Tôi nấu bánh tét

 

 

Nh́n hai thau nếp và một thau đậu xanh vàng ngâm qua đêm nằm trên quầy nhà bếp, tôi lắc đầu ngao ngán. Hôm nay là Thứ Hai, đi làm về 4:30 chiều tôi vội vă thay quần áo rồi xuống nhà bếp luộc nồi đậu xanh thứ nh́. Tối hôm qua tôi đă ướp thịt, ngâm nếp và luộc nồi đậu xanh thứ nhất nhưng chưa kịp th́ giờ luộc nồi thứ hai. Bây giờ trong khi bắc nồi th́ tôi có thể tranh thủ thời giờ cắt sẵn lá chuối và dây buộc để chuẩn bị cho việc gói bánh tét.

 

Một tháng trước cô Thư ở Toronto ghé chúng tôi chơi vài ngày, đem theo sẵn thịt thà, vật liệu chỉ cho tôi cách gói chả lụa. Gói xong, cô về, ăn hết, nên hôm Thứ Bẩy khi có việc xuống Santa Ana, chúng tôi ghé vào chợ Việt Nam mua vật liệu để nấu chả lụa một lần nữa, nhân tiện mua men làm cơm rượu, và v́ cô Thư có công thức làm bánh tét ở website http://tambut.wordpress.com/category/s%C6%B0u-t%E1%BA%A7m/gia-chanh/  (tôi rất thích ăn bánh tét), nên chúng tôi cũng mang theo một danh sách liệt kê những thứ cần mua để về nấu  bánh tét.

 

Một khó khăn của những tay nấu bếp thiện nghệ như tôi mỗi năm nấu bếp chỉ một lần khi có nhật thực  là t́m mua đúng những món liệt kê trong công thức, nhất là khi công thức đó viết bằng tiếng Việt v́ ở Việt Nam tôi c̣n quá trẻ không đi chợ. Sang Mỹ đi chợ hằng ngày nhưng tất cả chữ ḿnh nh́n quen thuộc là tiếng Anh. Làm chả, theo công thức, dùng ½ thịt heo và ½ thịt gà. Chính xác hơn là ức gà. Có lẽ cũng cả ba mươi năm rồi tôi mới nghe lại chữ “ức” gà. Tôi chỉ nhớ mang máng “ức” là phần thân trước của con gà, không biết có đúng hay không. Vào hàng thịt gà của siêu thị Mỹ, tôi chỉ biết có ba phần thân thể của con gà họ bày bán là breast (ngực), drumstick hay leg (đùi & chân), và wing (cánh). Thế nhưng ức gà tiếng Anh là ǵ? Muốn cho chắc ăn, vợ tôi đến quầy thịt, nh́n đủ loại thịt gà trong kính, rồi  hỏi ông thợ cắt thịt người Việt Nam:

 

-Chú ơi chú, ức con gà là ǵ?

 

Vừa hỏi nàng vừa đảo ánh mắt ở quầy thịt gà, cố ư cho ông ta biết là  ông ta chỉ cần nói cho nàng ức gà tiếng Anh là ǵ, nàng sẽ t́m nó trong lồng kính để mua, khỏi làm phiền ông ấy. Ông hàng thịt nh́n chúng tôi với một cặp mắt… khinh bỉ, có vẻ như muốn nói với chúng tôi sao hai đứa tụi bay ngu quá, ức gà thế mà cũng không biết. Nếu nói về vốn liếng Anh ngữ văn phạm và đàm thoại, tôi dám đánh cá năm mươi năm tiền lương của tôi là ông ta chỉ nói tiếng Anh bập bẹ, không thể nào kiến thức Anh ngữ sâu đậm bằng tôi; thế nhưng nếu nói về ức con gà tiếng Anh như thế nào, ông ấy có khinh bỉ sự nông cạn của tôi cách mấy tôi cũng chịu v́ chính tôi không hiểu rơ ức con gà là ǵ. Tiếng Việt không hiểu rơ th́ làm sao dịch ra tiếng Anh? V́ thế, tôi cười bèn lẽn khi thấy ông ta sắp sửa chuẩn bị trả lời câu hỏi của vợ tôi với kinh nghiệm một trăm năm của người làm trong hàng thịt:

 

-Ức gà hả? Ức gà là…cái ức của con gà chứ là cái ǵ?

