CƠN BĂO

Lư Quang Hoàn

 

 



Cơn băo ập đến vào lúc chập tối với những cơn gió giật cấp 4 - 5, khoảng 135 - 150 miles/ giờ. Cả ngày hôm qua Luân đă chuẩn bị tất cả mọi việc như phủ tôn các ô cửa kính chung quanh nhà, đậu chiếc truck cùng với chiếc trailer ở phía trước cửa lưới của hàng hiên phía sau nhà thường sử dụng cho party, hội họp bạn bè, nhằm cản gió và mưa gây ra bởi băo. Cơn băo có tên là Irma, mạnh nhất trong ṿng năm mươi năm qua.  Anh thường có suy nghĩ là trời kêu ai nấy dạ và thường cho rằng nếu số ḿnh đă đến hồi kết thúc th́ trốn đâu cũng không thoát, v́ vậy anh đă cố thủ ở nhà thay v́ vào các chỗ trú ẩn (shelters) như những người khác. 


Gió rít từng hồi qua các khe cửa lưới, mưa tầm tă. Khu vườn anh tốn biết bao công sức để chăm bón, nay như một băi chiến trường. Nước tràn ngập xung quanh nhà. Các tấm lợp của những ngôi nhà hàng xóm bay khắp nơi. Phía bên kia đường, trước nhà một gia đ́nh người Mễ, hai hàng cây sồi bị gió bẻ gẫy làm đôi kêu răng rắc xen lẫn tiếng mưa gào gió rít.


Chỉ có một ḿnh anh trong căn nhà rộng thênh thang giữa một đêm mưa băo như đêm nay, đi ra đi vào như một chiếc bóng, điện đă bị cúp trên toàn thành phố, không wifi, không internet.  Không ǵ cả.  Cảm thấy đói bụng, Luân đốt một ngọn nến và lục trên cái kệ để bánh ngọt chàng t́m thấy một hộp Honey maid cookies. Ngồi vào ghế phô tơi chậm răi nhai từng chiếc bánh trong ánh sáng leo lét của ngọn nến, trong khi đó bên ngoài gió lốc từng hồi điên cuồng. Gió tàn phá tất cả mọi vật cản đường đi của nó, nhà cửa, cây cối, vườn tược hoa màu.  Gió không chừa một điều ǵ cả, ngay chiếc trailer mặc dù đă móc chốt vào đuôi chiếc truck nhưng vẫn bị gió nâng lên thả xuống nhiều lần.


Anh nhớ lại.  Cách nay hơn chục năm cũng vào thời gian này, cả thành phố cũng đă gồng ḿnh chống đỡ cơn băo nhiệt đới Charlie. Nhưng, Luân khẽ thở dài, lúc ấy anh c̣n có Du bên cạnh.


Anh quen biết Du trong đám cưới của một người bạn, v́ bận đi làm nên đă đến trễ. Du h́nh như cũng vậy nên ban tổ chức đă sắp xếp hai người đến trễ ngồi cạnh nhau.

Luân mở lời trước:

- Chào cô, cô cũng là bạn của Thanh? Tôi tên Luân, bạn thân của Thanh. 

- Ủa ! Anh Luân là bạn của anh Thanh ? Em là bạn của ViEm tên Du. 

Luân nói: 

- Rất hân hạnh được biết cô Du. 

- Anh gọi em là Du được rồi, thêm chữ cô vào nghe khách sáo thế nào ấy. Cũng là chỗ thân quen hết cả mà. 

Lúc ấy ban nhạc Mexican đang hoà tấu bản nhạc " Ánh đèn màu ". Du nói:

- Họ chơi bản này truyền cảm quá phải không anh ?

Luân chưa kịp có ư kiến th́ Thanh và Vi đến nói:

- Hôm nay đám cưới tụi này ông phải hát một bài tặng tụi tui làm kỷ niệm.  Ông nổi tiếng hát hay, đàn giỏi từ thời trung học rồi đại học. 

Du chen vào: 

- Phải đó anh Luân hát đi. Em nghe Vi và anh Thanh nói lâu rồi măi đến hôm nay mới được biết anh. 

