Lên  Đồi

Trn Khánh Lim

 

 

          Trời đổi mầu. Tôi ṃ ra phía sân bên hông. Một bếp  lửa chỉ c̣n tro. Người chủ đă sắp sẵn khối củi khô mầu trắng bạch, vỏ bọc rêu mốc. Thứ gỗ này không thiếu trong vùng tây bắc tiểu bang Washington State. Một điều rất dễ nhận là khi tuyết trải dài trên một vùng th́ thân cây nó cũng xen kẽ, ḥa mầu trắng bạch đứng ngạo nghễ trông vững chăi. Nhiều khi tôi nghĩ  loại gỗ này cứng và chắc lắm. Thực ra nó không nặng quá, nhưng xốp. Người ta dùng gổ này đốt thật chí lư v́ dễ bén lửa. Tôi không dùng mồi, chỉ châm lửa vào lớp rêu mọc chung quanh, nó bén liền.

         Ngọn lửa nhỏ cứ lan dần, chỉ mấy phút bén trùm khúc cây. Lưỡi lửa ngoằn ngoèo nổi dậy bắt đầu đưa hơi ấm và ánh sáng le lói. Những tia lửa cháy nổ tung tóe như đom đóm. Tôi lấy thêm mấy miếng củi vụn cho vào. Gỗ bực cháy: buổi lửa trại bắt đầu.

          Những cuộc đốt lửa trại khá đông đúc và ồn ào thường của những đoàn hướng đạo. Lớp trẻ ṿng tay nhảy chung quanh khóm lửa. chúng đi ṿng từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái. Chúng vừa hát vừa giung giăng giung giẻ. Có lúc giơ cao tay, vung chân vào phía đống lửa, rồi cúi rạp từ từ lùi ra phía sau, rồi lại tiến vào gần đống lửa.. Tiếng hát vui nhộn phá vỡ không khí tĩnh mịch trong đêm tối. Khúc hát mở đầu cho một đêm họp đoàn. Sau những màn nhảy múa, hát hỏng, rồi đến những khẩu hiệu hô to. Tiếp theo là tṛ chơi từng nhóm, từng đội. cũng có những màn kịch nhỏ được soạn để nâng cao t́nh thần đội đoàn. Đoàn hướng đạo thường quây quần quanh đống lửa, sinh hoạt cho tới thật khuya mới tan hàng, rồi từng nhóm chui vào những lều vải. Lúc này lại trả lại sự cô quạnh cho núi rừng.

          Trái lại cuộc đốt lửa trại hôm nay chỉ có ḿnh tôi : ngọn lửa leo lét nổi lên, phá tan bóng tối tĩnh mịch nơi căn nhà chúng tôi thuê tại con đường cùng trong rừng. Căn nhà khá lớn đủ cho bố mẹ con cháu. Tội nghiệp cho vợ chồng cô út lúc này phải ẵm con trong pḥng. Bé con bị sốt, nếu bệnh t́nh không thuyên giảm th́ sáng mai hai vợ chồng phải lái bốn tiếng vừa đi vừa về để chẩn bệnh và mua thuốc cho bé. Một căn nhà nhỏ đắp đất cạnh cây cổ thụ đó là căn nhà làm bằng đất bùn, sơn mầu nâu sậm. Tuy căn nhà nhỏ nhưng cũng có một chiếc giường lớn cho một gia đ́nh nhỏ. Pḥng có máy sưởi, nhà tắm, nhà vệ sinh. Có cả bếp nấu ăn. Tóm lại đủ tiện nghi.

        Tới lúc này chúng tôi vẫn c̣n chờ vợ chồng con trai lớn của chúng tôi . Có thể máy bay vừa đáp xuống. Phải đợi tới nửa đêm chúng tôi mới gặp được con cháu. Căn nhà làm bằng đất này tốt cho chúng.

         Khi vừa tới đây buổi chiều, tôi định dạ chiếm căn nhà làm bằng đất này, nhưng bà xă không thuận v́ nó vắng vẻ và cô lập. Bà thích ở nhà trên, có đông con đông cháu cho đúng một cuộc hành tŕnh đoàn tụ gia đ́nh.

          Ánh lửa dần dần thu hút. Từ phía trong cô con gái lớn bước tới, theo sau là ông chồng. Cả hai xúm lại gần bố mẹ, mặt mày hớn hở: giây phút sinh hoạt bắt đầu. Hai vợ chồng ngồi sát gần kề bố mẹ cho đỡ nhớ những ngày sống xa nhà với những vật lộn của cuộc sống. Bao nhiêu khó khăn hầu như đều cần tham khảo ư kiến của bố mẹ để giải quyết. 

         Trời vào buổi đêm bắt đầu lạnh. Cả hai không nói không rằng dường như sợ làm tan cái không khí tĩnh mịch trong lúc này. Anh cả lại lượm thêm củi bỏ vào lửa. Và cứ như thế anh thay thế bố lúc nào không hay để làm việc này. Điều đó cũng dễ hiếu v́ bố đă già ! không phải đêm nay mà bất cứ lúc nào khi về nhà chơi, thấy bố làm ǵ cũng tiếp tay hay cùng làm cho vui. Có nhiều khi má thấy một số việc nặng muốn chờ khi nào con về rồi nhờ làm hộ. Bố lại quan niệm khác v́ dù sao con từ xa về, phải lái xe cả bảy tiếng. Lái xe về nhà quá mệt c̣n sức đâu mà làm việc. Nghỉ được một hai ngày về thăm bố mẹ rồi lại phải lái xe về, tới đêm khuya mới về tới nhà, để  hôm sau phải dậy sớm đi làm! V́ thế không phải bố cưng chiều con mà giữ sức cho con thôi. Những việc nào bố không làm được v́ nặng nề th́ mướn người làm. Việc làm này không đến nỗi tốn kém bố có thể chi được.

          Một hồi lâu,  trẻ lau nhau ồn ào do cô tư dẫn đầu. Tiếng cười nói làm tan không khí tĩnh mịch khi ánh lửa bắt đầu lên cao. Ánh lửa đă chiếm đoạt đêm tối giữa tiếng vui cười của bày trẻ. Có thể chưa bao giờ chúng được hưởng cái thú quây quần bên đống lửa như thế này. Ai nấy tự động kéo ghế vây quanh hưởng hơi ấm. 

          Lúc này chỉ có sáu đứa cháu. Bé Ân lớn nhất trong bọn, rồi đến Matthew, Liam, Logan, rồi Austin , c̣n Zechariah bị đau đang nằm rên cạnh bố mẹ. Tối nay thiếu ba đứa trong gia tộc họ Trần có chín cháu nội ngoại : hai gái bảy trai: Ê Mỹ, Y Thân và Y Vân.

 

 

          Cô Tư vào tṛ chơi ngay : không phải nhảy múa chung quanh đống lửa như những đoàn hướng đạo hay chạy nhảy vui tươi với ánh sáng lửa cháy. Cô mở cuộc chơi bằng cách cho các cháu vui với việc nướng marshmallow. Mỗi đứa lớn bé đều có một chiếc que sắt dài. Đầu que là miếng marshmallow trắng bằng trái chanh. Trẻ em bắt đầu nướng. Cái khó vẫn làm sao cho chiếc bánh nhỏ tṛn không bị cháy, mà chỉ xém một chút để bột chảy ra. Thế rồi người này thổi, người khác thổi mỗi khi chiếc bánh bén cháy. Tiếng cười nói líu lo làm tan cái không khí tĩnh mịch trong khu rừng vắng. Cô Tư thay phiên giúp các cháu kẹp miếng mallow vào hai bên là bánh cốm. Thế là tụi nhỏ miệng ngồm ngoàm mỗi khi cắn miếng bánh. Tṛ chơi không phải dễ đối với mọi người. Nhưng nó đưa lại vui tươi và thích thú cho cả nhà. Những đứa bé không mấy mau mắn mà phải nhờ người lớn giúp cho. Thế là ông bà, cô bác trở nên bận bă, chạy tới chỗ này giúp, chạy lại nơi khác cứu cho bánh khỏi cháy. Cuối cùng cũng huề cả nhà. Mỗi đứa trẻ đều ngồm ngoàm nhai thích thú. Ăn rồi chúng khát nước, lại cần có người tiếp tay pha nước. Cái tṛ cho lũ trẻ uống hôm nay cũng đặc biệt : chúng muốn uống trà đá.