 

Vợ tôi và tôi không khỏi nhịn được cười khi ông ta trả lời. Ông ta không biết tiếng Anh nên trả lời một câu thật... hủ lậu. Tôi bảo ông ta lấy cho năm pounds thịt chicken breast, v́ tôi nghĩ không thể nào có chữ nào khác dịch chữ “ức” ngoài chữ “breast”.

 

Chẳng những mua thịt để làm chả, tôi cũng phải mua thịt để nấu bánh tét. Khi nấu bánh chưng, tôi chỉ nh́n loại thịt heo nào ḿnh muốn rồi nói họ gói cho ḿnh, nhưng đây là lần đầu tiên nấu bánh tét nên tôi mua vật liệu theo công thức. Thịt nấu bánh tét theo công thức là thịt ba rọi. Ngày xưa ở Việt Nam tôi có nghe chữ thịt ba rọi, nhưng tôi hoàn toàn không biết mặt mũi thịt ba rọi là như thế nào. Thành ra lại một lần nữa, chúng tôi lại phải hỏi ông hàng thịt:

 

-Chú ơi chú, thịt ba rọi là thịt ǵ?

 

Ông hàng thịt nghe câu hỏi thứ nh́, thịt ba rọi là ǵ. Lần này câu hỏi ấy qua sơ đẳng với kiến thức siêu việt về thịt thà của ông ấy nên cười khinh bỉ chúng tôi một lần nữa:

 

-Trời ơi, thịt ba rọi mà không biết hả?

 

Tôi vừa định trả lời là không, tôi không biết thịt ba rọi là ǵ, vậy chứ ông ta có biệt Định luật Newton về chuyển động là ǵ không? Thế nhưng nhận thức ngay tôi đang ở trong lănh vực của địch quân, sự hiểu biết của tôi rất có giới hạn về thịt bằm, thịt xay, thịt tái, thịt chết…nên tôi không mở mồm, ngoan ngoăn đi đến chỗ lồng kính ông ta chỉ chỗ để của thịt ba rọi: phần thịt rất nhiều mỡ, có cả da heo trên mặt.

 

Chiều Chủ Nhật hôm sau vợ tôi đem thịt ra nghiền, trộn để chuẩn bị cho việc luộc chả. Tôi chỉ có nhiệm vụ gói. So với nấu bánh chưng th́ làm chả dễ hơn nhiều. Phần nghiền và trộn thịt hơi lâu lắc chứ gói và luộc th́ tương đối nhanh. Luộc chỉ mất có nửa giờ, so với phải mất bẩy, tám tiếng cho nấu bánh chưng. Việc làm chả quá nhanh, tôi c̣n dư th́ giờ nấu xôi nếp để ủ cơm rượu theo kiểu người Nam, một món tôi cũng thích ăn. Làm xong hai thứ, chỉ có món thứ ba bánh tét là chưa xong, nhưng tôi nghĩ bụng là ḿnh chỉ nấu 10 đ̣n bánh tét, cái nồi chỉ lớn hơn nồi nấu chả một tí nên thời gian nấu chắc cũng nhanh; tôi sẽ chuẩn bị nấu bánh tét ngày mai. Cơm nước xong,  cà rịch cà tang xem TV, lên Internet…, nhưng khi đọc kỹ lại thời gian nấu, tôi mới giật ḿnh v́ nấu cũng lâu như bánh chưng: 8 tiếng đồng hồ. Lúc này đă 10  giờ tối Chủ Nhật. Thịt mua hôm qua chỉ để ở tủ lạnh mà chưa  để ở ngăn đá nên tôi quyết định ngâm nếp, đậu xanh, ướp thịt luôn tối đó để chiều mai đi làm về là mọi thứ có sẵn cho ḿnh gói, chỉ có việc nấu.

 

Người Bắc và người Nam có hai món tương tự, chỉ khác nhau một tí: bánh chưng/bánh tét và rượu nếp/cơm rượu. Tôi thật sự thích cả hai nhưng nếu bị dồn vào đường cùng phải chọn một trong hai, “anh chưa nói rơ, đừng ham động pḥng”, th́ cả hai món  tôi đều thích lối của người Nam làm. Tôi thích cơm rượu v́ nhiều nước đường, và tôi thích bánh tét v́ có mùi dừa, nhân bên trong béo v́ rất nhiều mỡ.

