Còn lại em và Huế
Huy Uyên
tranh Lê Phổ
Em cúi xuống cầm tù dĩ-vãng
Để Huế
một mình ấm lạnh khói sương
Sáng chiều
Huế đi về chiếc bóng
Để cho ai gởi lạnh
vào hồn .
Tôi vội
về băng bó vết thương
Bao năm
qua mù lào cùng Huế
Ngã ba sông Đông-Ba, Bến Ngự
Gởi nhớ
cho ai xa
xót trăm miền .
Con đường
dài Huế đau một đời
Những cột
đèn đêm về đứng khóc
Mưa vội
vàng rớt Hoàng-thành chơi vơi
Sót lại
ngã ba Tuần
ly thuốc độc .
Chiều ngỡ
ngàng trong tôi với Huế
Ở lại
cùng em trú-ngụ
sau cùng
Ở lại
núi và trời
đầy nhớ
Ngọn cỏ
tím màu dầu
dải sông Hương
.
Vắng rồi
người yêu và nụ cười
Vĩnh-biệt môi hôn nồng cháy
Trong vườn
hoa sứ và tiếng thở dài
Đọng lại
bên thành xưa lời ru của quỷ .
Còn áo tím bên đường
thời con gái
Nghiêng nắng
về che nón bài thơ
Tóc mây đen bờ vai em thả
Để hồn
tôi chết tận bây giờ .
Đêm ai soi nhịp bóng Tràng Tiền
Thả xuống
đó trái tim dịu
cháy
Đò của
người chèo nhịp trôi nghiêng
Dấu dùm tôi muôn ngàn
thương nhớ .
Thắp trên môi em ngọn
lửa
Ngỡ trong chiều Đại-Nội
hoang trôi
Các em lung
linh trọn đời thiếu-nữ
Xếp tàn y xếp vội nụ cười .
Em để
lại trong tôi dấu tích
mũi tên
Bắn vào tim một
thời máu chảy
(Maria ớn
lạnh linh-hồn)
Khúc tình xưa chôn theo
về biển cả .
Em đứng
bên sông tiếc thời con gái
Mắt chong sâu cuối bến đợi đò
Ngày tiễn
đưa nhau một lần xa mãi
Để Huế
dài sầu mãi khúc tương-tư .
Huy Uyên