CANCUN, Mễ-Tây-Cơ

 

 

(Xem h́nh ở link này):

http://s775.photobucket.com/albums/yy38/taingoc4/CANCUN%20-%20NOV-13-2010/#!cpZZ1QQtppZZ20

 

 

Ba tháng trước đây chị tôi rủ vợ chồng tôi đi Cancun, Mễ-Tây-Cơ. Lần cuối cùng tôi ở trên lănh thổ Mễ-Tây-Cơ là vào tháng 5 năm nay,  đi chuyến cruise Caribbean ghé vào đảo Cozumel, cách Cancun khoảng 60 cây số. Thế nhưng lúc bấy giờ tôi không có dịp viếng thăm Cancun v́ thời gian ngắn hạn nên lần này không bỏ lỡ cơ hội, chúng tôi nhận lời. Ngày đi: 13-November-2010.

 

Cancun là một thành phố ven biển phía Đông của Mễ-Tây-Cơ, nằm khoảng dưới tiểu bang Alabama của Mỹ, cách vịnh Gulf of Mexico (Những ai không biết Alabama th́ cứ nghĩ Cancun nằm kế Cuba, khoảng phía Nam của Florida) . Mễ-Tây-Cơ là nước láng giềng của Mỹ về phương Nam, và cũng như Việt Nam luôn bị Trung Cộng đe dọa, 150 năm trước đây khi đất Texas, Arizona, California… c̣n thuộc về Mễ-Tây-Cơ, số phận bị xâm lăng của Mễ-Tây-Cơ đă an bày v́ những nhà lănh đạo tiền phong của nước Mỹ đă có mộng nới rộng giang sơn từ biển phía Đông sang biển phía Tây.

 

Vào năm 1783 sau khi dành độc lập từ Anh Quốc, đất đai của nước Mỹ chỉ là 13 tiểu bang thuộc địa từ Wisconsin phía Bắc đến Missouri phía Nam, diện tích bằng 1/3 nước Mỹ hiện giờ. Phần đất c̣n lại thuộc về các đế quốc Âu Châu và Mễ-Tây-Cơ. Các nước mạnh thời bấy giờ đều tính toán việc chiếm đóng đất đai nên chính phủ Mỹ lo ngại. Sự lo ngại này thể hiện qua chủ thuyết Monroe khi vào năm 1823 Tổng Thống James Monroe tuyên bố chính sách của nước Mỹ là sẽ can thiệp quân sự nếu các quốc gia Âu Châu tiếp tục xâm chiếm phần đất c̣n lại trên nước Mỹ làm thuộc địa. Song song với chính sách này, nước Mỹ rất hung hăng và chủ động trong việc mua lại đất đai. V́ thế, lần lượt Hoa Kỳ mua lại Florida từ Tây-Ban-Nha; North Dakota, Minnesota, Oregon, Washington, Idaho từ Anh; cả một mảng đất to Louisiana Purchase từ Lousiana đến Montana từ nước Pháp. Năm 1836, Texas, trước đó thuộc về Mễ-Tây-Cơ, tuyên bố độc lập và trở thành nước Cộng Ḥa Texas. Mười  năm sau, Republic of Texas xin gia nhập vào Hoa Kỳ.

 

Mễ-Tây-Cơ thấy chướng mắt khi một tiểu bang của ḿnh ngày xưa bây giờ tách rời xin gia nhập nước Mỹ nên sai tướng Santa Ana đem quân đánh Texas. Hoa Kỳ bấy lâu nay vẫn lăm le muốn bành trướng từ Texas đến biển Thái B́nh Dương nên lợi dụng cơ hội chính đáng, tuyên bố khai chiến với Mễ-Tây-Cơ. Sau nhiều trận đánh đẫm máu, 8500 quân Mỹ dưới sự điều khiển của tướng Winfield Scott tiến vào tận Mexico City. Mễ-Tây-Cơ tuyên bố đầu hàng, kư hiệp ước đ́nh chiến. Tuy là kẻ chiến thắng, Mỹ đồng ư bồi thường chiến tranh $18,250,000 cho Mễ-Tây-Cơ (khoảng nửa tỷ đô-la tiền bây giờ). Ngược lại, Mễ-Tây-Cơ đồng ư để nước Cộng Ḥa Texas tham gia vào nước Mỹ và nhượng lại bốn tiểu bang:  California, Nevada, Utah, Arizona, và một phần của New MexicoColorado bây giờ cho Mỹ.

