Làng Trưng Xuân

Thái Vĩnh Khiêm

 

 

 

Hôm nay, trời tối đă mát lại có trăng rằm nên mấy vị bô lăo trong làng Trường Xuân quyết định họp hội làng để bàn bạc về việc sắp có quan huyện mới tới nhậm chức ở trên tỉnh.

Thực ra các cụ chỉ khéo mượn cái cớ đó để được danh chính ngôn thuận họp mặt cùng nhau chia sẻ đôi ba tuần rượu cho vui cảnh già đó thôi. Quan huyện mới đến rồi quan huyện cũng sẽ có ngày lại ra đi. Rồi phép vua vẫn thua lệ làng. Thủa xưa ra sao ngày nay vẫn thế. Thêm vào đó, nhờ ơn trời đất dân làng được trúng mùa trong suốt mấy năm liền. Nhờ vậy sưu thuế đă đóng đủ, công tác đinh điền làm xong, các cụ c̣n ǵ để phải bận tâm đâu.

Đúng giờ họp, các cụ lục tục kéo nhau tới sân đ́nh giữa lúc bầy trẻ con đang nhộn nhịp chơi nhảy dây bên gốc cây đa mọc nơi góc trái của sân. Tiếng reo ḥ inh ỏi của chúng khiến các cụ mất hết thoải mái.

Mọi người vừa an tọa, ông Lư Trưởng tuổi độ tứ tuần vội vă đứng dạy hăm hở nói:

          “Xin phép các cụ cho chúng cháu ra đuổi tụi trẻ đi chỗ khác chơi ạ.”

Biết tính ông Lư vừa nóng nẩy lại hay ỷ quyền thế bắt nạt người khác nên cụ Đồ Long động ḷng thương hại bầy trẻ. Cụ nhẹ nhàng cất tiếng cản khéo ông ta:

“Ông Lư cứ để tôi lo. Mấy đứa học tṛ của tôi thật vô ư vô tứ quá đi thôi! Ông để tôi trị tụi nó cho.”

Dứt đoạn cụ từ từ tiến tới chỗ đám trẽ rồi cất giọng hiền từ bảo chúng:

“Các cháu chơi ở đây ồn ào quá. Mấy cụ không nói chuyện được. Bây giờ các cháu hăy hát một bài ca dao cho các cụ nghe rồi đi chỗ khác chơi tiếp. Ông sẽ thưởng cho vài xu ngày mai mua kẹo ăn chung. Các cháu có chịu không?”

Được dỗ ngọt, tụi trẻ nhao nhao bằng ḷng ngay. Cả bọn đồng loạt, không ai bảo ai, xếp thành hàng thẳng ngồi xệp xuống đất. Chúng tranh nhau ruỗi thẳng hai chân ra đàng trước rồi cùng cất tiếng hát vang:

“Nu na nu nống

Cái bống nằm trong

Cái ong nằm ngoài

Củ khoai chấm mật,

Bụt ngồi, Bụt khóc

Con cóc nhẩy ra,

Con gà ú ụ

Bà mụ thổi xôi.

Nhà tôi nấu chè.

Tè he cống rụt

Xỉa cá mè, đè cá chép.

Chân nào đẹp th́ đi buôn men

Chân nào đen, ở nhà làm chó.”

 

Vừa hát tới đó, chúng đua nhau thụt hai chân vào.

Đứng nghe tụi trẻ hát, cụ Đồ Long gật gà gật gù ra vẻ đắc ư lắm. Cụ móc túi áo cánh lấy gần một hào đưa cho đứa lớn nhất trong bọn rồi dặn ngày mai nhớ mua kẹo bột, kẹo gừng chia đều cho các bạn. Cụ thưởng cho tụi nó nhiều hơn dự tính v́ chúng đă chọn một bài đồng dao do chính ḿnh dạy.        

Lănh tiền xong, bọn trẻ nhốn nháo kéo nhau đi trong khi cụ Đồ Long thong thả quay trở về bàn ngồi. Không để ư ǵ đến những tiếng cười nói huyên náo của các bạn, cụ Đồ điềm tĩnh ngước mắt ngắm vừng trăng tṛn đầy đặn đang tỏa ánh trắng ngà bao phủ cảnh trần thế.