 

Nhân dịp nói về bánh tét, mọi người trong chúng ta ai cũng biết sự tích bánh chưng, nhưng ít ai biết sự tích bánh tét. Tôi xin kể sau đây: 

   

Ngày xưa vào đời vua Hùng Vương thứ 28 có một cô gái đẹp tuyệt trần tên là Hồng Như Ngọc ở  gần trường học Cần Chi, xă Cần T́nh, huyện Cần Tiền gần Cần Giờ, tỉnh Cần Thơ. Khi đến tuổi lập gia đ́nh, nhan sắc cô đẹp lộng lẫy như Thanh Nga trong phim “Xa Lộ Không Đèn”, như Thẩm Thúy Hằng trong phim “Băo T́nh”, như Brigitte Bardot trong phim “..And God Created Woman”, như cô Phượng bồ cũ của tôi ở xóm Bàn Cờ trong phim “Anh Đi Em Ở Lại Nhà Trông Con”. Giai nhân tuyệt sắc như cô làm biết bao nhiêu chàng trai mất ăn mất ngủ thương thầm nhớ trộm, chỉ mong được lấy nàng làm vợ, từ công tử Bạc Liêu đến Hùng Đô-la (không liên hệ ǵ đến Cường Đô-la), từ tướng cướp Bạch Hải Đường đến Trần Minh Khố Chuối. Tiếng đồn nàng xinh đẹp vượt thời gian và không gian, vượt Nhà Bè nước chẩy chia đôi, vượt Trường Sơn đất cày lên sỏi đá, ra đến tận kinh đô Hà Nội, lọt vào tai của Tiết Canh là anh em sinh đôi của Tiết Liêu, một trong mấy chục người con đă được vua Hùng Vương Thứ 6 trao ngôi nhờ nấu món bánh chưng. Tiết Canh nhất định lấy nàng làm vợ và v́ thấy anh ḿnh được ngôi vua chỉ nhờ nấu bánh chưng nên mới nhờ Tiết Liêu sáng chế một món khác cho ḿnh. Tiết Liêu nói với em:

 

-Chẳng nói dấu ǵ em, chúng ta nà anh em một nhà, có phải thế không ạ? Anh em với nhau th́ vô tư, em cần ǵ th́ anh phải giúp. Bánh chưng anh nàm đă đi vào nịch sử thế giới, Thầy Bu (s) chúng ḿnh (Bu có chữ “s” v́ là số nhiều, ngày xưa một ông vua có cả trăm cung phi để tối vua chọn một người làm giờ Tí Canh Ba. V́ thế bao nhiêu cung phi đẻ ra bao nhiêu là hoàng tử) đă thích bánh anh nấu th́ bây giờ anh đề nghị em cũng nấu bánh chưng, chỉ nàm khác một tí thôi. Bánh chưng anh nấu h́nh vuông th́ em nấu h́nh tṛn. Đặc điểm của miền Nam nà trồng dừa khắp nơi nên em bỏ dừa vào bánh của em nàm. Nần đầu tiên anh gói bánh chưng, ná chuối cứ bị tét ra, v́ thế em gọi bánh của em là bánh tét. Đấy, chúc em thắng nợi vinh hiển, nấy được giai nhân nhé.”

 

Tiết Canh cám ơn anh rối rít, đi bộ mấy tháng giời vào trong Nam. Khi đến xă Cần T́nh gặp  Hồng Như Ngọc th́ Tiết Canh không c̣n đến một đồng trong túi, nghèo xơ xác, nói với giai nhân là Tiết Canh chỉ c̣n hai đ̣n bánh tét và quả tim vàng trao tặng cho nàng :

 

       đời anh không cửa, không nhà,

không tiền, không bạc, không gà, không heo.

       hôm em đi bộ cầu treo,

anh nh́n mê mẩn, mê theo, mê ghiền.

       tuy rằng không có bạc tiền,

anh về nấu món này liền cho em:

       hai đ̣n bánh tét tặng em,

em ăn ngon miệng, sẽ thèm nhớ anh.

 

Tuy rằng có bao nhiêu chàng trai khác quê anh miền Tây Ninh theo đuổi nàng, Hồng Như Ngọc thấy Tiết Canh có giọng phát âm của người Bắc rất lạ cả tỉnh Cần Thơ không ai có nên nàng quyết định lấy Tiết Canh.

 

Câu chuyện sự tích bánh tét là như thế. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam ghi chép lại   dân Nam Kỳ hiền từ nhẹ dạ, bị con trai Bắc dụ dỗ. Một khi Hồng Như Ngọc quyết định lên xe hoa thành vợ của Bắc Kỳ Tiết Canh, xong  rồi khám phá ḿnh đă quyết định sai lầm th́ quá trễ, chim  vào lồng biết thuở nào ra.

