VƯỜN THƠ PHẬT PHÁP
Diệu
Âm Viên Nga
Lời
Tâm Sự
Con sinh ra với tuổi thơ trong
trắng
Theo thời gian con lấm bụi
hồng trần
Cuộc sống đảo điên làm ô
nhiễm thân tâm
Quên đi lối cũ, đường
về nơi xuất xứ
Bỏ mặc cho đời, đại
sự sanh tử
Chỉ cắm đầu vào cuộc
sống đảo điên
Bị cuốn trôi theo cơn sóng kiếm
tiền
Vô minh ngu muội vướng vào ṿng t́nh
ái
Hạnh phúc nơi đâu? Sao toàn là
thất bại?
Đem nỗi đau thương làm
tổn hại thân tâm
Ngày lại ngày qua nỗi đau cứ
lớn dần
Chẳng biết t́m nơi nào để
giải thoát?
Nhờ Phật chỉ đường,
con biết ḿnh đă lạc
Cần phải t́m ngay nẻo lối quay
về
Dẫu đường đi vất
vả dài lê thê
Cũng phải cố gắng,
để trở về quê cũ
Nơi mà chẳng có đại nạn
sanh tử
Và chẳng c̣n đau khổ hay trôi
lăn
Con sẽ không bị cơn lốc
của bụi trần
Bám đầy cơ thể làm thân con ô
nhiễm
Nơi chẳng c̣n một mối dây
vướng bận
Thay vào là sự tự tại của thân
tâm
Lên xuống vào ra chẳng hề có
ngại ngần
Dao du khắp chốn, nơi mà ḿnh
muốn
Phật đă là người đưa
con thoát sầu muộn
Ơn nghĩa sâu dầy con chẳng
thể nào quên
Nên ráng tu hành để được
đáp đền
Công dạy dỗ, t́nh thương yêu vô
bờ bến.
Nỗi
Ḷng
Làm thơ viết sách để khoe
Nhưng mà chẳng phải “giựt le”
cho ḿnh
Muốn đem ánh sáng quang minh
Của Phật Bồ Tát để tŕnh
chúng sanh
Mong bà con rơ ngọn ngành
Con đường liễu tử thoát
sanh một đời
Làm thơ viết sách để chơi
Tuyệt đối chẳng muốn
mọi nơi, khen ḿnh
Viết sách là để phân minh
Tâm ta mong muốn chúng sinh được
lời
Hiểu làm theo Phật mọi nơi
Cùng nhau niệm Phật thoát đời
khổ đau.
Cách
Niệm Phật 1
Câu A Mi Đà Phật “chặt” trong tâm,
Chẳng sợ lo chi không xuất
trần
Tây Phương Cực Lạc, Cha (Di
Đà) mong đợi
Con về, khi xả hết báo thân.
Cách
Niệm Phật 2
A Mi Đà Phật thật từ bi,
Phát lời đại nguyện bất
tư nghì
Tiếp dẫn chúng sanh về Cực
Lạc,
Gian nan khổ cực chẳng hề chi
Chúng sanh chỉ cần niệm danh
hiệu
Sáng, trưa , chiều, tối, chẳng
khinh khi
Đi đứng, nằm ngồi hay
ngủ nghỉ
Phật luôn trong tâm chẳng cách ly
Ngày lại ngày qua cứ như thế,
Chẳng c̣n thời gian đâu thị phi
Tây Phương Cực Lạc ngay
trước mặt,
Sanh tử, tử sanh, há sợ ǵ?
TU
HÀNH
Tu hành phải chịu khổ gian nan,
Mỉa mai chê trách cũng chẳng màng
Giữ vững tâm ḿnh không lay
động,
Gian khổ sẽ qua chớ thở than!
Người đời có mấy ai
hiểu đạo?
Tha hồ tạo nghiệp để thân
mang,
Mỉa mai chê trách là căn bịnh,
Đến khi trả quả lại than
van
Tuy nhiên:
Phật dạy chúng ta ḷng từ bi,
Thương yêu nhiều nhất kẻ
thị phi
Người đă cho ta nhiều oan trái
Là người giúp ta trên đường
đi
Đi đâu?
Về lại nơi ta đang muốn
sanh
Có cha (Di Đà) Có Mẹ (hoa sen) Có bạn
lành(Bồ Tát)
D́u dắt ta đi trên đường
đạo
Trở lại Sa Bà độ chúng sanh
“Thân thể” ta mang là “bất diệt”,
“Tuổi thọ” ta mang là “hư không”
Cuộc sống của ta đầy vui
thú
Không c̣n sanh tử hay giành tranh.