Cụ thầm hỏi sao ông Tạo khéo biết chiều chuộng con người một cách lạ kỳ như vậy. Ông Tạo giỏi bày non sông hùng , hoa cỏ muôn màu để làm vui mắt nhân thế. Ngẫm đi ngẫm lại cụ lại càng phục con người tợn. Cụ tấm tắc khen hắn ta có được bộ óc khôn ngoan, biết dùng những chất liệu trong thiên nhiên cất rượu uống mừng ông Tạo cùng để hưởng thụ cuộc đời luôn thể.

Cụ khe khẽ nói đủ cho một ḿnh nghe: “Trời đất hương hoa, người ta cơm rượu.”

Vừa dứt lời, cụ với chén rượu nếp than ở trước mặt nhấm một hụm cho mát cổ họng. Trăng kia rượu đó, cụ vừa vuốt nhẹ chùm râu bạc thưa vừa suy gẫm tới cái chết đầy lăng mạng của nhà thơ Lư Bạch đời Đường. Cụ không khỏi ngậm ngùi nhớ lại truyền thuyết cho rằng nhân một buổi chơi thuyền trên sông, họ Lư say túy lúy đă nhẩy xuống nước ôm chầm lấy ánh Hằng Nga đang soi ḿnh trên mặt sông để đến nỗi trở thành người thiên cổ.

Như muốn tỏ ḷng thương tiếc con người tài ba xấu số, cụ Đồ buông nhẹ một tiếng thở dài năo nuột. Cụ cảm khái ngâm nhỏ bài “Nguyệt Hạ Độc Chước” của vị thần thơ:

“Trăng hoa rượu ngọt một bầu,

Một ḿnh chuốc chén có đâu bạn bè,

Mời trăng cất chén kè nhè,

Thân ta bóng ấy, trăng kia, ba người.

 

Trăng th́ tiếp rượu không nguôi,

Bóng ta theo măi không rời thân ta.

Bạn cùng trăng bóng vẩn ,

Vui chơi khuây khỏa để chờ ngày xuân,

 

Ta ca trăng cũng băn khoăn,

Khi ta nhảy múa bóng lăn lộn hoài.

Cùng nhau khi tỉnh vui cười,

Say rồi nghiêng ngửa, mỗi nơi rạc rời.

 

Vô t́nh giao kết chơi bời,

Hẹn nhau ở chỗ xa khơi cơi trời.”

 

Thấy bạn ḿnh đang khoan khoái rung đùi lại thêm vẻ trầm tư mạc tưởng, cụ Tư Thanh ṭ ṃ ḍ hỏi:

                   “Bác Đồ tối nay có ǵ đắc ư thế?”

Cụ Đồ Long vui vẻ kể lại cho cụ Tư Thanh nghe những ư tưởng của ḿnh về Lư Bạch rồi hứng chí ngâm lại bài thơ để mọi ngưới cùng thưởng thức.

Thấy ai nấy đua nhau ca ngợi sự uyên thâm của cụ Đồ Long, cụ Hương Cảnh tuy ít học nhưng lại muốn lên mặt ta đây giỏi giang, huênh hoang nói:

“Tôi trộm nghĩ đâu cứ phải bậc nho nhă mới biết thưởng thức thú uống rượu dưới trăng thanh. Ngay đến tụi trẻ con c̣n biết nàng Hằng Nga cũng mê rượu như ai nên mới hát dụ cô nàng rằng:

‘Ông giẳng ông giăng

Xuống chơi với tôi.

Có bầu, có bạn,

Có ván cơm xôi,

Có nồi cơm nếp,

Có nệp bánh chưng,

Có lưng hũ rượu,

Có khiếu đánh đu,

Thằng cu vơ chài,

Bắt trai bỏ giỏ,       

Cái đỏ ẵm em,

Đi xem đánh cá. 

Có rá vo gạo,

Có gáo múc nước,

Có lược chải đầu,

Có trâu cày ruộng,

Có muống thả ao,

Ông sao trên trời.’”