        Sau khi ăn no, trẻ quây quần chung quanh ngọn lửa. Dưới ánh lửa hồng hiện lên từng khuôn mặt vui tươi. Cái vui tươi chưa bao giờ chúng được tụ tập bên lửa trại với sự hiện diện của ông bà cô bác. Mỗi lúc phải thêm củi vào. Mỗi lần thêm củi vào như thế, ngọn lửa lại bốc cao hơn. Ngọn lửa chiếu rơ vào mỗi khuôn mặt.

          Trời trở về khuya. Đêm nay trẻ được thức lâu hơn, mặc dầu đă quá giờ ngủ thường lệ mỗi tối để dậy sớm đi học. Theo thói quen, chúng không thể chống lại, cơn buồn ngủ vẫn phảng phất khiến chúng phải cố gắng lắm. Cuối cùng chúng cũng không thể thức khuya hơn.

          Cô Tư thấy đă đủ những tṛ chơi vui nhộn. Cô ra hiệu cho nhỏ trở về pḥng. Chỉ khoảng khắc ngắn, chúng ta đă vùi sâu vào giấc ngủ trong căn nhà khá to lớn   lạ lẫm đối với chúng.

          Phần c̣n lại chỉ c̣n ông bà và vợ chồng cô con gái cả. Mặc dù ở xa cả bảy tiếng lái xe, chúng tôi vẫn thường gặp nhau. Thường th́ các con lái xe về thăm bố mẹ nhân những ngày nghỉ lễ hay cũng có khi nhớ bố mẹ. Ông bà không phân biệt con dâu hay con rể. Ông bà thường nói: gia đ́nh ḿnh không có những danh từ dâu rể. Bởi thế ông hay bà thường gọi con dâu là con gái của bố mẹ, con rể là con trai. Việc đối xử thường xảy ra như thế này, nên trong gia đ́nh sống rất thân t́nh với nhau. Từ đây nảy ra nhận xét : gia đ́nh nào cũng đều có cái văn hóa riêng của họ. Mỗi gia đ́nh có lối sống và việc đối xử cũng khác nhau. Khi có chàng rể mới hay có cô dâu mới, người ta lại bắt đầu nhúc nhích một thời khá gian dài cho tới lúc các cô cậu quen được cái văn hóa bên nhà chồng hay bên nhà vợ.

          Vợ chồng cô gái cả thường gần bố mẹ hơn. Dù sao th́ cũng nằm trong cái trách nhiệm “tội vu qui trưởng” tức anh chị lớn phải chịu trách nhiêm về các em của ḿnh. Nói là như thế, nhưng cái quan niệm quá chặt chẽ trói buộc mọi người với lề luật cũ, nhưng bây giờ trách nhiệm liên hệ nhẹ nhàng hơn,  nhắc nhủ và nâng đỡ ủi an trong mọi cảnh ngộ của gia đ́nh hơn là dùng quyền lực.

          Từ khi rời quê ra sống ở xứ người, rất nhiều quan niệm khắc khe đă thay đổi cho thích nghi với hoàn cảnh. Để giúp cho bà chu toàn nhiệm vụ, ông nhà lúc nào cũng sẵn sàng. Từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, hễ bà lưu ư tới th́ ông nhà cố hết ḿnh một cách chu đáo. Bây giờ đến lượt con gái cả. Người chồng của cô cũng không thua bố. Chàng sẵn sàng làm những ǵ cần nhất cho cha mẹ và các em. Thế là gia đ́nh ông bà bắt đầu có đầu tầu mới ! Trong những trường hợp phải ra trước công chúng để nói th́ cả trên chục năm, chàng hoàn tất tốt đẹp. Trong tuần tới đây, chàng đang chuẩn bị để làm MC trong đám cưới của cậu em út. Chàng không lo v́ việc làm này đă nhuyễn.

         Trong không khí tĩnh mịch này chỉ có bốn người trong gia đ́nh. Ông bà lại bàn qua về những ngày cuối tuần sắp tới: ngày cưới của cậu con trai út ở một nơi xa lạ, thực khó chuẩn bị cho chu đáo. Trong chuyến đi này để ông bà con cháu được xum họp trong những buổi cắm trại, đi chơi biển hay leo núi. Cái thú này mọi người đang dự cuộc, nhưng vẫn nơm nớp nghĩ tới ngày cưới. Đó cũng là một phần cho thuận với mục đích của chuyến đi. Nh́n vào th́ nó đơn giản, nhưng một đoàn thê tử di chuyển nặng nề này không phải chuyện dễ!

          Một tia lửa lóe lên. Đă đến lúc những nhân vật cuối cùng xuất hiện trên một địa điểm không dễ t́m kiếm. Từ Seattle tới đây phải mất hai tiếng, nếu phải là tay lái xe giỏi. Bây giờ đêm tối, theo quốc lộ đi vào chốn hoang đảo có tên Camano Island. Nó quen thuộc với dân điạ phương, nhưng không dễ cho những người ở vùng đồng chua nước mặn như chúng tôi từ Texas. Thế nhưng cuối cùng gia đ́nh cậu ba đă tới. Cả nhà trông có vẻ mệt mỏi do một hành tŕnh xa mà đa mang tới ba đứa nhỏ. Ông bà và hai bác ra đón con cháu. Dù sao cuộc gặp gỡ cũng chan chứa ân t́nh. Ông bà đón đứa bé nhất. Ô lạ, sao Y Vân lại phải băng chân trái. Hôm qua bé nhảy từ sofa xuống bị nứt xương phải casted từ gót trùm cả bàn chân. Thế là chỉ một ngày mà hai tai nạn xảy tới. Hôm qua cu Liam đi núi cũng bị bong gân mắt cá! Cái may chưa thấy th́ cái xui đă tới. Tới lúc này một đoàn thê tử ông bà con cháu tổng cộng mười chín mạng!! Cộng thêm Michelle con cậu út từ California tới hôm qua để nhập cuộc. Cậu Út muốn con gái cùng tham dự những ngày gia đ́nh hội họp v́ trong cuộc sống ít có dịp như thế này. Từ nhiều thập niên lúc nào cậu Út cũng gần kề chị cả và các cháu, khi vui cũng như lúc buồn. Michelle với nụ cười tươi luôn nở trên miệng. Hôm nay lại đưa thêm chiếc máy ảnh để chụp nhiều cảnh sinh hoạt và những cảnh đẹp trong chuyến đi trại này.

          Thế là vợ chồng con cái cậu con trai lớn của chúng tôi được sắp xếp vào pḥng gia đ́nh ít nhất để tạm lúc này và ngày mai sẽ chuyển sang cḥi bằng đất bên cạnh nhà.

          Không khí trở về khuya bắt đầu hơi lạnh. Sau khi sắp xếp cho gia đ́nh vừa tới yên ổn, chúng tôi thu dọn tắt bếp lửa, trả lại sự tĩnh mịch cho khu rừng ch́m lặn trong đêm tối. Hôm nay, một ngày dài nhất của cuộc hành tŕnh lên non. Ít nhất gia đ́nh cũng tề tựu đông đủ trong căn nhà này.