 

Lịch sử Mễ-Tây-Cơ ngắn gọn như thế, vậy mà ngày xưa tôi học trầy da tróc vẩy lớp 12 ở Hoa Kỳ. Sử nước ḿnh cũng vậy, cũng dùi mài kinh sử bẩy năm Trung học. Nh́n thí dụ trên đây ta thấy rơ chẳng cần ǵ học cho lâu lắc. Sử Việt Nam của ta nên rút ngắn lại cho dễ nhớ: Trung Hoa xâm lăng đô hộ nước ta từ thời họ Triệu vào năm 111. Sau cả ngh́n năm đánh nhau, vào thập niên 1950, hai bên ngưng chiến, Việt Nam kư Hiệp ước B́nh Tây giao khu Chợ Lớn và chợ B́nh Tây cho người Trung Hoa khai thác. Trung Hoa đồng ư truyền bí quyết làm bánh ḅ bánh tiêu cho người Tầu trong Chợ Lớn để chống nạn đói sau chiến tranh. Vỏn vẹn như thế là xong, ai cũng nhớ. Học làm ǵ cho dài cho lâu để rồi không ai nhớ ǵ hết.  

 

Cũng như nước Mỹ thuở ban đầu, Mễ-Tây-Cơ có nhiều người Mọi dân trí kém. Dân trí kém tạo ra nghèo đói nên người Mễ thường trốn sang Mỹ ở. Năm 2010, người ta ước lượng số người Mễ trốn qua Mỹ là sáu triệu rưỡi người. Tổng số tiền hàng năm người Mễ ở Mỹ gửi về cho thân nhân năm 2008 là 25 tỷ đô-la, so với tiền người Việt ở Mỹ gửi về Việt Nam là 7 tỷ.

 

Muốn bành trướng kinh tế, năm 1970 chính quyền Mễ-Tây-Cơ quyết định khai thác Cancun, lúc bấy giờ chỉ là một khu rừng bỏ hoang với dân số vỏn vẹn ba người. Một nhóm người đông hơn ở đảo Isla Mujeres gần đó, đi phà chỉ mất 20 phút. Thế mà bây giờ chỉ trong ṿng 40 năm sau, dân số Cancun lên đến 750,000 người. Tôi xem sổ điện thoại vần N có một người Việt Nam họ Nguyễn!

 

Cancun cách Los Angeles đường chim bay là 2116 miles (3400 km), đi máy bay mất năm giờ đồng hồ. Nên liên lạc với khách sạn trước trả tiền cho họ đón ḿnh ở phi trường v́ không thua ǵ phi trường Tân Sơn Nhất, hằng hà sa số tài xế taxi sẽ đến mời mọc ḿnh như Mai Lệ Huyền và Hùng Cường trong bài “Làm Quen” :Ông đi xe chi? Ông đi xe chi? Đi là đi đến hotel nào xin cho biết?”, và nếu ḿnh hát trả lời như Hùng Cường: “Thôi thôi không đi, tôi không đi đâu”, th́ chắc có lẽ dân buôn lậu bạch phiến -drug cartels- sẽ xuất hiện ở góc đường xin ḿnh tí huyết thay v́ chở ḿnh về khu khách sạn, 30 phút lái xe.

 

Khu khách sạn chính nằm trên một cù lao hẹp, dài 20 km, h́nh số 7. Có khoảng trăm khách sạn tuy không bằng cỡ Las Vegas nhưng cũng rất to. Địa chỉ khách sạn đánh dấu bằng số km, bản đồ họ phát miễn phí khắp nơi đề rất rơ thành ra nên để ư khách sạn ḿnh ở km nào khi mới đến để khỏi bị ngỡ ngàng, nhất là khi dùng xe bus. Trường hợp của tôi là Hotel Casa Maya, km: 5.

