Trang thơ
Thạch Thảo
Lặng Lẽ Chiều Xuân
Xuân sang lặng
lẽ không hò hẹn
Gió giận
mưa hờn tan giấc mơ.
Từ hôm bão rớt đường
ngăn lối
Rơi bóng trăng sầu đêm xác xơ.
Ừ thôi! phận mỏng
duyên ngần ấy
Năm tháng mờ phai kín chuyện
lòng.
Đau đáu
nâng niu từng kỷ niệm
Ngóng chiều cổ tích - Nhớ mênh mông.
Tinh thu thuở ấy trôi biền
biệt
Mà bóng hinh xưa
sao chẳng nguôi?
Giận mình mãi miết neo khờ dại
Cuối ngõ hôn mê
- nghẹn ý lời.
Lặng lẽ
xuân về - Xuân lặng lẽ
Gọi người
yêu dấu suốt cơn mơ.
Tự dỗ
còn ai trong
dĩ vãng
Dẫu năm tháng cũ đã rêu mờ.
Cám ơn người thuở vàng trăng mộng.
Còn mãi
lung linh suốt những ngày
Còn mãi véo von lời chim hót
Đồng vọng chìm sâu tiếng thở dài.
Chập Chùng Dấu Yêu
Mẹ xa xôi phía nghìn
trùng
Con thui thủi
những bão bùng nhớ thương
Cứ chông chênh gió mù
sương
Cứ nghe hụt hẫng cuối đường từ ly.
Hoa đồng
nội mẹ nhu mì
Hai sáu tuổi đã ướt mi tang chồng
Nửa chừng
xuân nặng gánh gồng
Gót son lấm
láp vẹn lòng thủy chung.
Nghĩ thương
mẹ đến vô cùng
Thuở nghèo quá đổi - rớt mồng tơi thôi
Bây giờ
mẹ rất xa xôi
Áo cơm
no ấm bồi hồi lòng con.
Nghĩ thương
mẹ ruột héo hon
Vẫn đau
đáu vẫn mõi mòn ngóng
trông
Vẫn là khúc hát bên
sông
Vẫn là bóng mẹ
chập chùng dấu yêu.
Thạch Thảo
(Bình
Dương)