Họp mặt bạn Regina Pacis ở nhà Cẩm Loan, 14-Aug-2010

 

Hôm qua nhà tôi tổ chức buổi thi hoa hậu Simi Valley. Có tổng cộng tám thí sinh, đến từ khắp mọi nơi trên thế giới.  Tất cả không cần qua một kỳ khảo hạch nào, mà chỉ cần hội đủ hai điều kiện:  thứ nhất  phải là xấp xỉ năm mươi, và thứ hai là học sinh cũ của trường Regina Pacis. Gia cảnh không thành vấn đề: độc thân vui tính hoặc khó tính, có chồng không con hay mười con, có kép nhí mới gặp tối hôm qua ở bến xe đ̣ hay đă gặp nhau ba mươi năm nhưng-vẫn-c̣n-đang-trong-giai-đoạn-t́m-hiểu, tất cả  đều hội đủ điều kiện để có thể trở thành hoa hậu vang tiếng lẫy lừng bốn bể năm châu, từ Ngă Ba Hàng Xanh đến Đền Thượng Lào Cai, từ Đồng Tháp Mười đến Trà Cổ, Móng Cái.

 

Nói đùa thôi chứ hôm qua bạn bè cũ của vợ tôi gặp lại nhau. Ở đây mỗi lần xem TV Việt Nam hay đi Santa Ana mua một tờ báo Việt Nam là h́nh như tôi lại thấy quảng cáo thi hoa hậu. Ngày xưa ở Việt Nam thi hoa hậu chỉ có một lần ṭan quốc nên nếu ai thắng giải th́ là cả một thành công đại vượt bực. Thế nhưng sang bên này An Nam Mít bắt chước dân Mỹ lúc nào và chỗ nào cũng tổ chức thi hoa hậu được cả: Hoa hậu Đại Học ABC, Hoa Hậu thành phố Wolf Creek (một thành phố nhỏ mười người) , Hoa Hậu cho những bà đă lập gia đ́nh, Hoa Hậu cho những  bà đă lập gia đ́nh nhưng độc thân trở lại v́ mới ly dị, Hoa Hậu Khu vực Cầu Tiêu Công Cộng, Hoa Hậu Sở Rác Đô Thành... Thi hoa hậu khắp nơi loạn xạ cả lên, miễn là người tổ chức tiên đoán thời tiết cho 24 giờ sắp tới có thể bán vé kiếm lời, và miễn là t́m được đủ số nữ thí sinh t́nh nguyện mặc bikini khoe mông đi diễn hành trên khán đài chào đón ngày ḥa b́nh thế giới.

 

Regina Pacis trước 1975 là một trường nữ trung học tư nhân do các Soeur Công Giáo quản trị, tọa lạc số 45 đường Tú Xương. Nghe tên trường cũng đủ biết, học sinh ở đây học tiếng Pháp chính hiệu con nai vàng, không như học sinh công lập học tiếng Pháp dỏm như chúng tôi, học xong hai năm đầu khi gặp một người nói bonjour th́ cứ ngỡ là họ nói tiếng Anh từ xứ Nữ Hoàng Ê-Li-Sai-Bét. Ngày xưa tôi thấy tội nghiệp cho các trường con trai học trường Pháp như Lasan Taberd, Marie Curie..v́ mỗi lần có sinh hoạt của tất cả các trường trung học ở Sàig̣n Việt Pháp đề huề là mỗi lần mấy anh con trai trường Pháp bị trường con trai Việt như Pétrus Kư, Chu Văn An, Vơ Trường Toản vây đánh.  Lư do đánh người ta rất ư là vô lư. Trường Tây có con gái nhà giầu à-la-mốt nên nếu có chịu đèn th́ mấy cô ấy cũng chịu đèn các anh con trai trường Tây. Các anh trường Việt thấy "Mấy đời bánh đúc có xương, Mấy đời gái Pháp mà thương tụi ḿnh" nên quê, tự ái trầm trọng nên hễ gặp mấy anh trường Pháp là lấy ghế…phang vào đầu họ cho hả dạ.