 

Vừa check in ở quầy tiếp tân chưa kịp lên pḥng th́ đă có một cô đến nói cám ơn, cho một phiếu uống cocktail miễn phí tối nay và nếu chúng tôi bằng ḷng sáng mai đến dự một buổi tŕnh bày họ dụ bán time share khoảng hai tiếng, họ sẽ cho chúng tôi $150 dollars dùng để trả tiền ăn uống trong khách sạn của họ. Chả có chuyện ǵ làm v́ ḿnh chỉ đi chơi, vợ chồng tôi nhận lời. Ngày hôm sau khi đi nghe họ bán quảng cáo, tôi khám phá ra sau này là những chỗ bán time share nhan nhăn khắp mọi nơi như SàiG̣n bán nước mía: phi trường, khách sạn, siêu thị, shopping mall, trên đường phố, Wal-Mart…. Họ câu khách bằng đăi ḿnh ăn sáng miễn phí và đi tour không tốn tiền để dụ ḿnh mua. Đại khái là ḿnh trả một số tiền lớn trước, rồi khi mỗi năm một lần đi chơi th́ trả tiền khách sạn rẻ. Làm như vậy chừng 15 năm sau th́ ḿnh bắt đầu được lợi. Khổ nỗi 15 năm sau ḿnh già cú đế, sức khoẻ suy nhược, ḿnh đi nhà thương chữa trị bệnh tật nhiều hơn là đi chơi nên mỗi lần có ai dụ mua time share, độc giả nhất định phải lắc đầu quầy quậy, “em chả, em chả”, th́ sẽ không hối hận khi về lại nhà.

 

Cát ở Cancun trắng và mịn, băi biển lại rất nông. Ai không biết bơi hay bơi kém tắm biển ở đây bảo đảm sẽ không bị “ma da rút cẳng” như Băi Sau ở Vũng Tầu. Cát trắng, nước cạn,  ánh mặt trời phản chiếu tạo nên một mầu xanh cẩm thạch nhạt, nhiều chỗ tuyệt đẹp. Tuy thế, gió biển rất mạnh tạo nên nhiều sóng. Nhiều khách sạn ở Cancun (thí dụ khách sạn RIU) hay nhiều nơi khác ở vùng Caribbean như Punta Cana, Dominican Republic, Costa Rica, thuộc vào lọai “All inclusive”: thức ăn và nước uống, kể cả bia rượu, được dùng vô giới hạn.

 

Phương tiện giao thông chính yếu là xe bus và taxi. Xe bus đi rất rẻ, một chiều chỉ có 8 pesos rưỡi, khoảng 70 cents Mỹ. Đưa một dollar Mỹ, tài xế sẽ không thối lại. Nếu chỉ di chuyển trong phạm vi khu khách sạn hay xuống dưới phố downtown, khoảng cách 22 km, th́ nên đi bằng xe bus v́ xe taxi đắt hơn nhiều. Nếu đi taxi, hỏi giá đến chỗ ḿnh muốn đi, thoả thuận giá cả xong xuôi hăy vào xe v́ taxi chạy không dùng đồng hồ để tính tiền. Đi xe bus không biết tiếng Mễ cũng không sợ: khi gần đến trạm muốn xuống, ra đứng đợi ở cửa sau xe. Trên một thanh sắt ngay cửa có một nút nhỏ mầu đỏ, bấm nút đó để báo hiệu cho tài xế ḿnh muốn xuống trạm kế tiếp.

 

Tôi rất phục tài xế xe bus  SàiG̣n: đường xá xe cộ đông như kiến, chiếc xe bus to như hàng không mẫu hạm vậy mà họ lái không mấy khó khăn. Tài xế xe bus ở Cancun cũng thuộc vào hạng cừ khôi anh em cột chèo tài xế xe đ̣ ở Việt Nam, nhiều lúc c̣n có lơ xe đi theo để hô hào đón khách dọc đường. Họ chạy bán mạng, ḿnh ngồi nhiều lúc muốn đứng tim. Đôi lúc tôi tự hỏi chẳng lẽ tài xế nào cũng đang bị tào tháo rượt? Xứ Mễ luật rừng không như bên Mỹ nên nếu lỡ đụng xe, bảo đảm ông tài xế Mễ bỏ xe bus chạy trốn. V́ thế hành khách lúc nào cũng nên đề cao cảnh giác không nên ngủ gật v́ nếu tài xế bỏ trốn th́ ḿnh cũng phải xách đít chạy trốn theo.