 

Cụ Đồ Long vốn sẵn khắc khẩu với cụ Hương Cảnh nên định nhân dịp này lật tẩy cái dốt của cụ ta cho bơ ghét. Với vẻ mặt tinh quái, cụ liền cầm b́nh rượu rót đầy một chén đặt xuống giữa bàn.

Chỉ vào chén rượu, cụ dơng dạc tuyên bố:

“Thưa các bác, tôi thấy phục bác Cảnh lắm. Giả dụ chị Hằng bằng ḷng hạ thế xuống đây chung vui với chúng ta th́ làng ḿnh lấy đâu rượu ngọt cùng chén ngọc đào vàng đặng thết nàng đây? Bác Cảnh mà giúp được cao kiến tôi xin đích thân dâng Bác chén rượu kia.”

Bị công kích bất th́nh ĺnh, cụ Cảnh luưnh qua luưnh quưnh chưa biết đối xử ra sao. May thay lúc đó cụ Cả Ḥa động ḷng thương t́nh nhanh nhẹn hướng về phía cụ Đồ Long đỡ lời gỡ bí cho bạn:

“Bác Đồ ạ, nàng Nguyệt mà chịu xuống chơi với chúng ta bây giờ th́ chúng ta đành phải thất lễ chứ làm sao sửa soạn kịp để tiếp đón nàng cho tươm tất được. Thôi th́, lúc nàng tới tôi xin có mấy câu ca dao làm quà tiếp khách thế cho rượu ngọt và chén ngọc vậy. C̣n đào vàng thời xin khất nàng dịp khác. Tôi xin thử đọc để Bác xem có được không nhé”

Nói rồi cụ Cả Ḥa hắng giọng đôi ba lần trước khi cất tiếng khàn khàn đọc:

“‘…Động chút đă hờn

Là hoa mắc cở.

Vui chơi hớn hở

Là cái hoa chè.

Ăn nói lè nhè

Là chùm hoa rượu,

Rủ nhau bổ củi

Là hoa đầu ŕu.

Lo xế, lo chiều

Là hoa bông cái,

Rủ nhau làm vải

Là cái hoa bông,

Xuống quán, ngồi không

Là hoa bông chén.’

 

Mấy loại hoa này làng ḿnh thiếu giống ǵ phải không các bác?”

Nghe tới đó các cụ vỗ tay như pháo nổ để tán thưởng sự lanh trí của cụ Cả Ḥa.

Mến tài người bạn cố giao, cụ Đồ Long không chút do dự nâng cao chén rượu về phía cụ Cả Ḥa rồi ôn tồn nói:

“Xin mời Bác. Mời Bác. Hằng Nga dù không được nếm rượu ngọt trong chén ngọc của bọn ḿnh chắc cũng phải vừa ḷng trước tài ứng đối của Bác thôi!”

Mọi người lại được một phen chầm chồ khen lấy khen để cuộc đấu trí hứng thú này. Người ít nói nhất trong bàn rượu là cụ Du. Thấy mọi người vui như tết, cụ Du cũng cố kiếm cách góp chuyện với bạn bè. Cụ cất giọng nhát gừng đưa ư kiến:

“Giá lúc này anh em ḿnh có được cà cuống luộc để uống kèm th́ tuyệt biết mấy các bác nhỉ. Từ năy uống rượu suông măi cũng chán!”

Cụ Hưng có lần đă làm lư trưởng muốn ghẹo cụ Du cho vui nên vội vàng tiếp lời với giọng bông đùa:

“Bác Du nghĩ cũng hay đấy. Nhưng tôi nhớ mài mại câu ca dao:

“Con c̣ chết rũ trên cây

Bồ câu mở lịch, xem ngày làm ma…

Cà cuống uống rượu la đà,

Bao nhiêu cóc nhái nhảy ra chia phần.

Chào mào th́ đánh trống quân,    

Chim chích mặc quần vác mơ đi rao!”

 

Như vậy bọn cà cuống cũng là bạn chè chén với ḿnh, nỡ ḷng nào ḿnh lại xực chúng hở Bác?”  

