ-Ai đă có thể làm ngay từ ban đầu.” )

Đọc mấy ḍng chữ này nó nhắc cho tôi là nếu có việc ǵ cần giải quyết ḿnh làm được th́ làm ngay, đừng chần chừ không làm nghĩ là người khác sẽ làm. Nếu ai cũng nghĩ người khác sẽ làm và rồi không ai làm th́ công việc ứ đọng, người này sẽ đổ lỗi cho người kia. Tại sao chúng ta không tự giải quyết, t́m ra phương pháp đối phó với vấn đề mà nhờ người khác, nhờ thế giới làm? Hơn nữa, chữ thế giới là một danh từ trừu tượng, cần xác định rơ ràng. Thế giới là ai? Ai là thế giới?

-Nếu nói thế giới là những nước văn minh tân tiến như Anh, Pháp, Đức, Ư, Canada, Úc, Nhật Bản…, th́ trong lịch sử thế giới cận kim, có bao giờ chúng ta thấy một trong những nước này xua quân đánh nước khác để cứu giúp nước bị xâm lấn chưa? Chỉ có Mỹ mới có khả năng kinh tế lẫn quân sự đem quân đi đánh khắp mọi nơi trên thế giới (Mỹ có hàng không mẫu hạm nhiều gấp đôi của tất cả thế giới cộng lại).

-Nếu nói thế giới là Liên Hiệp Quốc, có lẽ đến ngày tận thế chưa chắc đă t́m ra đuợc đa số của 192 hội viên biểu quyết giúp Việt Nam. Ấy là chưa kể đến cho dù đa số có chấp thuận, Trung Hoa, một trong năm thành viên của Hội Đồng Bảo An, có quyền phủ quyết nên nghị quyết sẽ không bao giờ được chấp thuận. Tưởng tượng Trung Hoa ở Hội Đồng Liên Hiệp Quốc biểu quyết lên án …Trung Hoa và đồng ư gửi quân đội Trung Hoa dưới ánh cờ Liên Hiệp Quốc sang đánh...Trung Hoa?

-Nếu thế giới không phải là Liên Hiệp Quốc, không là một trong những nước cường quốc, th́ thế giới chỉ c̣n có nghĩa là Mỹ. Mỹ đă giúp Việt Nam mười sáu năm trời, tốn cả trăm tỷ đô-la với 58,267 quân lính tử thương. Trong suốt chiến tranh Việt Nam, không những thế giới phản đối vai tṛ Mỹ ở Việt Nam mà chính người Việt Nam ḿnh rất nhiều người đổ lỗi Mỹ đă làm cho VNCH sụp đổ, bây giờ ta lại có mặt mũi nào yêu cầu Mỹ nữa? Hô hào người khác bỏ công của, tiền bạc, xương máu giúp ḿnh th́ dễ quá, ai cũng làm được. Câu hỏi là ḿnh muốn người khác giúp cho Việt Nam, nhưng chính ḿnh -những người ở ngoại quốc, ở Mỹ-  dám giúp không? Ḿnh có dám bỏ tiền túi đô-la của ḿnh, ḿnh có dám bỏ hết vật chất sung sướng ở hải ngoại, ḿnh có dám cầm  súng với viễn tượng chết là cái chắc, đối đầu với một quân đội đông quân nhất thế giới, dân số và quân cụ nhiều gấp chục lần Việt Nam hay không?

Nước Việt Nam có nhiều yếu tố thuận lợi,  xui xẻo nằm kế bên  và yếu hơn cường quốc Trung Hoa nên lúc nào cũng bị Trung Hoa đe dọa. Trường hợp này không khác ǵ Kampuchea xui xẻo nằm kế bên Việt Nam  để Việt Nam xâm lăng chiếm đóng ruộng đất ph́ nhiêu ở đồng bằng sông Cửu Long vậy. Kampuchea không kêu gọi thế giới giúp đỡ bắt Việt Nam trả lại SàiG̣n cho Kampuchea th́ tại sao ḿnh là người nhu nhược nhờ người khác giúp đỡ Việt Nam?

Kinh Thánh sách Tân Ước Giăng đoạn 8 có câu chuyện: “Đức Chúa Jêsus tảng sáng đến đền thờ trên núi Ô-li-ve. Dân chúng đông đúc đến bao quanh, Ngài ngồi dạy dỗ họ. Một lúc sau có một nhóm thầy thông giáo và các người Pha-ri-si dẫn đến một người đàn bà bị bắt về tội tà dâm, để cô ta giữa đám đông và nói cùng  Jêsus rằng: “Thưa thầy, người đàn bà nầy bị bắt quả tang về tội tà dâm. Luật pháp Môi-se ghi   h́nh phạt của tội tà dâm là bị ném đá, Thầy nghĩ như thế nào?” Họ nói vậy với mục đích thử Chúa v́ họ muốn kiện Ngài. Nhưng Chúa Jêsus không trả lời, cúi xuống, dùng ngón tay viết trên mặt đất.  Không thấy Jêsus trả lời, họ hỏi tới nữa th́ Ngài ngước lên và phán rằng: “Ai trong các ngươi là người vô tội th́ hăy  người đầu tiên ném đá vào cô này”. Rồi Jêsus lại cúi xuống tiếp tục viết trên mặt đất.”

Khi chúng ta phẫn nộ Trung Cộng luôn là cái ách trên đầu sẵn sàng giáng họa xuống Việt Nam, hăy nhớ là chúng ta cũng không thua ǵ họ trong quá khứ đă thôn tính các nước nhỏ bé khác. Có nhớ được những chuyện đă xẩy ra trong lịch sử của chính nước ḿnh th́ chúng ta mới dậy cho con cháu chúng ta tránh những lỗi lầm những người đi trước đă làm, chúng ta mới có được  điềm tĩnh để t́m cách đối phó  cho lá bài Trung Quốc.     

Hai quốc gia thù nghịch tranh chấp nhau không thương lượng ngoại giao  th́ chỉ có thể giải quyết bằng  phương pháp bạo động qua quân đội, hay bằng phương pháp bất bạo động dùng áp lực kinh tế như Tổng Thống Reagan đă đánh sụp chính quyền Nga-Sô Gorbachev. Sự thật tỏ tường trắng đen  không bao giờ Việt Nam địch nổi Trung Hoa nếu dùng quân sự, do đó ta chỉ nên đánh nhau bằng kinh tế. Trong ṿng hai mươi năm qua Trung Hoa tiến bộ vượt bực hoàn cầu v́ khắp thế giới mua dùng sản phẩm của nước họ. Cách duy nhất ngăn chận tiền bạc ồ ạt đổ vào Trung Hoa là tẩy chay, đừng mua bất cứ một món hàng nào Made In China cho dù ḿnh phải tốn tiền nhiều hơn để mua của các nước khác làm: quần áo, nón dép, nồi niêu, soong chảo, bàn ghế, tủ giường, TV, điện thoại …. Cuộc tẩy chay chỉ thành công nếu mọi người thi hành trường kỳ kháng chiến, nhất là khi nói về thức ăn. Chúng ta không nên ăn những món đặc thù Trung Hoa như dim sum ha-gao, siu-mai, char-siu-bao, lo-mai-gai... mà thay vào đó ta nên ăn hamburger McDonald’s Made in USA hay bánh chưng Made in VietNam một tháng 30 ngày, một năm 12 tháng.

 

Nguyễn Tài Ngọc