CRUISE MEXICO, MEXICAN RIVIERA

 

Nguyễn Tài Ngọc

 

 

 

 

Từ xưa đến nay tôi không  thích đi cruise v́ sợ giam ḿnh vào một chỗ mấy ngày liên tiếp cùng với cả ngh́n người từ mọi tầng lớp khác nhau trong xă hội, từ tướng cướp Bạch Hải Đường đến phi hành gia Neil Armstrong cực kỳ x́-mạc, thế nhưng thật là khó tin chỉ sau khi đi chuyến cruise lần đầu tiên trong đời vào tháng 7, ba tháng sau vợ chồng tôi lại đi chuyến cruise thứ nh́ từ hải cảng Los Angeles đến ba thành phố Puerto Vallarta, Mazatlan, Carbo San Lucas ở ven biển phía Tây của Mễ Tây Cơ, Mexican Riviera. Chuyến cruise đi bẩy ngày, khởi hành từ 4 giờ chiều Thứ Bẩy, trờ về lúc 7 giờ sáng Thứ Bẩy tuần sau. Chủ Nhật, Thứ Hai và Thứ Sáu lênh đênh trên biển. Thứ Ba, Tư, Năm ghé bến. Quăng đường khứ hồi là 2617 miles, 4210 cây số.

 

Cùng đi với chúng tôi lần này là vợ chồng anh tôi, anh Trúc & chị Lan ở Anaheim, và vợ chồng anh Hân & chị Châu từ San Jose. Ra phi trường Burbank đón anh chị Hân, máy bay bay không đến một giờ đă hạ cánh, chưa đủ th́ giờ cho hành khách ăn nốt gói đậu phọng Southwest Airlines làm ơn làm phước biếu không cho hành khách đi máy bay của hăng ḿnh. Từ đó chúng tôi lái xuống nhà anh tôi ở Anaheim và rồi cả bọn trực chỉ hải cảng Los Angeles, Berth số 93 ở World Cruise Terminal, nơi tầu Sapphire của hăng Princess chờ đón khách để khởi hành lúc 4 giờ chiều.

Tuy rằng gần 2,600 hành khách sẽ lần lượt đến để lên tầu, thủ tục làm giấy tờ của Công An Cửa Khẩu (ấy chết, xin lỗi quư độc giả đă dùng chữ sau 1975, thảo nào vừa viết xong đọc lên tôi đă nghe thấy rợn người), của Quan Thuế, việc khảo sát giấy tờ rất nhanh chóng. Trên tờ giấy liệt kê các bệnh trạng, người nào điền vào không bị bệnh tương tư là a lê hấp, tiến ngay đến quầy của hăng cruise Princess để họ phát cho một thẻ như là thẻ tín dụng -credit card-  rồi lên thẳng vào tầu. Khi ở trên tầu, khách hàng dùng thẻ này thay v́ dùng tiền để mua sắm tất cả mọi sự.

Hầu hết tầu mới sau này đều thiết kế tương tự như nhau: một, hai tầng cao nhất là hồ bơi, gym, golf, paddle tennis, tường trèo, sân chạy bộ, nhà hàng… Sáu, bẩy tầng kế tiếp là pḥng ngủ. Hai, ba hay bốn tầng kế tiếp là nhà hàng, rạp ciné, pḥng nghe nhạc, internet, pḥng làm đám cưới, quầy bán rượu, pḥng  đánh bài, pḥng chơi video, thư viện, cửa hàng bán đủ mọi thứ ngoại trừ bánh rê bánh cay…Sau những tầng này lại là một hai tầng pḥng ngủ nữa. Pḥng ngủ có nhiều loại, và dĩ nhiên giá cả khác nhau. Từ pḥng đắt nhất to như một mini suite có hành lang nh́n ra biển đến pḥng trung b́nh có cửa sổ, hoặc rẻ hơn, bít bùng. Muốn pḥng vừa rẻ vừa có biển bao bọc bốn bên cũng có: họ cho ḿnh lên một cái phao nổi, buộc dây vào tầu lớn, khi chạy th́ nó kéo đi. Dĩ nhiên mua vé loại này th́ tính mạng ḿnh không ai bảo đảm, huống chi là nói đến vấn đề ăn uống.