          Tôi ngồi nhớ lại câu:

     Yêu nhau thất bát sông cũng lội,

     Cửu thập đào cũng qua

     Yêu nhau chẳng quản gần xa

     Một ngày chẳng tới th́ ba bốn ngày.

 

          Thực ra th́ chẳng phải ba bốn ngày mà cả hơn một tuần đối với một số anh em sau khi dự đám cưới, vào nửa đêm sau đó phải về sớm để kịp đưa con đi học. Phần c̣n lại tính ra hai tuần để thu xếp cho gọn sau đám cưới cho cậu út ở một nơi lạ lẫm xa xôi. Khách gồm có những người thân nhất trong gia tộc, một đám cưới nhỏ nhưng thân mật và đầy thơ mộng tại Vancouver, Canada. Ngày này chúng tôi đă chờ đợi khá lâu : mong từng giờ, từng tháng, từng năm mà bây giờ thời điểm đă đến. Cậu con trai lớn của tôi cả hai năm nay, lúc nào cũng hối thúc bố lo cho cậu út cưới càng sớm càng tốt. Cưới sớm đế mau có cháu. Mong là như thế, nhưng cũng phải để thời gian làm quen cho chín mùi. Bây giờ những mong đợi đang đến trong ít hôm nữa. Cuộc đi chơi này có hai ư nghĩa : để gia đ́nh cha mẹ con cháu có th́ giờ sống riêng tư với nhau và cuối cùng dự tiệc cưới tại Vancouver. Trong những ngày tháng này, chúng tôi sống riêng biệt xa hẳn những liên lạc, không điện thoại bên ngoài để khỏi ồn ào. Tất cả những giây phút này, cha mẹ, con cháu dành cho nhau để trọn hưởng cái hạnh phúc trong yêu thương ôm ấp đùm bọc lẫn nhau.

          Khi trời mới tảng sáng, tôi đă thức dậy. Rửa mặt, thay quần áo xong, tôi rón rén xuống dưới nhà, rồi ra ngoài. Tôi thu những khúc gỗ cháy dở đêm qua. Xếp cho chúng gọn lại, lấy thêm hai khúc gỗ khô cho vào bếp rồi bắt đầu nhóm lửa. Ánh lửa từ từ le lói, phải đợi ít phút mới  bùng lên thắp sáng một góc vườn. Lúc này lửa có nhiều khói v́ hăy c̣n ấm ướt do nước đêm qua dội vào cho tắt. Tôi cảm thấy thoải mái với không khí hiếm có này. Không khí khơi lại những ngày của tuổi trẻ, tôi và bạn hữu đă từng đốt lửa trại trong rừng vào những buổi tối cho tới đêm khuya, chứ không phải buổi sáng như hôm nay. Cái không khí hôm nay đem lại sự tĩnh mịch mà lâu lắm tôi mới được hưởng với những mùi hoa rừng trộn lẫn sương sa.

         Ly cà phê nóng sưởi ấm đôi bàn tay tôi. Tôi ngồi lâu lắm, suy . Măi tới khi nghe tiếng trẻ từ phía trong nhà bước ra. Chúng chạy lại chào, ôm ông. Đúng ra vào giờ này, trẻ vẫn c̣n ngủ say v́ tối qua các chúng thức khuya. Thế nhưng vẫn theo thường lệ, các cháu phải dậy sớm để đi học.

        Nhân cơ hội, tôi được dẫn các cháu đi khám phá món ăn sáng thú vị trong khu vườn. Chúng tôi t́m hái những trái dâu sẵn có chung quanh nhà. Không ngờ mấy cây dâu lại có nhiều trái đến thế! Cành nào cũng nặng trĩu quả xanh, quả đỏ, quả tím xẫm. Lũ trẻ vui vẻ hái hết cây này sang cây kia. Chỉ trong khoảng khắc, đứa bé nào cũng đầy tay. Những trái dâu xanh chín thâm đen vừa bằng những ngón tay bé của I Thân và Ê Mỹ trông thật dễ thương. Thế là ăn sáng bằng trái dâu: dâu xanh, dâu đen ( blue berry, black berry ). Cái thú vị nhất cho trẻ là chúng tự tay hái và chọn những trái nào chúng thích nhất. Chàng rể cả của chúng tôi cùng hiệp bọn đi chơi với các cháu. Nhân dịp này kể chuyện khi đặt chân tới Seattle, anh đă có dịp được thuê làm việc phá những cây dâu này, đây là công việc tiểu bang thuê người có trả tiền như những công việc khác! Ở Washington State, dâu mọc nhiều đến độ không thể nào phá nổi. Bất cứ nơi nào cũng có dâu. Bạn muốn ăn, th́ cứ tự nhiên hái bao nhiêu cũng được, hái ở bất cứ đâu: trên vỉa hè đường phố hay bên xa lộ, ngóc ngách nào cũng có loại dâu đen. Bây giờ không có cách nào diệt được nó. Là khách lạ tới, chúng tôi cảm thấy thú vị v́ được ăn miễn phí mỗi khi gặp thấy dâu bất cứ ở đâu. Dâu là món ăn quí không phải người lớn mà các em bé đều thích thú, hơn nữa lại là thức ăn giúp cho sức khỏe rất nhiều. Ở những vùng khác thứ dâu này cũng không rẻ so với các loại trái cây khác!

          Tới khi mặt trời bắt đầu lên cao, cũng là thời điểm cả nhà thức dậy khởi đầu một ngày vui mới. Buổi ăn sáng có đầy đủ nhu cầu cho một hành tŕnh : bánh ḿ tay cầm, bánh ngọt, cà phê, trà đủ loại tùy ư thích đă được chủ nhà để sẵn trong bếp. Gia đ́nh tề tựu đông đủ không khác ǵ những dịp lễ lớn trong năm. Tiếng cười nói vui vẻ của bày trẻ xen lẫn những truyện vui của người lớn. Mấy cháu nhỏ thường những dịp đặc biệt được ông bà cho uống trà. Hôm nay chúng thấy người lớn uống trà đứa nào cũng xin thêm một tách nhỏ để nhâm nhi! Việc uống trà của các cháu đă được ông bà tập cho từ lâu, khi những đứa lớn mới năm sáu tuổi và cứ theo thế những đứa khác lớn lên đều đi vào một cái khuôn đó . Trong một dịp đặc biệt cách đây mấy năm, ông bà đi chơi xa, đă sắm một bộ tách chín chiếc cho chín cháu. Khi nào các cháu về nhà, ông bà lại đưa ra những chiếc chén nhỏ xinh xắn mầu xanh biếc có h́nh con công con phượng cho các cháu dùng uống trà. Trà uống dành cho các cháu không phải loại đặc như người lớn mà chỉ thoang thoảng mùi trà để các cháu dùng. Các  cháu cũng giữ những nghi thức khi uống trà như lấy hai tay nâng ly trà để mời ông bà và các cô chú bác, rồi đưa trà lên miệng với nghi thức trịnh trọng. Ông bà thường nhắc nhở để các cháu c̣n giữ được những tập tục tốt từ ông cha để lại mặc dầu sống nơi quê người.