Thanh chạy lên nói ǵ đó với MC. Sau đó nghe tiếng MC giới thiệu Luân.  Anh không c̣n lư do ǵ để từ chối, phải miễn cưỡng bước về phía sân khấu và theo sau là một loạt vỗ tay rào rào.  Luân cầm micro và tự giới thiệu: 

- Mỗi người chúng ta ở đây, trong cuộc sống đều đă trải qua nhiều mối t́nh, có t́nh đầu, t́nh cuối. Tôi xin đến với các bạn trong một ca khúc của nhạc sĩ Trịnh công Sơn, Cuối cùng cho một t́nh yêu, thơ Trịnh Cung. 

Dàn nhạc đă sẵn sàng với khúc dạo đầu rất mượt mà. Lúc ấy Luân như bị nhấn ch́m trong một cảm xúc mơ hồ nào đó, chàng cất tiếng hát.  " Ừ thôi em về chiều mưa giông băo, bây giờ anh vui hai bàn tay đói, bây giờ anh vui hai bàn chân mỏi.  Thời gian nơi đây.  Một lần yêu em, một đời băo nổi...  "

Luân lúc này như không c̣n là ḿnh nữa, anh giống như bị " ma nhập ". Anh và những ca từ buồn bă như ḥa nhập làm một, anh như đang trở về với quá khứ, trở về với mối t́nh lăng mạn thời sinh viên với Hân. Tâm hồn anh lúc này như đang trở lại với lứa tuổi đôi mươi. Trước mặt Luân bây giờ như ẩn hiện h́nh ảnh và dáng dấp của Hân, mối t́nh đầu đă dằn vặt, cấu xé chàng trong bao năm qua. 

Ca khúc kết thúc bằng những tràng vỗ tay kéo dài bất tận. Luân dường như vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ tràn đầy sự lăng mạn của ḿnh.  Anh trở về bàn.  Du nói:

- Quả thực là em không ngờ anh hát hay và truyền cảm như vậy và dù đă nghe anh Thanh và Vi nói nhiều lần em vẫn không thể tưởng tượng được là anh hát hay và truyền cảm đến như vậy. 

Luân nói:

- Cô Du cứ khen quá.  Tôi chỉ hát ḥ kiểu amateur thôi mà.

Câu chuyện đến đây th́ chú rể và cô dâu đến cụng ly.  Bên cạnh, tiếng nhạc dồn dập trong nhịp bebop. Cả hai Thanh và Vi cùng nói.:

- Sao mọi người không khiêu vũ cho vui ?

Vi nói tiếp:

- Anh Luân mời Du khiêu vũ bản bebop này đi, Du cũng là người khá nổi với những bước chân vàng trong những ball de famille đấy anh Luân ơi. 

Anh bỗng ṭ ṃ muốn xem thử những bước chân vàng cô bé này như thế nào, v́ vậy chàng đă đưa tay ra và nói.

- Xin phép được mời cô Du bản bebop này.

 

Hai người bước ra sàn, hoà nhập cùng tiếng nhạc với các cặp khác. Dù đă lâu không khiêu vũ, bước nhảy của Luân vẫn điệu đàng như thuở nào, anh vẫn không quên những figure một thời anh từng lê la khắp các sàn nhảy ở Saigon, thời sinh viên cùng với Hân, và sau đó mối t́nh đầu đă tan vỡ v́ Hân đă phải nghe lời cha mẹ kết hôn với một sĩ quan giảng viên của Trường sĩ quan Thủ Đức để trả ơn cho việc anh ta đă cứu cậu em của nàng đang học lớp sĩ quan ở đấy nhưng bị phát hiện nghiện cần sa và có khả năng bị sa thải và bị điều đi lao công đào binh, có nghĩa là cái chết sẽ đến với cậu ta đến 90%. 