Bản chất hiền lành nhưng cục tính, lại thêm rượu vào, cụ Du hăng máu không chịu nhịn lập tức phản pháo lại:

 

“Đời thủa nhà ai lại đi tin cà cuống biết uống rượu. Tôi c̣n tỉnh. Bác Hưng đă la đà chưa để tôi c̣n cho mời Bác gái đến đưa Bác về nhà chứ!”

          Sở dĩ cụ Du nói vậy là cố ư nói móc cụ Hưng có tiếng “nể vợ” đến nỗi trong làng có bài vè rêu rao rằng:

                   “Làng ta sợ vợ nhất ai

                   Có ông Lư cựu là người đời xưa,

                   Đầu ông búi tó trơ trơ,

                   Hỏi ông giữ đến bao giờ cho thôi…”

 

          Khoái chí quá, cụ Quân chép miệng chêm vào:

          “Cha chả, bác Du hôm nay ghê nhỉ?”    

Từ năy cụ Đồ Long mải suy nghĩ về chuyện khác nên không chú ư đến cuộc đối thoại của các bạn. Cụ giơ nhẹ tay về phía cụ Cả Ḥa nói:

“Bác Cả…”

          Nghe gọi tên ḿnh, cụ Cả Ḥa ngoảnh đầu lại.

          Cụ Đồ Long đổ đầy chén rượu của bạn rồi mời:

          “Xin Bác dùng…”

          Thực ra cụ Đồ Long có ư định hỏi thăm cụ Cả tin tức về việc đi thi của cậu Tưởng, học tṛ của ḿnh và cũng là con trai một của cụ Cả Ḥa. Sực nhớ bạn ḿnh có tính hay lo nên cụ đánh lảng sang chuyện khác.

          Cụ c̣n nhớ khoảng một tuần trước khi cậu Tưởng lên đường vào Kinh thi Đ́nh chính cụ đă cầu mộng cho cậu ta. Vào bữa đó, cụ ăn chay, tắm rửa sạch sẽ rồi đem vàng hương đi lễ chùa. Đêm đến, cụ ngủ lại chùa và nằm mơ thấy ḿnh đang ăn uống say sưa với cậu Tưởng cùng số đông người khác tại một tửu lầu.

          Sáng hôm sau lúc tỉnh giấc cụ vui lắm v́ đoán chắc đây là một điềm đại phú quư báo trước cậu Tưởng sẽ có tên trên bảng vàng khóa thi này. Cụ quyết địng giữ kín việc đó v́ ngại nếu cậu Tưởng mà biết có thể khiến cậu ta quá tự tin mà sinh ra bất cẩn rồi phạm húy th́ bao công lao của thầy tṛ cụ từ bấy lâu nay sẽ như:

                   “Dă tràng xe cát biển Đông

                   Nhọc ḷng mà chẳng nên công cán ǵ”

 

          Cụ thấy nhiều kẻ văn dốt vũ dát c̣n đỗ đến ông cống ông nghè huống hồ một người thông minh, cần mẫn như cậu Tưởng sao mà trượt được. Tam khôi cụ không dám bảo đảm chứ vinh quy th́ chắc như đinh đóng cột rồi.

          Đêm đổ khuya, các vị bô lăo mới chịu măn cuộc chia tay nhau ai về nhà nấy.

          Mỗi khi uống rượu cụ Đồ Long ngại nhất cảnh bị cụ bà rầy rà. Thấy vợ đang nằm yên trên giường, cụ hư hửng tưởng rằng kỳ này đă thoát nạn. Cụ rón rén vén màn chui vào giường. Nào ngờ, mới đặt ḿnh xuống chưa được ấm chỗ, cụ đă nghe tiếng cụ bà càu nhàu về tật rượu chè khuya khoắt của ḿnh. Cụ chỉ c̣n biết phân trần:

          “Bà cũng nên hiểu cho tôi bây giờ đă lớn tuổi rồi. Lắm lúc trong người mệt mỏi cần nhấp tí rượu gọi là tửu năng dẫn huyết, cho máu chạy đều ḥa hơn một chút chứ.”