 

Tôi th́ thuộc loại người quân tử có tâm hồn cao thượng nên chẳng bao giờ ganh ghét các anh trường Tây vô lư như vậy (à há..(hắng giọng), máu Bắc Kỳ của tôi nổi lên khi viết đoạn này), nhưng con gái trường Tây, ố là la, ở những buổi dự thi Đại Hội Thể Thao th́ nhất định không thể nào chê. Trước 1975, năm nào cũng có đại hội thể thao các trường trung học, cả trường Tây lẫn trường Việt tham dự tranh đấu đủ mọi thứ giải: điền kinh, bóng rổ, bóng chuyền, túc cầu, và môn tôi thích nhất là bơi lội. Các trường Tây số học sinh ít  nên không thể nào cạnh tranh với số học sinh trường Việt, quá đông. Chỉ có một môn ngoại lệ là bơi lội, nữ chứ không nam. Các nữ đấu thủ trường Việt như Gia Long, Trưng Vương…mặc quần áo bơi luộm thuộm như các chiến sĩ gái tiến lên ta quyết tiến lên ở đèo Hải Vân trong một buổi mưa tầm tă đất sét quyện vào ṇng súng; trong khi các cô Marie Curie xuất hiện trong những mảnh áo bơi khoe đùi ác liệt như Thẩm Thúy Hằng nằm trên băi cát trong phim Sóng T́nh, như Raquel Welch trong phim One Million Years B.C. . Đi học ở trường Việt cả năm, không bao giờ nh́n thấy da thịt của mấy cô bạn học v́ chiếc quần dài và chiếc áo dài che phủ hết người mấy cô kín hơn lính VNCH mặc áo giáp (ngay cả khúc tam giác nhỏ tí xíu ngang hông chỗ chiếc áo dài xẻ ra hai tă trước sau cũng không thể nào thấy thịt da được v́ giám thị gái bắt các cô học sinh mặc áo lót bên trong), bây giờ nh́n những cặp đùi trắng nơn với những đường cong tuyệt mỹ v́ chiếc áo tắm bó sát thân thể, trí óc tôi bỗng dưng trong một phút ngă ḷng, trong một phút đê mê ngây ngất v́ sự quyến rũ của xác  thịt, trong một phút thiếu suy nghĩ mà sau này tôi cần tự kiểm thảo mấy mùa lá rụng cho bản tính say mê sự đồi trụy của đế quốc Mỹ ngụy mà quên đi ư chí kiên trường lúc nào cũng phải nghĩ đến tổ quốc và nhân dân, tôi quên bẵng dân tộc tính, quên mất tôi học trường Việt, hồ hởi cổ vơ la hét đến than cả cổ cho những cô trường Marie Curie về hạng nhất.

 

Ngày xưa đối với tôi những cô học trường Tây Marie Curie, Regina Pacis, Couvent des Oiseaux là những cô con nhà quư phái, em thuộc vào hạng quyền quư cao sang không bao giờ tôi có cơ hội quen biết nên khi lấy vợ và quen bạn vợ học Regina Pacis, nó cho tôi một cơ hội để so sánh dân trường Tây khác với dân trường Việt như thế nào. Dĩ nhiên là đối với các cô bạn vợ tôi ,và nhiều lúc ngay chính cả vợ tôi, ai cũng đều cho tôi là loại chó ngáp phải ruồi v́ nếu VNCH vẫn c̣n tồn tại sau 1975, làm ǵ mà tôi có cơ hội gặp vợ tôi và các cô dân trường Tây. Biết thân biết phận nên mặc ai nói ǵ th́ nói, tôi hy sinh đồng ư để khỏi gây thế chiến thứ ba giết hại bao nhiêu dân lành. Ngay cả Pháp văn, ngày xưa tôi cũng thuộc vào hạng cao thủ vơ lâm trong lớp v́ bố tôi nói tiếng Tây làm cho người Pháp, dậy tôi tiếng Pháp từ nhỏ. Thế nhưng học Pháp văn của tôi là theo chương tŕnh Việt, làm ǵ bằng được học Pháp văn ở trường Tây nên một lần nữa, tôi chịu thua luôn cho xong chuyện. Ở đây nói thêm ra ngoài đề một tí là bố tôi tuy là người Việt nhưng tinh thông chữ Hán, và như tôi đă nói, cả tiếng Pháp. Sau này ông ta tự học thêm tiếng Anh rồi cũng dậy tôi tiếng Anh nữa. Ngày xưa c̣n bé ḿnh làm ǵ biết ai nói tiếng Anh đúng hay sai. Thấy bố tôi mở quyển sách tiếng Anh ra đọc lớn giọng mà tôi khâm phục ông ta muôn vàn, người thật có khiếu về ngôn ngữ. Chỉ sau này khi qua Mỹ, nhớ lại kinh nghiệm ấy tôi mới bật cười v́ tôi chắc bố tôi dậy tôi đọc phát âm tiếng Anh không khác ǵ đọc tiếng Pháp theo kiểu “đờ-manh ma tanh” :Đít y đờ búc” (This is the book). Ai gút lai ờ glát óp miu en ờ pít óp bờ-rét, pli? (I would like a glass of milk and  a piece of bread, please?)