 

Quư vị đọc đến đây chắc có lẽ ngứa tai gai mắt v́ sự tích bánh tét tôi viết thật phi lư, không thể nào xẩy ra. Thế nhưng trước khi quư vị vào pḥng tắm lấy bông g̣n ngoáy lỗ tai cho hết ngứa, có một câu chuyện mà tôi và quư vị cùng cả chục triệu người Việt khác từ thế hệ này sang thế hệ khác đọc trong sách tiểu học, nghe trái tai không kém mà chúng ta không những không tức giận xuống đường biểu t́nh đ̣i chấm dứt sự tuyên truyền vô lư đầu độc giới trẻ, mà lại c̣n im lặng, nhiều lúc kể lại cho người khác nghe nữa: vua Hùng Vương thứ 6 truyền ngôi vua cho hoàng tử Tiết Liêu chỉ v́ người con trai này nấu bánh chưng ngon! N’importe quoi!

 

Ai cũng nói nấu bánh tét như nấu bánh chưng nhưng có hai việc tôi không biết làm như thế nào: một là làm sao gói bánh tṛn không cần khuôn (tôi gói bánh chưng phải cần khuôn, trong khi chị Lan chị dâu tôi, và Ngọc Lan ở Paris bạn của vợ tôi hai người gói bánh chưng không cần khuôn mà  vuông vức đẹp vô cùng!), và hai là khi gói, nếp rời rạc th́ làm sao mà cuộn tṛn? Nhờ lời chỉ dẫn trên website, tôi khám phá ra là nếp ngâm nước xong, bắc lửa đổ vào nồi xào lên, đổ thêm nước cốt dừa rồi khuấy chung với nhau. Nước cốt dừa như là keo làm hột nếp dính với nhau thành ra khi gói, nếp dính với nhân đậu và thịt ḿnh đă cuốn tṛn đặt ở giữa.

 

Lần đầu tiên gói không quen tay, bắt đầu từ 4:30 chiều mà 7:30 tối tôi mới gói xong mười hai đ̣n bánh tét (để so sánh: ba giờ đồng hồ th́ tôi đă gói được 25 cái bánh chưng). Đă thế, nhà bếp là một băi chiến trường ngổn ngang rác rưới, gạo nếp văng tung toé khắp nơi v́ tôi xào nếp với nước cốt dừa. Quầy rửa bát th́ ngập với thau, chậu, bát, đĩa…, trông hỗn loạn c̣n hơn là lễ tiệc gả Huyền Trân Công Chúa. Bánh chưng tôi gói một lần 32 chiếc, ngoài tiệm họ bán $10 dollars/ một chiếc thành ra gói bánh chưng ở nhà rơ ràng là tốn ít tiền hơn mua. Đằng này 12 cái bánh tét , mỗi cái bên ngoài họ bán $5, tổng cộng chỉ có $60; trong khi tiền vốn tôi mua vật liệu, nếp, đậu xanh, hành lá, nước dừa, thịt, dây gói…., tổng số tiền tiêu  cũng lên gần $60 dollars. Ấy là chưa kể tiền xăng lái xe 200 cây số đi chợ!

 

Xếp bánh vào nồi, đem ra bếp vườn sau nhà để nấu, tôi phân vân măi không biết có nên theo phương pháp thủy phân trên website để tiết kiệm năng lượng hay không: nấu nửa tiếng, tắt lửa để bánh trong nồi nước nóng một tiếng rưỡi rồi lại bật lửa nấu. Làm như thế bốn lần, tổng cộng là tám tiếng. Có nghĩa là chỉ tốn gas nấu hai tiếng, sáu tiếng kia bánh ngâm trong nước sôi, thay v́ nấu suốt. Bốn tiếng đầu tôi làm theo phương pháp mới lạ này, nấu chỉ có một tiếng, tắt nước ba tiếng; thế nhưng đến một giờ đêm tôi chột dạ, nghĩ thầm là ḿnh đă tốn bao nhiêu tiền và công sức gói bánh rồi đến phút cuối cùng chỉ v́ sợ tốn thêm vài đồng gas tiết kiệm không bật lửa,  nhỡ gạo sống th́ có phải là công cốc hay không?