          Cụ bà ngao ngán chép miệng:

          “Nào có ai cấm đoán ǵ ông đâu. Ngặt nỗi, mỗi khi vớ được rượu th́ như mèo thấy mỡ, uống liên miên không ngừng chỉ tổ say mềm, phát bệnh chứ có bổ béo ǵ cho cam.”

          Bị chạm tự ái, cụ ông phát cáu căi lại ngay:

          “Này bà ơi! Mặt này có:

                   ‘Say là say nghĩa say nhân

                   Say thơ Lư Bạch, say đờn Bá Nha’

 

          chứ chẳng khi nào say rượu đâu bà nhớ.”   

          Vừa dứt lời, cụ quay phắt mặt vào tuờng hứ háy mấy cái rồi gỉa vờ ngáy o o. Cụ mong làm vậy sẽ khỏi bị cụ bà dằn vặt thêm nữa.

Đ̣n tâm lư của cụ Đồ rất ư là thần sầu. Chỉ vài phút sau, cụ đă nghe tiếng thở dài thơng thượt nối tiếp bởi nhịp ngáy kḥ kḥ đều đặn của vợ. Thế là cụ Đồ biết chắc ḿnh đă thoát nạn.

          Cụ đắc ư mỉm cười trong bóng đêm. Trằn trọc măi không ngủ được, cụ vắt tay lên trán hồi tưởng về thời niên thiếu của ḿnh. Thủa ấy cụ mới mười bảy, mười tám tuổi đầu đang sửa soạn dự khóa thi Hương lấy bằng Tú Tài. Tối tối khi học xong, cụ ưa nhập bọn cùng một vài bạn trai ra chỗ các cô gái làng đứng tát nước để chọc ghẹo, hát đối với các nàng.

          Trong đám họ, cụ để ư có cô Phượng là nhí nhảnh, dễ thương hơn hết. Càng ngày cụ càng cảm thấy cần gặp cô ta thường hơn nếu không con người cụ làm như bị bứt rức, khó chịu lắm. Lúc đó cụ sống trong tâm trạng:

                   “Đêm nằm lưng chẳng sát giường,

                   Trông cho mau sáng ra đường gặp em”

 

          Về phần cô nàng, phải nói rằng cô ả cũng cảm mến cái duyên ngầm của cậu thơ sinh tên Long đậm. Nhưng khi cậu ta đánh bạo hỏi:

                   “Cô kia má đỏ hồng hồng

                   Cô chửa lấy chồng, c̣n đợi chờ ai.

                   Buồng không lần lữa hôm mai,

                   Đầu xanh mấy chốc da mồi tóc sương.”

 

          th́ nàng chỉ ngượng ngùng nói lảng sang chuyện khác. Cô ta hành động theo kiểu “trong ḷng như đă, mặt ngoài c̣n e.”  (Kiều)

          Không chịu bỏ cuộc, chàng nho sĩ chọc tới:

                   “Đêm trăng thanh anh mới hỏi nàng

                   Tre non đủ lá đan sàng nên chăng?”

         

Câu hỏi oái oăm này khiến cô nàng đỏ ửng mặt nhưng nàng vẫn giữ im lặng không chịu trả lời. Một cô bạn gái thấy vậy vặn lại cậu Long: 

                   “Đan sàng thiếp cũng xin vâng

                   Tre vừa đủ lá non chăng hỡi chàng.”

 

          Bị bí v́ không nghĩ ra được câu đối đáp, cậu Long bèn rút lui có trật tự và buổi tống t́nh của cậu kết thúc ở chỗ đó.

          V́ cô Phượng có phần trội hơn bè bạn nên cậu Long tối ngày nơm nớp lo sợ bị chàng trai trẻ nào khác phỗng mất tay trên. Sau vài tháng tán tỉnh cậu để ư thấy dường như ḿnh chắc chắn đă lọt được vào mắt xanh của cô nàng. Mở cờ trong bụng, cậu tức tốc tấn công:

                   “Hôm qua tát nước đầu đ́nh

                   Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen,

                   Em được th́ cho anh xin,

                   Hay là em giữ làm tin trong nhà.