 

Nguyên nhân chính các cô gặp nhau lần này là Ngọc Lan và hai con ở Paris sang. Dân trường Tây,   xứ Tây th́ thật là đúng hiệu chính gốc con nai vàng áo Crocodile. Khách phương xa nữa đi máy bay đến là Hồng Linh từ tiểu bang South Carolina (Thu Hương -Nguyễn từ Texas cũng sang đây, nhưng ba tuần trước).  Bắc California có vợ chồng anh Bảo & Hương -Đoàn. San Diego có vợ chồng Mộ Huệ & anh Sáng  cậu con trai. Irvine có chị Muội, La Puente có vợ chồng Tường Khanh-anh Nguyên, và gần nhà tôi, Camarillo có vợ chồng anh chị Vân & Cẩm. Tôi không biết Thượng Đế có thù hằn ǵ đàn ông hay không, đă sáng tạo đàn ông xấu hơn đàn bà mà tên của đàn bà cũng đẹp hơn đàn ông. Tên con gái đẹp mơ mộng như là Ngọc Lan, Cẩm Loan, Thu Hương, Hồng Linh…, trong khi ngày xưa bọn con trai tôi học chung có những tên Nguyễn Chưởng Phừng, Ông Phùng Thạnh, Trần Kính Nhân Dân, Tống Văn(g) Xa, Hồ Ngọc Hưởng.

 

Ngày xưa ở SàiG̣n tôi thích nghe giáo sĩ Mỹ nói tiếng Việt v́ tuy rằng âm điệu lơ lớ, ḿnh thán phục họ cố gắng bắt chước nói tiếng Việt với giọng mẹ đẻ của họ là tiếng Anh, khác với ngôn ngữ Á Đông ta một trời một vực. Dĩ nhiên có những âm họ không bắt chước được, và đó chính là sự ngộ nghĩnh nghe người Mỹ nói tiếng Việt. Con cái của người Việt nam sinh ở ngoại quốc, trừ một số ít nói tiếng Việt rành rẽ v́ môi trường gia đ́nh ông bà, bố mẹ, chú bác…đông đảo, hầu hết tụi nó đều nói tiếng Việt với giọng xưa ḿnh nghe người Mỹ nói. Giọng nói này cho dù có lơ lớ đến đâu, ḿnh nghe vẫn hiểu được, trừ Nam con trai Ngọc Lan. Nam nói một câu cho dù có đơn giản đến chừng nào, cho dù tôi yêu cầu lập lại mấy lần, tôi nghe vẫn không hiểu. Khi hiểu được th́ về nhà nhức đầu mấy giờ đồng hồ v́ trí óc đă vận dụng hết sức b́nh sinh để cố hiểu Nam nói cái ǵ. V́ vậy mà khi nói chuyện với Nam, tôi cố gắng giới hạn câu đàm thoại chỉ ba chữ là tối đa: “Mua zź? “Sáo (sáu) cái quần?” “Hai mươi đồng?” “Dzẻ quá.”

 