          Sau buổi ăn sáng mọi người chuẩn bị cho cuộc đi chơi biển. Trời trong xanh, chan ḥa ánh sáng. Thứ ánh sáng êm nhẹ đượm hơi mát của miền tây bắc khác hẳn với những tía nắng gay gắt nóng bỏng ở miển Nam. Đoàn xe từ từ rời khỏi khu rừng rậm, theo xe trước chúng tôi tiến ra xa lộ. Trong quần đảo này có rất nhiều băi biển đẹp, có nhiều thứ giải trí, có phong cảnh hữu t́nh. Khi nói chuyện với người chủ căn nhà thuê ở đây, cô con gái út của chúng tôi khoe có đủ thứ, nhưng khi tới nơi rồi, th́ thấy những hứa hẹn không đúng như ư mong muốn. Chẳng hạn bên hông nhà có ao khá lớn, chủ nhà có sẵn cần câu cho khách dùng để câu cá. Hí ha hí hửng cậu con trai của tôi t́m ao, rồi t́m cần câu, t́m mồi, hi vọng có thể bắt được cá lớn. Luật chủ nhà là khi bắt được cá, phải thả xuống chứ không được bắt để ăn. Luật như thế th́ ḿnh phải theo, nhưng nếu câu được cá th́ cũng có cái cảm giác thú vị bắt cá. Không sao, ḿnh cũng sẽ trả cá lại cho ao theo yêu cầu của gia chủ. T́m được lối xuống ao rồi, con tôi đưa cần câu thả xuống, rôi phải đợi lâu lâu mới thử nhấc lên xem cá cắn chưa! Đợi măi, cuối cùng th́ sáng hôm sau ra nhấc, cần câu có cá, con cá chỉ bằng ngón tay. Cậu thả cá trả lại cho ao . Miệng hát :

Ông trăng xuống chơi cây cau, th́ cau sẽ cho mo,

Ông  trăng xuống chơi học tṛ, th́ học tṛ cho bút,

Ông trăng xuống chơi ông Bụt,th́ ông Bụt cho chùa.

Ông trăng xuống chơi nhà vua, th́ nhà vua cho lính.

 

Rồi cậu tiếp :

Hôm nay xuống ao đi chơi,  th́ ao cho con cá,

Cá câu không ăn được lại thả xuống ao!!

 

          Chuyện hứa hẹn của người chủ nhà khi giới thiệu căn nhà của bà đă làm khách chán nản. Nhưng để bù lại th́ chung quanh nhà có rất nhiều thứ lỉnh kỉnh khác khách có thể khám phá : nhiều thứ lắm, v́ chủ nhà đă sống lâu năm trong căn nhà này, nên đă bày biện sắm sửa đủ thứ. Căn nhà này là căn nhà nghỉ cuối tuần của họ. Có khi khách hỏi th́ cho thuê, khi không có khách họ về đây nghỉ cuối tuần. Những thứ bày biện chung quanh nhà bây giờ trở thành đồ cũ kỹ, có thế người chủ nhà không c̣n nhớ nó ở đâu. Thế nhưng lại là thứ thích thú cho khách viễn phương khi khám phá ra những thứ đồ cổ cũ này. Nói như thế để bù lại những cái ḿnh được hứa hẹn mà thực tế không giống như những ǵ người ta đă vẽ ra.

         Một việc nữa là ở vùng tây bắc có cua biển lớn và ngon. Ai cũng nghĩ sẽ có một bữa ăn cua thịnh soạn mà cậu con lớn thường hay nấu món cua xào chiên ngọt. Trên thực tế: vào mùa này là mùa cấm không được bắt cua. Mọi người cụt hứng.

         Cách đây hai năm chúng tôi cũng đi đến một băi biển vùng Seattle. Mùa đó có cua. Để đúng phép hai chàng rể đi mua giấy phép câu cua, câu cá cho cả nhà. Mua giấy phép đắt tiền đấy, không hiểu cua cá có đủ bù lại tiền mua giấy phép. Nhưng theo lệ th́ cứ mua cho đúng luệt! Khi tới nơi chúng tôi không câu được cá mà cũng không thể nào bắt cua. Chúng tôi gặp một nhóm giới trẻ Việt Nam. Nghe nói họ thường lui tới băi biển này hằng năm. Lúc ra về lại đặt cọc thuê cho năm tới. Họ đă quen phong thổ, nên trước khi đi đă chuẩn bị đủ thứ kể cả những chiếc ghe nhỏ để trên mui cho việc câu cá và câu cua. Muốn bắt cua phải bơi thuyền ra xa cả mấy trăm thước, muốn câu cá lớn cũng phải làm như thế.

          Một buổi chiều tối, hai vợ chồng tôi khi đi qua khu nhóm trẻ, đúng lúc họ dùng bữa. Họ mời vợ chồng tôi cùng dùng bữa canh cua bể. Tôi thấy thật vui v́ chưa bao giờ được ăn bữa canh cua ngon như thế. Việc ăn này giúp cho chúng tôi nhớ lại những bát canh bánh  đa nấu bằng cua rốc hay cua rạm ở miền bắc trước khi di cư vào Nam. Chúng tôi học được cách nấu canh cua để khi về nhà có dịp nấu thử. Sau đó khi trở về nhà, chúng tôi cũng nấu canh bánh đa, dùng ghẹ cũng ngon không kém những bát canh cua bể ở miền tây bắc này.

          Ngồi trên xe mà tâm trí của tôi giúp nhớ lại những chuyện vẩn vơ. Chỉ một hồi lâu chúng tôi đă tới băi biển. Phía trước nước trong xanh, lớp sóng nhè nhẹ đổ lên băi phẳng. Trời xanh,  biển lặng, êm ả, c̣n ǵ đẹp hơn cảnh thần tiên này.

 

      

 

          Biển lặng không khác ǵ mặt hồ khiến tôi nghĩ v́ biển nằm trong vịnh nên ít sóng gió. Nhưng trên băi biển có khá nhiều cây lớn nằm la liệt. Những mảng cây cũ kỹ trắng bạch, phai mầu qua thời gian trôi nổi trên biển cả. Điều đó cho thấy cũng có những lúc băo tố ghê gớm trong vùng. Mấy con tôi thấy những cây gỗ có h́nh rạng rất đẹp đă lấy máy ảnh chụp kỷ niệm. Chúng tôi ao ước những miếng gổ này, nhưng lớn quá làm sao tha về nhà được. Mấy cháu nhỏ bắt đầu bước xuống băi chơi với sóng. Lạ thực Y Vân hôm nay chân đă đỡ, có thể bỏ cái băng chân để lội nước. Cả cu Liam cũng thế. Nước biển mặn có sức làm dịu vết thương không chừng. Ít nhất chúng tôi cũng thấy an tâm hơn một chút khi thấy chân các cháu đă đỡ.

          Khi tới băi biển Florida, du khách thưởng ngoạn những băi cát trắng, nước trong vắt. Khi đến vùng vịnh, nước trong xanh có thể nh́n cá bơi lội dưới ḷng biển. Hôm nay tại đây băi biển không phải cát mà đá sỏi xanh h́nh quả trám to nhỏ nhiều h́nh dạng trông thật đẹp mắt. Thứ đá này có rất nhiều ở vùng Washington State. Có những vụn đá lớn hơn cát, nhưng cũng trong xanh.           

         Có lần khi con gái của tôi dùng đất thó (clay) để làm đồ gốm, tôi cũng ṭ ṃ v́ muốn t́m hiểu thêm về đất thó. Vào trang mạng, tôi được biết khá nhiều thứ liên hệ tới đất thó. Người bạn của tôi từ thời c̣n trung học, chúng tôi chơi thân lắm, đến độ giờ này vẫn c̣n liên lạc với nhau. Anh thường hay bị đau nhức, đă nhiều lần anh nói với tôi dùng lá cải bẳp, đắp nơi đau với đất thó. Anh bạn ở trên Canada vùng Québec, ảnh hưởng văn minh Pháp, nói tiếng Pháp. Đây là cách chữa bệnh của dân Âu Châu. Phương pháp này có thể là cổ điển lắm, nhưng họ vẫn dùng. Thực thế, tôi đă t́m được tin tức này. Thứ đất thó người Âu gọi là blue clay, thường có thể t́m thấy ở những triền núi đá xanh chảy xuống.