 

Phân vân măi không quyết định ngă ngũ, tôi vào nhà lấy mấy nén hương đốt cúng ông Địa, vái thầm nhờ ông Địa có linh thiêng th́ quyết định dùm tôi. Bây giờ là một giờ đêm, nếu ông Địa nghĩ tôi nên nấu kiểu tiết kiệm năng lượng th́ 5 phút nữa cho mặt trời mọc sáng. Cúng xong, tôi đợi đúng 5 phút th́ ông Địa linh thiêng thật : trời vẫn c̣n ban đêm, mặt trời vẫn không mọc. Tôi biết ngay ư ông Địa là muốn tôi đốt lửa liên tục cho chắc ăn.

 

Tôi châm nước cho đầy nồi, lên lầu cởi quần dài đă mặc cả buổi chiều ra, đặt lưng lên giường nằm v́ quá mệt mỏi, định bụng nằm nghỉ một tí cho đỡ mệt rồi nửa giờ nữa ra châm nước thêm kẻo cháy nồi. Tâm hồn th́ ham muốn nhưng thể xác không cho phép: không chống được cơn buồn ngủ, tôi thiếp đi trong tích tắc.

 

Đang yên say trong giấc mộng, tôi giật bắn người khi vợ tôi nằm ngủ kế bên hét lớn:

 

-Chết rồi. Chết rồi!

-Chết? Chết? Ai chết? Ai chết?

 

Tôi la thất thanh, ngồi bắn dậy, hốt hoảng tim đập nhanh hơn con tầu hỏa Thống Nhất. May là trong bóng tối chứ nếu không th́ một người có thể nh́n thấy mặt tôi  không c̣n một giọt máu v́ tiếng vợ tôi hét xé tai c̣n hơn c̣i báo động Hàng Không Mẫu Hạm Mỹ hú điếc lỗ nhĩ  khi phát hiện  máy bay Nhật tấn công ở Trân Châu Cảng.

 

-2:30 rồi. Nồi bánh tét cháy khét không châm nước! Vợ tôi trả lời.

 

Tôi đă ngủ quên hơn một giờ không xem nồi nấu bánh tét! Trong cuộc đời của tôi, không biết bao nhiêu lần tôi gặp những người cứ chê là tôi ngu. Tôi ước ao những người đó bây giờ ở đây để thấy tôi không phải là người đần độn: Để ư là vợ tôi chỉ cho tôi biết hai dữ kiện, thứ nhất là t́nh h́nh: nồi bánh tét cháy, và thứ hai, nguyên nhân gây ra t́nh h́nh đó: không châm nước. Không cần vợ nói tôi phải làm ǵ, v́ thông minh tột bực, tôi biết ngay là tôi phải bay xuống nhà, mở cửa ra sau vườn châm nước. Tôi dùng chữ “bay” cũng không là sáo ngữ lắm: Trong bóng đêm, chỉ với cái quần x́-líp trên người, tôi phi thân mỗi bước sáu trượng, tay liên tục nắm nép cửa, thành tủ, hành lang cầu thang, kéo người ra phía trước cho đi nhanh hơn, bay ra sau vườn đổ thêm nước.

 

Lớp lá tôi phủ dưới đáy nồi đă cháy thành tro đen. Mùi bánh tét cháy lan tràn trong bóng đêm tĩnh mịch. Tôi vái ông Địa một lần nữa để mùi khét không đánh thức láng giềng của tôi dậy. Châm nước cho đầy nồi rồi bước lại vào nhà, tôi không dám ngủ nữa. Vào bếp lấy tăm chống vào lông mi như Trạng Quỳnh, tôi thức luôn đến 3:30 đêm rồi tắt bếp đi ngủ.

 

Thiếp đi hai giờ rưỡi đồng hồ, 6 sáng cho dù mắt nhắm mắt mở, tôi cố ngồi dậy xuống nhà ra vườn lấy bánh tét ra khỏi nồi. Đáng nhẽ phải lấy bánh ra ngay sau khi tắt nước thế nhưng v́ đêm qua tôi quá mệt và v́ không dám mang bánh để bên ngoài sợ chồn hôi trên núi có thể xuống ăn. Trời bây giờ đă sáng nên tôi có thể thấy lá chuối cháy đen nám ở đầu bánh tét tiếp xúc đít nồi. Những lá vụn tôi lót dưới đáy nồi đă cháy thành tro. Xách ṿi nước, xà bông và miếng bông thiếc rửa nồi, tôi h́ hục 20 phút đồng hồ đánh hết mấy chỗ cháy đen để nồi sáng bóng trở lại. Sự việc này lại làm tôi càng tức giận hơn v́ không biết nấu có ngon hay không mà tốn tiền, tốn th́ giờ và bao nhiêu công sức. Trước khi quyết định gói bánh tét vợ  tôi đă cản tôi, nói muốn ăn th́ ra chợ mua   một hay hai đ̣n, vừa đỡ tốn tiền, vừa khỏi tốn sức lao động. Ngoan cố không nghe lời, nấu chẳng biết ngon hay dở mà một đầu bánh đă cháy làm tôi bây giờ cảm thấy xấu hổ vô cùng v́ đă không chịu nghe lời nàng.