Chiếc tầu Sapphire này có đến chín nhà hàng: Hai nhà hàng loại buffet all you can eat mở 24 giờ một ngày: một đầy đủ tất cả các loại thức ăn, một là món ăn truyền thống của Mỹ như hot dog, hamburger, pizza, gà nướng.  Bốn nhà hàng loại có người hầu bàn đến phục vụ, món ăn hạn chế một món trên menu, ḿnh phải gọi đặt chỗ mỗi khi muốn đi ăn. Một là nhà hàng loại “shang” trọng có người hầu bàn mỗi tối ḿnh đến ăn vào giờ đă ấn định sẵn, trường hợp chúng tôi là 5:45 chiều. Nếu không muốn ăn ở nhà hàng  này vào giờ cố định mỗi tối, ḿnh có thể đi bốn nhà hàng khác vào bất cứ lúc nào. Có hai ngày khách đến ăn phài mặc quần áo “nịch” sự, đàn ông áo vest hay tuxedo. Tất cả nhà hàng đều miễn phí. Nếu ai có tiền không biết để đâu cho hết th́ có thể vào hai nhà hàng khác lịch sự thứ thật: mỗi người phải trả $25 dollars. Nước uống th́ chỉ có nước lạnh (nước rô-bi-nê, tap water) là miễn phí, c̣n th́ tất cả đều tính tiền. Cả chiếc tầu của hăng Princess tầu trước tôi đi của hăng Carnival đều âm mưu ám muội vào buổi ăn tối. Trước khi dùng bữa, họ hỏi ḿnh dùng nước loại ǵ, nước trong chai hay nước “chích” có hơi, loại Perrier mà không nói cho ḿnh biết là cả hai đều tốn tiền (ngược lại, nước tap water th́ miễn phí). Ở khách sạn room service đắt hơn một tháng lương công nhân nhưng ngoài tiền $3 dollar service charge, room service trên tầu hoàn toàn miễn phí. Nếu không nuốn đi ăn nhà hàng th́ khách tha hồ ở trong pḥng gọi thức ăn cho họ mang đến.

Nhét 2600 người vào một chỗ không có ǵ cho họ giải trí chẳng chóng th́ chầy cái tầu Sapphire sẽ trở thành nhà tù  Bastille đánh dấu sự mở đầu  cho cuộc nổi loạn của người Pháp vào tháng 7 năm 1789. Ngoài những  ngày tầu cặp bến vào ba thành phố Puerto Vallarta, Mazatlan, Carbo San Lucas cho khách mạo hiểm đất lạ, trên tầu có bao nhiêu là sinh hoạt khác nhau: gym, hồ bơi (tầu này có cả chục hồ bơi và spa, một hồ bơi là indoor v́ nó đi cả Alaska), đấm bóp, đường chạy bộ, golf, miniature golf, paddle tennis, ciné, đánh bài, video games, karaoke, tṛ chơi đủ loại, nhiều ban nhạc khác nhau chơi đủ loại nhạc sống, học nhẩy đầm, nắn vôi, ban đêm th́ có ca vũ nhạc, ảo thuật, hề chọc cười, … xem như không thiếu một món ǵ. Ở nhà tôi không bao giờ nghe nhạc, đi xe thỉnh thoảng   nghe một lần, ấy thế mà khi ở trên tầu tôi lại rất thích đi nghe họ đàn hát. Lư do thứ nhất là v́ ghế salon ngồi quá ư là êm mông, thứ hai là những ban nhạc trên tầu không chơi nhạc điên rồ bây giờ ca sĩ hét lời tôi nghe không hiểu mà chơi nhạc êm dịu: một ban nhạc Mariachi người Mễ, một ban nhạc jazz, một ban nhạc trẻ người Anh chơi nhạc thời 1960 và 1970.  Giống như chúng ta nghe nhạc Việt xưa cũ làm ḿnh nhớ lại một quăng thời gian nào đó trong quá khứ, thời điểm 1975-1977 tôi mới sang Mỹ sống nơi đất lạ quê người nhớ nhà, nhớ quê hương nên những bản nhạc Mỹ thời bấy giờ như những lọ đèn thần giữ năm tháng mang tôi vượt qua bức tường thời gian trở lại đúng cái cảm giác buồn man mác hơn ba mươi năm về truớc.  Ban nhạc trẻ người Anh chơi bản nhạc Hotel California, nổi tiếng vào năm 1977 tôi nghe không biết bao nhiêu lần trên radio, hai ngày ngồi nghe họ đánh đàn không thua ǵ bản nhạc nguyên thủy làm tôi nghĩ chỉ nghe họ chơi bản nhạc này là cũng đă bơ tiền đi cruise :