ĐI
CHÙA
Đi chùa niệm Phật, cầu văng
sanh
Tâm, ư, miệng ta phải trong lành
Tâm luôn nghĩ tốt cho người khác
Miệng ư phải luôn được
thông hanh
Đi chùa niệm Phật thoát sanh tử
Chẳng phải tới lui để
khoe danh
Rằng ta thiệt giỏi, hay hơn
hết
Tâm này không bỏ, chẳng văng sanh
Niệm Phật c̣n có tâm đố
kỵ
Tu ngàn đời cũng chỉ uổng
phí công
Vẫn phải cứ đi lại ḷng
ṿng
Trôi lên, trồi xuống trong luân hồi
sanh tử,
Muốn được văng sanh và thành
tựu,
Chẳng thể miệng niệm tâm
chạy rong
Tâm, miệng, ư phải, kết chặt
một ṿng
Tương ứng với Chư
Phật và Bồ Tát.
Thơ
về Tham, Sân, Si
Tham
Tham th́ ai chẳng có tham?
Tham ăn, tham ngủ, tham bạc vàng
Tham danh, tham vọng, tham tham địa
vị
Tham nhà, tham của, tham giàu sang
Tham t́nh, tham ái, tham sắc dục
Tham đi du lịch để mở mang
Tham đi thăm viếng bạn bè
cũ
Tham chạy lăng xăng tới họ
hàng
Tham nên thứ ǵ cũng vơ cả
Làm cho cuộc sống càng gian nan
Tâm th́ luôn nghĩ bao nhiêu thứ
Thân th́ chẳng thể được
rảnh rang
Dẫu cho cuộc sống có đầy
đủ
Chẳng c̣n giây phút được b́nh an
Ḷng tham không xả, chẳng tu
được
Vẫn măi luân hồi trong thế gian
Bạn ơi, muốn tu xin ghi nhớ!
Tâm tham phải bỏ không thể mang.
Sân
Sân giận nổi lên khi bực tức
Người khác làm sai trái ư ḿnh
Sân giận nổi lên khi vô minh
Cảm thấy thân ta, bị tổn
hại
Sân giận nổi lên khi phiền toái
Cảm thấy ḿnh rất đúng
chẳng sai
Sân giận nổi lên khi thất bại
Xuôi xẻo luôn xảy đến cho ḿnh
Sân giận nổi lên do bị khinh
Cho rằng có ta tức thấy
"Ngă"
Sân giận này nếu mà chẳng xả
Tu ngàn đời cũng chẳng phá
được vô minh.
Không thể sanh ra trong thế giới vô
h́nh
Vẫn phải lăn lộn trong luân
hồi sáu nẻo.
Si
Si mê mông muội tự cho thông minh
Chẳng biết rằng ai đă sanh ra
ḿnh?
Chẳng biết từ đâu mà ta sanh
đến?
Chết đi rồi không biết sẽ
về đâu?
Cứ đi loanh quanh chẳng thể
hồi đầu
V́ chẳng rơ ta đă từ đâu
tới?
Si mê nên dính vào ṿng danh lợi
Bị ch́m sâu trong ngũ dục lục
trần
Dù đúng hay sai chẳng thể phân minh
Vẫn măi măi bị ch́m trong sanh tử
Thế nên muốn tu hành được
thành tựu
Tham, sân, si phải diệt bỏ ai
ơi!
Nếu chẳng diệt dù khản
cổ kêu Trời
Phật, Bồ Tát chẳng thế nào
cứu độ
Tâm
sự của Phật Thích Ca
49 năm thuyết pháp ở Sa Bà
Ta mong mỏi chỉ một điều
duy nhất
Các con đây tu hành thành Phật
Để ĺa xa thế giới khổ
đau này
Các con cần khổ nhọc một
đời nay
Ráng tu học để thoát ṿng sanh
tử
Về lại quê xưa nơi bản
xứ
Cha Di Đà đang chờ đợi các
con
Người đă khổ công xây dựng
con đường ṃn
Để các con cứ thế mà tiến
bước
Sa Bà khổ đầy năm ác
trược
Các con ơi! hăy mau chóng quay về,
Đừng
để cho ngũ dục làm đê mê,
Thật uổng phí thân người các
con nhé!
Các con sanh ra do tinh cha huyết mẹ
Nhưng thân này chẳng phải của
các con
Thân các con vẫn sống măi chẳng hao
ṃn
Là tánh Phật, là linh hồn là tâm
thức
Hăy ráng dụng công phu và nổ lực
Để tu hành thành Phật như ta
Các con rồi vĩnh viễn sẽ
chẳng già,
Sẽ không chết hay luân hồi trong
lục đạo.
Diệu
Âm Viên Nga
02-28-2018