 

Giờ này là giờ chuẩn bị đi làm nên tôi lên lầu tắm rửa, mặc quần áo đi làm trong sự nản chí thất bại nấu bánh tét lần đầu tiên. Khi trở lại xuống lầu, tôi nghe tiếng muỗng nĩa khua ở bếp. Lấy làm lạ v́ tôi luôn là người đầu tiên trong nhà dậy sớm đi làm, tôi tiến nhanh vào nhà bếp: Trên quầy bàn giữa bếp là cậu con trai tôi với một đ̣n bánh tét cắt chỉ c̣n nửa, c̣n nửa kia nó ăn đă gần hết trên cái đĩa để trước mặt nó.

 

-Sao con dậy sớm vậy? Tôi hỏi.

-Con biết bố nấu bánh chưng tối hôm qua nên sáng nay dậy sớm ăn (nó không biết chữ bánh tét).

 

Cậu con trai tôi sinh ở Mỹ, Mỹ hóa 100%. Nó thích ăn thức ăn Mỹ,  ít ăn thức ăn Việt Nam. Mỗi lần vợ tôi không nấu cơm là nó hồ hởi v́ có dịp đem thức ăn Mỹ ra nấu. Món ăn Việt Nam, ngay cả phở  nó cũng không thiết, ngoại trừ một thứ: bánh chưng. Và khi nói đến bánh chưng th́ nó là chuyên gia xét xử: hôm nào mua nhầm bánh chưng dở là nó không ăn. Biết rằng ư kiến của nó sẽ cho tôi biết ngay là bánh tét tôi làm ngon hay dở, vừa định hỏi nó có ngon không th́ nó đă cất tiếng:

 

-Bố, bánh chưng này bố nấu ngon.

-Thật không? Cái này gọi là bánh tét chứ không phải bánh chưng.

-Thật mà. Rất ngon. Chỉ có một cái con không thích là có nhiều xác dừa.

 

Thời gian chỉ không đầy một phút mà nó đă biến tôi từ một người nản chí, lầm bầm trong mồm nấu bánh tét làm ǵ đến một người vui mừng như vừa trúng số độc đắc khi biết rằng thằng Mỹ con khen bánh tét ḿnh nấu lần đầu tiên ngon. Hai giọt lệ lăn tṛn trên má tôi và rồi nước mắt ở đâu tuôn trào như suối. Tôi khóc không tự chủ. Tôi khóc v́ sung sướng. Tôi khóc v́ sản phẩm của ḿnh, làm khó khăn c̣n hơn chế tạo hỏa tiễn đầu đạn nguyên tử, bây giờ đă thành công.

 

Trong cái vui sướng tột độ đó, vợ tôi cũng vừa thức dậy đi xuống nhà v́ nàng cũng háo hức muốn xem bánh tét tôi làm ra sao. Một lần nữa cậu con trai tôi quả quyết với nàng là ngon. Tôi đă ăn thử một miếng, cũng thấy ngon nên hănh diện chia tin vui với nàng là bánh tét ngon thật. Nàng nh́n mười hai đ̣n bánh tét trên bàn, cười nói với tôi:

 

-Vậy th́ cả tuần này Loan khỏi nấu cơm nhe. Ḿnh ăn bánh tét.

 

Nước mắt tôi đă khô ráo khi nàng vừa mới xuống dưới lầu, bây giờ nghe nàng nói sẽ ăn bánh tét nguyên một tuần, nó lại bắt đầu chẩy dài trên má. Tôi khóc một lần nữa, nhưng lần này không phải khóc v́ thành công, không phải khóc v́ sung sướng.

 

Tôi khóc v́ đau khổ phải ăn bánh tét cả tuần sắp tới.

  

Nguyễn Tài Ngọc