Con Thi Lái Xe

 

Vào sở làm sáng hôm nay mà đầu óc tôi lo nghĩ hơn b́nh thường. Lo nghĩ không phải v́ sợ đi diarrhea nguyên nhân tối hôm qua tôi đă pha uống đến hai gói nước tắc & me một người ở Việt Nam mới sang biếu, nhưng lo nghĩ v́ chỉ c̣n có tuần lễ cuối cùng này đốc thúc thợ thuyền sản xuất gửi hàng để đạt đúng chỉ tiêu cuối năm, và cái nỗi lo nghĩ chính yếu  mười một giờ sáng hôm nay cậu con trai tôi có hẹn thi bằng lái xe ở DMV (Department of Motor Vehicles, Sở Giao Thông).

Tôi có bốn đứa con, ba đứa đầu là con gái cách nhau hai tuổi. Cô lớn nhất năm nay đă 24. Cậu út con trai cách cô cuối đến bốn năm, vừa lên mười sáu tháng Bẩy năm nay. Ba cô gái đầu đến mười lăm tuổi rưỡi ai cũng nài nỉ tôi đóng tiền học thi lái xe. Sau khi đă đậu bằng viết th́ mỗi khi có dịp là cô nào cô nấy đều bắt tôi dậy tập lái xe ráo riết để đến khi vừa đúng mười sáu tuổi, tụi nó tự động lấy hẹn và đến ngày th́ tôi chỉ có việc chở nó ra DMV để thi lái. Đóng tiền lệ phí thi chỉ có 28 dollars nhưng một người có đến ba cơ hội để thi lại nếu rớt. Trừ cô thứ ba phải thi lại hai lần, hai cô kia thi lần đầu tiên đă đậu v́ tất cả đều sốt sắng dốc tâm vào việc tập dợt lái xe trước khi đi thi. Cậu út của tôi so với ba cô chị th́ to xác nhưng lại chậm chạp về việc lái xe: đốc thúc th́ nó mới ghi tên đi thi. Khi thi th́ rớt đă hai lần, lần này là lần thứ ba. Rớt lần thứ ba này nữa th́ phải trở lại thi viết như lần đầu tiên.

Khác với hầu hết tất cả các quốc gia trên thế giới, ở Mỹ một người từ mười tám tuổi trở lên chỉ cần học lái xe ở nhà do người thân dậy, không cần ghi tên học lái ở bất cứ trường tư nhân nào để được đi thi lái xe (thi viết trước, đậu bằng viết xong sẽ có giấy lái xe tạm trong ṿng một năm để ḿnh tập lái xe ở nhà rồi sau đó khi thấy vững th́ ḿnh đi thi lái xe thật  sự). Hầu hết các tiểu bang ở nước Mỹ cho phép lái xe khi lên 16 tuổi. Một vài tiểu bang như Hawaii, Idaho, Montana… cho phép lái lúc 15. South Dakota “chịu chơi” nhất: 14 tuổi đă có thể thi lái. 14 tuổi đă có thể lái xe? 14 tuổi ở SàiG̣n tôi chỉ mới tập lái xe đạp mỗi đêm 11 giờ tối nếu muốn dừng xe th́ cứ ngắm thùng rác nhà hàng xóm đâm xầm vào cho xe dừng v́ không biết cách hăm phanh làm cả xóm thức dậy kinh hoảng tưởng bị Việt Cộng pháo kích. Mười bốn tuổi ở Việt Nam chỉ vừa dứt bú sữa mẹ, thế   ở Mỹ đă cho lái xe. Thảo nào mà con nít ở đây có phương tiện để 14 tuổi đă mang bầu tâm sự.

Từ mười sáu đến mười tám tuổi muốn thi lái xe th́ phải đi học lái xe ở trường tư. Cùng với lư thuyết, họ dậy lái xe thực thụ sáu giờ đồng hồ. Sau đó th́ trên nguyên tắc bố mẹ dậy cho con lái xe năm mươi tiếng nữa th́ con ḿnh mới có thể ghi tên thi lái. Thế nhưng không ai kiểm soát chính thức số giờ năm mươi tiếng này nên tùy theo bố mẹ có thành thật không nói láo như “Honest Abe”, Tổng Thống lương thiện Abraham Lincoln, hay bà bán cam tôi gặp ở chợ Bàn Cờ : “Anh mua đi anh, cam này cam Cần Thơ, ngọt như đường”. Tôi mua vài trái đem về khách sạn ăn th́ nó chua c̣n hơn soài sống, đàn bà có bầu ăn vào bảo đảm sẩy thai.