Xe đầu tiên đến nhà là Mộ Huệ, chị Muội và Hồng Linh. Mộ Huệ đă đặt mua giấy xe đ̣ của tài xế chồng là Xếp Sáng từ một năm trước khi biết Ngọc Lan sẽ đến nên xe rời San Diego đúng 8 giờ sáng, ghé vào Irvine chở chị Muội và Hồng Linh. Hồng Linh ở South Carolina, hôm qua ra lệnh cho chồng ở nhà chăm sóc hai con để Hồng Linh “đi công chuyện”. Thế là anh Long, chồng Hồng Linh, chỉ có nước vâng lệnh phu nhân thi hành nghị quyết vợ đă ban ra mà không dám phản đối trước Liên Hiệp Quốc ǵ cả. Ngày xưa c̣n bé đi học Hồng Linh mượn lược của Mộ Huệ măi mà MH không cho, MH v́ thế lương tâm bị cắn rứt hơn 35 năm nay nên khi nghe Hồng Linh đến th́ t́nh nguyện chở Hồng Linh đến nhà tôi. Mộ Huệ là người hiền hậu, nấu chè ngon số một. Mộ Huệ nấu chè nhiều đến nỗi 90% số lượng đường tiệm Costco gần nhà chỉ bán cho mỗi một ḿnh Mộ Huệ với trị giá là 200 triệu đô-la một năm. May cho Chè Hiển Khánh là Mộ Huệ vẫn có việc làm hằng ngày, chứ nếu Mộ Huệ thất nghiệp ra mở tiệm chè th́ Chè Hiển Khánh chắc phải đóng cửa v́ mất khách.  

 

Chị Muội ở Irvine, làm Hội Trưởng cho cái nhóm bạn cùng lớp RP này từ lúc mọi người t́m lại nhau. Ngày xưa hấp tấp bầu cử không ai đặt luật lệ nên không giới hạn quyền Hội Trưởng chỉ được giữ chức mấy nhiệm kỳ. V́ thế mà chị Muội sẽ giữ chức Hội Trưởng cho đến ngày người ở hành tinh khác đến viếng thăm trái đất. Sau đó một tí là vợ chồng anh Cẩm chị Vân và vợ chồng anh Bảo & Hương đến. Chị Vân nghe nói ngày xưa đi học rất phá phách trong trường nhưng từ ngày leo lên ngọn núi Everest ở Hi-Mă-Lạp-Sơn bị sét đánh xém trúng, chị Vân nay trở thành con chiên ngoan đạo thoát đời trần tục. Anh Bảo đi ngọai quốc từ nhỏ. Tôi viết mười bài văn đăng trên site SaigonOcean th́ anh ấy chỉ đọc xong có một bài, thành ra khi c̣n độc thân gặp Hương (Đoàn), không biết anh ấy nói tiếng Việt có rành rẽ hay không để có thể Hương hiểu lầm đồng ư lấy. Hương th́  khéo nói, khéo nấu nướng, giai nhân tuyệt sắc. Tôi không dám nói thêm một tí nào nữa v́ đă bị hăm dọa mối liên hệ bạn bè có thể bị sứt mẻ trầm trọng. Cặp đến cuối cùng là anh Nguyên và Tường Khanh, chở theo Ngọc Lan và con gái là Vy. Ngọc Lan nấu món Tây duy nhất tối hôm nay, choufleur au gratin. Độc giả nào có thắc mắc món này ngon hay không th́ tôi xin trả lởi oui, oui. Ai hỏi tôi thêm nữa món này nấu ra sao th́ tôi sẽ trả lởi non, non v́ vốn liếng Pháp văn của tôi chỉ có thế. Anh Nguyên và TK là bao nhiêu chuyện t́nh hợp lại: Love Story, Romeo và Juliet, Samson và Delilah, Anthony và Cleopatra, Napoleon và Josephine, bà Tư Cần và ông Bẩy Chiến. Những ai không biết chuyện t́nh sau cùng tôi đề cập th́ xin giới thiệu bà Tư Cần và ông Bẩy Chiến ở xóm cũ Bàn Cờ của tôi. Hai người thương nhau khắng khít, lúc nào người này cũng lo lắng cho người kia, tuy già nhưng yêu nhau say đắm như khi c̣n trẻ. Anh Nguyên và Tường Khanh là thí dụ điển h́nh cho thấy tuy rằng nước Mỹ văn minh tột đỉnh, khoa học Hoa Kỳ vẫn đành bó tay không hiểu tại sao nhiều  cặp vợ chồng trên nước Mỹ mê nhau tít tḥ ḷ như vậy.