 

Đời sống buồn tẻ nếu không có hồi hộp đứng tim nên ngoại trừ những trường hợp bất khả kháng phải dùng taxi như sau khi ăn all-you-can-eat không c̣n sức lết ra trạm, thường th́ chúng tôi hay dùng xe bus. Một điểm lợi khi đi đông nhiều người là nếu đi lạc, không phải chỉ có một ḿnh ḿnh run mà đến bốn người run chung với nhau cho có bạn. Có một bận đi xe bus phải đổi hai tuyến đường ra đến phà chở qua bên kia đảo Isla Mujeres, tôi khám phá ra tuyến thứ hai không có xe bus. Chỉ có một đống xe minivan không bảng hiệu, trên xe họ đổi ghế ngồi chung quanh h́nh chữ nhật, người ngồi đối diện với nhau như xe lam. Xe rồ máy sẵn, một người c̣ mồi đứng rao gọi ai muốn đi nơi này, nơi kia th́ leo lên xe. Người địa phương lần lượt trả tiền rồi leo lên xe ngồi đợi. Thấy chúng tôi, anh rao hàng hỏi đi đâu, tôi nói muốn đi đến trạm phà th́ anh ta nói leo lên xe sẽ chở đi, giá rẻ chỉ có 10 pesos một người. Tôi trả tiền, leo lên xe. Anh c̣ mồi nói với người tài xế bằng tiếng Mễ và khi đầy khách, xe lăn bánh. Ngoài chồng chị tôi Mỹ trắng, chị tôi và hai vợ chồng tôi là người Á Đông, tất cả hành khách là người Mễ nội địa. Ngồi bên trong h́nh chữ nhật chật cứng khoảng 16 người  ngồi sát bên nhau mặt đối mặt, chúng tôi thật sự không biết xe đi Bến Hải hay Cà Mau. Mỗi lần một người ngồi trên xe nói tiếng Mễ với tài xế ngừng để họ xuống là mỗi lần tim tôi đập ầm ập v́ tôi không biết ḿnh đi đâu, và không có cách nào nói với người tài xế là muốn đến trạm phà. Sau cùng, xe vơi gần hết, may mắn tôi t́m ra được trong túi quần một bản đồ cho du khách, tôi rút ra chỉ cho anh tài xế trạm phà trên bản đồ, anh tài xế nhăn răng cười : “Si, senor”. Vài phút sau th́ anh ta ngừng báo hiệu cho chúng tôi xuống. Đi xe lam kiểu này tôi tiết kiệm được 10 dollars nhưng xém chết v́ nhồi máu cơ tim: hồn vía tôi lên mây mấy lần không biết ḿnh đi đâu, suưt tí nữa đă đổ nợ v́ sợ sắp đái ra quần.

 

Isla Mujeres (Đảo Đàn Bà) tương đối nhỏ, dài 7 km, rộng 650m. Nơi đây ngày xưa dân tộc Mayan thờ nữ hoàng của họ nên mới có tên là Đảo Đàn Bà. Tôi cứ tưởng tên Đảo Đàn Bà là v́ có nhiều phụ nữ nên đi cả ngày trên đảo t́m kiếm măi thế nhưng con gái đâu không thấy mà chỉ thấy mấy ông mọi thấp người.  Khái niệm về nghệ thuật của phong tục Mayan có lẽ rất gần nhà thương Chợ Quán của ḿnh v́ đi đâu tôi cũng thấy những tượng đàn bà thô sơ với đầu một đứa bé ḷi ra ngay cửa ḿnh của người đàn bà. Nh́n từ xa như là một cái tượng có hai đầu, một đầu trên b́nh thường, và một đầu ngay giữa hai háng trên của người phụ nữ. Thật quái đản. Có lẽ các tay nắn tượng Mayan ngày xưa vừa nắn tượng vừa nhâm nhi vài chai ba-xi-đế Tequila nên hoa mắt một đầu thành ra hai đầu.