Có cả con trai lẫn con gái tôi mới thấy sự khác biệt của hai giới tính, không thể nào dám kết luận hai phái nam nữ phái nào giỏi hơn phái nào. Cùng một thời gian tôi bỏ ra để tập lái cho bốn đứa, tuy rằng lúc đầu tiên ngồi xe với một người mới tập lái ḿnh chết đi sống lại bao nhiêu lần, các con gái của tôi càng ngày càng vững tay lái để đến ngày hẹn đi thi, ngồi chờ nó lái xe đi với giám khảo trong xe mà ḷng tôi vững tin là nó sẽ thi đậu ngay từ lúc đầu, trong khi cậu con trai tôi th́ khác. Nó tập lái nhiều hơn các chị v́ trong tuần nó chở tôi đi gym, thế nhưng không biết nó có chứng bệnh ADD* hay không mà mỗi lần đi đâu ngồi cho nó tập lái, tôi lúc nào cũng hôn từ giă vợ tôi, nói tôi yêu nàng vô bờ bến  e rằng đó là lần cuối cùng tôi gặp được vợ.

Một lần đang khi lái ở lằn bên trái trong thành phố th́ một khách bộ hành băng qua ngay giữa đường, không ở giao đoạn ngă . Mặc dù đă thấy người này chân đă bước xuống đường ở lằn xe bên trong, thay v́ dừng xe lại để nhường người ta th́ nó vẫn lái tới như thường, người đi bộ chỉ cách cửa xe tôi có hai bước. Tôi hét lên thảm thiết, nói suưt tí nữa th́ nó đă sanh ra án mạng cán chết người đi bộ, bận tới nó phải ngừng xe nhường cho họ đi trước cho dù họ trái luật không dùng lằn kẻ riêng cho khách bộ hành. Nó bảo tôi người đi bộ phải dùng ngă tư đường đèn xanh đèn đỏ. Bước bộ   giữa đường để băng qua đường bên kia là trái luật. Ông này nh́n giống người Mễ, có vẻ như là ngoại kiều bất hợp pháp illegal alien, chỉ có illegal alien mới không biết luật đi đường nên nó đụng không sao. Tôi mới giải thích cho nó lái xe là một công việc phức tạp v́ người lái chẳng những phải luôn chú ư đến đằng trước, nhưng lúc nào cũng nên quan sát ở đằng sau, bên trái hay bên phải để đề pḥng những chuyện sắp sửa có thể xẩy ra để ḿnh kịp thời đối phó. Nó ù ù gật gật nhận thức hiểu lời chỉ dẫn th́ vài hôm sau khi xe đến lằn quẹo trái ở ngă tư với đèn quẹo với mũi tên mầu đỏ cấm quẹo th́ nó phom phom quẹo trái như thường mặc dù có xe ngược hướng đang trờ tới. Bao nhiêu xe bấm kèn inh ỏi trong khi tôi xanh máu mặt, hai chân tấn hai góc sàn xe, tay chống vào cái dashboard của xe chuẩn bị chờ chết v́ nghĩ rằng xe sẽ bị đụng, mặt tôi không c̣n một giọt máu. Đến lúc nhận thức ra ḿnh không bị đụng, hoàn hồn th́ tôi mới b́nh tĩnh …chửi tại sao đèn đỏ nó không ngừng th́ nó nói thay v́ nh́n cái đèn có mũi tên quẹo trái th́ nó lại nh́n vào cái đèn xanh đèn đỏ đi thẳng kế bên. Cái đèn ấy  mầu xanh nên nó tha hồ trực chỉ quẹo trái!