 

                   Áo anh sứt chỉ đă lâu

                   Mai mượn cô ấy vào khâu cho cùng.

                   Khâu rồi anh sẽ trả công,

                   Đến khi lấy chồng anh sẽ giúp cho.

 

                   Giúp em một thúng xôi ṿ,

                   Một con lợn béo, một ṿ rượu tăm.

                   Giúp em đôi chiếu em nằm,

                   Đôi chăn em đắp, đôi trầm em đeo.

 

                   Giúp em quan tám tiền cheo,

                   Quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau…”

 

          Cậu đoán đúng lắm. Lần này cô Phượng không c̣n đánh trống lảng nữa mà bẽn lẽn hỏi lại:  

                   “Anh đă có vợ con chưa?

                   Mà anh ăn nói, gió đưa ngọt ngào

                   Mẹ già anh ở nơi nao?

                   Để em t́m vào hầu hạ thay anh?”

 

          Chẳng chần chừ ǵ nữa, cậu nói thẳng thừng ư muốn cưới cô Phượng làm vợ và dặn nàng:

                   “Em về thưa mẹ cùng thầy

                   Có cho anh cưới tháng này anh qua (ra)

                   Anh về thưa mẹ cùng cha

                   Bắt lợn sang cưới, bắt gà sang sêu.

                   Chắc như lời ấy không sai,

                   Tháng giêng đẵn gỗ, tháng hai làm nhà

                   Tháng ba ăn cưới đôi ta!”

 

          Đến lượt cô nàng nhỏ nhẻ dáp:

                   “Thương nhau chén rượu khay trầu

                   Đến cùng phụ mẫu xin hầu sớm trưa.”

 

Kể từ buổi tối đó, ngày nào cậu cũng nôn nóng thúc giục hai bậc sinh thành lo cho đủ lễ vật để cậu c̣n giữ đúng lời hứa với cô nàng. Đến ngày rước dâu, cậu là người sung sướng nhất trong làng.

          Hôm đó, dáng điệu tươi mát của cô Phượng làm nhiều cô c̣n đơn chiếc bị tủi thân than thở:

                    “Cùng nhau một bọn đi thi

                   Người th́ đỗ trạng, kẻ th́ về không.

                   Cùng nhau một bạn má hồng,

                   Kẻ đă có chồng, người vẫn nằm trơ.”

 

          C̣n có kẻ sấu bụng th́ b́nh phẩm:

“Ai ơi chớ lấy học tṛ

Dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm.”

 

Vài cô khác lại rỉ tai thầm th́ với nhau:

“Cô ấy mà lấy anh này,

Chẳng phải đi cấy, đi cày nữa đâu.

Ngồi trong cửa sổ têm trầu,

Có hai con bé đứng hầu hai bên.”

 

Tuy nhiên lời tiên đoán của mấy nàng chỉ đúng có phân nửa thôi. Sau ngày họ cưới nhau, cậu Long đậu liên tiếp hai khóa Hương và Hội. Nhưng mấy kỳ thi Đ́nh sau đó cậu gặp trắc trở:

“Càng học để thi, thi cứ hỏng

Thi tàn học cũng tàn theo thi.”

                   (Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu)

Nản chí cậu không chịu ra làm quan mà ở lại làng dạy học nhờ vậy cô Phượng cũng đỡ phải vất vả tần tảo nuôi chồng đi thi:

“Một ngày ba trận trèo đèo

V́ ai vú xẹp, lưng teo hỡi chàng.”

 

Thủa đó cô cậu hăy c̣n trẻ măng thế mà nay đă tóc bạc răng long. Ư tưởng này làm cụ Đồ Long giật ḿnh. Cụ bấm độn thấy cặp vợ chồng ḿnh đă chung sống bên nhau trên năm mươi năm rồi.

Cụ thầm nghĩ sao thời gian qua mau tệ!!!

 

Thái Vĩnh Khiêm

 

trích từ:

Say

sắp tái bản trong năm 2017