 

Việc đầu tiên sau khi xuống bến là mướn một chiếc xe golf. Một giờ 180 pesos, cả ngày 500 pesos (1 dollar = 12 pesos). Xe chở được bốn người, xăng khỏi cần đổ. Rút kinh nghiệm bị ăn cắp ở Paris, tôi không mang giấy tờ, bằng lái xe khi đi chơi ở nước ngoài nên tôi đă tưởng không mướn được xe khi họ hỏi bằng lái. Hóa ra họ chỉ giữ  làm tiền thế chân. Sau khi ông anh rể tôi đưa bằng lái xe, trả tiền mướn cả ngày,  42 dollars, chúng tôi lái xe đi ṿng quanh đảo. Vài chỗ trên đảo đi xem phải trả tiền như khu nuôi rùa, bơi với dolphin, lặn xem cá, đu dây trên nước…thế nhưng chúng tôi không vào v́ chỉ muốn xem phong cảnh. Khu phố chính downtown của Isla Mujeres rất nhộn nhịp với hàng quán, vui hơn bên Cancun nhiều nên ai có muốn mua sắm thổ sản th́ sang đây. Biển có chỗ đi ra xa 100 thước nước vẫn chỉ đến đùi nên ông nào định dẫn vợ ra biển d́m cho chết đuối để ḿnh đi lấy bồ nhí th́ nên quên ngay ư định đó. Quán nước và khách sạn lụp sụp rất rẻ. Khách sạn chỉ có $35 dollars một pḥng cho hai người, bao luôn ăn sáng. Cái khung cảnh tấp nập của những khách sạn rẻ tiền đầy những du khách thanh niên thanh nữ  độc thân trẻ tuổi từ Na-Uy, Thụy Điển, Mỹ, Pháp, Canada…làm tôi nhớ đến khu Tây Ba-Lô khúc đường Bùi Viện và Phạm Ngũ Lăo ở SàiG̣n. Tôi nói chuyện với một cậu thanh niên Mỹ trẻ, 28 tuổi, làm nghề khoan dầu hỏa ở Texas. Cậu ta làm việc chỉ có sáu tháng. Nghỉ việc từ cuối tháng 6, cậu ta đi ṿng quanh thế giới đă bốn tháng. Trước khi đến đây, cậu ta viếng thăm Cam Bốt, Ai Lao và Việt Nam gần hai tháng trời.

 

Khi tôi có dịp ghé vào ḥn đảo Cozumel (cách đây hai giờ đi tầu) vào sáu tháng trước đây, tôi đă thấy rất thích thú v́ dân chúng đi xe gắn máy, và nhà cửa không khác ǵ Việt Nam. Isla Mujeres cũng thế. Lái xe vào khu dân cư, nếu đừng nghĩ đến Isla Mujeres, một người sẽ tưởng ḿnh đang ở SàiG̣n: Nhà cửa xây cất vô trật tự san sát với nhau, 3,4 mét chiều rộng, chiều dài nhiều nhà chỉ vỏn vẹn 4,5 mét. Phần đông là nhà gạch nhưng nhà nghèo tường bằng tôn rỉ không sơn phết cũng nhan nhăn. Lối xây cất chỉ là một cái hộp với hai, ba tầng cao thấp, nhô ra thụt vào, đẹp xấu lẫn lộn, không theo một quy củ nào hết. Nền nhà nhấp nhô ai muốn đổ cao bao nhiêu th́ đổ. Rất nhiều lần tôi suưt vấp ngă khi đi bộ v́ mặt xi-măng lên cao xuống thấp, cứ như là những nhà ở SàiG̣n: v́ nước lụt nên hết nhà này đến nhà kia đổ nền nhà mỗi lúc mỗi cao  hơn Kim Tự Tháp để nước lụt khỏi tràn vào nhà. Người Mễ nội địa, nguyên thủy dân tộc Mayan, ai nấy cũng rất thấp như người Việt  nên ngay cả người địa phương cũng giống như SàiG̣n.