V́ phản xạ nó không hợp lư như vậy, khi đi thi lái xe tôi biết là nó sẽ rớt. Thế nhưng mặc dù biết là nó sẽ rớt, tim tôi vẫn c̣n tin vào một đấng thiêng liêng nào đó -ông trời của sở Giao Thông chẳng hạn- hôm đó cho người giám khảo một cái mụt nhọt ở mông khi ngồi vào xe đau như trời giáng, bị phân tâm nên có thể cho nó đậu. Nhưng ước ao đó chỉ là ước ao hoăng v́ cả hai lần đi thi nó đều rớt hai lần. Phải chi nó lái xe mười lăm, hai mươi phút rồi bị trừ điểm rớt (trên mười lăm điểm) th́ tôi không tức. Đằng này cả hai lần vừa lái đi chỉ vài phút th́ nó đă lái trở về v́ bị đánh ô-tô-ma-tích rớt  -FAIL-, chưa được lái hết cả đoạn đường thi. Lần thứ nhất ông giám khảo đánh rớt bắt quành xe trở lại v́ nó chờ quẹo trái quá lâu ở ngă tư không có đèn quẹo trái riêng. Đèn lưu thông chớp từ đỏ qua xanh rồi đỏ mà xe nó không quẹo, tuy rằng bánh xe trước đă quá lằn dành riêng cho khách bộ hành. Nó nói nó cẩn thận, không muốn chết sớm quẹo trái khi xe chạy ngược chiều quá đông. Khổ cho nó là ông giám khảo nghĩ là nó có đủ th́ giờ quẹo an toàn, thành ra nó không muốn tính mạng chết sớm nhưng ông ta cho nó chết sớm trên giấy tờ, rớt ngay lập tức khỏi cần thi. Lần thứ hai nó thi, đă chạy cũng khoảng được mười phút th́ trên đường trong lằn xe của nó là một xe đổ rác ngừng cho cái tay máy xe nhấc thùng rác lên đổ rác vào xe. Thay v́ ra dấu hiệu đổi lane để qua mặt xe rác th́ nó ngừng sau xe rác, chờ cho xe rác xong nhiệm vụ chạy tiếp th́ nó mới chạy theo. Lần này giám khảo là một người đàn bà, đánh rớt nó ngay lập tức, quành xe trở lại sở lưu thông khỏi cần thi tiếp. Tôi nghe nó kể mà bực ḿnh. Học trên lư thuyết nó đă biết chỉ ngừng nếu là xe cảnh sát, cứu thương hay xe bus chở học sinh ra dấu stop. Tại sao lại ngừng sau xe đổ rác? Chẳng lẽ nó muốn xếp hàng sau xe rác để làm một dàn xe hoa chạy ăn mừng lễ độc lập? Hơn nữa, ngu ǵ mà lại ngu đến thế, cho bà giám khảo ngồi chờ sau xe rác ngửi rác thối th́ bà ấy biết viễn tượng hăi hùng phải  ngửi rác dài dài suốt cả đoạn đường thi cho đến giờ ăn trưa th́ bà ấy t́m đủ mọi cách để chấm dứt cuộc thi là lẽ dĩ nhiên.

Hai lần rớt với cái lỗi quá sơ đẳng nên lần đi thi thứ ba này của nó làm tôi vừa tuyệt vọng, vừa phập phồng lo sợ. Nó không nhanh nhẹn như tôi khi mới tập lái (tôi long trọng tuyên bố cho cả thế giới biết là khi tôi c̣n trẻ, thi lái xe một lần đă đậu), mà nó bắt chước vợ tôi phạm lỗi lầm sơ đẳng khi thi lái. Lần đầu tiên từ bên Paris sang Mỹ thi lái xe, ỷ y là đă có bằng lái bên Pháp, nàng không cần tập dượt ghi tên thi lái liền. Vừa ra sở lưu thông, quẹo trái đường đầu tiên, giám khảo đă cho nàng rớt, bắt quay xe lại. Lư do? Nàng quẹo trái theo kiểu Âu Châu: Ở Mỹ khi hai xe đối ngược quẹo trái cùng một lúc th́ cả hai quẹo tẻ ra hai bên trước khi đầu xe gặp nhau. Trong khi bên Paris, xe bên này phải vượt qua xe trước, quẹo trái trước đít xe quẹo trái đối diện ḿnh. Tưởng tượng nỗi hăi hùng của bà giám khảo khi quẹo trái mà không thấy vợ tôi ngừng trước giữa ngă tư mà cứ đi sầm sập, ṿng qua xe quẹo trái ở phía ngược chiều. Chỉ cho rớt thôi là may lắm. Tôi mà là giám khảo th́ sẽ gọi cảnh sát bắt tài xế đem giam vào bót về tội cố t́nh gây án mạng cho giám khảo.