         Khi tới Seattle cách đây ít năm, chúng tôi có mua một cây anh đào trồng trước cửa cho cô con gái út. Để đào lỗ đủ trồng một cây năm gallon, tôi mất gần một tiếng đồng hồ. Đất trộn với những mụn cát xanh lẫn lộn  những ḥn sói xanh đủ cỡ lớn bé. Lúc đó tôi nghĩ ngay đến thứ đất thó  (blue clay) tôi được biết trên mạng và việc dùng loại mủn đá này chữa bệnh đau nhức. Tôi nảy ư phải làm sao lấy được đủ, đưa về nhà dùng. Biết là như thế nhưng trong thực tế tôi cần phải thử nghiệm xem kết quả ra sao. Một lần đi thăm chị cả của tôi tại New Jersey. Thấy người em của cháu rể bị đau mắt cá cả mấy năm không đỡ, cậu đi lại khó khăn. Khi cháu gái đi ra chợ, tôi theo cháu đi. Vào Walgreens, tôi lục t́m kệ thuốc pommade thường dùng chữa bệnh. Trong kệ tôi thấy mấy ống thuốc có tên clay mask. Tôi lượm một thỏi giá chỉ bốn đồng bạc. Đưa về tôi nói với người em cháu rể thử thoa vào chung quanh mắt cá trước khi đi ngủ xem có đỡ không. Mấy hôm sau trở lại, cậu cám ơn tôi và nói mắt cá đă đỡ nhiêù nhờ thứ clay mask tôi mua cho cậu. Tôi vẫn để dạ và khi nào có dịp sẽ dùng, chắc có kết quả.

           Không biết có ai nghĩ tới chuyện này. Tôi nghĩ dân miệt Washington state nếu để ư sẽ thấy thứ thuốc thật hiệu nghiệm cho bệnh thớp khớp có sẵn khắp nơi trong tiểu bang như một món quà .

          Một trong những thú vị của các cháu là đi lượm những vỏ ốc, vỏ nghêu đủ loại dọc theo bờ biển. Chúng tôi đi theo các cháu. Vỏ ốc cũng có nhiều loại rất quí, có nhiều h́nh thù khác nhau nhờ gió biển, sóng nước trong nhiều năm đă gọt dũa thành nhiều h́nh thù rất đẹp. Có người chuyên đi lượm những thứ này để làm đồ nữ trang. Các cháu lớn bé thay phiên lượm cho thoả chí : nào ngao, vỏ ṣ, vỏ ốc đủ loại. Đứa nào cũng hí hửng với những món lượm được, thi nhau khoe kết quả những thứ đồ biển quí được thiên nhiên trao tặng.

          Không bảo ai, nhưng từ người lớn đến trẻ ai cũng vui với khung cảnh thiên nhiên, với băi biển thật thơ mộng tại vùng này. Buổi trưa đến, các cô muốn t́m nơi ăn trưa. T́m được chỗ tại một công viên có bàn ghế sạch sẽ, các cô ngả ra những món đă làm sẵn ở nhà mang đi. Thức ăn thức uống bày ra không thiếu ǵ. Các cháu qua mấy tiếng chơi trên băi biển, lúc dừng chân dùng bữa, ai cũng vui vẻ hả dạ. Theo lệnh của bà th́ chỉ c̣n hai  ngày nữa phải rời căn nhà để đi Vancouver, do đó không được mua thêm thức ăn mà phải ăn hết v́ quá nhiều thức ăn mang đi từ Seattle. Cậu con trai dự trù mua ít cua để về làm món tủ cho cả nhà, nhưng v́ lệnh này nên ngưng. Đến khi về tới nhà trọ, cứ thừ người ra nuối tiếc những con cua c̣n sống đang ḅ trong thùng đựng tại tiệm.

          Buổi chiều khi trở về nhà trọ, trẻ thay phiên tắm gội, để c̣n thời giờ tham dự buổi cắm trại buổi tối. Khi đi qua chợ hai cha con chúng tôi t́m được một vỉ sắt nhỏ vừa đủ cho việc nướng thịt ăn bún chả tối nay. Chúng tôi lại bắt đầu mồi lửa. Cũng phải đốt một lúc cho xôm tṛ và cho có đủ than nướng thịt. Thịt đă đă được ướp sẵn từ tối qua cho đủ thời gian ngấm mắm muối. Bún chả Hà Nội đă thay đổi nhiều nơi khác nhau qua nhiều thời gian. Tuy nhiên chúng tôi vẫn giữ nguyên để mỗi khi dọn bữa vẫn giữ cái hương vị của nó. Khi nói tới món bún chả Hà nội, tôi lại nhớ một hôm, bà cụ trong vùng có mời chúng tôi thưởng thức món chả cá Thăng Long. Ăn vào mà nhớ Hà thành làm sao. Lại cũng một hôm, được bà cụ khác cho ăn bún mắm tôm chanh, thứ mắm tôm làm bằng con tôm mầu đỏ tươi. Nhân vụ này tôi nhớ tới mẹ già vẫn làm mắm tôm theo kiểu này khi tôi c̣n thiếu niên sống ở cửa Thần Phù năm xưa.    

          Những chuyện xa xưa đang đi vào dĩ vẵng, những tuổi năm mươi, sáu mươi chắc ǵ biết  chuyện  những món ăn như thế này. Lâu lắm, có một lần tôi gặp một ông cụ để tóc tém, chải đầu bóng lọng, ngày xưa thường gọi bóng như váy lĩnh. Tôi vẫn c̣n h́nh vợ chồng giáo sư Phạm Việt Tuyền, người có mái tóc bóng loáng, tượng trưng cho mái tóc dân Hà Thành. Lại một lần cách đây cả chục năm, tôi gặp một bà trên năm mươi có búi tóc thả ngang lưng dưới vai, đây là mái tóc tân thời mà tôi c̣n gặp lại lúc này một lần duy nhất của thời chúng tôi hăy c̣n niên thiếu. Nói như thế để nhớ, để nh́n về những vẻ văn hóa của một thời chịu ảnh hưởng của văn hóa Tự Lực Văn Đoàn với Khái Hưng, Nhất Linh, Thế Lữ v.v..của thập niên đầu bán thế kỷ hai mươi.

          Tại sao gọi váy lĩnh ? Bởi vào cuối thế kỷ mười chín, đầu thế kỷ hai mươi, những người sống vùng quê khi sửa soạn cho con gái diện trong buổi lễ thành hôn, các cụ thường may chiếc quần bằng vải lĩnh bóng lọng. Thế rồi từ cái váy lĩnh đó, khi người ta thấy thanh niên chải đầu bóng, bôi brillantine bóng lọng trên mái tóc lượt là, nên gọi mái tóc bóng như váy lĩnh. Tôi muốn nói một chút để giải thích danh từ này bởi đâu có và người thời đó hay nói qua miệng này sang miệng khác. Quí vị cũng t́m thấy chiếc váy này được cô con gái trong truyện Làng Tôi Tại Cửa Thần Phù, truyện tuổi thơ sau lũy tre xanh. Truyện này tôi viết khá lâu cho tập Gió Văn với tựa đề con nghé.

          Trở lại buổi tối chúng tôi làm món ăn đơn giản cho gia đ́nh : món bún chả Hà Nội. Khi có đủ than hồng, cũng là lúc đến giờ ăn tối, chúng tôi bắt đầu nướng thịt. Bữa ăn hôm nay khác với mọi bữa ở nhà, thường món ăn làm sẵn dọn lên bàn cho cả nhà ăn luôn một lúc. Hôm nay hơi khác một chút. Khi tôi nướng thịt ở nhà, mỗi khi nướng nhả đầu, thường cho vợ con những ai có mặt nếm thử khi miếng chả c̣n nóng. Để cho mọi người cũng được thưởng thức như thế, hôm nay chúng tôi cho các cháu ăn trước. V́ có 9 cháu nên chia hai phiên trước sau khác nhau. Sở dĩ phải làm như thế v́ mỗi lần nướng chỉ đủ cho bốn năm người ăn. Ăn khi chả vừa nướng xong là thú vị nhất.