 

Lần nào gặp nhau cũng thế, các cô và các đấng lang quân đem thức ăn đến quá nhiều, đủ cho reunion mười năm sắp đến. Tuy rằng c̣n nhiều cô không thể đến được, bạn cũ gặp nhau tay bắt mặt mừng với bao nhiêu giọng cười gịn tan, bao nhiêu tâm t́nh cởi mở, bao nhiêu chuyện cũ thuở học tṛ cùng nhau khơi ra để nhớ lại một dĩ văng êm đẹp trong quá khứ. Ngày xưa c̣n bé trao nhau những tâm t́nh kỷ niệm trong quyển lưu bút th́ bây giờ khi lớn trao đổi nhau những công thức nấu ăn, những bí quyết… shopping. Đề tài thảo luận có thay đổi nhưng sự liên hệ không thay đổi, sự gắn bó không thay đổi,  t́nh cảm mật thiết không thay đổi, và nhất là sự ghen ghét nhau, không bao giờ hiện hữu khi c̣n đi học th́ khi lớn lên, cũng không thấy bóng dáng của nó đâu hết.    

 

Nguyễn Tài Ngọc

 

 

Phụ chú: tôi t́m được vài bài thơ tôi viết khi nhận ảnh của các cô gửi lần thứ nhất vào năm 2003:     

 

Tặng vợ chồng Mộ Huệ

(2003- sau khi xem ảnh MH gửi, ảnh chụp hai vợ chồng nắm tay nhau)

 

qua mạng lưới, tôi nhận h́nh Mộ Huệ,

với chồng nàng âu yếm đứng gần bên.

kế thang lầu, lối dẫn bước lầu trên.

cây giáng sinh trang hoàng mầu rực rỡ.

 

chồng Mộ Huệ choàng tay ôm eo vợ,

tướng thanh nhàn, công tử, dáng xinh giai.

Mộ Huệ cười (khi đứng kế con trai).

hai vợ chồng ...cà..cà, “mùi” khỏi nói.

 

tôi là người theo nếp xưa lề lối,

thoáng nh́n h́nh, che mắt, ngoảnh đầu đi.

tấm h́nh này phải cấm mấy thiếu nhi,

dưới mười tám, không được nh́n với liếc.

 

tôi tuổi già, kinh nghiệm, nhiều hiểu biết.

khuyên hai người chớ theo mốt phương Tây:

khi chụp h́nh, đừng rờ mó, nắm tay.

đợi đêm đến, khi đèn pḥng đă tắt.

 

--------------------------------------------------------

Tặng Hồng Linh & Anh Long

(2003 - Xem ảnh Hồng Linh gửi vợ chồng HL chụp tại một buổi dạ tiệc)

 

hôm qua nhận được bức h́nh,

mở ra nh́n kỹ: Hồng Linh với chồng.

anh Long, chàng tựa Delon.

Hồng Linh, Brigitte, má hồng kế bên.

Anh Long số thật là hên.

giai nhân tuyệt sắc, ngày đêm bên nàng.

chỉ buồn Brigitte An-nam,

xiêm y phủ kín, thiếu màn ...bi-ki-ni!

 

--------------------------------------------------------

Tặng Hương (Đoàn)

 

bạn hữu khi xưa chung lớp trường,

ai ai cũng nhớ đến Thu Hương.

giai nhân tuyệt sắc, h́nh mơ mộng,

mỹ nữ yêu kiều, nét dễ thương.

nghề nghiệp thành tài nơi đất lạ,

chồng con an phận chốn tha hương.

sắc, tài, trí, hạnh, Hương gom cả,

dễ có mấy người đọ sánh, đương?

------------------------------------------------------

 

Tặng vợ chồng Ngọc Lan & anh Hưng

(2003- nhận ảnh NL gửi ảnh gia đ́nh chụp NL ngồi ghế, anh Hưng và hai con đứng)

 

sau bao tấm mờ mờ, ảo ảo,

tôi được may diện kiến dung nhan,

ảnh của chồng, trai, gái, Ngọc Lan,

từ “Phờ-Răng”, một thời đế quốc.

 

ảnh nửa người nên không thấy guốc,

(gái mà xinh, không guốc cũng xinh).

nh́n trên tường không thấy dấu đinh.

chắc có lẽ gia đ́nh khá giả?

 

tôi bực tức, có điều không khá:

Việt nam, gái đứng hầu trai.

xứ văn minh khỉ gió, đổi vai:

Ngọc Lan ngồi, ông chồng phải đứng!

 

nói giỡn thế, cưng như cưng trứng,

hứng vợ ḿnh phải “hứng như hoa”.

khen chồng Lan có số đào hoa,

xây tổ ấm với nàng mỹ nữ.

 

 

Nguyễn Tài Ngọc