 

Khi nói về mầu sắc, không một dân tộc nào chơi nổi như người Mễ. Nhà cửa họ sơn đủ thứ mầu technicolor rất chói chan, trộn chung hỗn hợp: hồng, tím nhạt, vàng, cam, đỏ, xanh lá cây…nh́n rất ngộ nghĩnh và bắt mắt. Lối dùng mầu loạn xà ngầu này cũng thể hiện trong mầu cờ của họ: xanh lá cây, trắng, và đỏ.

 

Cancun có hai water parks, Xcaret và Xel-ha (đọc là sheo-ha). Xel-ha cách Cancun 110 km về phương Nam, đi 15 km nữa th́ đến Tulum, nơi có những đền thờ của nền văn hóa Mayan. Chúng tôi để ra một ngày đi tour Xel-ha và Tulum, giá $100 dollars 1 người. Xel-ha là một vịnh nhỏ ven biển, có khối sinh hoạt để ḿnh tham dự: lặn dưới nước xem cá, đi phao nổi trên sông, đu dây, xem cá heo, dolphin, và đặc biệt giá vào cửa (nếu mua riêng biệt: $80/một người) bao luôn ăn uống. Uống cả mấy két Corona bia cũng chẳng phải trả tiền. Ở Xel-ha bốn tiếng rưỡi, xe chở chúng tôi đến Tulum. Dân cư ngụ ở Cancun mấy trăm, ngh́n năm về trước là Mayan. Người Mayan trung b́nh cao chỉ   1m52 (5 feet). Đối với họ, đầu dẹp biểu tượng cho sự đẹp nên họ dùng vật có mặt phẳng để ép trán và sau đầu con nít mới sinh ra, bẹp nó dẹp thay v́ tṛn. Khi người hướng dẫn tour nói cho chúng tôi biết tiền thân của dân Mayan là người Mông Cổ, tôi không biết có đúng hay không nhưng tục bóp đầu của người Mayan giống như người Tầu có tục bó chân, nên giả thuyết tổ tiên của người Mayan là người Mông Cổ cũng có lư. Việc so sánh này nhắc tôi nhớ lại khi tôi đọc lịch sử loại người, khoa học nói 60,000 năm về trước, tất cả nhân loại bất luận ở nước nào tổ tiên  đều phát xuất từ Phi Châu.  Vừa mới đọc xong th́ tôi không tin nhưng sau khi ngẫm nghĩ, tôi nhớ ngày xưa c̣n bé lúc nào cũng đi chân không ra đường. V́ không mang dép nên có lúc đạp phải đàm, và tệ hơn nữa cứ đạp phải tàn thuốc lá, bỏng cả chân. Người Phi Châu họ cũng không mang dép nên giả thuyết tổ tiên của tất cả mọi người trên thế giới phát xuất  từ Phi Châu cũng rất là có lư.

 

Người Mayan làm rất nhiều lăng tẩm tương tự như Kim Tự Tháp, nhưng tương đối sơ sài. Đứng trước những kiến trúc của các nền văn minh khác như Vạn Lư Trường Thành của Trung Hoa, Kim Tự Tháp của Ai Cập, Coliseum của người La Mă, Chateau Versailles của Pháp, du khách sẽ “wow  kinh ngạc trầm trồ khen ngợi v́ không tưởng tượng được con người có thể xây được công tŕnh vĩ đại như vậy. Thế nhưng khi đứng trước những lăng tẩm ở Tulum, tôi có cảm tưởng giống như lần đầu tiên đến xem Chùa Một Cột của Việt Nam ḿnh: Tôi cũng có thể xây được, chả có ǵ xuất sắc. Những lăng tẩm này ít ra c̣n đồ sộ, cái Chùa Một Cột ở Việt Nam nhỏ bằng lỗ mũi! Thế mà ḿnh rất tự hào đó là di tích lịch sử của nền văn hóa Việt Nam, quảng cáo nơi đáng thăm viếng cho du khách. Tôi không hiểu sao ḿnh không buộc mấy trái ḿn vào Chùa Một Cột rồi  giật sập nó v́ kiến trúc Việt Nam quá ư nghèo nàn, cần dấu kín để không vạch áo cho người xem lưng. Ngày xưa biết bao nhiêu lăng tẩm triều đ́nh quư báu ở Huế chẳng ai tha thiết duy tŕ, phá sập với cả tấn bom đạn th́ cái Chùa Một Cột nhỏ giữ làm ǵ cho xấu hổ?