          Bốn cháu bé nhất được ăn trước, dĩ nhiên có bố mẹ các cháu sắp xếp và trông coi các cháu trong lúc ăn bữa tối. Tiếp theo là các cháu lớn hơn cho sau đợt nướng thứ hai. Sau đó là những nhả nướng thứ ba thứ tư và thứ năm cho cả nhà. Khi được ăn chả vừa nướng xong, ai cũng xít xoa : thịt nướng ăn kiểu này không chê vào đâu được.

        Ăn xong rồi, cả nhà lại quân quần chung quanh đống lửa, truyện tṛ vui vẻ cho tới khuya. Các cháu lớn bé từ từ vào nhà lên giường. Phần c̣n lại nói chuyện khuya là ông bà và vợ chồng cô con gái cả. Sau nhiều truyện th́ bà và cô con gái cũng trở về pḥng lên giường. C̣n trật lại hai bố con. Chúng tôi lại xoay vần qua chuyện cửa Thần Phù. Anh rể lớn phải mất cả tháng đọc cuốn sách này, sửa lại các khuôn chữ (fonts) cho cùng một loại. Thường bài được viết theo VNI hay Times New Roman. Hai dạng chữ này thường được dùng đa số cho những bài viết trên mạng hay trên những sách in trong những thập niên gần đây nhất. Anh cũng v́ thế mà t́m hiểu khá nhiều về cửa biển Thần Phú, về địa danh, về những biến chuyển đă xảy ra tại đây một thời. Anh cũng Google xem địa h́nh địa vật và những h́nh ảnh núi đồi tại đậy. Dù sao tối hôm nay, Anh cũng có rất nhiều câu hỏi cho ngă ngủ những ǵ anh chưa hiểu thấu. Bố trả lời rơ ràng từng câu hỏi mà gần hai chục năm qua bố đă t́m hiểu trong nhiều tài liệu, gần nhất là gia phả họ Trần kèm theo những huyền thoại được truyền tụng qua các thế hệ từ trên xuống dưới của ḍng tộc cố Trần Văn Kỳ, vị đứng ra chiêu dân ập ấp tại cửa Thần Phù.

         Ngọn lửa trên thanh gỗ chót vừa tàn lụi, cũng đúng một giờ đêm. Giống như lần trước, cha con lấy nước dội vào đống than sắp tàn để tránh tai nạn cháy rừng. Khi biết chắc lửa tắt hết, chúng tôi chúc nhau giấc ngủ an lành để  ngày mai khởI sự cuộc hành tŕnh mới : lên đồi,  leo núi.

          Buổi sáng thức dậy như thường lệ, sau nhật tụng, tôi lại lượm củi nhóm lửa. Lúc này cả nhà vẫn c̣n đang say giấc, vỉ không ai phải lo dậy sớm đi làm. Trời miền Tây Bắc vẫn hơi lạnh mặc dù mùa hè. Hơi lửa bắt đầu sưởi ấm cơ thể tôi, khiến tôi tỉnh người lại. Dĩ nhiên trong khoảng không gian nhỏ bé này, tôi vẫn có thể cảm thấy cái hạnh phúc quí giá Trời ban cho  cược sống trong hạnh phúc quây quần với gia đ́nh. Chúng tôi vẫn thường suy tư về hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhiều người tưởng tự nhiên mà có. Chẳng hạn nếu có nhiều tiền, có danh vọng là có hạnh phúc. Nghĩ thế nhưng không phải thế. Hạnh phúc đến với ta không phải món quà cho không mà tất cả những ǵ chúng ta có được là do tạo dựng mỗi ngày, mỗi hoàn cảnh. Chẳng hạn muốn có tiền th́ đầu tắt mặt tối, chạy xuôi chạy ngược, cộng thêm may mắn. Muốn có văn bằng, phải thông minh, nhưng cũng lăn lộn với sách vở, làm việc với nhiều thày v.v… C̣n hạnh phúc cũng gay go như đi tạo dựng danh vọng hay thương mại. Cũng phải tạo dựng từng ngày từng giờ, hun đúc cuộc t́nh hay sự liên hệ th́ mới đạt kết quả. T́nh nghĩa không thể dùng luật rừng, nó cần khôn ngoan, kiên nhẫn và chịu đựng. Nói tóm lại tất cả đều phải trả giá. Cái giá trị cuộc sống khó khăn như thế!

          Tôi đang ngồi suy niệm về sự tạo dựng hạnh phúc cuộc đời, th́ chồng cô con gái cả từ trong nhà đi ra. Chàng mở miệng chào bố với nụ cười tươi của một ngày mới. Chàng lại bắt đầu lượm củi, nhóm lửa cao hơn. Chúng tôi nói qua về chương tŕnh sinh hoạt ngày mới cho cả gia đ́nh. Hôm nay là ngày chót gia đ́nh đi chơi với nhau.

          Từ trong bếp, mấy cô con gái đang bận bă dọn bữa ăn sáng. Cứ từ từ các cháu thay phiên tắm rửa, thay quần áo. Các cô săn sóc các cháu cho chúng ăn sáng để có đủ sức đi bộ. Hơi trà và cà phê dậy mùi từ trong bếp đưa ra. Các thức ăn khác nhau được mỗi người lựa chọn tùy sớ thích. Buổi ăn sáng hôm nay phải được tiếp kỹ lưỡng v́ hai lư do. Lư do trước hết là giúp cho mỗi người có đủ sức, lư do thứ hai là phải ăn nhiều để thanh toán đồ ăn mang đi quá nhiều, v́ ngày mai rời chỗ trọ, không thể mang theo được, nhất là khi sang bên bia biên giới.         

          Xong bữa ăn, chúng tôi bắt đầu ra xe trực chỉ hướng bắc. Chỉ gần một tiếng, chúng tôi đă tới công viên. Công viên có hai lối đi, một lên đồi, một xuống biển. Đa số các cháu và chúng tôi muốn lên đồi. Cuộc đi này khá vất vả. Hai bé bị đau chân, bé Y Vân có cậu Bưu kiệu trên vai, c̣n Liam th́ phải tự gắng đi. Để có thể đi vững chăi, ông đă t́m được một thân cây vừa tầm cho Liam chống khi lên dốc.

          Trước khi đi, chúng tôi lại phải bồi dưỡng đồ ăn và thức uống cho mọi người, chuẩn bị an toàn cho cơ thể thoải mái đầy đủ.

 

                    

         

          Lúc nào cũng thế, những tay khỏe đi trước. Logan và Ê Mỹ là những lực sỹ tí hon, khỏe hơn hai hết. Tôi đă thử nhiều lần khi các cháu c̣n nhỏ. Mỗi buổi trưa trước bữa ăn, tôi thường đưa các cháu ra vườn chạy một hồi cho khỏe và để các cháu đói, khát. Làm như thế chúng sẽ uống sữa nhiều hơn, ăn cơm nhiều hơn. Khi tất cả đă mệt, lúc dậm chân tại chỗ, th́ cu Liam mệt đứng thở, c̣n hai cháu này vẫn chạy nhắp chân. Ê Mỹ thắng giải chạy bộ năm qua tại trường, nó thường đánh đu trên khung gỗ do bố làm sẵn cho các con tập thể dục. Ê Mỹ thường biểu diễn cho ông nội xem mỗi khi ông tới chơi nhà.