Sau lần tan vỡ đó, Luân đă rất đau khổ và khi tốt nghiệp anh đă xin được bổ dụng ở một thành phố cao nguyên cách Saigon hơn 500 km để t́m cách lăng quên mối t́nh với Hân mặc dầu anh tốt nghiệp với số điểm rất cao và đủ để cho anh có thể nhận nhiệm sở ở bất cứ một trường nào ở Sài g̣n. Anh lúc này như chán ngán tất cả, không c̣n tha thiết với bất cứ một điều ǵ trên cuộc đời này. Sau những giờ dạy anh ch́m đắm trong men rượu như một cách lăng quên đi cuộc t́nh vừa tan vỡ.  Và Luân đă không thể chịu đựng với cuộc sống tràn đầy chua cay, v́ anh vẫn chưa quên được Hân, v́ vậy một thời gian sau anh đă bỏ dạy và tự nguyện gia nhập vào một đơn vị thám báo Biệt kích dù. Mỗi lần nhảy xem như một đi không về.  Cứ thế anh lê la khắp các chiến trường Nam Lào, Việt Miên, Buôn mê thuột, Pleiku, Kontum.  Và sau mỗi chuyến nhảy Luân cũng như những bạn đồng ngũ khác, nếu c̣n sống sót quay về phố lại lao đời ḿnh vào những cuộc nhậu nhẹt say sưa, đắm ch́m trong men rượu mạnh, trong những mối t́nh một đêm chớp nhoáng với những ca-ve ở những vũ trường anh và các bạn thường đặt chân đến. Luân nghĩ, sống nay chết mai như chàng và các bạn đồng ngũ th́ không c̣n ǵ nữa để mà giữ ǵn,  mà giữ ǵn để làm cái ǵ khi mà tối nay c̣n trong tay của một em Lan, em Huệ nào đó rồi ngày mai sau một loạt đạn bắn xối xả từ một bụi cây nào đó bên hẻm núi, b́a rừng thế là thân xác chàng và đồng đội vỡ vụn thịt xương trộn cùng với máu nằm lại trên đường hành quân ở một góc rừng, một ngọn núi nào đó.  Luân c̣n nhớ cũng mới đây thôi, tháng trước trong cuộc hành quân Nam Lào, một chiến hữu của chàng là Lân đă bị một trái lựu đạn quăng đến từ trong bóng đêm.  Một tiếng nổ, ruột gan phèo phổi đong đưa ṭn teng trên những nhánh cây rừng, máu đổ xuống thành từng vũng.  Hay như Nam, Nam đỗ thủ khoa trong một khoá sĩ quan hải quân, được quyết định sẽ thực tập trên một Hàng không mẫu hạm của Mỹ, thế nhưng sau đêm party măn khoá v́ quá say, trễ giờ ra sân bay, Nam đă bị điều về Năm Căn, Cà Mau, đi tuần tiểu bằng CPF. Chưa đầy 3 tháng, trong một lần tuần tra trên một con rạch ở đồng bằng sông Cửu Long, một trái đạn cối bắn thẳng vào tàu, kết quả Nam bị cưa hai chân và trở thành người tàn phế. 

 

Cuộc đời cứ trôi đi và Luân vẫn sống sót sau những lần nhảy thập tử nhất sinh. Cho đến khi biến cố năm 75 xảy ra...

 

Chàng đặt chân đến Pretvihey sau gần hai tháng băng rừng lội suối.  Sau Pretvihey Luân đă được chính quyền Thailand chấp nhận như một người tị nạn và được đưa đến một trại tị nạn trên đất Thái, sau đó chàng đă đến Mỹ. 


Những ngày đầu gian khổ trên đất Mỹ Luân đă không từ nan một công việc ǵ từ việc cắt lông cừu trong một trang trại ở Pensylvania cho đến rửa chén bát cho một nhà hàng Tàu, Thái,  rồi lái xe tải chở hàng xuyên liên bang.  Nói chung chàng làm bất cứ công việc ǵ miễn có tiền để tồn tại.  Một cơ may đă đến với Luân, chàng đă gặp lại viên sĩ quan cố vấn Mỹ cùng đơn vị lúc ở Vietnam mà lúc đó Luân là interpreter cho anh ta.  Trong một lần dừng chân tại một motel giữa đường cao tốc xuyên bang Texas và Carolina, trong lúc đang cặm cụi ăn tối, Luân nghe một ai đó gọi tên ḿnh. Quay lại thấy một người Mỹ trung niên nh́n chằm chằm vào mặt và hỏi.  "Ê! Phải Luân thông dịch viên Mike Force đó không ?" Luân vẫn chưa nhận ra ông ta nên hỏi lịch sự, "Tôi có thể làm ǵ cho ông ? "Ông ta liền nói, "Luân, cậu vẫn chưa nhận ra tôi sao ? Captain Steven, cố vấn ở đơn vị Delta nè. "