Thi lần này nữa mà không đậu th́ nó sẽ vẻ vang nối dơi vinh hiển thành tích thi lái xe của ḍng họ Tài nhà tôi. Ở Mỹ bốn mươi lăm năm, tôi chỉ biết có một người thi đến năm lần mới đậu: người đó là anh tôi. Nhưng ít ra anh tôi có lư do chính đáng. Năm 1975 khi sang Mỹ,  anh em tôi được một nhà thờ bảo trợ ở San Diego. Sau đó vài tháng chúng tôi ra mướn apartment ở riêng, và lúc bấy giờ anh tôi bị một áp lực rất lớn là phải thi đậu bằng lái xe để chuyên chở anh em trong gia đ́nh. Khổ nỗi là mới đến Mỹ không có tiền mua xe hơi nên các anh chị Mỹ trong nhà thờ có ḷng hảo tâm dậy anh tôi lái. Vấn đề là mỗi người có xe hiệu khác nhau, và không ai có th́ giờ dậy chu toàn nên chỉ học vài giờ   anh tôi đi thi lái. V́ thế  anh ấy rớt lên rớt xuống, hết lần này đến lần khác. Lần thứ tư anh ấy đi thi, vài “brothers and sisters” Mỹ trong nhà thờ và tôi đi theo để hậu thuẫn tinh thần v́ lúc bấy giờ nhan sắc anh đă xuống dốc tiêu điều tệ hại, hậu quả thi rớt liên tiếp ba lần (hai lần anh ấy đă cố t́nh ăn ḿ gói không đun nước sôi để cố ư tự tử). Chúng tôi bỏ ra đến mười phút nắm tay nhau cầu nguyện ỏm tỏi, giao phó số phận của anh tôi cho Chúa để Ngài cho anh tôi đậu. Khi anh ấy thi xong, đậu xe, mở cửa đi ra, mọi người đều muốn nôn nóng nghe kết quả nhưng v́ khoảng cách quá xa nên ai nấy qua không gian, nghểnh mắt đánh tín hiệu Morse đến anh tôi, Halellugia? để hỏi anh ấy có đậu hay không? Anh ấy thảm năo lắc đầu thành ra cái Halellugia sốt sắng bỗng chốc trở thành cái Halellugia yếu x́u, rồi mọi người lại vỗ về anh tôi một lần nữa: “Thế nào lần tới cũng sẽ đậu”.

Hôm nay tôi bận không thể nghỉ làm nên vợ tôi chở nó đi thi v́ nàng làm ở gần nhà. 11 giờ sáng là giờ hẹn thi của nó. Nh́n đồng hồ,  bây giờ đă là 11 giờ 20 mà cả nó lẫn vợ tôi không ai gọi báo cho tôi biết tin nó đậu hay rớt. Bụng tôi bây giờ đánh lô-tô, giống như ngày vợ tôi vào nhà thuơng sinh nó. Lần nào tôi cũng tháp tùng nàng vào nhà thương khi nàng sinh con, nhưng ba cô con gái đầu ngồi kế bên vợ tôi,  mục kích tận mắt giây phút tụi nó chào đời,  máu me nhễ nhại, dây nhau dây thừng ḷng tḥng đầy máu, tôi nh́n khiếp đảm chỉ muốn té xỉu nên lần này sinh cậu con trai cuối cùng tôi ngồi ở ngoài pḥng đợi mà không muốn xem “the bloody show” một lần nữa. Đang ngồi xem TV   pḥng đợi để che dấu cái bụng đang đánh lô-tô chờ tin con ḿnh sinh ra lành lặn, một bà  y tá già bước đến hỏi tôi:

-Anh có phải là bố của cô đang chuyển bụng trong pḥng sinh không?

-Thưa vâng. Tôi trả lời.

-Vậy th́ tại sao anh ngồi đây? Xách đít anh vào pḥng ngay v́ vợ anh sắp sửa sinh! (Get your ass in there to be with her. She is about to give birth)! 

Tôi biết bà y tá nói giỡn cợt nhưng không thể nào tôi bất tuân mệnh lệnh. Theo chân bà ta một cách đau khổ đi vào pḥng sinh và cho dù tôi chỉ muốn ngă ra bất tỉnh nhân sự, lại thêm một lần cuối cùng tôi thấy cảnh máu me khi đàn bà sinh đẻ.

Vừa lúc tôi sắp sửa đến mức độ run rẩy nghẹt thở như xem kịch ma chương tŕnh lúc không giờ của Thẩm Thúy Hằng, điện thoại tay của tôi reo vang. Tôi bắt máy:

- Hello?

- Bố, Duke đây. Con đậu rồi . Vậy mà bố nói lần này con rớt nữa! Con mừng quá.

- Con có chắc là đậu không? Mẹ đâu?

- Chắc mà. Mẹ đang đứng xếp hàng với con để làm nốt thủ tục giấy tờ.

Cúp điện thọai mà tôi cảm thấy một gánh nặng ngh́n cân vừa trút khỏi vai tôi. Đúng ra không phải là ngh́n cân nhưng là 225 pounds, sức nặng kinh hồn của nó. Tôi muốn hét lớn Halellugia với dấu tán thán và giọng đi lên thay v́ đi xuống ở cuối chữ. Đứa con cuối cùng của tôi đă có bằng lái, tôi không c̣n phài nhức đầu lo nữa! 

Ít nhất là cho đến khi nó bắt đầu lái xe rồi tôi nhận giấy cảnh sát phạt đầu tiên gửi đến nhà về tội nó chạy xe ẩu.

 

Nguyễn Tài Ngọc

  

*Bệnh ADD (Attention Deficit Hyperactivity Disorder) là một chứng bệnh năo bộ, người bệnh cứ nghĩ lăng qua chuyện khác, không chú tâm được đến việc ḿnh đang làm cho đến nơi đến chốn.