thơ tháng tư
Lê Hân
Tháng Tư Màu
Xám Tro
tháng tư
người, tháng tư đen
tháng tư
tôi, phải thưa
rằng, xám tro
từ ngàn dặm xa âu lo
ngóng về xót ruột
giả đ̣ tỉnh bơ
ngày trông mau qua hết
giờ
đêm đợi từng phút từng giờ mau qua
vào sở lại muốn về nhà
về nhà muốn đến sở và chạy khan
tin quân Sài G̣n
tan hàng
tin quân Hà Nội
ngỡ ngàng tràn vô
cha, anh, chị... giờ ở mô
trong tầm đạn pháo hồ đồ
văi ra
nghe nói người sống với ma
nói cùng ngôn ngữ
nhưng mà khác nhau
dù da vẫn vàng
một màu
giữa hai làn đạn
nỗi sầu Việt Nam
cha tôi thuộc lớp tuổi vàng
gác bút đóng sổ
thanh nhàn đă lâu
chừ người chống gậy chạy đâu
giữa hoang phế với nỗi đau quê nhà
từ ngàn vạn dặm phương xa
nhớ quanh nghĩ quẩn... chỉ là nhớ thương
tháng tư người, tháng tư buồn
tháng tư tôi chỉ
một nguồn xót xa
tôi đi biệt xứ biệt nhà
thập niên sáu chục
vậy mà khó quên
con đường, cửa ngơ, bảng tên
quán hàng thân thuộc
nằm bên tim ḿnh
lâu rồi sao vẫn
mới tinh
cái ngày phe ruột
thịt ḿnh đă thua
quê hương c̣n đó nắng mưa
riêng tôi mất sạch
hương xưa quê nhà
mỗi năm chút buồn
thoáng qua
tháng tư tôi vẫn
măi là xám
tro
(tháng tư, 1975)
Hương Khói Tháng Tư
chẳng hiểu làm sao
mỗi tháng tư
lâng lâng ḷng nặng
những ngậm ngùi
tha phương từ
thuở chưa mười chín
vào giữa thập niên
của sáu mươi
ảnh hưởng
không nhiều từ chiến tranh
sang trang lịch sử khá an lành
cho cha, anh, chị
nơi quê cũ
ḷng vẫn hoang mang
những không đành
dân tộc quê
hương quá khổ đau
bao nhiêu bi thảm
đổ trên đầu
núi sông thương tích
không lành lặn
liền một dăi mà
không có nhau
chẳng phải
hận thù giữa bắc nam
chỉ v́ chế
độ chuộng dă man
người xa quê quán
ra biển lớn
t́m một chỗ về trong đốm than
thôi nhắc làm ǵ những
xót xa
thế giới từng đau một quê nhà
lương tâm nhân
loại từng rúng động
năm tháng dần
qua buồn chưa
qua
ái ngại cảm thương hồn tháng tư
khi không mang
nỗi hận con người
mỗi năm gồng gánh bao hương khói
cờ rủ trong tim của
mỗi người
Tháng Tư Mississauga
như là cây lá tháng
tư
từng phân da thịt trong tôi rộn ràng
vươn tay hít thở nhẹ nhàng
nghe trong lồng ngực nắng vàng chói chan
một đàn chim nhỏ bay ngang
chúng tôi nh́n lại họ hàng của nhau
tôi huưt sáo, chim nghiêng đầu
đậu trên cành biếc hót câu xuân t́nh
tháng tư lộng lẫy trở ḿnh
thành vai cho đám nhân sinh gối đầu
câu thơ định viết đă lâu
cũng đành giữ lại mai sau, để dành
bây giờ vạt nắng mới xanh
ươm t́nh cho kịp ngày lành trổ hoa
tháng tư Mississauga
vừa đi vừa hát tôi là tôi xưa
tôi là tôi giữa hạt mưa
giữa chùm nắng ngọt đong đưa xanh cành
ngó đâu cũng gặp người lành
nh́n đâu cũng thấy em thành của tôi
tháng tư của
cả mọi người
Về Một Tháng Tư
vẫn c̣n
đọng một tháng tư
nghe xa xót rụng trong tôi tin buồn
tháng tư thành một vết
thương
ăn lan ra khỏi quê hương xa
vời
buồn, vui từ những
đổi đời
sống cùng lịch sử đời
đời mai sau
người đi, mang theo cơn
đau
lót đường vững
bước qua cầu gian nan
tháng tư vẫn sống trong
đầu
thân thương như một vết
sầu trăm năm
quê nhà, người cũng nằm ḷng
xin cho mưa nắng thong dong
đất trời
tháng tư vẫn tháng tư thôi
bước thời gian của muôn
đời tự nhiên
Lê Hân