Sau lần gặp gỡ đó Luân không c̣n lái xe xuyên bang nữa mà về làm cho hăng Amazone mà Steven làm tổng giám đốc. Và cũng sau tiệc cưới của Thanh và Vi, Luân đă gặp Du và họ đă đến với nhau.  Và rồi dường như định mệnh đă không cho chàng được trọn vẹn với bất kỳ một mối t́nh nào.  Lại chia tay

Đó là kết quả cuộc sống đơn độc của Luân măi cho đến những ngày tháng như hôm nay, những ngày tháng một ḿnh trong một căn nhà tối tăm, mất điện, chống chỏi với cơn băo nhiệt đới Irma.  Luân đă nghĩ về Hân như cơn băo Charlie đă đi qua đời chàng và đă để lại những hoang tàn đổ nát như những ǵ chàng đă nh́n thấy sau đó cách đây hơn 10 năm.  Và hôm nay, cơn băo nhiệt đới Irma với tốc độ gió 150 miles/g.  Chàng như thầm th́ với chính ḿnh, Du ơi ! Em cũng giống như những cơn băo đă đến bên đời anh rồi lại bỏ đi và để lại những hoang tàn đổ nát, những vết thương mưng mủ, những xót xa một đời. 

 

Buổi chiều nắng ráo sau một ngày một đêm hoành hành của băo Irma, Luân lái xe lội qua những con đường ngập nước, hai bên là những hàng cây đổ gục, những căn nhà tốc mái và ch́m trong nước, những cư dân khốn khổ thất tha, thất thểu trước những ngôi nhà đổ nát của ḿnh sau những tàn phá khủng khiếp của cơn băo, có những gia đ́nh khóc lóc nỉ non bên xác người thân đă bị cơn băo tước đi sinh mạng.  Cả thành phố nơi chàng ở đổ nát gần như toàn bộ sau cơn băo, không điện, không nước, không internet, không wifi, toàn bộ hệ thống tín hiệu giao thông như tê liệt hoàn toàn, tai nạn xảy khắp mọi nơi. Thi thoảng mới xuất hiện một cửa hàng General Dollar mở cửa rón rén để bán những nhu yếu phẩm như bánh ḿ, thịt hộp, thuốc lá, bia, cho cư dân địa phương, những người đă di tản từ nơi khác vừa trở về sau khi cơn băo chấm dứt với giá cắt cổ. 

Đúng là Thượng đế không cho ai toàn vẹn bao giờ, có được điều này th́ lại bị mất đi điều khác.  Cuộc đời vốn dĩ là như vậy mà !

Luân lái xe trong đầu tràn đầy những ư nghĩ buồn rầu, vừa hát thầm một ca khúc xưa với những ca từ buồn bă.  "Người đi qua đời tôi trong những chiều đông buồn... Người đi qua đời tôi có nhớ ǵ không người... "như một cách tưởng niệm về những cuộc t́nh đă đi qua đời chàng, những cuộc t́nh buồn.  Khẽ thở dài Luân nghĩ, "Cuộc đời ḿnh sao cứ măi trượt dài trong rượu cay, cafe đắng và vị chát của t́nh yêu. 

Anh bỗng nhớ lại một đoạn ca từ trong một bài hát của Trịnh công Sơn: " Ôi phù du từng tuổi xuân đă già, một ngày kia đến bờ, đời người như gió qua...  Không c̣n ai, đường về ôi quá dài... Chén rượu cay một đời tôi uống hoài..." 

Anh đă uống, uống hoài, nghĩ rằng rồi đời ḿnh sẽ qua, rồi những cay đắng và vị chát của t́nh yêu sẽ qua...  sẽ qua.

Nhưng anh đă không chết v́ bom đạn, mà chết v́ những cơn băo, những cơn băo đă đi qua đời ḿnh, đă để lại những vết thương hoại tử, những vết tích hoang tàn đổ nát, chẳng bao giờ nguôi ngoai, như cơn băo vừa qua.

Tôi ơi đừng tuyệt vọng... Tôi ơi đừng tuyệt vọng...


Lư Quang Hoàn

Những ngày băo đến, 2017.