Xuân Muộn
Bùi Nguyên Bằng
Ta sẽ về nơi có cánh c̣
Thương thời
cái vạc chẳng ăn no
Cái t́nh lả ngọn cong cành nhỏ
Cúi xuống hoàng hôn ghé
hẹn ḥ
Ta sẽ về nơi có cánh
diều
Căng từng sợi nhớ thẳng đường
yêu
Ngồi nghe nắng lược vàng lên tóc
Sóng sánh ḷng theo sóng
ráng chiều
Ta sẽ về
thôi em nhớ đợi
Cội bờ con mắt đậm đà quê
Ru ta câu
hát chiều đi vội
Để nhớ nghiêng ḷng vạn
dặm khê
Ta sẽ về thôi em gái
yêu
Dẫu cho mộc mạc vẫn yêu nhiều
Hương yêu có lúc là
xuân muộn
Nở giữa ḷng nhau lúc
xế chiều.
Bùi Nguyên
Bằng