(Điệp khúc):

Welcome to the hotel Caifornia,

Such a lovely place.

Such a lovely place.

Plenty of room at the hotel Califonia

Any time of year, you can find it here.

 

Giống như casino ở Vegas dụ ḿnh đến ở khách sạn giá rẻ nhưng hy vọng sẽ lấy tiền lại khi ḿnh thua bài, hầu như tất cả dịch vụ cung ứng giá tiền trên tầu chém thẳng tay. Internet 75cents/ 1 phút, mua tối thiểu $55. Đi đâu họ cũng chụp h́nh ḿnh,  một tấm 8 x 10 giá $20.  Tầu chỉ chở khách đến bến. Muốn xem thắng cảnh, lặn hụp, câu cá… cả chục chuyến du lịch khác nhau đều tính tiền. Cách rẻ tiền nhất là khi xuống bến ḿnh tự t́m người địa phương, trả giá chỗ nào ḿnh muốn đi. Ở Puerto Vallarta, anh Hân và tôi trả giá với một anh người Mễ chở chúng tôi đến một băi biển của người địa phương, chở và đợi chúng tôi xuống biển chơi rồi chở lại về tầu, cho dù mọi người ngăn cản. Khi xe chạy  xa thành phố vào khu rừng rậm cây cối um tùm người ở thưa thớt, mọi người trong xe lên ruột,  mặt xanh như tầu lá nghĩ rằng ḿnh đi không hẹn ngày về v́ anh ta chở ḿnh đến một nơi thanh vắng cho mấy người Mễ buôn lậu bạch phiến nổi tiếng thế giới bắt làm con tin.  Ở Mazatlan, vừa bước ra khỏi cổng an toàn phạm vi của tầu, bước vào đường xá trong thành phố  với cả dân số nước Mễ bu quanh chúng tôi gạ chở đi xem thắng cảnh, một ông già chống gậy đi đứng khập khễnh ráng thuyết phục chúng tôi đi xe van của ông ấy. Sau khi thỏa thuận giá cả, ông ta bảo chúng tôi đứng chờ để đi lấy xe ở góc đường. Vừa bước đi vài bước, cái chân bị tật của ông ta vấp phải đá làm ông ta ngă chúi xuống đất. Mọi người hùa nhau đến đỡ ông ta dậy. Nh́n bộ mặt khẩn trương và đoán được ư nghĩ do dự  của chúng tôi không biết có nên đi với ông ta hay không khi thấy cánh tay bên phải của ông ta đầy máu, ông ta phân trần lớn tiếng: “Don’t worry senor,  I’m not driving. I have a driver who will drive. I just come along with you guys”. Ai nấy cũng kinh hoảng khi thấy máu trên cánh tay ông ta chẩy mỗi lúc càng nhiều, nhưng tôi th́ lại thấy một dịp may. Trên đường đi xe ông ta có ngủm củ tỏi v́ bị nhồi máu cơ tim th́ tôi khỏi phải trả tiền!

