Đôi Ḷng
Phan Anh
NỖI L̉NG ANH
Nhân sinh tự cổ
vô thường.
Xuân hoa muôn một,
sắc hương vẫn là.
B́nh tâm soi rơ ḷng
ta,
Làm sao quên được
bài ca tuyệt vời.
Kề vai hát giữa sao trời,
Nhạc vương vấn gió, thơ dời
sương đêm.
Này em – giây phút khôn
quên,
Hoa khai
bung nhụy, gió thềm ấp trăng!
NỖI L̉NG EM
Xuân đến rồi nay, Xuân lại đi.
Ngẫm lại t́nh ta, chẳng khác chi.
Rồi đây đời sẽ, chia hai ngả.
Một khối t́nh suông, hoen ướt
mi.
Xuân trước bài thơ, xuất thần thi.
Bao nhiêu âu yếm,
đón Xuân th́.
Xuân nay khúc hát, t́nh
yêu lại.
Sâu lắng t́nh anh, em khắc
ghi.
Những gịng thơ ấy, anh gửi sang.
Sao em đọc thấy, hiện nhiều hàng.
Bởi em- nước
mắt - làm nḥa chữ.
Lă chă tuôn rơi, cảnh hợp tan!
Đă biết rồi đây, phải cố quên.
Gượng vui, phải sống, cất ưu phiền.
Nhưng em vẫn biết,
mùa xuân đă.
Tan rồi,
tựa xác pháo bên hiên.
Người hiểu ḷng em, ấy Bá
Nha.
Tử Kỳ đang
ở chốn phương
xa.
Ḷng không quên được,
chiều Xuân ấy.
Giữa Trời
cùng hát, khúc hoan ca.
Nhớ lúc ra đi,
anh cố khuyên.
Đừng nên bi lụy, quá ưu phiền.
Cho nên”
ép nốt ḍng dư lệ…
Nhỏ xuống
thành thơ, khóc chút duyên”
Phan Anh