          Lúc này cô Michelle và bé Ân dẫn đầu nhóm trẻ. Bé Ân năm nay sắp xong chương tŕnh đại học bốn năm nên rất hợp với cô Michelle vùa ra trường và được việc ngay ở trường để dạy các lớp đàn em.  Michelle và Ân dẫn đầu lớp trẻ đi trước, nếu có ǵ trục trặc là tiếp tay ngay. Theo sau là người lớn. Liam lúc này th́ phải có má của cháu d́u nó đi từng bước. Mỗi lúc mệt th́ nghỉ. Cũng v́ thế mà nhóm đi trước lâu lâu cũng phải đợi những người chậm chạp đi sau. Ông bà vẫn theo sau bước của Liam. Nhóm đi trước trao cho chồng của cô gái cả cai quản. Làm như thế, không ai bị lạc lối, v́ rừng có nhiều chỗ dễ bị nhầm lẵn có thể đi sang phía khác. Leo được khá xa, bác cả và trẻ vui t́m được một thân cây khá đẹp có nhiều cành. Thế là người lớn bé đều cố gắng trèo lên. Bác cả lúc nào cũng trèo cao nhất, các cháu bé t́m cành thấp, tiếp theo bà cũng cùng với các cháu đánh đu, mặc dầu ở tuổi bát tuần.

        

    

 

          Tới lúc này cần nghỉ lâu hơn, vừa để vui chơi, vừa để lấy sức leo lên thượng đỉnh. Chỉ c̣n hai mươi phút nữa chúng tôi sẽ tới nơi. Đoàn người lại tiếp tục leo lên qua những dốc đá. Có chỗ dễ leo,  cũng có chỗ khó khăn. Việc leo núi cũng như trèo cây, phải rất cẩn thận. Có khi người đi dưới phải nâng người đi trước. Việc khó khăn lúc này vẫn là cu Liam. ̀ ạch măi cuối cùng cả nhà cũng lên tới thượng đỉnh. Một giải đất tương đối phẳng đế chúng tôi có thể đứng ngồi dễ dàng và có cơ hội nh́n bao quát tứ phía với rừng. Phía bên kia lộ ra mầu xanh biếc sâu thẳm của biển. Thích thú và hănh diện hiện ra trên mỗi khuôn mặt già trẻ. Sự măn nguyện một khoảng đường tương đối vất vả mỗi người vừa vượt qua. Chúng tôi người đứng kẻ ngồi, ai mệt nằm ngả nghiêng để mong hồi sức khi đi trở xuống. Người đưa máy ảnh, phần c̣n lại ai cũng có điện thoại, bấm lấy những h́nh đẹp cho thỏa dạ.

        Tới gần nửa trưa, sau khi uống cho hết những chai nước mang theo, chúng tôi kẻ trước người sau lần ṃ xuống. Theo luật leo núi hay trèo cây, lúc xuống bao giờ cũng khó hơn khi trèo lên. Ai nấy bảo nhau : đi khéo nhé kẻo bị tuột hay lăn xuống phía dưới. Vẫn theo thông lệ, mấy cháu nhỏ theo cô Michelle, rồI cháu Ân dẫn đầu , kế tiếp là Ê Mỹ và Logan, làm thành bộ bốn. Rồi cứ thế theo sau : người cuối vẫn là Liam, bố mẹ và ông bà đi theo yểm trợ. Mấy lúc này Liam coi bộ mệt mỏi, đôi khi nhăn mặt khi mắt cá chân đau. Chiếc gậy vẫn c̣n trong tay, giúp cho những bước đi xuống dễ dàng hơn. V́ đi lại khó khăn nên chân bắt đầu phải đi ngang. Tội nghiệp quá!

           Lối đi có nơi sẵn hàng rào để vịn, nhưng cũng có những lối đi quá hẹp chỉ đủ cho một người đi. B́nh thường leo núi là môn thể thao thích thú! Chúng tôi không cần để ư nhiều tới các cháu đi trước, nhưng lúc nào cũng để ư giúp cho những cháu bị đau chân đi sau làm sao tới đích.

 

   

 

        Một hồi khá lâu, mọi người cũng tề tựu xuống dưới chân đồi, sau đó đổi hướng đi ra băi biển cho các cháu chơi với sỏi đá. Băi biển êm, trên băi có những mụn đá xanh thay thế cho cát. Những mụn đá xanh này qua nhiều năm tháng từ đá cuội xanh tạo thành. Khác với băi biển hôm qua chúng tôi đi, ở đây sỏi nhỏ hơn nhiều : từ bụi cát, tới những ḥn sỏi bằng hạt gạo hay bằng nửa hạt ngô do đá xanh tạo nên. Tuy nhiên cũng có những đá xanh  lớn hơn.

          Sau khi các cháu xuống biển chơi cho thỏa thích, đến lúc các cháu chơi với đá. Đá cuội có h́nh thù khác nhau. Các cháu lượm đá có khuôn dẹp, rồi chơi tṛ xếp đá chồng lên nhau. Phải mất công và cẩn thận lắm mới giữ cho chồng đá đứng vững.

          Khi trời đồ về chiều, chúng tôi lại leo lên băi đậu xe, kiểm soát nhân mạng, kết thúc bằng việc rửa mặt mũi chân tay. Chuyến đi tuy mệt nhưng đem lại nhiều thích thú .

           Đoàn xe bắt đầu lăn bánh trở về căn nhà trọ. Xe chạy chưa tới mấy dặm, trẻ bắt đầu rơi vào giấc ngủ mê mệt. Cha mẹ chúng cảm thấy đỡ bận bă phải săn sóc. Con đường ng̣ng nghèo chẳng mấy chốc đi ra xa lộ. Lúc này chẳng ai nói ai rằng. Những tài xế cũng im lặng, cố gắng gượng khỏi buồn ngủ để có thể đưa mọi người về nhà an toàn.

         Ba chiếc xe ngừng lại phía trước nhà. Những người không lái xe kể cả con trẻ đều thức dậy, mệt mỏi đi vào trong nhà. Ai nấy  t́m chỗ ngả lưng sau một cuộc leo núi thú vị nhưng mệt mỏi.

        Buổi tối dọn nhà và ai trong bếp phải t́m cách nấu nướng thanh toán những món ăn c̣n lại trong tủ lạnh. Tối nay Michelle trổ tài nấu nướng mà em đă làm trong nhiều năm : nấu món thịt viên theo công thức của Ư. Trong chuyến đi này, hầu hết mỗi người đều là những tay nấu cừ. Những món ăn Tây, Tầu, Mỹ đều thuộc, thường được biểu diễn trong những dịp gia đ́nh tụ tâp gặp nhau, nhất là trong những dịp lễ lớn.

          Sáng hôm sau, ngày chót,  sau bữa ăn sáng tất cha mẹ con cái và hai cháu lớn sửa soạn dọn dẹp, quét nhà lau chùi để khi rời đây đi, nhà cửa gọn ghẽ giống như khi tới đây nhận căn nhà này ở mấy hôm.

 

oOo

 

         Rời nơi cắm trại, chúng tôi đă tới Vancouver đêm qua. Khác hẳn với những ngày trước đây gia đ́nh quây quần nấu nướng, bây giờ vợ chồng con cái chia từng nhóm, lượn quanh những hàng bên bờ biển t́m những thức ăn tùy sở thích mỗi người. Đêm nay chúng tôi đi chơi khuya để thưởng ngoạn khung cảnh phố phường tại Vancouver. Vợ chồng cô con gái cả lúc này phải đi phi trường đón cậu út đến từ California và cô ba từ Houston. Như thế bên gia đ́nh nhà trai đă tụ tập đủ mặt.