 

Pḥng ngủ trên tầu tuy không to bằng khách sạn nhưng cũng không nhỏ bằng pḥng trong tiềm thủy đỉnh. Rest room rất là nhỏ, tay tôi với đụng trần pḥng. Pḥng tắm cực kỳ nhỏ, mấy lần tôi rớt cục xà bông mà không tài nào nhặt nó lên được v́ xoay hướng nào mông ḿnh cũng chạm bốn bức tường Đông Tây Nam Bắc khi cúi xuống để nhặt nó lên. Hệ thống giật nước của toilette như là máy bay, có nghĩa là nó hút nước đi  chứ nước không lặng lẽ trôi đi một ḍng sông xanh xanh như toilette ở nhà. Nhưng sức hút của nó mạnh gấp trăm lần trên máy bay. Nó mạnh đến nỗi có bảng chỉ dẫn phải đậy nắp lại trước khi bấm nút giật nước. Một khi bấm nút xong th́ tiếng nước cuốn như cuồng phong độ kinh khủng cấp 5, cả nước biển Thái B́nh Dương tràn vào rồi cuốn đi tất cả di tích lịch sử của bồn toilette trong tích tắc. Tôi nghĩ chắc chắn phải có người đăng trí  ngồi b́nh chân vại không đóng nắp rồi bấm nút giật nước như ở nhà. Bảo đảm nó hút cả người đó ra bên ngoài xuống tận đáy biển.

 

Trên tầu họ làm pḥng hai ngày một lần. Hăng cruise tính thêm tiền tip, pourboire, bồi dưỡng  $11/ một ngày/một hành khách nhưng v́ gặp họ thường lệ nên chúng tôi cho thêm tiền cho anh làm pḥng và anh hầu bàn ở nhà hàng ăn tối. 2600 hành khách không phải là ít, vậy mà số nhân viên trên tầu cũng ngoài sức tưởng tượng: 1100 người từ 52 quốc gia khác nhau. Phi Luật Tân và Ấn Độ nhiều nhất, ở đâu cũng thấy con cháu của cựu tổng thống Ferdinand Marcos và Mahatma Gandhi. Mỹ chỉ có loe que vài mạng. Người Anh khá đông. Nhân viên da trắng phần đông là từ các nước Đông Âu và Nam Mỹ. Anh Phi Luật Tân làm pḥng nói cho tôi biết là họ làm 12 giờ một ngày, một tuần làm bẩy ngày không nghỉ. Lương lănh khoán, không trả overtime. Tùy theo hợp đồng khác nhau, trường hợp anh ta th́ làm mười tháng, nghỉ bốn tháng (không ăn lương), một anh người Argentina khác th́ làm sáu tháng, nghỉ một tháng. Lương của họ tùy thuộc vào số lượng hành khách, thay đổi không cố định v́ tiền thu vào ưu tiên trả phí tổn trước (xăng nhớt, duy tŕ tầu., lương nhân viên chủ chốt…), phần c̣n lại mới trả cho họ.

 

Tầu nào cũng có một khoảng trống ở giữa rất nguy nga tráng lệ. Nơi đây tập trung hàng quán shopping, thư viện, quầy bar, ghế ngối thư giăn, và thường th́ có vài người đánh đàn trống, hay piano. Tiếng Anh khoảng trống này là atrium mà anh tôi gọi đùa là “sảnh đường”. Khi mua vé, t́m được pḥng ngủ gần “sảnh đường” th́ rất thích v́ chỉ cần bước vài bước là ḿnh đă đến khu thị tứ nhộn nhịp, ngồi đó nghe nhạc hay xem ông đi qua bà đi lại dĩ nhiên thú vị hơn là đóng đô trong pḥng.

