Mùa Đông Của Anh

Trần Thiện Thanh - Nguyễn Tài Ngọc chế biến


Ngày nào anh yêu em, anh đã quen trong cay đắng tuyệt vời,
Ngày nào em yêu anh, em đắm say với trời hạnh phúc mới.
Đôi ta nên vợ chồng từ trăm năm về trước,
Tim anh như ngừng thở, từ sau ân tình đó...
Em nghe không ? Đời anh, đời anh.

Ngày nào ta yêu nhau, anh bước sâu trong vũng tối nhạt nhòa
Từng mùa đông theo em, anh đã quen với đường đời băng giá

Xưa hôn em một lần, rồi mê nên anh làm tiếp,
Anh yêu em vài ngày rồi con sao ra nhiều quá,
nên anh ..teo mùa đông, nên anh ..teo mùa đông, ôi mùa đông của anh!

Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái,
Em chỉ là người say bên đường anh nhìn thấy
Nhưng xui thay người điên không lý trí và người say không biết sợ.
Những cuộc tình dương gian muôn đời không nghĩa lý,
so cuộc tình đôi ta trăm nghìn đêm tình ý.
Hai đôi ta niềm yêu xưa ngắn gọn rồi đùng ra bốn đứa con!

Trời lập đông chưa em? cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi.
Để mặc anh lang thang, lo muốn điên kiếm tiền nuôi con lớn.
Ôi bao nhiêu là tiền: tiền thức ăn, quần áo,
Mua xe cho từng người, tiền lo cho học vấn...
Em hỡi em, có phải mình ngu quá làm một lần ra bốn con?
Em hỡi em, có phải mình ngu quá làm một lần ra bốn con?