          Chiều mai bắt đầu công việc cần cho đám cưới. Chúng tôi những người có phần vụ trong đám cưới đă có mặt : cha mẹ hai bên, cô dâu chú rể, các phù dâu phù rể dự buổi tập dượt nghi thức trong lễ cưới. Ngôi Vương cung thánh đường có tên Holy Rosary cathedral thật tráng lệ và nguy nga, được xây cất theo kiểu gothic. Ngôi thánh đường do một tỷ phú cách đây mấy thập niên đă mua và tặng cho giáo phận. Đây là ngôi thánh đường chánh ṭa của giáo phận Vancouver . Chúng tôi được một linh mục hướng dẫn rất chu đáo, với  mong ước các nghi thức hôn nhân được diễn ra trong trật tự và tốt đẹp.

      Tập nghi thức xong, hai bên cha mẹ, cô dâu, chú rể, phù dâu, phù rể  gặp gỡ nhau vui vẻ để rồi cùng nhau đi ăn tối.

          Vừa ra khỏi cửa th́ đă gặp vợ tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài, đưa tay xoa chân tượng đồng đen, h́nh người vô gia cư đang nằm trùm chăn ngủ. Thấy thế tôi hơi ngỡ ngàng. Nàng nh́n tôi, đưa tay sờ tới bàn chân người nằm có vết dấu đanh.

 

 

           Phố phường lúc nào cũng đông đúc : người qua kẻ lại đi bát phố hay thưởng ngoạn những thức ăn hảo vị trong buổi tối. Chúng tôi cũng chia ba sẽ bảy đi lang thang trên đường phố. Đôi lúc cũng gặp những chàng trai vui vẻ, bạn của chú rể cũng đi đây đó khám phá những mới lạ tại Van couver. Chúng tôi đi chơi khuya măi tới gần sáng mới về khách sạn.         

          Sáng thứ bảy, ngày đă từ lâu, mọi người chuẩn bị đám cưới. Các bà các cô phải mất khá nhiểu th́ giờ chuẩn bị săn sóc mái tóc, son phấn, quần áo cho tươm tất. Cà phê và điểm tâm ngay tại khách sạn. Tuy c̣n sớm, nhưng chỉ cần điểm tâm thật nhẹ để cho thân ḿnh gọn ghẽ với những áo dài tùy mầu sắc mỗi người tự lựa chọn. Không ai bảo ai, nhưng từ sáu tháng nay các cô phải đi bộ, ăn uống cẩn thận và hằng ngày đứng trên chiếc cân thử  lượng. Các ông và các cậu th́ mọi chuyện ăn mặc dễ dàng hơn các bà, các cô. Chỉ cần năm mười phút là hoàn tất. Do đó vẫn thoải mái ăn uống và đi lo sắp xếp những chuyện cần thiết cho mọi người vào phút chót.

          Khi mọi người tề tựu trong thánh đường lúc ba giờ chiều. Tiếng đàn phong cầm vừa bắt đầu, vị chủ tế trong bộ y phục phụng vụ xuất hiện trên cung thánh. Mọi người trong thánh đường đứng dậy : từ phía dưới mẹ cô dâu tiến lên, rồi đến cha mẹ chủ rể, theo sau năm phù dâu lần lượt tiến lên . Cuối cùng  người cha dẫn cô dâu từ từ trang trọng tiến lên bàn thánh, tới nơi trao cô dâu cho chú rể bên cạnh năm người phù rể đă đứng đón sẵn.

         Hôn lễ bắt đầu được cử hành trang trọng do một linh mục sở tại. Trong bài huấn từ trước nghi thức hôn phối, linh mục nhắc nhở đôi tân hôn về cuộc sống giữa hai người, những bí quyết đưa lại hạnh phúc : về tinh thần cũng như vật chất.

          Nghi thức quan trọng nhất vẫn là những câu vị chủ tế hỏi và hai bên mỗi người trả lời, cuối cùng họ được ban phép thành hôn và vị chủ tế giới thiệu đôi tân hôn cho cộng đoàn. Mọi người vỗ tay chúc mừng.

         Tiếng phong cầm tiếp tục dạo những bản nhạc giúp cho thánh lễ thêm nghiên trang, sốt sắng và kết thúc buổi lễ bằng bản Ave Maria của Schubert, khi đôi tân hôn d́u nhau tới trước tượng Thánh Mẫu Maria với lời nguyện cho trăm năm hạnh phúc.

          Đôi tân hôn từ giă vị chủ tế và quay ra chào mừng cha mẹ anh em bạn bè khi mọi người quây quần chúc mừng và chụp ảnh kỷ niệm. V́ đảm cưới được tổ chức vào buổi chiều trên chiếc du thuyền Pacific Yatch, nên chỉ c̣n một giờ nữa du thuyền sẽ nhổ neo. Mọi người vội vă để khỏi bị nhở tầu.

         Chúng tôi cũng nhanh chân tới bến. Thế nhưng những bạn trẻ và bạn của cô dâu chú rể đă tới trước. Trên phía trước, đầu bếp đang tiếp rượu và những món khai vị cho khách. Những món ăn hôm nay là do chú rể và một đầu bếp bạn của chú rể đă chuẩn bị trước, đă nấu và ăn thử để cho buổi tiệc cưới được chu đáo, làm hài ḷng mọi người.

          Đúng năm giờ ba mươi, du thuyền từ từ rời bến, khi mọi người đă có mặt đông đủ. Du thuyền trôi nhẹ trên mặt biển lăn tăn sóng nước của mùa hè tại Vancouver. Trời vào buổi chiều trong xanh ḥa vào mầu nước biển phẳng lặng là một duyên lớn trời ban cho đôi tân hôn. Anh cả trong gia đ́nh hôm nay trịnh trọng, trong giọng nói ấm, mở lời chào mừng quan khách và giới thiệu cha mẹ đôi bên, rồi tới quan khách, bạn bè. Ngựi cha của cô dâu mở lời chào mừng quan khách và cảm tạ mọi người đă tới tham dự buổi tiệc cưới trong không khí vui tươi và ấm cúng. Sau đó cha chủ rể cũng ngỏ lời chào mừng quan khách và chúc mừng cho cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc. Thêm vào đó là chúc mừng cho tất cả cha mẹ bạn bè, những người đang tham dự tiệc cưới cũng là dịp cho mọi ngườ có dịp hâm nóng lại ân t́nh ḥa nhịp với hạnh phúc đang bao phủ  niềm vui tràn đầy trong tiệc cưới.

          Tiếp theo tiệc cưới với những món hảo vị, rượu nồng được tiếp cho quan khách đang vui vẻ tṛ truyện, trao đổi ân tỉnh tŕu mến nhân dịp tân hôn. Không phải chỉ nguyên hạnh phúc cho cặp tân hôn mà cho mọi người trên chiếc du thuyền đang trôi nhẹ chung quanh vịnh Vancouver lúc ánh mặt trời từ từ hạ xuống càng làm cho không khí trở nên thơ mộng mà quan khách ít ngờ có được những giây phút quí hóa này.         

        

  

 

         Không khí mỗi lúc trở nên thay đổi vui tươi và cảm động khi đôi tân hôn bắt đầu cắt bánh, trao cho nhau miếng bánh đầu đời và ly rượu nồng hạnh phúc.

          Khi tiếng nhạc nổi dậy đưa đôi trẻ nhịp nhàng cho bước đi đầu đời của cuộc sống lứa đôi trăm năm hạnh phúc. Tiếp theo những quan khách cứ từng đôi d́u nhau trong tiếng nhạc : hạnh phúc và ân t́nh t́m trong khung cảnh tuyệt đẹp của buổi chiều thơ mộng trên mặt biển.

 

Trần Khánh Liễm

                                                                                           

Trích từ:  Con Mèo Hoang

đă phát hành:

https://www.amazon.com/Hoang-Vietnamese-Tran-Khanh-Liem/dp/1983441414/ref=sr_1_1?ie=UTF8&qid=1517023784&sr=8-1&keywords=con+meo+hoang