 

Muốn ăn thức ăn Mễ thuần túy th́ vào downtown Cancun. Ngày thứ nh́ khi mới đến, chúng tôi đi bộ dọc bờ biển xem những khách sạn, đi cũng hơn mười mấy cây số, tối về khách sạn mỏi cả chân nên mấy ngày sau mỗi lần đi đâu là cứ leo lên xe bus. Đi downtown  dễ nhất là bằng xe bus, chạy một đường thẳng vèo là đến. Khi xe đến downtown, ngừng ở bất cứ trạm nào rồi đi bộ thám hiểm khắp nơi. Có lạc th́ chỉ cần hỏi người Mễ địa phương “ Donde esta autobus, zona hotel?”  họ sẽ chỉ cho ḿnh. Ở downtown có ba thứ để đi: một là Walmart (có cả Costco, nhưng xa hơn), hai là siêu thị, tiệm ăn, hàng quán bán rong (họ cũng bán bánh ḿ thịt -tortas- như ḿnh nhưng không ngon, và ba là Mercado Veinte Ocho -Chợ 28. Nếu ai đă đi International Market ở Waikiki, Hawaii, th́ Mercado 28 giống như vậy: một lô tiệm bán souvenir và quán ăn. Vào đây gọi một phần sea food cho bốn người ăn, 840 pesos ($70 dollars), tất cả mọi người sẽ no bụng.

 

Đúng bẩy ngày sau, chúng tôi rời Cancun trở về Mỹ. Tôi mua sổ số th́ không bao giờ trúng, nhưng lần này là lần thứ hai đi máy bay tên tôi xấu xố được computer ngẫu nhiên chọn khám xét chi tiết. Mễ-Tây-Cơ là ổ buôn lậu bạch phiến bán qua Mỹ nên khi bị computer chọn, tôi bị xét 100% hai lần: khi check in hành lư, và trước khi lên máy bay. Valise của hai vợ chồng chúng tôi giống như nhau nên khi check in tôi chẳng để ư người nào cầm valise nào, v́ cứ nghĩ cả hai cùng gửi theo máy bay. Vợ tôi không bị xét nên check valise xong trước, nhưng v́ tôi bị xét đặc biệt, valise của tôi bị nhân viên phi trường mở tung ra trước quầy check in. Với bao nhiêu con mắt của những hành khách khác đứng đợi kế bên ḍm ngó, anh chàng nhân viên phi trường kéo từ valise của tôi ra bao nhiêu là quần x́-líp và soutien phụ nữ. Mọi người có lẽ ai nấy đều cười khúc khích khi t́nh cờ khám phá ra sự bí mật của một anh chàng Á Đông thích mặc quần áo phụ nữ: Tôi đă cầm nhầm valise của vợ tôi!

 

Sự xấu hổ của tôi tái diễn một lần nữa trước khi vào máy bay. Xách tay camera và laptop của tôi lại bị đổ tung trên bàn. Cái phiền phức đó tôi c̣n chịu được. Cái mà tôi không chịu được là thay v́ một bonita muchacha –pretty girl- rờ mó tôi, một anh chàng Mễ Mayan đen đúa đứng thấp hơn tôi cả một cái đầu bắt tôi dang hai tay ra rồi anh ta sờ soạng tôi tưới hột sen từ nách cho tuốt tận xuống háng.

 

Sau khi mất hơn hai mươi phút dập liễu vùi hoa đời tôi, anh ta cho tôi đi. Tôi là người cuối cùng lên máy bay!

 

Hasta la vista*, Mexico.

 

Nguyễn Tài Ngọc    

 

*See you later