Khói Hương

Tin Bit Ch Hin

Luân Hoán Hân

 

 

 

 

 

 

 

 

 

GNG VUI L̉NG VN C BUN
Luân Hoán

ngỡ chị trụ thêm mươi năm
sau anh Hiển mất kịp tâm an b́nh
chị chi đâu cứ th́nh ĺnh
làm những chuyện em bực ḿnh như xưa

em đă nhắn về dặn chưa...
đừng vội tránh nắng trốn mưa bỏ đời
trước đây chị vẫn nghe lời
sao nay quyết định nghỉ chơi bất ngờ

chị đi làm hụt ước
niềm tin nối gót chị vào năm sau
nếu đúng vậy, kể hơi mau
em mới bảy bảy về chầu trời sao

ba chúng ḿnh thọ chưa cao
cũng được tám bốn lẽ nào bắt em...
lỡ rồi không thể bắt đền
cũng khó mách đành mênh mông buồn

chị ơi trong nhớ thương
trong thương nhớ ấm buồng ngực em
phổi thở nuôi nhịp trái tim
tim đập dung dưỡng t́nh em theo đời

coi ḱa em chợt lẩn rồi
thương chị trách chị đầy vơi thế này
biết chị trông em từng ngày
vẫn tiện bước, chừ vầy đáng chưa ?

hôm nay lạ thật không mưa
để tôi dịp đổ thừa mắt tôi...
thơ buồn sau ít phút vui
đón con về đó ngậm ngùi ngồi đây

*

các cháu tôi vào giờ này
chắc đang khóc mẹ mặt mày thảm
Hạnh ơi, Dũng hỡi... cậu khờ
như mẹ chúng cháu, đừng chờ cậu chi

khi chôn mẹ nhớ thầm th́
gọi tên cậu để cậu đi đưa cùng
xa xôi nh́n lên không trung
chẳng cầu nguyện chẳng nhớ nhung chỉ buồn

*

từ nay vai vế khiêm nhường
của tôi cao nhất lo buồn đúng thôi
người tiếp chân sẽ bỏ đời
chị chi đâu, chết phải chơi đâu

thà làm ma không chịu già
già từ lúc anh qua đời rồi
bây giờ chị lại đủ đôi
em mừng chặm nụ buồn rơi ướt mày....

Luân Hoán
11giờ 42, ngày 26.7.2017

 

mời nghe lại:

KHIÊNG NƯỚC
thơ: Luân Hoán.
nhạc : Phan Ni Tấn phổ đúng nguyên bản
giọng hát: Bắc Phong Phan Ni Tấn

http://luanhoan.net/audio/mp3/KhiengNuoc-2002.mp3

 

XIN GI CHO EM VÀI GIT MƯA

http://luanhoan.net/audio/mp3/muavanmu.mp3

thơ: Luân Hoán
giọng ngâm: Thúy Vinh

 

oOo

 

TIN CH

Hân

 

ngày với tháng chẳng bao giờ mới

vẫn nắng mưa mưa nắng nối liền nhau

người mỗi bữa tưởng chừng không thay đổi

nhưng hồn thân sai biệt những dăi dầu

 

năm em trở về nhà thăm viếng chị

nét thanh xuân đă từ biệt chị rồi

em cũng thế không thể nào giữ được

những nụ cười trai trẻtrên môi

 

vết năm tháng chẳng người nào xóa được

nhưng tươi vui sức khỏe đủ yêu đời

năm ấy chị dẫu rằng hơi yếu

nhưng em tin chị tiếp tục thảnh thơi

 

đâu ngờ được bây giờ chị đă mất

nhận tin buồn em chưng hửng run run

không khóc được nên ra vào hụt hẫng

một nỗi đau buồn không vết thương

 

tiễn biệt chị chỉ ngó ra đường gió

ḷng chờ bay về tới quê nhà

chị thấy được hai em trai chị đó

hẳn yên ḷng cho hồn vía bay xa

 

Hân