 

Tôi sợ đi máy bay v́ thường bị ói. Lần trước đi cruise gần đất liền biển lặng sóng yên nhưng lần này chưa đi đêm nhiều thế mà đă có ngày gặp ma. Ngày thứ hai tầu gặp cơn băo Patricia phải né tránh t́m đường khác. Chỉ chạy ở ven băo thôi mà tầu nhồi lên xuống, sóng nửa thước đến một thước đánh vào tầu cộng với gió ngược chiều thổi làm con tầu cḥng chành suốt buổi chiều và đêm. Nhức đầu không chịu nổi, tôi mở hộp thuốc say sóng đọc cách chỉ dẫn: “Uống trước khi lên tầu , thành ra uống vào hai viên thay v́ một cũng đă quá trễ: bao nhiêu mật xanh mật vàng tôi ói ra hết. Đêm vài tiếng tôi ngủ ngồi không dám nằm v́ nằm thân thể chao đi chao lại làm ḿnh c̣n nhức đầu hơn nữa.

 

Kỹ nghệ du lịch bằng thuyền là một trong những ngành thương mại thu tiền nhiều nhất thế giới. 70% tiền lợi tức đến từ các đường biển có bến cặp ở Bắc Mỹ: Canada, Mỹ, Mễ Tây Cơ, các xứ nhỏ ở vùng biển Caribbean. Chỉ đi từ Long Beach/Los Angeles đến vùng Mexican Riviera  đă có sáu hăng cruise: Carnival, Princess, Royal Caribbean, Norwegian, Holland America, Celebrity X Cruises. Tầu cập bến trở về ban sáng, khách xuống tầu, nhân viên chuẩn bị dọn dẹp tầu cho sạch sẽ, tiếp tế xăng nhớt lương thực mới, khách mới lên tầu, chiều tầu nhổ neo đi một tuần nữa và cứ thế mà tiếp tục, đi đến không  ngừng. Chiếc tầu Sapphire tôi đi th́ đặc biệt, tùy theo mùa nó đi khắp mọi nơi: Alaska, Canada, Hawaii, New England và Mexican Riviera.       

 

Đi cruise lần này chỉ là lần thứ hai nhưng tôi rất thích. Không điện thoại, không email, không đời sống làm lụng h́ hục hằng ngày, ăn uống thả giàn, xem bao nhiêu show ca nhạc, ngồi ghế salon thoải mái nghe nhạc sống, thăm viếng được nhiều nơi, không phải tiêu nhiều tiền, đủ thứ phương tiện tập thể dục, tha hồ chụp h́nh lắm nơi đẹp trên đất liền cũng như cảnh hùng vĩ của biển cả. Nếu là hai vợ chồng đi honeymoon th́ thật không có du lịch nào khác sánh bằng, Đôi uyên ương trẻ không những hưởng được tất cả mọi sự tôi đă liệt kê bên trên, mà khi nói đến t́nh yêu lăng mạn, tối ngày có thể ở trong pḥng để “sáng bẩy chiều ba, đêm vào tiên cảnh”. Tôi chỉ ước ao trở lại thời trẻ tuổi để cũng có thể thực hiện được giấc mộng đó, thế nhưng xui xẻo cho tôi, đời chỉ là một giấc mơ. Già cú đế như tôi th́ “sáng bẩy chiều ba, đêm kêu cấp cứu” chứ không thể nào vào tiên cảnh được

Nguyễn Tài Ngọc

 

http://i775.photobucket.com/albums/yy38/taingoc4/Mexico%20cruise%20-%20Oct-2009/DSC_1811.jpg?t=1256044888

 

http://i775.photobucket.com/albums/yy38/taingoc4/Mexico%20cruise%20-%20Oct-2009/DSC_1160.jpg?t=1256044961

 

http://i775.photobucket.com/albums/yy38/taingoc4/Mexico%20cruise%20-%20Oct-2009/DSC_1981.jpg?t=1256045168